Trần Chiêu nằm trong tay Dự Ninh Vương thế tử khiến Triệu Chân rất lo lắng, vốn dĩ nàng định ở luôn tại đây, nhưng Trần Khải Uy đang ở độ tuổi hiếu động, thấy nàng ở đây cậu ta luôn muốn làm chút chuyện gì đó nên lâu lâu nàng mới tới chỗ chàng được một lần, mượn cớ tới nhục mạ Trần Chiêu để xem chàng ra sao, hình như Dự Ninh Vương thế tử thật sự không gây khó dễ cho chàng, Trần Chiêu được ăn ngon uống ngon còn mập thêm, công lực chiến đấu với nàng cũng tăng lên, như muốn trút hết nỗi phẫn uất đối với Triệu Chân mấy năm nay, thật sự khiến Triệu Chân tức giận.
Người ở phủ Dự Ninh Vương đều quen mặt nàng, khi Dự Ninh Vương thế tử và Trần Khải Uy không ở đây, nàng có thể tự do đi dạo trong phủ, không ai ngăn cản nàng, đi dạo đương nhiên là dạo tới chỗ Trần Chiêu.
Hộ vệ đang canh gác, thấy nàng tới đây một mình, ngăn cản không cho nàng vào. Triệu tiểu thư, sao hôm nay người lại tới đây một mình?
Triệu Chân kiêu căng ngạo mạn liếc mắt nhìn bọn họ. Tiểu thế tử nhà các ngươi rảnh lắm à? Ngày nào cũng đi chơi cùng ta được? Nói rồi, nàng lấy ngọc bội mà Trần Khải Uy tặng mình ra, lắc lắc trước mặt hộ vệ. Tránh ra hết cho bổn tiểu thư!
Hộ vệ cũng hơi e dè nàng, vị Triệu tiểu thư này gần đây đã mang tư thế của nữ chủ nhân ở vương phủ rồi, mấy hôm trước có đầu bếp làm cơm không hợp với khẩu vị của nàng, khiến nàng nôn mửa ngay sau khi ăn xong, người ấy đã bị thế tử đánh đuổi ra ngoài, tiểu thế tử yêu thương nàng, nàng nói gì ngài ấy đều nghe, những hộ vệ như bọn hắn sao dám đắc tội với nàng, hơn nữa tiểu thế tử đã dẫn nàng tới đây nhiều lần rồi, không kém bây giờ là bao, nên tất cả đều tránh ra.
Triệu Chân vênh váo bước vào, hai người bên trong cũng không dám ngăn cản, để nàng đi thẳng vào trong phòng. Nàng đóng cửa lại, không dám nói một lời.
Trần Chiêu đang ngồi bên cửa sổ, chơi cờ nương theo ánh sáng từ giấy dán cửa sổ xuyên vào trong, sống ở môi trường đổ nát như vậy mà chàng vẫn còn bình tĩnh tự nhiên, đẹp như một bức tranh. Triệu Chân cũng phục chàng rồi.
Nàng bước tới, cười lạnh. Ôi chao, cuộc sống này cũng dễ chịu quá đấy, còn nhàn nhã chơi cờ với bản thân nữa.
Trần Chiêu không ngẩng đầu lên. Không so được với nàng, được ôm mỹ nhân trong lòng, phong lưu tiêu sái.
Triệu Chân nghe vậy tức giận bước tới. Hừ! Nếu không phải vì chàng thì ta phải gánh cái tội này hay sao? Triệu Chân ta chưa từng dùng chiêu mỹ nhân kế mất mặt như này, nhưng vì chàng ta không màng bất cứ thứ gì mà chàng còn dám chế nhạo ta?
Nàng dùng mỹ nhân kế? Trần Chiêu hừ lạnh. Được rồi, nàng tức cái gì? Lại dọa tới đứa trẻ trong bụng. Chàng vẫy tay với nàng. Lại đây, để ta sờ thử xem đứa nhỏ có khỏe mạnh không?
Triệu Chân không tới, ngồi xuống phía đối diện với chàng. Cẩu Đản khỏe lắm, còn ta thì không!
Trần Chiêu chỉ đành đứng dậy bước lại gần nàng, xích sắt trên chân kêu vang khiến Triệu Chân nhíu mày. Chàng không cố gắng chủ trì đại cuộc, tới đây làm tù nhân làm gì?
Trần Chiêu chen vào chỗ ngồi xuống bên cạnh nàng, ngửi mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người nàng, sự lo lắng mấy ngày nay đã giảm đi không ít, khoảng thời gian bị giam cầm rất nhàm chán, không ai nói chuyện cùng chàng, đợi mỗi khi Triệu Chân tới chàng mới nói được vài câu, mấy hôm nay Triệu Chân đều bị chàng chọc tức.
Trần Chiêu sờ lên bụng nàng, bây giờ chàng đã cảm nhận được vùng bụng phồng lên rất rõ, tầm một thời gian nữa sẽ lộ bụng ra rồi, sao chàng không lo lắng cho được?
Cứ chờ đợi không thì lâu lắm, ta phải để bọn họ có thêm tự tin hành động càng sớm càng tốt, nếu không...qua tháng giêng bụng của nàng đã không giấu được rồi, không thể đợi tới khi bụng lớn rồi mới gả cho ta.
Triệu Chân cau mày hỏi. Vì ta? Thay vì nhìn chàng mạo hiểm bị giam ở đây, chi bằng ta gả cho chàng khi bụng ta đã lớn còn hơn, ta không quan tâm tới danh tiếng đâu.
Nhưng ta quan tâm. Trần Chiêu an ủi nàng. Cũng không hoàn toàn là vì nàng, đêm dài lắm mộng, không thể đợi tới khi bọn họ đủ lông đủ cánh mới hành động, càng chèo kéo càng dễ bị lộ, tất cả tâm huyết đều uổng cả.
Triệu Chân không hiểu mấy ngày nay chàng đang thực hiện âm mưu gì, rõ ràng mọi thứ đều đi theo hướng không tốt cho bọn họ, sao chàng lại nắm chắc như vậy. Chàng bị nhốt ở đây rốt cuộc là có ý định gì?
Trần Chiêu giơ tay sờ mặt mình. Nàng cũng biết tại sao ta lại phải đeo mặt nạ khi hồi xuân, dung mạo của ta không khác mấy so với khi xưa, chỉ cần là đại thần đã gặp qua ta, nếu nhìn thấy ta bây giờ đều sẽ nghĩ tới ta khi ấy. Dự Ninh Vương thế tử cũng vậy, bây giờ hắn cho rằng ta là con ngoài giá thú của ta.
Triệu Chân nghe vậy chợt hơi buồn cười. Con ngoài giá thú? Chàng đường đường là một hoàng đế, còn có con ngoài giá thú? Sinh mười tám đứa cũng không ai dám cản chàng.
Trần Chiêu nói. Chuyện này cũng bình thường, có không ít đại thân trong triều đều nghĩ rằng ta bị nàng uy hiếp nên mới không dám nạp phi, vậy nên có một đứa con ngoài giá thú cũng không có gì lạ.
Triệu Chân chế nhạo. Nam nhân chung thủy một lòng với thê tử là sợ thê tử à? Bản thân không chung thủy cũng lại cho rằng người khác không chung thủy được! Dứt lời, nàng nói với Trần Chiêu. Về mặt này ta rất thích chàng, xem như ta không gả cho nhầm người.
Trần Chiêu liếc nhìn nàng. Nàng nói người ta mà không ngại mình à? Nếu nàng là đàn ông, cũng có ba thê bốn thiếp như những nam nhân kia đấy.
Triệu Chân nhăn mũi. Không có đâu, ta trông hư hỏng thế thôi, nhưng đi trong vàn hoa cũng không để một chiếc lá dính vào người, hiểu không? Mỹ nhân gì, hoa dại gì chứ, ta chơi vui thôi, khi thành gia lập thất cũng sẽ đối xử tốt với thê tử! Không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài!
Triệu Chân nhìn nàng, vẫn không tin. Nhiều khi ta rất muốn biết nếu nàng là nam nhân thì sẽ thế nào.
Triệu Chân sờ mặt mình, mặt dày nói. Có lẽ rất anh tuấn tiêu sái, mị lực vô biên! Nói rồi, nàng đột nhiên tỉnh táo lại. Ta và chàng đang nói chuyện gì thế này? Thời gian cấp bách, chàng mau nói cho ta biết rốt cuộc chàng muốn làm gì đi!
Ở cùng Triệu Chân chẳng nhắc được tới chính sự là bao, Trần Chiêu nói. Lời đồn Tục Hoa giết cha sát mẹ là do ta cho người truyền đi, bây giờ Dự Ninh Vương thế tử nghĩ rằng Tiểu Ngư Nhi giấu ta, sau khi bị Tục Hoa phát hiện thì tỷ đệ không nể mặt nhau, nhờ vào đó để hắt nước bẩn lên người Tục Hoa.
Triệu Chân mơ màng lắc đầu. Không hiểu.
Trần Chiêu thở dài, giải thích cho nàng. Nói cách khác, ta có một đứa con riêng, định để con riêng thay thế Tục Hoa không xuất chúng. Sau khi Tục Hoa biết chuyện này, sợ ngôi vị hoàng đế của mình bị lung lay nên giết cha sát mẹ, chấm dứt hậu họa, nhưng không tìm được đứa con riêng đó. Cuối cùng, nó phát hiện trưởng tỷ giấu đứa con riêng đó ở phủ công chúa nên cắt đứt quan hệ với trưởng tỷ, sát hại tỷ phu, nhốt trưởng tỷ, nàng hiểu chưa? Bất hiếu bất nghĩa làm sao có thể làm hoàng đế?
Lúc này Triệu Chân mới hiểu rõ, gật đầu. Vậy nên bọn họ muốn chàng trở thành hoàng đế bù nhìn?
Trần Chiêu lắc đầu. Không có chuyện này đâu. Ta cũng chỉ là bằng chứng để vạch trần sự tàn bạo máu lạnh của Tục Hoa thôi, sau đó sẽ tiết lộ rằng ta huyết thống bất chính, ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, nàng không cần phải lo lắng.
Triệu Chân nghe xong mới hiểu kế hoạch của Dự Ninh Vương thế tử, đầu tiên là công bố con trai nàng tàn bạo máu lạnh, bất hiếu bất nghĩa, không xứng làm hoàng đế, sau đó vạch trần chuyện năm ấy mẹ đẻ Trần Chiêu tư thông, vu khống Trần Chiêu không thuộc dòng chính tông, bây giờ vẫn còn thân vương, dòng con nối dõi của Dự Ninh Vương thịnh vượng nhất, quyền lực nhất, chẳng phải là ứng cử viên tốt để kế vị sao?
Triệu Chân bĩu môi. Trần gia các người ai cũng có âm mưu sâu xa, tính toán lẫn nhau, huynh đệ tương tàn, chẳng trách dòng con nối dõi lại đơn bạc như vậy.
Trần Chiêu lắc đầu. Không thể nói vậy, dòng con nối dõi của ta đơn bạc cũng do nàng không muốn sinh con cho ta, đổi thành người khác thì đã con đàn cháu đống rồi.
Nghĩ tới những tính toán năm ấy của Trần Chiêu, Triệu Chân vẫn còn tức giận. Vậy chàng đổi người khác nhanh đi, dừng để ta chặt đứt đèn nhang của Trần gia.
Trần Chiêu ôm nàng. Triệu Chân, nàng được phép trêu chọc ta mà ta không được phép phản bác? Nàng sống có lý chút được không?
Triệu Chân suy nghĩ một chút, hình như nàng là người chọc Trần Chiêu trước. Vì vậy, nàng lại ngồi xuống, chuyển trọng tâm câu chuyện. Vậy chàng thì sao? Lúc ấy bọn họ sẽ dẫn chàng đi làm nhân chứng sao?
Trần Chiêu không tính toán với nàng nữa, tiếp lời nàng. Đúng vậy, khi bọn họ tạo phản, có lẽ ta sẽ bị trói đi làm chứng cứ, nên bên giờ nàng không cần lo lắng cho tính mạng của ta.
Triệu Chân cảm thấy có điều không đúng, bây giờ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng đến khi ấy thì sao? Lợi dụng xong bị giết ngay tại chỗ? Cũng không thể giữ lại tới Lễ mừng năm mới! Triệu Chân không thể để Trần Chiêu mạo hiểm, nàng phải tìm cách đưa Trần Chiêu thoát thân trước đã.
Khi đang định bàn bạc với Trần Chiêu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Triệu Chân vội vàng đứng dậy, đẩy Trần Chiêu lên giường, dùng đao nhỏ rạch lên vết thương trên thái dương đã đóng vảy, đồng thời lấy một lọ thuốc rắc lên bên trên.
Thuốc tán ra khiến Trần Chiêu đau đớn. Đây là gì?
Triệu Chân nhỏ giọng trả lời. Thuốc, phải rạch rách vết thương rắc vào nó mới lành lại được, cũng không để lại sẹo. Nói rồi, nàng nhét vào trong lòng Trần Chiêu, lấy một lọ khác ra vứt xuống đất.
Tiếng lọ thuốc rơi xuống vang lên, Trần Khải Uy cũng bước vào, nhìn chai sứ vỡ trên mặt đất rồi lại nhìn Triệu Chân đang đè Trần Chiêu xuống giường, cậu ta hơi tức giận gầm nhẹ lên. Nàng đang làm gì?
Triệu Chân điểm trên người Trần Chiêu hai lần rồi đứng dậy. Thêm chút dược liệu vào vết thương của hắn, ta thấy vết thương của hắn đã kết vảy rồi, mấy hôm sau là khỏi thì chẳng phải hết thú vị hay sao?
Trần Khải Uy nhìn vết thương trên mặt Trần Chiêu, máu đỏ thấm vào bột thuốc màu trắng, xem ra vết thương càng nặng hơn, lửa giận trong lòng cậu ta giảm đi một chút, nói. Nàng liều lĩnh quá, cha ta đã nói rồi, không được hủy khuôn mặt của hắn.
Triệu Chân bĩu môi, tủi thân bước lại gần Trần Khải Uy. Ta không hủy khuôn mặt của hắn! Ta chỉ khiến vết thương hắn khó lành thôi, hơn nữa vết thương cũng không quá rõ ràng, để hắn chịu khổ một chút cũng không được sao?
Trần Khải Uy đã thân cận với nàng nhiều ngày, cũng hiểu tính cách của nàng, thật sự là một nữ nhân bá đạo nhưng khi ở bên cậu ta, nàng lại giống như một cô nương nhỏ, cậu ta bèn dỗ dành. Được rồi, ta cũng không trách nàng mà. Nàng nhẫn nhịn một chút, chuyện xong xuôi rồi ta sẽ trừng trị hắn giúp nàng. Dứt lời, tay cậu ta đặt lên vai nàng, lạnh lùng nhìn Trần Chiêu đang loạng choạng đứng dậy. Sau này không được tới đây một mình nữa, đợi ta đưa nàng tới, biết chưa?
Triệu Chân sốt ruột nói. Biết rồi. Nói rồi, nàng tự bước ra ngoài, Trần Khải Uy thấy vậy đương nhiên không còn lòng nào để ý tới Trần Chiêu nữa, đi theo nàng ra ngoài.
Trần Chiêu sờ bình thuốc trong ngực, nếu biết con trai và Thẩm Kiệt không đáng tin từ sớm, chàng sẽ không bao giờ mạo hiểm xông vào, để thằng nhóc Trần Khải Uy kia có cơ hội hưởng thụ mỹ nhân kế của Triệu Chân...A, mỹ nhân kế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT