Ngươi nói thật cho ta biết, tới bây giờ ngươi vẫn chưa đính hôn là sao? Vẫn nghĩ tới muội muội ta đúng không? Nói rồi, Phó Doãn Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngụy Vân Hiên phía đối diện, không muốn bỏ sót chút thay đổi nào trong biểu cảm của cậu.

Khuôn mặt của Ngụy Vân Hiên thường ngày vẫn hay ngốc nghếch, nay lại có hơi bối rối, suy nghĩ hồi lâu mới nói. Không có người ta muốn cưới...

Phó Doãn Hành nghe vậy nhíu mày lại. Lúc ấy ngươi đồng ý đính hôn với muội muội ta là muốn cưới muội ấy?

Ngụy Vân Hiên gật đầu, nói với lẽ đương nhiên. Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên với nhau, hiểu rõ nhau, lại môn đăng hộ đối, thế thì sao ta lại không kết hôn với muội ấy được?

Phó Doãn Hành nghe vậy, nói. Vậy tại sao muội muội ta lại bảo ngươi không muốn kết hôn với muội ấy? Nói ngươi không thích muội ấy? Ngươi biết khi từ hôn, muội muội ta đã đau lòng tới nhường nào không? Khi nói tới chuyện đính hôn, muội muội cậu vui vẻ biết bao, sau khi đi gặp riêng Ngụy Viên Hiên về, muội ấy đã khóc rất nhiều, sang hôm sau Ngụy gia phái người tới từ hôn. Muội muội của cậu tức giận bỏ nhà đi, cũng may mọi người phát hiện và ngăn cản kịp thời, nhưng không ai dám hỏi vì cớ gì mà tới nỗi này. Vì vậy Phó Doãn Hành và Ngụy Vân Hiên cũng không nói chuyện với nhau, mấy hôm nay qua lại vì công việc nên mối quan hệ của hai người cũng dịu đi.

Ngụy Vân Hiên càng thêm hoang mang. Ta chưa bao giờ nói rằng không muốn kết hôn với muội ấy, không thích muội ấy, là do muội ấy không muốn gả cho ta, muốn từ hôn. Ta không muốn làm muội ấy khó xử nên chủ động hủy hôn. Cậu nói rồi thở dài. Thật ra ta cũng hiểu được, ta là người không thú vị, Huyên Huyên vẫn luôn không thích ta. Từ nhỏ muội ấy đã không thích ta nhất, ta cũng hiểu được tại sao muội ấy lại đổi ý...

Đợi đã! Phó Doãn Hành ngắt lời cậu. Ai nói với ngươi muội muội ta không thích ngươi? Từ nhỏ tới lớn muội ấy chỉ thích ngươi thôi, ngươi còn bảo muội ấy không thích ngươi?

Ngụy Vân Hiên ngạc nhiên, vẻ mặt đầy khó hiểu. Muội ấy không thích ta mà, nếu không...tại sao lại từ hôn?

Phó Doãn Hành vỗ bàn. Ta còn đang định hỏi ngươi, hôm muội muội ta gặp ngươi, ngươi và nó đã nói gì với nhau?

Dù sao kết hôn cũng là chuyện trọng đại trong đời, Ngụy Vân Hiên vốn không thích nhớ những chuyện khác ngoài võ thuật mà vẫn còn nhớ cuộc nói chuyện hôm ấy, vì vậy, cậu thuật lại cho Phó Doãn Hành nghe.

Phó Doãn Hành nghe xong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao muội muội mình lại thích một kẻ đầu gỗ như Ngụy Vân Hiên. Trên thế giới này có biết bao nam nhân thú vị, sao nó cứ thích Ngụy Vân Hiên ngu ngốc này cơ chứ?

Ta nói với ngươi rồi, từ nhỏ tới lớn muội muội ta chỉ thích mình ngươi thôi, ngươi không phát hiện muội muội ta luôn có thái độ đặc biệt với ngươi à?

Ngụy Vân Hiên gật đầu. Nhưng muội ấy không thích ta...Rõ ràng lúc nhỏ muội ấy nói chuyện với tất cả mọi người, nhưng không nói chuyện với ta. Khi chia đồ cũng không chia cho ta, ta tới gần muội ấy là muội ấy lại trốn ra xa. Tuy rằng sau khi lớn lên ta và muội ấy đã gần gũi hơn rất nhiều, nhưng muội ấy đối xử với ta cũng như mọi ngươi mà?

Phó Doãn Hành nghe xong cũng không biết nên nói gì. Hai người này, một người ngu ngốc, một người lại bướng bỉnh, trời sinh tương khắc.

Muội muội của cậu từ nhỏ đã là quận chúa được bao nhiêu người yêu thường, ai cũng dỗ dành muội ấy. Từ nhỏ Ngụy Vân Hiên đã ngốc nghếch, không biết dỗ con gái, không đối xử ân cần với muội muội cậu như những nhóc con khác, vậy nên đã gây sự chú ý với muội muội cậu.

Cậu nhớ mới đầu muội muội rất ghét Ngụy Vân Hiên, nhưng sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà càng ngày nó lại càng quan tâm tới Ngụy Vân Hiên, thường xuyên hỏi thăm Ngụy Vân Hiên, còn nhớ cậu tặng quà cho Ngụy Vân Hiên. Đương nhiên, người có tính cách kiêu ngạo như muội muội của cậu chắc chắn không thể hiện chuyện này quá rõ ràng, tặng đồ cho tất cả mọi người nhưng đồ nó tặng cho Ngụy Vân Hiên lại đặc biệt hơn. Cậu thấy nhưng cũng không nói ra, để hai người bọn họ tự phát triển.

Mắt thấy nữ tử duy nhất mà Ngụy Vân Hiên thân thiết cũng chỉ có mình muội muội cậu, còn muội muội mười mấy năm qua không thay lòng đổi dạ, hai người chắc chắn thành đôi. Nhưng không ngờ vừa đính hôn đã chia tay rồi, tới bây giờ cậu vẫn không dám hỏi muội muội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không chuyện của muội muội cũng không bị trì hoãn hơn một năm.

Ngụy Vân Hiên, người như ngươi có người thích đâm ra cũng lạ! Muội muội ta không thích ngươi? Ngươi xem túi của ngươi là ai tặng, ngọc bội ai tặng ngươi, còn cây kiếm trên người ngươi là ai tặng? Bây giờ ngươi đã chia tay với muội muội ta rồi mà còn mang đồ muội muội ta tặng là sao?

Ngụy Vân Hiên nghe vậy cúi đầu nhìn, cậu phát hiện thắt lưng ngọc bích của mình cũng là đồ Phó Ngưng Huyên tặng, thì ra cậu có nhiều quà nàng ấy tặng đến vậy...

Ta...ta không có ý gì cả...

Phó Doãn Hành nổi giận ngồi xuống, không chần chừ nữa, hỏi luôn. Ngươi nói đi! Ngươi có muốn cưới muội muội ta không?

Ngụy Vân Hiên hơi nghi ngờ. Nhưng Huyên Huyên, muội ấy...

Đừng lo muội muội ta nói thế nào, ngươi xem ngươi đi, nếu cha mẹ ngươi bắt ngươi cưới một thê tử về nhà, ngươi có nghĩ tới chuyện cưới muội muội ta không?

Ngụy Vân Hiên đặt ra giả thiết, nếu muốn kết hôn ngay lập tức, hình như cậu chỉ quen với mỗi Phó Ngưng Huyên, vì vậy cậu gật đầu,

Vậy sau khi ngươi cưới muội muội ta về, ngươi có đối xử tốt với muội ấy không?

Ngụy Vân Hiên nói theo lẽ đương nhiên. Đây là chuyện đương nhiên rồi, ta sẽ không bạc đãi thê tử của mình.

Vậy tiểu thiếp thì sao? Có vì cưng thiếp mặc thê không?

Ngụy Vân Hiên nhíu mày. Ta không cưới thiếp. Cha cậu nói hậu trạch quá nhiều thì chỉ tội người ta mệt thôi, không có lợi ích gì. Cậu có một thê tử là đủ rồi.

Muội muội ta và mẹ ngươi rơi xuống nước, ngươi cứu ai?

Phó Doãn Hành cứ tưởng Ngụy Vân Hiên phải suy nghĩ lâu lắm, không ngờ Ngụy Vân Hiên không do dự nói. Huyên Huyên.

Ôi chao? Thông suốt rồi? Phó Doãn Hành nheo mắt lại, tiếp tục hỏi. Tại sao?

Ngụy Vân Hiên nói rõ ràng mạch lạc. Mẹ ta biết bơi, có lẽ hai người rơi xuống nước sẽ không cần ta cứu đâu. Mẫu thân ta sẽ cứu Huyên Huyên.

Phó Doãn Hành nghe xong tức không tả nổi cũng cạn lời.

Ngụy Vân Hiên, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu lần này còn thất bại thì sau này hai nhà chúng ta đừng qua lại với nhau nữa.

Ngụy Vân Hiên không có nhiều bạn bè, Phó Doãn Hành đã từng là một người bạn tốt nhất của cậu, từ khi hôn sự của cậu và Phó Ngưng Huyên bị hủy, hai người đã lâu không nói chuyên với nhau, cậu rất muốn quay lại ban đầu. Cơ hội gì?

Phó Doãn Hàng ngoắc tay với cậu. Ngươi có biết trong nhà ta có một thư sinh không?

Ngụy Vân Hiên gật đầu, mấy hôm trước Phó Ngưng Huyên giúp một thư sinh lấy lại túi, chuyện này diễn ra ngay trước mặt cậu. Ngày hôm sau, cậu nghe mẹ nói người thư sinh kia đã chuyển tới Phó gia, bảo cậu không nên xem thường. Tuy cậu không biết tại sao mình không nên xem thường...

Phó Doãn Hành tiếp tục nói. Cha ta rất thích tên thư sinh này, thư sinh này cũng rất thích muội muội của ta. Mấy hôm nay muội muội ta bị cách chức tạm thời nên ở này đấy, ngày nào hắn ta cũng lấy lý do viết sách để tiếp cận muội muội ta, quấn lấy nó.

Chẳng trách mấy hôm nay không thấy Huyên Huyên ra ngoài. Từ khi hủy hôn với Phó Ngưng Huyên, huynh đệ Phó gia mà cậu thường xuyên nhìn thấy nay lại không gặp được. Nhiều khi cậu sẽ cố tìm kiếm, đứng phía xa nhìn hai người, cũng không tới làm phiền. Cậu không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng đã thành thói quen rồi.

Vậy Huyên Huyên muốn đính hôn sao?

Vậy thì...tốt rồi.

Phó Doãn Hành tức giận, cho cậu một chưởng. Tốt cái rắm ấy! Muội muội ta không thích hắn, nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, muội muội ta đã không còn nhỏ tuổi nữa rồi, cha ta cũng lo lắng, thư sinh kia vội. Theo lời cha ta nói, chỉ cần hắn đứng ở một trong ba vị trí đầu khi tham gia khoa cử, hắn có thể cầu thân muội muội ta, cha ta đã đồng ý rồi! Ngươi muốn muội muội ta bị buộc gả cho người nó không muốn gả sao?

Ngụy Vân Hiên cau mày. Hành động này của hầu gia quả thật không hợp lẽ, tuy hôn nhân đại sự là do cha mẹ sắp đặt, nhưng cũng không thể không suy nghĩ cho Huyên Huyên được...

Phó Doãn Hành cũng phục cậu, ngắt lời. Ngươi đừng quan tâm tới cha ta, ta hỏi ngươi, ngươi có thể trơ mắt nhìn muội muội ta gả cho người nó không muốn sao?

Ngụy Vân Hiên suy nghĩ một chút, lắc đầu. Ta phải làm sao? Ta có thể giúp được gì?

Phó Doãn Hành liếc mắt. Đương nhiên là giành lại muội muội ta.

Chuyện này khiến Ngụy Vân Hiên cảm thấy rất khó khăn. Vậy...giành thế nào? Ta không biết...

Phó Doãn Hành thật sự không muốn để cái tên ngu ngốc như Ngụy Vân Hiên làm em rể mình, nhưng muội muội đã thích cậu ta rồi, dù sau này có ra sao thì trước hết phải để hai người này kết hôn đã, kết hôn rồi mà tình cảm phu thê còn không tốt hay sao?

Ghé tai lại đây.

***

Cuối cùng Phó Ngưng Huyên cũng được phục chức, ngày đầu tiên khi nàng quay về thì đã được phía trên thông báo một nhiệm vụ rất quan trọng, lệnh cho nàng tới huyện Ông Hòa bắt một tên trộm tên là Thảo Thượng Phi, theo người cung cấp thông tin, bây giờ Thảo Thượng Phi đang lẩn trốn ở huyện Ông Hòa.

Sáng sớm, Phó Ngưng Huyên đã thu dọn xong đồ đạc và đứng đợi trước cổng thành. Phía trên còn cử người xuống để đi cùng nàng.

Huyên Huyên, đây là bùa hộ mệnh hôm qua ta đi xin, nàng mang theo bên mình đi, cẩn thận một chút. Tống Thu Hà đưa bùa hộ mệnh trong tay mình cho nàng.

Phó Ngưng Huyên nhận lấy không chút khách sáo, nói. Ngươi cứ chờ đi, sau khi trở về ngươi lại có chuyện mới để viết rồi.

Thật ra Phó Ngưng Huyên ít nhiều gì cũng biết lòng của Tống Thu Hà, nhưng Tống Thu Hà không phải người lỗ m ãng, cách theo đuổi một người cũng rất từ tốn, quan tâm vừa đủ, không khiến nàng thấy phản cảm. Nàng đã đợi Ngụy Vân Hiên hơn một năm, nhưng tên đầu gỗ kia ngoại trừ trên người vẫn mang theo đồ vật nàng tặng, thường xuyên nhìn trộm nàng ở bên ngoài thì cũng chẳng có tiến triển gì nữa, có lẽ nàng nên cho mình một cơ hội...

***

Một con ngựa dừng lại trước mặt bọn họ, Ngụy Vân Hiên xuống ngựa, mặc một bộ y phục màu đen, dáng người cao lớn tuấn tú.

Phó Ngưng Huyên thấy cậu, trợn tròn hai mắt. Sao lại là huynh?

Ngụy Vân Hiên bước tới gần bọn họ, trả lời. Là huynh, đã để muội đợi lâu rồi. Sau đó cậu đưa cho cô một túi điểm tâm. Đây là món muội thích ăn.

Phó Ngưng Huyên nhìn khuôn mặt thật thà của Ngụy Vân Hiên rồi lại nhìn điểm tâm trong tay cậu, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chốc lát không biết phản ứng ra sao.

Nhưng Tống Thu Hà đã bước lên trước, nói. Hóa ra là là Ngụy đại nhân, tiểu sinh sớm đã nghe danh, hôm nay được gặp mặt mới biết quả nhiên là phi thường. Có lẽ Ngụy đại nhân không biết gần đây Huyên Huyên đang nổi mụn, không nên ăn đồ ngọt. Dứt lời, hắn dặn dò Phó Ngưng Huyên. Huyên Huyên, đi đường vào quán trà nghỉ ngơi thì nhớ uống nhiều trà hoa cúc, có thể giải nóng đấy.

Lúc này Phó Ngưng Huyên mới tỉnh táo lại, không nhận điểm tâm mà Ngụy Vân Hiên cho mình, nói một tiếng ừm với Tống Thu Uyên rồi leo lên người. Ta đi đây, không biết khi nào mới quay lại nên chúc ngươi thi đỗ khoa cử trước.

Tống Thu Hà nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu. Mượn lời chúc của Huyên Huyên, đương nhiên ta có thể đỗ đạt. Dứt lời nhìn về phía Ngụy Vân Hiên. Ngụy đại nhân, tiểu sinh có một yêu cầu quá đáng, dù sao Huyên Huyên cũng là nữ tử, khi ra ngoài vẫn cần Ngụy đại nhân chăm sóc nhiều hơn, tiểu sinh vô cùng cảm kích.

Lời nói này rất khách sáo nhưng trong lời nói lại bộc lộ sự thân thiết của hắn và Phó Ngưng Huyên, điều này khiến trong lòng Ngụy Vân Hiên hơi khó chịu. Hắn mới là người lớn lên từ nhỏ với Phó Ngưng Huyên, còn hắn mới ở nhà Phó Ngưng Huyên mấy ngày mà sao lại thân thiết với Huyên Huyên hơn.

Ta và Huyên Huyên là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, chăm sóc nàng là phải, cáo từ. Dứt lời, cậu lên ngựa, cưỡi đến bên cạnh Phó Ngưng Huyên.

Phó Ngưng Huyên nhìn Ngụy Vân Hiên, cảm thấy hôm nay cậu hơi kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play