Có chuyện gì? Còn có thể là chuyện gì nữa? Hắn ra ngoài chạy đôn chạy đáo vì nàng, vì Triệu gia, vậy mà khi hắn quay về, Tề Quốc công lại bảo trong viện của nàng có nhận thêm một nam nhân, tương lai có thể là người sinh con nối dõi cho Triệu gia!
Mới đầu Thẩm Kiệt vốn không tin, nhưng khi vào phòng thấy hai người vừa nói vừa cười, hắn đã gần tin hoàn toàn. Nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Tề Quốc công khi kể chuyện này cho hắn nghe, hắn lại càng thêm giận. "Trưởng tỷ đưa người mới tới kia vào trong viện là thật sự muốn cưới người đó hay sao?"
Triệu Chân thấy hắn vội vã quay về cứ nghĩ là có chuyện gì quan trọng, không ngờ hắn lại hỏi chuyện này, mày nàng càng nhíu chặt hơn. "Đệ vội vã chạy tới đây là để hỏi ta chuyện nhỏ thế này thôi sao? Đây không phải là chuyện đệ cần lo lắng, đệ mới về kinh không lâu, lại vừa mới phụ trách thập lục vệ ở Nam Nha, hẳn là nên lo lắng cho quân đội nhiều hơn mới phải."
Thẩm Kiệt là người bình tĩnh, biết tự kiềm chế, nhưng mỗi khi đứng trước mặt Triệu Chân lại trở nên sốt sắng như một thiếu niên mới lớn. "Trưởng tỷ, chuyện này ta không thể trơ mắt đứng nhìn được. Dù trưởng tỷ muốn kén rể cũng không thể hạ thân phận của mình để cưới hạng người thô lỗ như vậy!" Hắn càng nói lại càng kích động, thấy nàng không nói năng gì, hắn bổ sung thêm. "Trưởng tỷ sống lại một đời lẽ nào lại muốn chà đạp chính mình hay sao! Tìm bừa một nam nhân ủy khúc cầu toàn?"
(*) 委曲求全 (ủy khúc cầu toàn): tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Triệu Chân nghe xong, đập tách trà "rầm" một cái xuống bàn, tách trà lập tức vỡ tan tành, từng mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà. "Láo xược! Không lẽ ngươi cảm thấy Triệu gia bây giờ phải dựa vào ngươi nên chuyện của ta phải để ngươi chõ mõm?"
Âm thanh nặng nề cùng sự tức giận của nàng khiến Thẩm Kiệt tỉnh táo lại, cúi người quỳ xuống đất nhận lỗi. "Tử Trừng không dám, Tử Trừng chỉ sợ trưởng tỷ tự khiến mình ủy khuất."
Bây giờ hắn đã là nam nhân đội trời đạp đất vậy mà vẫn quỳ xuống đất nhận lỗi, tức giận của Triệu Chân vơi bớt, bình tĩnh nói. "Tự ta có chừng mực, thế gian này không ai có thể khiến ta ủy khuất. Đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên hiểu rằng những người "mũi đao liếm máu" nhưng chúng ta chưa bao giờ coi trọng chuyện tình cảm, sao lại có thể ủy khuất vì những chuyện như vậy? Ta không ép ngươi cưới thiếp cũng vì ta cảm thấy người làm tướng không cần quá cố chấp với chuyện này, tình yêu là thứ người an nhàn thoải mái nghĩ tới, còn sự quan tâm của ngươi không nên đặt lên chuyện này."

Thẩm Kiệt không dám phản bác nữa, cúi đầu nói. "Tử Trừng sẽ tuân theo lời trưởng tỷ dạy."
Triệu Chân thở dài nói. "Đứng lên đi." Sau đó ra hiệu cho hắn ngồi xuống, rót một tách trà đưa cho hắn.
Thẩm Kiệt cung kính nhận tách trà rồi uống, trà nóng thấm vào cổ họng, Thẩm Kiệt bình tĩnh trở lại mới cảm thấy vừa rồi mình quá thô lỗ, áy náy nói. "Vừa rồi là Tử Trừng quá lỗ mãng, Tử Trừng thành tâm hối cải, mong trưởng tỷ không tức giận..."
Triệu Chân lắc đầu. "Sao ta lại tức giận với đệ cho được, cũng là vì đệ quan tâm ta mà thôi." Tuy nói vậy nhưng Triệu Chân vẫn luôn không hiểu hôm nay tại sao Thẩm Kiệt lại mất trí như vậy, nàng không khỏi nhớ lại lần say rượu kia, lờ mờ cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra, cộng thêm câu nói không rõ ý tứ của Trần Chiêu khiến lòng nàng sinh nhi, hơn nữa ngày ấy uống say lại khiến cơ thể nàng không còn chút sức lực. Chuyện này thật sự không bình thường.
Nghĩ rồi, Triệu Chân nói. "Lần trước uống rượu, ngươi có biết loại rượu nào khiến người uống say không còn sức hay không?"
Triệu Chân đột nhiên nhắc tới chuyện lần trước khiến Thẩm Kiệt thêm hoảng sợ, vội vàng giải thích. "Hoàn toàn không có! Ta sẽ không bao giờ hại trưởng tỷ!"
Triệu Chân nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực. "Ta không nghi ngờ ngươi, ta chỉ hỏi mà thôi, lát nữa ngươi sai người tìm tất cả loại rượu hôm đó đã uống mang tới đây cho ta, bên trong sợ là có loại rượu ta uống không hợp, sau này phải chừa ra."
Thẩm Kiệt nghe vậy vội vàng đứng dậy, nói. "Tử Trừng lập tức làm ngay!" Nói xong xuôi cũng đi mất, dường như có chuyện gì đó vô cùng khẩn cấp đang chờ hắn giải quyết.
Triệu Chân khẽ nhíu mày, nàng vẫn luôn tin tưởng vị đệ đệ này, chưa bao giờ nghi ngờ nó. Trần Chiêu quả là người cao tay, chỉ nói bừa một câu cũng khiến nàng sinh nghi với Thẩm Kiệt.
Minh Hạ Hầu Phủ.
Lúc này, trên gương mặt Phó Doãn Hành đầy hận thì canh đắng, vừa đứng tấn vừa đọc sách, mắt nhìn Trần Chiêu ngồi cách đó không xa, đang cúi đầu phê duyệt công văn. Chàng giống như mọc thêm mắt, Phó Doãn Hành vừa nhìn chàng chàng đã ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, Phó Doãn Hành vội vàng cúi đầu tiếp tục học hành cực khổ.

Ai mà ngờ được cậu lại thỉnh được một vị Phật vĩ đại về đây, vị Phật này không phải là ai khác mà chính là ông ngoại ruột của cậu, là Thái Thượng Hoàng đã về cõi tiên. Nếu không phải trước kia cần nhờ cậu giả vờ bị bệnh, vậy thì ông ngoại "cửu ngũ chí tôn" còn định ẩn náu bên cạnh cậu cơ đấy.
Mẫu thân ơi, sao người lại có một người phụ thân như vậy? Bây giờ bà ngoại cũng không biết cậu phải chịu cảnh khốn khổ thế này, không có chỗ thổ lộ nỗi oan khuất! Dù bây giờ cậu tới ôm đùi hoàng cữu (cậu) kia của cậu cũng không được, hoàng cữu còn khó giữ mình nữa là, nói không chừng còn mắng cậu, bảo cậu dẫn ông ngoại về.
Lúc này, hộ vệ do Thừa tướng sắp xếp bên cạnh Trần Chiêu vội vã bước vào, ghé tai chàng nói nhỏ vài câu, Trần Chiêu nhíu mày, nói. "Cứ tiếp tục theo dõi đi."
Hộ vệ tuân lệnh lui xuống, Trần Chiêu viết thêm vài nét bút lên rồi mới gấp công văn lại, bỏ công văn đà duyệt xong xuôi vào hộp sắt có khóa, bước tới trước mặt Phó Doãn Hành.
Phó Doãn Hành lập tức nâng khuôn mặt nịnh nọt lên, không còn là Tiểu Hầu gia hống hách giống như trước kia.
Trần Chiêu nở nụ cười ấm áp. "Hành Nhi, có nhớ bà ngoại của con không? Chúng ta tới thăm nàng xem thế nào nhé?"
Phó Doãn Hành biết mình bị lợi dụng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. "Nhớ, rất nhớ ạ, ước gì có thể gặp được bà ngoại ngay bây giờ ạ." Có chết cũng không ngờ được dì nhỏ kia lại đúng là bà ngoại cậu thương yêu, lúc ấy cậu còn trêu nàng nữa, vẫn còn nhớ lúc ấy bà ngoại không chém cậu một nhát, đúng là thật lòng yêu thương cậu.
 Trần Chiêu hài lòng gật đầu, quay về phòng thay một bộ y phục mới, đeo mặt nạ lên rồi mới xuất phủ với Phó Doãn Hành.
Phó Doãn Hành nhìn bộ dạng cẩn thận của Trần Chiêu, thầm oán trong lòng: Đã đeo mặt nạ rồi còn rửa mặt làm gì nữa, bà ngoại nói chớ có sai, vô cùng cẩn thận.
Hộ vệ dẫn hai người tới Minh Nguyệt Cư, nơi đây là sản nghiệp của Triệu Chân. Thời trẻ, Lộ Hưng Nguyên từng làm quản lý sự vụ ở đây, bây giờ hắn đã già, để con cả mình nối nghiệp, cả nhà vẫn còn ở tại Minh Nguyệt Cư. Hôm nay Triệu Chân tới đây để thăm cố nhân của nàng.

Nếu không có mặt nạ che chắn, ai cũng sẽ nhận ra sắc mặt của Trần Chiêu rất khó nhìn, có một nghĩa đệ ngo ngoe muốn động còn chưa đủ, bây giờ còn thêm cả cố nhân của nàng, nàng thật sự muốn "nạp hậu cung" hay sao? Tuy chàng biết là do Tề Quốc công một lòng tác hợp, nhưng nếu Triệu Chân không có ý thì Tề Quốc công cũng không làm gì được nàng!
Phó Doãn Hành cũng biết trong viện của bà ngoại có một nam nhân, hình như là con rể mà ông cố mang về từ bên ngoài, cậu cũng thấy phục, biết rõ ông ngoại vẫn đang còn sống khỏe mạnh mà còn dám đưa nam nhân tới cửa cho bà ngoại, quả nhiên xứng với cái danh "mãnh" tướng.
Không lâu sau, một đoàn người tới Minh Nguyệt Cư, Phó Doãn Hành trông bà ngoại đã đổi khác, không ngờ khi còn trẻ bà ngoại lại đáng yêu như vậy, không dữ dằn như những năm tháng tuổi già, tuy bà ngoại đối xử với cậu rất tốt nhưng ánh mắt của bà ngoại lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Phó Doãn Hành thấy một nam nhân có vóc người hơi gầy bước nhanh đến trước ngựa của bà ngoài, vươn tay về phía nàng giống như muốn đỡ nàng xuống ngựa. Bà ngoại ngồi trên ngựa nhìn rồi cuối cùng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, mượn lực xuống ngựa. Phó Doãn Hành không khỏi băn khoăn, bà ngoại của cậu đi săn khi đã về già còn không cần người khác đỡ, nam nhân kia có phải là nam nhân muốn đào góc tường nhà ông nội hay không? Thật sự là can đảm.
Phó Doãn Hành đang suy nghĩ thì đột nhiên bị người sau lưng đẩy ra ngoài, bị lộ trước mặt bà ngoại, cậu nở nụ cười xấu hổ nói với Triệu Chân. "Dì nhỏ, thật là trùng hợp, dì cũng tới đây ăn sao?"
Triệu Chân nhìn cậu rồi liếc mắt nhìn Trần Chiêu đứng phía sau Phó Doãn Hành, bình tĩnh rút tay mình lại, nhướng mày nói. "Đúng vậy, thật là trùng hợp, giống như biết hôm nay ta sẽ tới đây vậy."
Làm sao Phó Doãn Hành không hiểu được ý trong lời nói của nàng, may thay da mặt cậu dày, nói. "Còn không đúng vậy sao? Ta còn tưởng hôm nay dì nhỏ nhớ ta, biết hôm nay ta tới đây ăn nên mới ghé qua làm như vô tình gặp ta đấy!"
"Ha ha." Triệu Chân cười lạnh.
Phó Doãn Hành vội vàng cười nịnh nọt, nhìn Lộ Minh, đánh lảng sang chuyện khác. "Không biết vị này là..."
Triệu Chân đưa mắt nhìn Trần Chiêu, nói. "Bạn của ta, ngươi gọi hắn là Lộ thúc đi."

Lộ Minh đã đoán được người đứng trước mặt đây là Minh Hạ Hầu Thế tử, vội vã khom người, hoảng hốt nói. "Thế tử mang thân phận quý giá, thảo dân không dám nhận!"
Triệu Chân giơ tay đỡ hắn đứng thẳng người lại, cất giọng. "Có gì mà không dám nhận? Thôi được rồi, vào trong thôi, đứng ngoài cửa nói chuyện còn ra thể thống gì." Nói rồi nàng bước vào trong, Lộ Minh cũng vội vàng đi theo sau.
Phó Doãn Hành ghé vào tai ông ngoại mình, nói. "Ông ngoại, ông định xử lý thế nào? Có muốn cho tên tiểu tử kia biết mặt không ạ?"
Trần Chiêu nhìn cậu. "Án binh bất động, không chọc bà ngoại của ngươi giận là tốt rồi."
Phó Doãn Hành vỗ ngực cam đoan. "Người yên tâm đi! Bà ngoại thương con nhất, con làm gì bà ngoại cũng không giận con đâu!"
Trần Chiêu lườm Phó Doãn Hành: Ồ? Phó Doãn Hành đây là đang khoe khoang hay sao?
Sau khi vào trong, Lộ Minh làm chủ nhân nên đã chuẩn bị xong xuôi, hắn nói với Triệu Chân. "Phụ thân ta tuổi đã cao, bây giờ đang nghỉ ngơi, tiểu thư cứ dùng cơm với hai vị khách quý trước, có được không?"
Triệu Chân gật đầu. "Được, ăn trước rồi tính! Đừng đánh thức hắn, chờ hắn tỉnh rồi gặp cũng được."
Lộ Minh nhìn nàng bằng ánh mắt cảm kích, sốt sắng nói. "Tiểu thư muốn ăn món gì để bây giờ ta đi chuẩn bị?"
Triệu Chân nở nụ cười hòa nhã. "Tùy ngươi, ở đây ngươi là người nắm rõ nhất, ngươi gọi gì thì ta ăn cái đó."
Lộ Minh đỏ mặt vì nụ cười của nàng. "Được, ta...ta bảo đầu bếp làm vài món sở trường!" Dứt lời, hắn vội vã lui xuống bếp.

Tình chàng ý thiếp tới vậy rồi, Phó Doãn Hành cẩn thận nhìn sắc mặt ông ngoại mình dưới mặt nạ, rụt cổ lại: Xong rồi, bão sắp tới rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play