Kiến giá cũng chỉ là làm màu mà thôi, đương nhiên Trần Kình sẽ không để mẫu hậu quỳ lạy mình, bước nhanh về phía trước thân thiết kéo tay nàng đưa nàng vào trong, lệnh cho cung nữ và thái giám đứng bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống, Trần Kình mới nhìn cháu gái đi theo phía sau, sao hắn có cảm giác mấy ngày không gặp mà cháu gái đã cao lên rất nhiều, giữa đầu lông mày thêm chút khí khái anh hùng, trang phục đều đã đổi thành trắng trong thuần khiết. Huyên Huyên, sao lại đeo mạng che mặt thế kia? Không phải là lại bị trầy chỗ nào rồi chứ? Dứt lời, hắn lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một ly trà, tranh luận với văn võ bá quan trên triều khiến hắn kho cả hòng, hạ triều liền tới đây gặp mẫu hậu luôn, còn chưa uống ngụm nước nào.
Trần Chiêu không trả lời, chàng bình tĩnh ngồi xuống, sau khi ngồi xuống mới cởi khăn che mặt xuống, nói. Nghe mẫu hậu ngươi nói ngươi đang tìm cung nữ hôm trước theo Huyên Huyên vào cung?
Trần Kình nghe giọng nói quen thuộc, phun cả trà ra ngoài, nhìn cháu gái ngoại ngồi trước mặt mình với ánh mắt không thể tin nổi, đây...đây là cái quái gì thế này?
Hắn khó tin nói. Phụ phụ phụ...phụ hoàng?
Phụ hoàng bây giờ còn trang điểm, giống Huyên Huyên tới tám phần, nhưng nửa gương mặt dưới không có gì thay đổi, trông tổng thể cũng không quá quái dị, nhưng lại có khí khái anh hùng, hợp với y phục này, Trần Kình cảm thấy...mẫu hậu làm nữ nhân thất bại quá đi, còn không bằng một nam nhân!
Triệu Chân im lặng uống trà, làm như chuyện không liên quan tới mình.
Trần Chiêu không hề xấu hổ khi bị con trai phát hiện, nhíu mày dạy dỗ. Sao? Chuyện này dọa ngươi rồi à? Trước kia cha đã dạy ngươi rồi, không nên khinh địch, không nên tùy tiện tin tưởng những gì ngươi nhìn thấy trước mắt, thế nhưng ngươi còn không bằng con trai ngươi nữa.
Trần Kình lập tức hoảng hốt, là do phụ hoàng quá kinh thế hãi tục hay vì hắn chưa từng va chạm xã hội? Hắn luôn cho rằng người uy nghiêm như phụ hoàng sẽ không bao giờ giả nữ, cung nữ lúc trước, hắn thà tin đó là con gái ngoài giá thú của phụ hoàng cũng không muốn tin đó chính là bản thân phụ hoàng! Phụ hoàng kia của hắn....ho một cái thôi đã dọa hắn không dám động đậy rồi.
Phụ hoàng trước mặt cũng chỉ trang điểm, không mang trang sức trâm hoa giống Huyên Huyên, toàn thân đều toát lên vẻ trân bảo mỹ ngọc, phụ hoàng rất mộc mạc, y phục màu trắng càng khiến người giống tiên tử, giả nữ cũng không ung tục, khiến người ta có cảm giác thoát tục, bây giờ nghiêm mặt lại trở thành mỹ nhân lạnh lùng khiến người khác run sợ, khí thế không giảm đi nửa phần.
Trần Kình cúi đầu nói. Phụ hoàng dạy rất đúng, thật sự là vì trong lòng hoàng nhi, phụ hoàng lúc nào cũng uy nghiêm trang trọng, hoàng nhi không ngờ... Nói rồi lại lặng lẽ nhìn mẫu hậu, rốt cuộc mẫu hậu sinh thế nào vậy, sao hắn không giống phụ hoàng chút nào?
Trần Chiêu lạnh nhạt nhìn con trai, nói. Tục Hoa, bên ngoài một người trông thế nào cũng không nói lên được điều gì, quan trọng là...trong lòng người đó có vững vàng hay không, thân làm đế vương phải biết co biết duỗi, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Trần Kình lập tức gật đầu. Phụ hoàng nói đúng! Dù sao phụ hoàng làm gì cũng có lý do, dù đẹp như hoa cũng không cần đứa con trai như hắn nói ra nói vào.
Hắn lặng lẽ nhìn sang phía mẫu hậu, trong lòng thầm oán: Mẫu hậu, đối mặt với trượng phu như vậy mà người không cảm thấy tự ti hay sao? Người không thể quản nam nhân của người hay sao? Thân làm nữ nhân mà người còn không đẹp bằng phụ hoàng, người có tức giận không? Nếu người không chỉnh đốn lại phụ hoàng thì sẽ không xứng với danh xưng nữ bá vương Tây Bắc năm đó nữa!
Bà nội ~ Trong phòng ngủ vang lên tiếng gọi ngái ngủ của Trần Tự.
Triệu Chân vừa nghe đã đặt ly trà xuống, nói. Tự Nhi tỉnh rồi, ta đi xem nó thế nào. Nói rồi, nàng đi mất, chỉ để lại Trần Kình và phụ hoàng xinh đẹp như hoa nhìn nhau, có chút xấu hổ.
Thật ra, nữ trang khiến Trần Chiêu không được thoải mái cho lắm, nhưng chàng phải giả vờ như rất dễ chịu, thong thả nói. Bên hoàng hậu xảy ra chuyện gì vậy?
Đổi đề tài khác, Trần Kình như được ân xá, lập tức đứng dậy lấy mật thư thu được ở chỗ hoàng hậu ra cho phụ hoàng xem, sau nó nói rõ ngọn nguồn.
Trần Chiêu đọc nhanh như gió, lướt qua nội dung trong mật thư, tạm thời đặt qua một bên rồi ngước mắt nhìn Trần Kình. Hoàng hậu nói rằng Tần thái sư có thù oán với ông nội ngươi?
Trần Kình gật đầu. Mặc dù hoàng nhi không biết có ân oán gì, nhưng phụ hoàng có ân cất nhắc với thái sư, đối xử tốt với Tần gia, Tần gia đi xuống dốc cũng vì tham gia vào việc đoạt vị năm đó, người bị liên lụy không chỉ có mình Tần gia, xét với những gia đình quan viên bị lưu đày thì Tần gia đã xem như toàn thân, rốt cuộc là thù oán sâu đậm gì mới khiến Tần thái sư bất chấp nguy hiểm để tạo phản chứ?
Ánh mắt Trần Chiêu sâu thẳm, suy tư một lát rồi nói. Mấy hôm nay ta vẫn luôn suy nghĩ tới một chuyện, ngươi đã lên ngôi rồi, tuy không có công nhưng cũng chẳng có lỗi, dù không phải là một đế vương thông minh nhưng ít nhất cũng là người siêng năng tài đức sáng suốt, không ngu ngốc, Tần gia muốn tạo phản thì phải dùng lý do gì? Cũng không thể lật đổ ngươi rồi mang cái danh mưu nghịch suốt nghìn đời.
Trần Kình đã nhìn ra được hai người này là một đôi phu thê giống nhau như chắc, hắn đoán chừng là mình được nhặt về, khi đánh giá hắn cũng không thương xót chút nào! Rốt cuộc hai người có thể làm cha con vui vẻ được hay không đây? Con trai người không xuất sắc thì người cảm thấy vẻ vang sao?
Tuy trong lòng rất tủi thân nhưng Trần Kình vẫn phải đồng ý với lời nói của phụ hoàng, thuận theo. Phụ hoàng nói đúng, là hoàng nhi quá vô dụng.
Trần Chiêu cau mày. Dù ngươi vô dụng thì trên người ngươi cũng mang dòng máu hoàng thất, muốn lật đổ là lật đổ được hay sao? Mấy ngày nay ngươi làm chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, đừng để người khác bắt được lỗi sai, nếu có chuyện không thể giải quyết hoặc không thể quyết định thì ngươi phải hỏi ta trước.
Phụ hoàng có nói vậy thì con cũng không thấy được an ủi...
Trần Kình đã không có gì phải luyến tiếc. Dạ, thưa phụ hoàng.
Trần Chiêu không để ý tới nỗi buồn của con trai, lẩm bẩm nói. Hoàng hậu nhắc tới chuyện này, ta chợt nhớ ra có người ta phải tới thăm một chút, chuyện xưa tích cũ thì phải tìm tới cố nhân.
Trần Kình nghe vậy có hơi tò mò. Là ai ạ?
Trần Chiêu không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con trai, đứng dậy nói. Được rồi, ta và mẫu hậu ngươi không chậm trễ trong cung nữa, sau khi chúng ta đi rồi, ngươi phải cẩn thận một chút, chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, không thể xem nhẹ hoàng hậu, còn về phần xử lý nó thế nào thì để sau rồi nói.
Trần Kình gật đầu, bây giờ hắn không dám xin tha cho hoàng hậu và Tần thái sư trước mặt phụ hoàng, với hành vi bây giờ của Tần thái sư, nếu hắn xin tha cho ông ta, sau này Tần thái sư lại vả mặt hắn thì hắn biết làm sao? Nếu phụ hoàng tức giận không quan tâm tới hắn nữa vậy thì không ổn rồi.
Hoàng nhi hiểu rồi, phụ hoàng và mẫu hậu cũng phải cẩn thận hơn.
Trần Chiêu gật đầu, vào trong xem cháu trai và thê tử. Trần Tự đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang dựa vào lòng Triệu Chân làm nũng, thấy ông nội bước vào liền duỗi đôi tay nhỏ bé ra muốn ôm chàng. Ông nội!
Trần Kình thật sự cảm thấy kỳ lạ, tại sao tên nhóc này lại biết rõ như vậy? Không cần biết bà nội và ông nội của nó như thế nào, nó chỉ cần nhìn qua là đã biết, thật là kỳ lạ.
Tự Nhi, sao con lại nhận ra ông nội?
Trần Tự nghe vậy nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt kỳ quái. Đây chính là ông nội mà! Vừa nhìn là đã nhận ra, còn hỏi vì sao nữa? Phụ hoàng, có phải người bị ngốc rồi không?
Trần Kình bị ánh mắt con trai làm tổn thương: Nhóc thối, xem ra con muốn ăn đòn rồi!
Trần Chiêu không ôm cháu trai, nghiêm túc nói. Tự Nhi, con đã bốn tuổi rồi, không thể làm nũng với bà nội nữa, đi xuống đứng ngay ngắn lại.
Trần Kình vừa nghe đã cảm thấy vui vẻ, bị ông nội của con mắng rồi! Xem con có dám đắc ý nữa hay không?
Trần Tự bị ông nội dọa sợ, dáng vẻ trông hơi đáng thương nhưng vẫn tự mình xuống giường, đi giày vào, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, đứng ngay ngắn trước mặt ông nội, chớp mắt cầu xin. Tự Nhi nhớ ông nội, ông nội có thể ôm Tự Nhi một cái không ạ?
Ngoan ngoãn hiểu chuyện lại biết làm nũng như vậy, ngay cả Trần Chiêu cũng không tránh nổi, khom người bế nó lên, nhéo khuôn mặt nhỏ của nó. Trần Tự cười ngọt ngào, ôm cổ ông nội thân mật cọ.
Trần Kình, người chưa từng được phụ hoàng ôm như vậy, cảm thấy thật đau lòng.
Trần Chiêu âu yếm sờ mái tóc mềm của cháu trai, nói. Tự Nhi đã lớn rồi, phải chia sẻ lo lắng với phụ hoàng, phải học hành cho giỏi, lần sau ông nội vào cung sẽ kiểm tra bài của con, biết chưa?
Trần Tự kiêu ngạo nói. Tự Nhi vẫn ngoan ngoãn nghe lời thái phó đó! Bây giờ ông nội mà kiểm tra thì Tự Nhi cũng đọc được hết!
Chuyện này Trần Kình không thể không phục con trai, khi ở tuổi của nó, hắn vẫn đang còn đọc Tam Tự Kinh vỡ lòng, các kiểu Thiên gia thơ, còn Trần Tự đã biết đọc vài thiên Luận ngữ, còn nói đạo lý rõ ràng, chính là một đứa trẻ nhỏ thành tinh.
Đã lâu Trần Chiêu không kiểm tra chuyện học của cháu trai, nhân tiện nói. Ồ? Tự Nhi đọc cho ông nội nghe một chút đi.
Trần Tự lập tức đọc mấy bài gần đây nó học cho ông nội nghe, đọc thuộc xong còn nói rõ những điển cố bên trong, đã quen thấy con trai vụng về, nay cháu trai lại thông minh thật sự khiến chàng vui mừng, Tần Như Yên vẫn có thể bù đắp công lao qua chuyện này.
Trần Chiêu đặt cháu trai xuống. Tự Nhi ngoan quá, lần sau ông nội vào cung sẽ mang cho con Cửu Liên Hoàn mới.
Trần Tự nghe vậy cũng không thấy vui khi lấy được món đồ chơi mới, nó kéo vạt áo ông nội, lưu luyến nói. Ông nội và bà nội lại muốn xuất cung nữa ạ?
Triệu Chân thấy cháu trai như vậy lại không nỡ, bước tới ôm lấy nó. Mấy hôm nữa ông nội và bà nội sẽ về, Tự Nhi là nam tử hán, phải thay bà nội bảo vệ phụ hoàng con, con còn nhớ những gì bà nội dạy con không?
Trần Tự nghe vậy gật đầu thật mạnh, giơ nắm đám nhỏ lên. Nhớ rồi ạ! Bà nội yên tâm, Tự Nhi sẽ bảo vệ phụ hoàng thật tốt, không để kẻ xấu bắt nạt phụ hoàng!
Triệu Chân vui mừng, hôn cháu trai một cái. Trái Tim Nhỏ ngoan quá!
Trần Kình: Con bị liệt nửa người hay sao mà cần tên nhóc này bảo vệ?
Triệu Chân thay y phục nha hoàn Trần Chiêu mang tới, định xuất cung cùng Trần Chiêu.
Trần Tự do dự một chút, khi ông bà nội sắp đi, nó bước tới gần nhỏ giọng nói. Ông nội, bà nội, Tự Nhi có thể tới thăm mẫu hậu không ạ?
Triệu Chân nghe vậy hơi sửng sốt, cũng do nàng quên mất chuyện này, đã nói hôm nay sẽ đưa cháu trai tới thăm hoàng hậu, bây giờ hoàng hậu không khỏe, chắc chắn nhóc con rất lo lắng cho mẫu hậu nó. Được rồi, để ma ma dẫn con đi.
Trần Tự chưa kịp nở nụ cười sung sướng thì Trần Kình đã nói. Không được, mẫu hậu con không khỏe, giờ đang nghỉ ngơi. Đợi mẫu thân con khỏe rồi thì con tới gặp nàng cũng được. Hắn vừa phạt Tần Như Yên, sao có thể để Trần Tự đi gặp nàng ngay.
Trần Tự nghe vậy buồn bã rũ vai xuống, nhưng mắt vẫn nhìn ông bà nội, nó biết chỉ cần ông bà nội đồng ý thì phụ hoàng không thể không cho nó đi.
Bọn họ thấy Trần Tự còn nhỏ, nhưng sự thông minh của Trần Tự đã cho thấy nó không phải là một đứa trẻ dễ bị lừa, Trần Chiêu vẫy tay với cháu trai, bảo nó qua chỗ chàng.
Trần Tự bước tới cạnh ông nội, không vội hỏi ông nội, ngẩng đầu lên đợi ông nội mở miệng trước.
Trần Chiêu nói với nó. Tự Nhi, con có biết tại sao phụ hoàng lại không cho con gặp mẫu hậu hay không? Với sự thông minh của cháu trai thì chắc chắn nó sẽ hiểu, từ khi hắn mở miệng xin chàng và Triệu Chân, đã thể hiện nó biết phụ hoàng cố ý không cho nó gặp mẫu hậu.
Quả nhiên, Trần Tự suy nghĩ một chút, chu miệng nói. Bởi vì mẫu hậu phạm lỗi, không ngoan, phụ hoàng không muốn Tự Nhi cũng không ngoan.
Trần Kình nhìn bóng lưng của con trai mà ngạc nhiên, hóa ra tên nhóc con này biết hết...
Trần Chiêu nhìn con trai, tiếp tục hỏi. Vậy con có trách phụ hoàng không? Con trai lúc nào cũng sẽ bảo vệ mẹ mình, Trần Chiêu không thể đứng nhìn cháu trai sinh ra khúc mắc với phụ hoàng của nó.
Trần Tự lắc đầu. Không trách ạ, mẫu hậu phạm lỗi thì phụ hoàng nên phạt mẫu hậu, như vậy mẫu hậu mới trở nên tốt hơn, sau khi mẫu hậu hối cải thì phụ hoàng sẽ cho Tự Nhi gặp mẫu hậu.
Trần Chiêu nghe vậy rất vui mừng, cháu trai hiểu chuyện như vậy, thế thì chàng sẽ suy xét tới chuyện xử trí người con dâu Tần Như Yên này thế nào. Chàng sờ đầu cháu trai. Tự Nhi không cần lo lắng, phụ hoàng sẽ không đối xử tệ với mẫu hậu con đâu. Mẫu hậu con chỉ phạm lỗi lầm nho nhỏ, rất nhanh con đã có thể gặp mẫu hậu rồi. Bây giờ con phải ngoan ngoãn nghe lời phụ hoàng, biết chưa?
Xem ra người đã tha thứ cho Tần Như Yên rồi. Trần Kình hơi khó tin, chuyện hắn không dám nói mà con trai chỉ nói vài câu là phụ hoàng đã dao động rồi.
Trần Tự gật đầu thật mạnh, quay lại bên cạnh phụ hoàng, nắm tay phụ hoàng. Tự Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời phụ hoàng, bảo vệ phụ hoàng thật tốt!
Trần Kình cúi đầu nhìn con trai, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ: Con trai ngoan, sau này phụ hoàng không dám tranh sủng với con trước mặt mẫu hậu con, bà nội, ông nội nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT