Trần Chiêu da trắng thịt mềm, bây giờ đã cởi hết y phục, từ sắc mặt tới cơ thể đều xuất hiện màu hồng nhạt, nhất thời không tan được.
Triệu Chân buông màn xuống, kéo chăn che cho chàng, lấy y phục của mình mặc lên. "Chàng cứ giả vờ ngủ đi! Ta ra ngoài ứng phó." Dứt lời liền sửa soạn y phục.
Nàng đang định xuống giường, Trần Chiêu đã níu cổ áo nàng. "Đợi chút, mặc y phục cho chỉnh tề rồi hẵng đi ra, nàng mà không ra nó cũng sẽ không xông vào khuê phòng của cô nương nhà người ta đâu." Dứt lời, chàng sửa lại cổ áo và cột chặt thắt lưng cho nàng, ngay cả nếp gấp cũng vuốt cho phẳng phiu.
Triệu Chân lúc này đang quỳ trên giường, nàng cúi đầu nhìn chàng, đôi gò má trắng nõn hằn lên những rặng mây đỏ vì sự khiêu khích vừa rồi, ngón tay thon dài trắng nõn của chàng lướt qua giữa tầng tơ lục, lúc ẩn lúc hiện, sửa sang lại y phục giúp nàng, ánh mắt vừa chăm chú vừa nghiêm túc, nhớ tới cảnh tượng cuối cùng như thế này đã hơn ba mươi năm trước rồi, lúc ấy nàng chuẩn bị xuất chinh, chàng quyến luyến tiễn nàng đi, dậy từ sáng sớm thay y phục cho nàng, khoác giáp, vẻ mặt cũng tập trung như vậy.
Lúc ấy nàng nhìn chàng, lần đầu tiên nàng muốn đánh trận xong sớm để về nhà, nhất định phải sống sót trở về, nhi nữ Triệu gia không sợ sinh tử, nhưng có chàng ở đây, nàng lại có niềm tin để về nhà, cẩn thận hơn khi xuất chinh, luôn ngóng trông được đoàn tụ với chàng. Tuy ở giữa đã nhiều lần có sóng lớn, nhưng bây giờ hai người cũng xem như được đoàn tụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, sau khi sửa lại cổ áo cho nàng, Trần Chiêu ngẩng đầu nghiêm túc nói. "Sau này khi đứng trước mặt con trai đừng quá tùy tiện như vậy, bây giờ nàng và nó không phải là quan hệ mẹ con."
Triệu Chân không chăm chú nghe chàng căn dặn, cúi người hôn lên môi chàng, đảo qua một lượt mới lưu luyến buông ra, có chút oán giận. "Thằng nhãi con này biết phá cảnh lắm, chàng đợi ta quay về." Nói rồi, nàng vén màn đi ra ngoài. 
Màn lại được buông xuống một lần nữa, Trần Chiêu cúi đầu nhìn bản thân mình lộn xộn, lại càng cảm giác mình không phải là bậc đế vương mà là sủng phi trong hậu cung của Triệu Chân đang đợi nàng lâm hạnh.
Khi Triệu Chân ra ngoài, Trần Kình đã sắp bước tới cửa, trong tay còn dẫn theo Trần Tự không cao tới chân hắn.
Trần Tự vừa thấy bà ngoại liền buông tay phụ hoàng ra chạy tới, chạy tới gần, nó nhảy lên rồi nhào vào lòng bà nội, Triệu Chân thuận thế ôm nó lên, nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, tâm trạng khó chịu khi bị con trai quấy rầy chuyện tốt cũng tan biết. "Sao điện hạ cũng tới đây?"
Trần Kình đi về phía nàng, trả lời thay Trần Tự. "Nó nghe nói người ngủ lại trong cung nên đòi tới đây ngủ cùng người, trẫm thấy vậy nên đưa nó tới." Dứt lời, nhìn búi tóc lỏng lẻo của nàng. "Cẩn Nhi đã ngủ chưa?"

Triệu Chân nhìn hắn rồi gật đầu. "Đang chuẩn bị đi ngủ, Huyên Huyên ngủ rồi nên ta không gọi nó ra."
Trần Kình cười, nói. "Không sao, bây giờ nó cũng không tiện đi lại, để cho nó ngủ đi. Dù sao trẫm đưa Trần Tự tới đi cũng đi ngay thôi." Hắn đưa Trần Tự tới đây chỉ vì được gặp mẫu hậu nhiều hơn, bây giờ vẫn không thể ở lại đây lâu với mẫu hậu.
Triệu Chân nghe con trai đưa cháu tới đây xong rồi đi chợt cảm thấy ngạc nhiên, nó không nói gì nữa sao? Nàng còn tưởng nó tới đây là muốn nói gì chứ.
Trần Kình đứng trước mặt nàng sờ cái đầu nhỏ của Trần Tự, ngước mắt nói. "Đêm nay phiền người chăm sóc cho nó." Sau đó, nói với Trần Tự. "Tự Nhi phải ngoan đấy, không được làm phiền dì nhỏ."
Trần Tự gật đầu, ôm chặt cổ bà nội cọ cọ. "Tự Nhi sẽ ngoan mà!"
Trần Kình nhéo mũi nó, nói với Triệu Chân. "Cẩn Nhi, trẫm về trước đây, muội nghỉ ngơi sớm đi." 
Triệu Chân không mở miệng bảo hắn ở lại, gật đầu nói. "Bệ hạ cũng vậy." Dứt lời liền cúi đầu trêu chọc Trái Tim Nhỏ trong lòng mình.
Trần Kình thấy mẫu hậu chỉ quan tâm tới đứa cháu trong lòng, chợt cảm thấy ghen tị. Mẫu hậu đối xử với cháu trai quả thật khác xa so với hắn khi còn bé, mất trí nhớ lại càng thích cháu trai hơn. Nhìn vị hoàng đế như hắn đi, cha không thương mẹ không yêu, bị thê tử lạnh nhạt, chán quá.
Triệu Chân tiễn Trần Kình đi rồi ôm Trần Tự quay về phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tự vào phòng liền đưa đầu nhìn xung quanh, không thấy ông nội, liền hỏi bà nội. "Ông nội ngủ chưa ạ?"
Triệu Chân nghe nó nhắc tới ông nội, hỏi. "Sao vậy? Nhớ ông nội?"
Trần Tự "vâng" một tiếng, Trần Chiêu vén màn đi ra, đã mặc y phục vào nhưng chỉ mặc tiết y trắng tinh, vẫn chưa mặc nữ trang.
Trần Tự vừa nhìn thấy chàng liền giang hai tay muốn ông nội ôm một cái, Triệu Chân thấy cháu trai chủ động với Trần Chiêu như vậy có chút kỳ lạ, trước đây nó có thích Trần Chiêu như vậy đâu.
Trần Chiêu cũng thụ sủng nhược kinh, từ trước tới nay chỉ cần Triệu Chân ở đây thì Trần Tự sẽ không để cho người khác ôm, sao lần này lại chủ động tìm chàng?
(*) thụ sủng nhược kinh: được yêu thương đâm lo sợ

Chàng bước tới ôm đứa nhỏ mềm mại vào lồng ngực, trong lòng mềm nhũn. "Tự Nhi, sao con lại nhận ra ông nội?"
Trần Tự có chút không dám nhìn vào mắt ông nội, ôm cổ ghé vào vai chàng nói. "Con biết." Sở dĩ nó cố gắng lấy lòng ông nội cũng là vì chột dạ vì trước đó đã nói cho phụ hoàng biết bí mật của ông nội.
Trần Chiêu và Triệu Chân không biết suy nghĩ trong lòng cháu trai, ôm nó tới giường, Triệu Chân nhéo khuôn mặt cháu trai. "Tối nay Tự Nhi muốn ngủ cùng ông nội và bà nội sao?"
Trần Tự gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói. "Muốn! Tự Nhi rất nhớ rất nhớ rất nhớ bà nội và ông nội." Cái miệng nhỏ ngọt ngào khiến ai cũng thích.
Sau khi Trần Tự tới, Trần Chiêu không có cách nào xét hỏi Triệu Chân, không thể hỏi chuyện nàng và nam nhân khác trước mặt cháu trai nên giao Trần Tự cho Triệu Chân, đứng dậy nói. "Ông nội đi lấy khăn lau mặt cho con, con chơi với bà nội trước đi."
Trần Tự rúc vào lòng bà nội. "Tự Nhi tắm rồi, ông nội ngửi đi này, thơm thơm!" Dứt lời, đưa bàn tay nhỏ của mình cho chàng ngửi.
Trần Chiêu giả vờ ngửi một cái. "Thơm thì thơm, nhưng vẫn phải lau mặt lau tay, con đi cả quãng đường tới đây cũng bẩn mất rồi." Dứt lời đi lấy khăn.
Trần Tự bĩu môi, không vui nói với bà nội. "Bà nội, Tự Nhi thơm thơm! Không bẩn!"
Triệu Chân dỗ nó. "Đương nhiên là Tự Nhi thơm rồi, là ông nội của con không biết nhìn, chúng ta không để ý tới chàng ấy nữa" Nói rồi, nàng cởi y phục giúp cháu trai, cởi cả áo khoác của mình, hai bà cháu nằm trên giường cười khúc khích.
Trần Chiêu cầm khăn ướt quay về thấy hai người đã chui vào chăn, chàng thở dài ngồi bên mép giường nói. "Ngồi dậy lau mặt."
Hai người đều bảo không dậy nổi, Triệu Chân giương mặt lên, nói. "Chàng lau đi, có ai cản chàng đâu."
Trần Chiêu bất đắc dĩ nhìn hai người, quở trách. "Đồ trứng lười." Sau đó, chàng lau mặt và tay cho từng người một, sau đó giặt sạch khăn rồi phơi lên.
Chàng quay lại giường đẩy Triệu Chân một cái. "Nằm dịch vào trong một chút, chừa chỗ cho ta."
Triệu Chân ôm cháu trai dịch vào bên trong, Trần Chiêu vừa nằm xuống thì Trần Tự đã bò qua chen vào giữa bà nội và ông nội, cười nói. "Tự Nhi nằm ở đây!" Dứt lời, nó vùi mặt vào ngực Triệu Chân.
Trần Tự đột nhiên trở thành ranh giới ngăn cách hai người, Trần Chiêu trừng mắt nhìn gáy cháu trai: Thật biết tìm chỗ.

Trần Tự ôm bà nội một chút lại lăn qua lồng ngực Trần Chiêu, muốn ông nội ôm mình. Bình thường Trần Chiêu không chiều chuộng hắn như vậy, nhưng bây giờ khó lắm mới gần gũi được với cháu trai nên chàng chiều theo nó.
Trần Tự lăn qua lăn lại giữa hai người một lúc, rốt cuộc cũng thấy mệt, chớp chớp mắt nói. "Khi nào thì bà nội và ông nội mới có thể ở lại trong cung cùng Tự Nhi? Tự Nhi muốn ngày nào cũng được ngủ chung cùng bà nội và ông nội."
Triệu Chân nhìn Trần Chiêu, đau lòng ôm cháu trai. "Trái Tim Nhỏ chờ một chút nữa, bà nội và ông nội có chuyện phải làm, qua mấy ngày nữa sẽ hồi cung."
Trần Tự xoa cánh tay nàng, nói. "Phụ hoàng cũng nhớ bà nội và ông nội, trước kia phụ hoàng nói bà nội và ông nội sẽ không về nữa, ôm lấy Tự Nhi rồi khóc rất đau lòng. Tự Nhi còn nghĩ rằng sẽ không được gặp lại bà nội và ông nội nữa đó." Dứt lời, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên, đáng thương nói. "Bà nội đừng đi có được không?"
Triệu Chân thở dài. "Tự Nhi ngoan, đợi vài ngày nữa là bà nội và ông nội sẽ về cung."
Trần Tự lúc nào cũng hiểu chuyện, chuyện hỏi tới lần thứ hai còn không nhận được đáp án nó sẽ không hỏi tiếp, kéo kéo y phục của ông nội. "Ông nội, Tự Nhi muốn nghe chuyện."
Trần Chiêu cũng cảm thấy có chút đau lòng cho cháu trai, liền kể chuyện dỗ cho nó ngủ.
Đợi khi cháu trai ngủ say, Triệu Chân mới thấp giọng nói. "Hai chúng ta giấu con trai có phải không tốt lắm hay không? Hay là nói cho nó biết!..."
Trần Chiêu kéo chăn cho cháu trai. "Từ khi nào mà nàng mềm lòng như vậy?" Sau đó, dứt khoát từ chối. "Tạm thời không thể, chờ một chút nữa." Sau đó tiếp tục chủ đề đang nói dở. "Nàng và Trần Khải uy đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy thái độ của hắn như rất muốn quấn quýt lấy nàng." 
Nghe chàng nhắc tới chuyện này, Triệu Chân cũng không đoái hoài tới con trai nữa, khổ não nói. "Thật ra cũng không có chuyện gì cả...là hôm trước ta tới ngâm suối nước nóng, thấy sát vách có người chết đuối nên nhảy sang cứu, kết quả người ta cứu chính là cậu ta, chàng cũng biết, ngâm suối nước nóng đấy...Mặc không nhiều, lại còn ướt nên có chút không hợp lẽ, đứa nhỏ kia mắt toét, ta bảo không sao, nó thì cứ phải....dù sao thì chuyện cũng là vậy đó."
Triệu Chân úp úp mở mở nhưng Trần Chiêu cũng đã biết rõ chân tướng, trừng mắt với nàng. "Tú sắc khả xan?"
(*) Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.
Triệu Chân nghiêm túc nói. "Không bằng chàng!"
Hừ, chẳng trách hôm đó đột nhiên tới ân ái với chàng, hóa ra là bị người ta khiêu khích, sau đó quay lại quân doanh thì lạnh nhạt với chàng, không chừng trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó!
"Không phải là ngày đầu tiên ta gặp nàng, nàng dám nói nàng không có nửa phần suy nghĩ riêng?"
Triệu Chân lấy lòng chàng. "Không dám nói nửa phần không có, nhưng ta không có ý đồ xấu gì cả, chỉ thích nên nhìn thêm vài lần thôi, không có gì khác nữa! Chàng xem đi, ta thành khẩn như vậy mà, đừng giận nữa." Dứt lời, vươn tay qua người cháu trai, luồn vào trong y phục của chàng.

Trần Chiêu đẩy tay nàng ra. "Cháu trai đang ở đây, nghiêm túc một chút, nàng không cần mặt mũi nhưng ta cần."
Triệu Chân nghe vậy tức giận nói. "Được rồi được rồi, ta đi ngủ, chàng tin hay không thì tùy, ta cũng đã thành thật nói cho chàng rồi."
Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, khi Triệu Chân sắp chìm vào giấc ngủ thì nghe Trần Chiêu nói. "Sau này đàng hoàng một chút, dù nàng không có suy nghĩ khác thì ai biết nam nhân kia ôm suy nghĩ gì?"
Triệu Chân phì cười, xoay người lại nhìn chàng. "Xem ra trong lòng chàng ta vẫn là người khiến người ta thích đấy, biết rồi, sau này ta sẽ cách xa cậu ta."
Chuyện đã tới nước này, Trần Chiêu còn giận nữa thì sẽ khiến nàng tức giận rồi chán ghét nên không tính toán với nàng nữa, đáng thương nói. "Nếu một ngày nào đó nàng chán ta thì phải nói rõ cho ta biết, cùng lắm thì ta cách xa nàng là được."
Triệu Chân nghe vậy liền lại gần hôn nhẹ chàng. "Chàng nói gì đó? Ta là loại người đứng núi này trông núi nọ hay sao? Chàng nhìn chàng đi, càng ngày càng giống cô nương rồi, tính toán xét nét, chỉ cần chàng an phận thủ thường thì ta sẽ không chán chàng đâu."
Triệu Chân thật sự là người có mới nới cũ, nhưng cùng một người mà nàng yêu tận hai lần, điều này cho thấy nàng thật lòng yêu Trần Chiêu, sẽ không dễ dàng cảm thấy chán.
Trần Chiêu mặc kệ nàng, trong lòng cười nhạo: Người không an phận thủ thường rõ ràng chính là nàng?
Vì Trần Tự ở đây nên hai người không thân thiết liền quay về, trực tiếp tới Thần Long Vệ. Triệu Chân vốn đã quen ăn thịt, ăn chay nhiều ngày như vậy có chút không chịu đựng nổi, nghĩ tới vài hôm nữa sẽ tiến cung, sau này có ít cơ hội gặp gỡ Trần Chiêu nên hai đêm lén hẹn Trần Chiêu tới căn nhà gỗ trên núi để gặp mặt, ân ân ái ái một phen, quay về quân trướng liền ngủ thiếp đi.
Tối hôm đó khi Triệu Chân đang ngủ say, bên ngoài có tiếng gõ cửa và tiếng quát to. "Tra quân trướng!"
Lan Hoa đi rồi, cháu ngoại thì giả vờ bị đau chân, bây giờ trong quân trướng chỉ có mình nàng, nàng nghe thanh âm vội vàng mặc y phục đi ra ngoài, bên ngoài trời vẫn còn tốt nhưng lại có một đám người đứng bên ngoài, tay cầm vũ khí và đuốc, khí thế dọa người. Nàng dịu mắt, mơ màng hỏi. "Có chuyện gì thế?"
Tướng sĩ dẫn đầu là người trong quân đội Thẩm Kiệt, bình thường rất lễ phép với nàng nhưng hôm nay lại có chút nghiêm túc, tiến lên trước nói. "Bọn ta được lệnh của tướng quân và Minh Hạ Hầu, lúc soát quân trướng của Triệu tiểu thư, mong Triệu tiểu thư tạo điều kiện."
Lục soát quân trướng của nàng? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Triệu Chân cau mày nói. "Lục soát quân trướng thì được, nhưng phải nói cho ta biết tại sao?"
Tướng sĩ dẫn đầu bình tĩnh nói. "Tối qua có một vụ án mạng trong quân, Hứa Lương bị sát hại, có người tố cáo người có nghi ngờ lớn nhất, vậy nên chúng ta phụng mệnh tới đây lục soát quân trướng. Triệu tiểu thư, đắc tội rồi!"
Triệu Chân vừa nghe có hơi mơ hồ: Hứa Lương bị sát hại? Chuyện gì đang xảy ra...

Nàng mơ hồ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra rồi...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play