Thẩm Kiệt quay đầu khiến mọi chuyện phía bọn họ đều trở nên rõ ràng, Tần gia và Dự Ninh Vương là hai thế lức lớn nhất trong chuyện lần này, nhưng rốt cuộc Tần gia bị Dự Ninh Vương lôi kéo hay là Tần gia lợi dụng Dự Ninh Vương đoạt vị, không ai biết được.
Nhưng bất kể là thế nào, bây giờ phía bọn họ đều chiếm được lợi thế, Dự Ninh Vương phủ và Tần gia dù suy nghĩ nát óc cũng không ngờ tới thân phận thật sự của Trần Thanh Trần và Triệu Cẩn, không biết quan hệ thật sự giữa Thẩm Kiệt và Triệu Chân, vậy nên bọn họ mới cho rằng Thẩm Kiệt là người đứng đầu phủ Tề Quốc công nên mới mạo hiểm lôi kéo Thẩm Kiệt, gây xích mích mối quan hệ giữa phủ Tề Quốc công và phủ công chúa.
Có Trần Chiêu và Triệu Chân ở đây, mối quan hệ giữa phủ Tề Quốc công và Phủ công chúa không thể bị phá vỡ.
Triệu Chân không khỏi thở dài. "Cũng may chúng ta đã sống lại, vì ta và chàng không hòa thuận mà để lại bao nhiêu tai họa ngầm, khiến người ta có cơ hội lợi dụng phủ Tề Quốc công và phủ công chúa."
Ánh mắt Thẩm Kiệt khẽ run, nhỏ giọng nói. "Trưởng tỷ còn trách đệ sao? Đệ biết chuyện này là do đệ ngu ngốc, nhưng đệ sẽ không làm hại tới trưởng tỷ và hai con của tỷ. Nếu đệ biết mục đích của bọn họ thì đệ chắc chắn là người đầu tiên loại bỏ bọn họ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân không trách Thẩm Kiệt, chỉ nghĩ nếu nàng và Trần Chiêu yêu thương nhau, có lẽ sẽ có nhiều chuyện tốt hơn rất nhiều, ít nhất....Thẩm Kiệt sẽ không có ác cảm với Trần Chiêu.
Triệu Chân lắc đầu. "Ta không trách đệ, ta chỉ nghĩ, trách không được quan văn đều nói đầu óc của quan võ chúng ta không tốt, bên cạnh luôn phải có quân sư góp ý, nhưng quan văn lại không cần dựa vào quan võ, cùng lắm là có một người bảo vệ, hơn nữa, học hành cũng tốt hơn, có thể làm được việc lớn." Học hành tốt có thể lừa những quan võ như bọn họ ra ngoài chinh chiến bán mạng, còn bọn họ ở kinh thành tranh quyền đoạt vị, hưởng cuộc sống thịnh vượng phồn vinh.
Triệu Chân đột nhiên thừa nhận bản thân đầu óc không tốt khiến Trần Chiêu phải ngạc nhiên, nhưng chàng thông minh nên không thuận theo nàng, đành dỗ dành. "Nàng nói vậy là không đúng, ai nói quan võ khó làm được chuyện lớn? Trước đây khi ta được phong làm thái tử, có rất nhiều quan văn tranh cãi gay gắt, muốn kéo ta xuống khỏi ngôi vị thái tử, còn chẳng phải là có nàng giơ đao trấn giữ nên bọn họ mới không dám làm càn hay sao? Người kinh thành đều nói ta dựa vào nữ nhân nên mới ngồi lên được ngôi vị hoàng đế, ta cảm thấy nói vậy cũng đúng, nếu trước đây Vương phi của ta không phải là nàng, e rằng ta sẽ không biết mình được chôn cất ở nơi đâu trên đường về kinh thành. Nàng nhìn đi, cuối cùng nàng vẫn là người quyết định ngôi vị hoàng đế này do ai ngồi, vậy mà nàng nói chỉ có quan văn mới làm được việc lớn hay sao?"
Quả nhiên người thông minh lúc nào cũng được người ta thích, Triệu Chân nhìn nam nhân nhà mình càng ngày càng thấy hợp mắt, nhưng cũng không tự kiêu khi được chàng khen, thành thật nói. "Ai ya, chàng đừng nói vậy. Khi ấy chàng đăng cơ ta cũng không xem trọng chàng đâu, nhưng vì chàng là nam nhân của ta đó, ta vẫn hiểu đạo lý vinh nhục cùng hưởng, nên ta mới giúp đỡ chàng. Nếu chàng không phải nam nhân của ta thì ta đã làm phản cùng người khác rồi." Trần Chiêu này quá giỏi ngụy trang, sau khi thuận lợi đăng cơ mới lộ ra nanh vuốt, quyền thần nào can đảm dám chống lại chàng cuối cùng không ai có kết quả tốt. Nếu Triệu Chân sớm biết Trần Chiêu là một người như vậy, có lẽ về sau nàng sẽ không vừa ác cảm vừa sợ chàng.
Trần Chiêu không hề tức giận sau khi nghe xong, cũng không e dè sự hiện diện của Thẩm Kiệt, cười nói. "Tỷ lệ này không cao, với tính cách đa nghi của phụ vương, ông ấy sẽ không bao giờ để Triệu gia quyền cao chức trọng kết thân với người khác, mà ta lại là người có tướng mạo xuất chúng nhất trong số con trai của phụ hoàng, với ánh mắt kén chọn của nàng thì chọn bao nhiêu lần cũng sẽ chọn ta mà thôi." Dứt lời, vẻ mặt còn hiện lên sự kiêu ngạo khi được nàng chọn.
Triệu Chân vui mừng, cười haha. "Chọn chàng, chọn chàng, nhất định là chọn chàng, huynh đệ của chàng dáng dấp giống thứ gì chứ, còn không sánh bằng cọng lông chân của chàng, ta cũng không nhớ rõ bọn họ trông như thế nào!" Duyên phận của nàng và Trần Chiêu có lẽ là do ông trời định sẵn, biến thành người khác sẽ không xứng đôi như vậy.
Thẩm Kiệt ngồi bên cạnh nghe càng ngày càng hiểu khoảng cách giữa mình và Trần Chiêu, cho dù hắn có tình cảm sâu đậm với trưởng tỷ nhưng cũng không dám nói như vậy trước mặt trưởng tỷ, huống chi là chọc cho tỷ ấy cười to như vậy. Có lẽ tình cảm hắn dành cho trưởng tỷ là kính yêu hơn là cảm tình, chứ không phải loại yêu thương không kiêng kỵ.
Trần Chiêu thấy nàng vui vẻ như vậy, có lẽ tối nay không nghĩ ngợi gì nữa, nói. "Được rồi, ta không thể ở chỗ nàng lâu được, còn có chuyện chính sự cần bàn với Thẩm Kiệt. Nếu nàng mệt thì về nghỉ ngơi trước đi, mình ta và Thẩm Kiệt bàn bạc cũng được, ngày mai để đệ ấy truyền lại cho nàng."
Ban đầu Triệu Chân là một người đầy sức sống, từ khi mang thai đứa bé này, phần lớn thời gian nàng đều cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay bôn ba cả ngày khiến nàng hơi mệt, nhưng không biết từ biệt hôm nay rồi khi nào mới có thể gặp lại Trần Chiêu, nàng còn có chút không đành lòng, rõ ràng đã ở trong cung cùng chàng ba ngày rồi.
Triệu Chân bước tới sập mềm nằm xuống. "Hai người nói đi, ta nằm ở đây một lát là được."
Trần Chiêu thấy nàng thật sự không muốn đi, liền lấy chăn ra đắp cho nàng. "Đừng để bị lạnh."
Triệu Châm "ừm" một tiếng, nửa khuôn mặt rúc vào trong chăn giống như một đứa trẻ.
Trần Chiêu cảm thấy đứa nhỏ trong bụng Triệu Chân sau khi sinh ra tính cách sẽ rất tốt, dạo gần đây tính cách Triệu Chân càng ngày càng tốt, ngoan ngoãn như cừu non, không còn dáng vẻ dữ dằn như trước kia.
Sau khi Trần Chiêu và Thẩm Kiệt ngồi xuống cũng chưa định bàn bạc, trước tiên hai người kiểm tra danh sách thủ hạ bây giờ, sau đó Trần Chiêu phân phó Thẩm Kiệt tiếp theo nên làm thế nào, sau này hai người liên lạc ra sao. Thẩm Kiệt hiếm khi ngoan ngoãn như bây giờ, chàng nói gì hắn liền nghe, dáng vẻ nghiêm túc, không còn vẻ cạnh tranh đối lập như trước đây.
Trần Chiêu có vài phần bội phục Thẩm Kiệt, dù ở biên quan xa xôi nhưng tình cảm dành cho Triệu Chân hơn 20 năm qua vẫn không thay đổi, cũng không kết hôn hay nạp thiếp, tình cảm này hiếm có người sánh được, chàng nên cảm thấy may mắn vì bản thân cưới Triệu Chân trước, Triệu Chân tuy rằng vô lý nhưng không phải là người không có giới hại, cũng may bọn họ còn có thể như bây giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Trần Chiêu và Thẩm Kiệt sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì Triệu Chân đã ngủ say, gò má ửng hồng, trông giống một thiếu nữ không buồn không lo.
Trần Chiêu bảo người hầu đưa kiệu mềm tới, bọc chăn ôm nàng về phòng, vừa đặt người lên trên giường thì Triệu Chân đã mở mắt, giơ tay ôm cổ chàng. "Ta đã tỉnh lại từ lâu rồi."
Trần Chiêu đã sớm phát hiện ra lông mi nàng rung rung, nhưng không vạch trần. "Cẩn thận bị cảm." Chàng ém chăn giúp nàng, ngồi dựa vào giường để nửa người Triệu Chân đè trên người chàng, tránh nhiễm khí lạnh trên giường. "Ta bảo người đi đun nướng nóng sưởi ấm, đợi chăn ấm rồi thì nàng đổi lại chăn, tránh bị nhiễm lạnh."
Triệu Chân khinh thường, nói. "Ta không yếu ớt như vậy đâu, ta đi theo mẹ của ta, khi mẹ ta mang thai ta đã tầm tám, chín tháng rồi, vì cứu cha ta mà phá vòng vây, còn cưỡi ngựa dụ địch vào núi, sinh ta ra trong hang, ở nơi mành trời chiếu đất một tháng mà ta vẫn rất khỏe mạng, không bị chết cóng hay bị đói chết."
Trần Chiêu đã từng nghe chuyện này, không khỏi tò mò nhạc mẫu thật sự dũng cảm đến vậy sao?
"Nghe nói nhạc mẫu mang thai chín tháng rồi mà còn ra trận giết địch, thật sự dũng mãnh vô địch..."
Triệu Chân mỉm cười. "Chàng ngốc quá, làm sao có thể như vậy? Tất cả đều bị người ta thổi phồng, lúc ấy bụng to rồi, mặc áo giáp còn không vừa thì giết địch thế nào? Vì cha ta bị quân địch gài bẫy nên mẹ mới bất đắc dĩ dẫn người đi cứu cha, đánh lạc hướng một bộ phận quân địch, vì yếu không địch lại mạnh nên trốn vào hang sâu trong núi, cũng may mẹ ta có nuôi một con hổ, nhờ con hổ ra ngoài kiếm ăn nên mới vượt qua được, sau này được cha ta phát hiện, trở về khoe khoang khắp nơi nên bị người ta truyền lại vô cùng kì diệu."
Hóa ra là có chuyện như vậy, nhưng mẹ con Triệu Chân nuôi hổ cũng là chuyện không bình thường, nàng vẫn thật sự tò mò tại sao hai người lại nuôi được như vậy.
"Bản lĩnh huấn luyện hổ của nhạc mẫu là do được tổ truyền sao?"
Triệu Chân lắc đầu. "Không phải, chàng cũng từng ở quân đội rồi, khi hành quân mà quân lương không còn nhiêu, bữa đói bữa no nên hình thành thói quen, khi gặp động vật trên đường, con lớn sẽ hầm ăn còn con nhỏ thì sẽ nuôi lớn thêm chút nữa. Mẹ ta nhặt được một con hổ nhỏ, định nuôi lớn rồi làm thịt ăn, nhưng hổ có linh tính, mẹ ta cũng có cảm tình với nó, khi con hổ kia lớn hơn chút nữa còn biết đi ra ngoài kiếm thức ăn về, mẹ ta càng không muốn giết nó, cứ thế nuôi nó lớn, dạy cho nó một số kỹ năng, con hổ kia có thể hiểu một số lệnh của mẹ ta, dần dần tự mẹ ta nghĩ ra cách huấn luyện nó, con hổ của ta là con thừa nghề mẹ, nhưng vì là hổ đực, sinh không được con nên tuyệt hậu rồi."
Sau khi Trần Chiêu nghe xong, có chút sững sờ, dùng hổ làm thức ăn dự trữ thì nhạc mẫu của chàng cũng không phải là người thường...Chân tướng phía sau những lời đồn đãi thần kỳ, cởi bỏ lớp áo truyền kỳ chỉ còn câu chuyện khiến người ta dở khóc dở cười.
Trần Chiêu sửa lại tóc giúp nàng, đáng tiếc nói. "Sao lại tuyệt hậu được, tìm một con hổ cái không phải tốt rồi sao?"
Triệu Chân trả lời. "Hổ cái khó tìm, không có ý thức lãnh địa mạnh như hổ đực, thích mở rộng lãnh thổ. Hổ cái chỉ hoạt động trong phạm vi nhỏ hẹp, hổ cái có con lại càng hung dữ hơn, tìm được cũng khó bắt nên không mạo hiểm được."
Hóa ra là như vậy.
Trần Chiêu hỏi nàng. "Tại sao sau khi cùng nàng quay về, ta chưa gặp lại con hổ của nàng?"
Triệu Chân bất đắc dĩ nói. "Thả về rừng rồi, hổ đực tới kỳ động dụng đáng ghét lắm, không tìm được lão bà cho nó vậy để nó về núi thôi."
Trần Chiêu bật cười, nhớ lại con hổ nhỏ uy phong kia, hóa ra cuối cùng nó cũng lớn lên rồi trở về núi, nó là con hổ dẫn duyên cho chàng và Triệu Chân đấy, không có nó sẽ không có duyên phận thuở bé giữa nàng và Triệu Chân, e rằng chàng cũng không sống đến tận bây giờ. Hy vọng con hổ nhỏ kia sẽ tìm được một con hổ cái mà nó thích, sinh ra một lứa hổ con kéo dài hậu thế.
Lúc này, hạ nhân đưa thang bà tử tới, Trần Chiêu xuống giường mở cửa lấy, sau khi quay về thì kiên trì làm ấm chăn giường giúp nàng rồi mới để Triệu Chân chui vào, không để cho nàng chịu lạnh, chàng cẩn thận từng ly từng tí, tiếp tục lấy nước nóng lau mặt cho nàng, tắm rửa sạch sẽ rồi mới nằm xuống bên cạnh nàng.
Triệu Chân rúc vào trong lòng chàng. "Ta vẫn chưa hỏi nàng tại sao lại giả vờ ngủ đấy."
Trần Chiêu ôm nàng, hai tay đặt trên bụng nàng, nơi đó vẫn còn bằng phẳng, không cảm giác được có một sinh mệnh nhỏ bên trong. "Tại sao?"
Triệu Chân ngẩng đầu nhìn chàng. "Ta đột nhiên nghĩ tới chàng vẫn chưa ôm ta....Chàng biết ta có cảm giác gì không?"
Một người mạnh mẽ như Triệu Chân sao có thể để mặc chàng ôm như vậy, nhưng chàng từng bị nàng ôm rồi.
"Cảm giác gì?"
Triệu Chân vươn tay quấn lấy một lọn tóc của chàng, làm rối lên. "Ta đột nhiên cảm thấy....bản thân rất yểu điệu, giống một tiểu cô nương ấy, cảm giác được người khác ôm như vậy rất tốt..."
Cả đời của nàng dường như chưa từng cảm thấy mình yểu điệu, huống chi là dựa dẫm vào bất cứ ai, nhưng vừa nãy khi được Trần Chiêu ôm vào lòng, nàng có cảm giác mình giống một tiểu cô nương yếu đuối, được nam nhân bảo vệ trong lồng ngực, không những không mất mặt mà còn cảm thấy rất hạnh phúc, yếu đuối như vậy cả đời cũng được.
Trần Chiêu nhìn dáng vẻ nũng nịu của nàng, trong lòng khẽ rung động, hôn lên mi tâm của nàng rồi dịu dàng nói. "Vậy sau này ngày nào ta cũng ôm nàng lên giường nhé?"
Triệu Chân nghe vậy nhéo chàng một cái, trêu chọc. "Ôm lên giường? Đồ không biết xấu hổ."
Trần Chiêu nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, trong lòng khẽ dao động, hôn lên môi nàng. "Ôm lên sập cũng được, tùy nàng chọn chỗ."
Triệu Chân bị chàng chọc vui lên một chút, đẩy chàng rồi nói. "Không biết xấu hổ!"
Trần Chiêu ôm nàng vào lòng, ôm chặt lấy người nàng rồi khẽ hôn nhẹ vào má nàng. "Chẳng phải là học nàng mà ra sao."
Đè lên như vậy khiến Triệu Chân nhận ra nam nhân nhà mình đã động tình, nàng cắn lên môi chàng một cái, mắng. "Tiểu hồ ly! Hôm nay bổn tướng quân sẽ để chàng biết bản lĩnh thật sự của tướng quân đây!"