Hành vi kia, thập phần giống một đứa con nít vừa nói "Thế thì ngại quá ạ" vừa rút bao lì xì ra từ tay trưởng bối.
Đối với hành vi như vậy, bá tổng chỉ dùng một câu "Ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật" để miêu tả mà thôi.
Suy cho cùng, con người vẫn là sinh vật thích nghi với thế giới.
Ở thế giới thực, con người tương đối thực tế một chút.
Ở thế giới thực, Ngạn Tảo sẽ tinh tế hơn, nho nhã hơn cũng lo được lo mất hơn.
Ở thế giới thực, Yến Đôn cũng làm trâu bò thấp kém cho công ty hơn, tương đối theo khuôn khổ hơn.
Mà đến thế giới giả lập, sau khi phát hiện cậu được thế giới "Ưu ái", được ưu ái thì liền bắt đầu tự tin hơn.
Ngạn Tảo học được có tiền là muốn làm gì thì làm.
Còn Yến Đôn cũng bắt đầu dám nghĩ dám làm.
Ở thế giới thực, Ngạn Tảo làm ông chủ sẽ cẩn thận duy trì khoảng cách với cấp dưới. Dưới tình huống không có thân phận thích hợp hoặc nhận định phù hợp, Ngạn Tảo sẽ không làm ra chuyện gì mờ ám.
Ở thế giới thực, Yến Đôn làm cấp dưới cũng làm theo khuôn phép, cẩn cẩn thận thận, nên làm gì thì làm, không nên làm sẽ không làm, không nên nghĩ sẽ âm thầm nghĩ. Chuyện mờ ám gì cũng sẽ không làm.
Cho nên, đặt ở hoàn cảnh hiện thực, tổng tài Ngạn Tảo và thư ký Yến Đôn chắc chắn sẽ không diễn màn kịch "Sau khi cùng ngâm suối nước nóng, bá đạo tổng tài mở lời mời thư ký xinh đẹp cùng tắm vòi sen".
Nhưng ở thế giới giả lập, được vận mệnh sủng ái nên hai người bắt đầu làm xằng làm bậy.
Thậm chí "Tiểu thành thật" cũng bắt đầu không thành thật nữa rồi.
Diện tích buồng tắm vòi sen không lớn, chứa hai người đàn ông trưởng thành lại càng chật chội. Giống như đứng ở đằng kia, cho dù da thịt không dán vào nhau nhưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ toả ra từ cơ thể đối phương.
Yến Đôn vẫn ngượng ngùng, theo bản năng mà quay lưng lại.
Nào hay biết rằng, quay lưng về đối phương là một loại hành vi có độ nguy hiểm vô cùng cao.
Yến Đôn vươn tay chống lên vách tường bằng gạch men trắng, hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận được làn sương khói tràn vào mũi, vừa ấm áp lại vừa ẩm ướt.
Cậu hỏi một câu: "Ông chủ Tảo, chúng ta như vậy không tốt đâu ạ?"
Câu này vừa hỏi ra khỏi miệng, Yến Đôn cũng cảm thấy có một chút kiêu kỳ.
Ngạn Tảo cười khẽ: "Bất kỳ chuyện gì đi nữa, tôi nói được chính là được."
Rất tốt, rất bá tổng.
Yến Đôn nhắm hai mắt lại, hưởng thụ thời khắc này.
Hết thảy đều là giả, đều là do đại não bị đánh lừa mà sản sinh ra ảo cảnh.
Tổng đài chăm sóc khách hàng nói như thế này với Yến Đôn, cậu ăn táo không có nghĩa là thật sự ăn táo, đều chỉ là hệ thống chúng tôi lừa gạt trí não của cậu, khiến đầu óc của cậu sinh ra cảm giác ăn táo, chính vì thế, cậu mới lập tức có cảm giác bản thân ăn được một trái táo vừa thơm ngon vừa mọng nước.
Một số người có khả năng sẽ bị sự lừa dối này bức đến phát điên.
Mà Yến Đôn lại cảm thấy, cái cảm giác này cũng không tệ lắm.
Sản sinh ra cảm giác ăn táo thôi mà, cũng có phải sản sinh ra cảm giác ăn cứt đâu, đúng không.
Chẳng có gì không tốt.
Đầu óc Yến Đôn vững tin rằng cậu đang ăn táo, Yến Đôn cũng thuận theo nước chảy bèo trôi mà tin như thế.
Mặt trăng rọi vào song cửa sổ màu trắng, khiến song cửa sổ ánh lên ánh sáng màu bạc.
Yến Đôn được bao bọc trong chiếc mền bông mềm mại, dụi dụi con mắt, nhìn ngọn đèn giường màu cam ấm áp trong lòng chìm vào nghi hoặc: Nói một đêm bảy lần đâu?
Yến Đôn bẻ mấy ngón tay đếm đếm, tại sao đếm thế nào cũng chỉ có ba lần mà thôi?
Chẳng lẽ bá tổng còn biết tính discount?
Làm vậy tạo ra lợi ích thực cho kinh tế hử?
Yến Đôn trở mình, đúng lúc thấy Ngạn Tảo từ trong phòng tắm đi ra.
Ngạn Tảo quấn một chiếc khăn tắm, che đi bộ phận không thể phát sóng, mà tám múi cơ cùng đường nhân ngư kia, vẫn cực kỳ ngon miệng.
Mí mắt Yến Đôn vốn đang bởi vì buồn ngủ mà nặng trĩu lập tức nhướng lên, ánh mắt sáng bling bling.
Hoá ra xx sung sướng như thế?
Ba lần làm sao đủ chứ?
Ngược lại ở thế giới giả lập cũng sẽ không bị thận hư mà.
Ngạn Tảo ngồi xuống ở bên giường, đưa tay sờ tóc Yến Đôn, xoa xoa, như thể đang sờ một chút mèo con khò khè.
Đổi lại là lúc trước, Ngạn Tảo chưa bao giờ làm động tác thân mật như vậy với Yến Đôn cả, tuân thủ lễ nghĩa liêm sỉ nghiêm ngặt với tư cách một ông chủ.
Mà hiện giờ hai người lăn lộn trên giường tất cả đều quăng hết, còn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt mới kỳ lạ.
Người với người, chỉ cần thân mật qua một lần, lần thân mật tiếp theo có thế nào đi chăng nữa cũng không còn lạ lẫm.
Tuy rằng Ngạn Tảo đã phá liêm sỉ, nhưng Yến Đôn vẫn giữ lại mấy phần bạch liên thể diện mà nam chủ phải có. Mấy phần thể diện này khiến Yến Đôn không có cách nào hỏi mấy câu như: Tại sao chỉ có ba lần? Anh có phải không được không?
Ngạn Tảo thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Yến Đôn, cũng xoắn xuýt theo, mi tâm nhăn lại một đường: "Sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Yến Đôn muốn nói: Không phải không thoải mái, là quá thoải mái.
Yến Đôn lắc đầu một cái, bảo trì biểu tình bạch liên phải có.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn một mặt nữ chính Quỳnh Dao khổ đại cừu thâm*, tựa như đang nghĩ tới chuyện gì đó không hay ho, lông mày nhíu chặt hơn: "Em không muốn?"
* Gần giống thâm cừu đại hận
Yến Đôn muốn hét to "Em bằng lòng", mà vì tính cách thiết lập, cậu chỉ lắc đầu một cái.
Ngạn Tảo thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy Em đang suy nghĩ gì vậy? Sao lại mặt ủ mày chau rồi?"
Ngạn Tảo tuy rằng tỉ mỉ tinh tế, nhưng rốt cuộc vẫn là một trai tân lớn tuổi, nhìn không hiểu vì sao người bên gối che che đậy đậy muốn tìm bất mãn.
Yến Đôn thật sự rất khó nói ra nhu cầu của cậu với ông chủ, liền bật ngồi dậy, tuỳ tiện nói điểm khác, hòng dời sự chú ý: "Em đang nghĩ, ngài có phải đã sớm có âm mưu rồi không?"
Sớm có âm mưu.
Thời điểm trong buồng tắm, Yến Đôn cũng nghĩ như vậy.
Tất cả những thứ này xảy ra quá kỳ quái.
Từ sau khi Yến Đôn bị bắt cóc quay về, thái độ của Ngạn Tảo bỗng đột nhiên thay đổi. Rất khó để miêu tả đây là thay đổi như thế nào, nhưng Yến Đôn vẫn nhận ra được.
Nói thế này, trước kia Ngạn Tảo đối xử với Yến Đôn rất tốt, cũng rất thân thiết, nhưng Yến Đôn lại không thể xác định được Ngạn Tảo có ý gì với cậu. Bởi vì Ngạn Tảo đối với cậu rất tốt mà cũng rất chuẩn mực, nếu hơi vượt qua, liền lập tức lịch sự thu hồi lại. Nhìn từ góc độ của Ngạn Tảo, chính là "Có tình cảm nhưng vẫn giữ lễ nghĩa". Nhìn từ góc độ Yến Đôn, chính là ám muối như gần như xa.
Mà Yến Đôn sau khi bị bắt cóc được cứu về, cái "Chuẩn mực" mà Ngạn Tảo hằng tin đã biến mất. Anh đường hoàng cấm tiệt Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo tiếp cận Yến Đôn, lấy lý do là "Hai người các cậu đã gây quá nhiều rắc rối cho Yến Đôn". Hoa Đại Mạo là người thông minh, liền không dây dưa nữa. Lúc trước gã nóng lòng cướp người, là nóng lòng cướp người của Ngạn Trì, gã sẽ không động vào Ngạn Tảo. Mà Ngạn Trì tuy ngu ngốc, nhưng đảm bảo nghe lời, cũng không tiếp tục lảng vảng trước mặt Yến Đôn nữa.
Ranh giới Ngạn Tảo đối với Yến Đôn cơ hồ giảm đi không ít, ở bên giường Yến Đôn kể chuyện cổ tích, sau khi Yến Đôn quay lại thì cùng Yến Đôn đi làm, cùng nhau ăn cơm. Tin đồn xôn xao Ngạn Tảo và Yến Đôn trong phòng làm việc, mà Ngạn Tảo chẳng những không làm sáng tỏ, mà còn vui như mở cờ.
Yến Đôn thậm chí cảm giác được, việc lan truyền tin đồn này, có lẽ liên quan đến Ngạn Tảo.
Mãi đến tận khi Tiẻu Tề vì vụ bồn cầu mà ăn năn, khóc lóc kể ra hết kế hoạch Ngạn Tảo quy tắc ngầm cậu, Yến Đôn mới như thể bị giáng một đòn cảnh tỉnh: Ông chủ Tảo là đang tính kế cậu?
Sau vụ mời ngâm suối nước nóng, tắm vòi sen, là người bình thường đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Tuy rằng thiết lập vai thụ chính không có đầu óc, nhưng Yến Đôn vẫn có thứ này nha. Yến Đôn cùng Ngạn Tảo đi tới bước này, đều là cậu cam tâm tình nguyện, nhưng cũng được muốn biết tường tận.
Yến Đôn liền trực tiếp hỏi Ngạn Tảo, có phải đã sớm có âm mưu.
Ngạn Tảo nghe thấy bốn chữ "Sớm có âm mưu", lông mày khẽ nhíu, trầm ngâm nửa ngày, mới nói: " 'Sớm có âm mưu'? Anh lại cảm thấy, không tính 'Sớm' đâu mà 'Muộn' rồi đấy chứ."
Yến Đôn khiếp sợ: Ông chủ Tảo vậy mà thừa nhận? Ông chỉ Tảo vậy mà không biết xấu hổ thừa nhận!
Đây thật sự là ông chủ Tảo cậu biết à?
Mà Yến Đôn cẩn thận nghĩ lại, có lẽ đây mới thật sự là ông chủ Tảo đi.
Người đàn ông này tuổi còn trẻ đã đứng vững gót chân trên sàn đấu kinh doanh không thể thật sự là một thanh niên thuần lương vô hại ha?
E rằng, là ông chủ Tảo cực lực duy trì dáng vẻ quân tử phong độ trước mặt Yến Đôn.
Giống như Yến Đôn luôn luôn đóng giả một cậu nhân viên thành thật ở trước mặt ông chủ Tảo.
Yến Đôn thở dài một hơi, nói: "Ngài, ngài câu này là có ý gì ạ?"
Ngạn Tảo ngồi xuống giường, như thể nghĩ tới chuyện gì không vui vẻ cho cam, sắc mặt của anh có chút ảm đạm: "Anh đang nghĩ, có phải anh xuất hiện trễ rồi không?"
"Hả?" Yến Đôn không hiểu lắm.
Ngạn Tảo nói: "Lúc anh xuất hiện, em đã cùng tiểu Trì, Hoa Đại Mạo nảy sinh gút mắc... Ừ, còn có Bạch Lệ Tô."
Thời điểm Yến Đôn nghe thấy Ngạn Tảo nhắc hai cái tên Ngạn Trù và Hoa Đại Mạo, đã có chút không thoải mái, đột nhiên nghe tên Bạch Lệ Tô, càng cảm thấy quái quái: Cậu tốt xấu gì cũng là gay mà.
Ngạn Tảo nói tiếp: "Anh nghĩ, nếu anh xuất hiện sớm một chút, những người này sẽ liền cùng em không còn liên quan gì nữa."
Yến Đôn không nghĩ tới Ngạn Tảo sẽ nói như vậy, tất nhiên sửng sốt cả người.
Ngạn Tảo nghe câu này, cười cười, ánh mắt mang theo mấy phần bất đắc dĩ: "Mặc dù có hơi mất mặt... Nhưng có vẻ là vậy."
Yến Đôn tim đập liên hồi, vui sướng lạ thường.
Yến Đôn đã từng ăn giấm chua của Ngạn Tảo rất nhiều lần, ở những nơi Ngạn Tảo không biết.
Ở thế giới thực, Yến Đôn không phải nhân vật chính thụ, không có hào quang nhân vật chính. Cậu quá lắm chỉ là một người bình thường mặt mày thanh tú, điều kiện kém xa so với Ngạn Tảo. Đàn ông chất lượng cao như Ngạn Tảo, mặc dù là đồ cuồng công việc nhưng cũng sẽ thu hút không ít người ái mộ. Tuy Ngạn Tảo duy trì độc thân, nhưng làm người thầm mến Ngạn Tảo Yến Đôn cậu luôn thời thời khắc khắc bên cạnh anh, nhìn thấy người khác có thể thoải mái theo đuổi Ngạn Tảo, Yến Đôn cũng sẽ không nhịn được nỗi chua xót.
Yến Đôn không nghĩ tới, có một ngày sẽ đến phiên Ngạn Tảo vì cậu mà cảm thấy chua xót.
Nếu là vậy, chua cũng thành ngọt, ngọt cũng thành chua.
Yến Đôn cong mắt cười, nói: "Đây đều là những thứ vô hình, cũng không biết anh sao lại nghĩ như vậy."
"Anh cũng cảm thấy em vô cùng không thích bọn họ." Ngữ khí của Ngạn Tảo rất lạnh nhạt, dù đã thừa nhận ăn giấm chua, nhưng anh vẫn là người có lý trí, "Chẳng qua, em lại rất chủ động dây dưa với bọn họ."
Ngạn Tảo dùng từ "Chủ động" này nhằm biểu đạt anh rất chi bất mãn.
Mà Yến Đôn chợt bị chột dạ.
Quả thật cậu "Chủ động" dây dưa với những người này.
Thế nhưng... Cậu cũng không muốn mà!
Yến Đôn bất đắc dĩ thở dài, nói: "Không phải em chủ động. Thật ra đây đều là sự an bài của vận mệnh!"
Điều này nghe có vẻ đang lảng tránh thế nhưng Yến Đôn nói một cách rất chân thành.
Ngạn Tảo nghiêm túc nhìn Yến Đôn chăm chú: "Em có phải giữ bí mật gì không?"
Ánh mắt của Ngạn Tảo rất sắc bén, Yến Đôn không chống đỡ được quay mặt đi, không nhìn thẳng anh. Yến Đôn chỉ nói: "Ai không có bí mật ạ?"
Đây cũng là một câu trả lời qua loa.
Ngạn Tảo không bỏ qua: "Anh không có bí mật. Em có thể hỏi anh bất cứ chuyện gì, anh sẽ biết gì nói nấy."
Yến Đôn đầu óc cũng cực kỳ rối bời, nghĩ không ra đề tài dây dưa nào nữa, liền đạp chân ga vọt sang một đề tài cách xa một trời một vực khác: "Anh vì sao ban nãy làm được một nửa lại không làm nữa?"
Lúc câu này vừa tuột ra khỏi miệng, Yến Đôn hối hận rồi.
Ngạn Tảo trong nháy mắt sững sờ, phảng phất như đang suy nghĩ phải chăng lỗ tai của anh xảy ra vấn đề?
Yến Đôn xấu hổ đến không còn đất dung thân: Tính cách thiết lập giai nhân thanh thuần bạch liên của mình, sụp đổ bà nó rồi...
Ngạn Tảo sắc mặt cũng trở nên hơi quái lạ, chỉ là trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Ừm, cái đó... Không phải em nói không muốn sao..."
"..." Yến Đôn không biết nên nói gì.
Không muốn, đúng là chính cậu nói.
Nhưng không muốn của cậu đâu có nghĩa thật sự không muốn chứ.
Làm nam chính thụ, nói không muốn là rất bình thường đó. Lúc này, bá tổng đều sẽ nói "Ngoài miệng nói không muốn, thân thể vẫn rất thành thực này". Còn Ngạn Tảo ấy vậy mà rất chính trực lui khỏi trận đấu.
Cái gì "Tiểu mỹ nhân nức nở khóc mỗi lúc một khơi dậy dục vọng chà đạp của đàn ông" không hề tồn tại.
Ngạn Tảo nhìn thấy người dưới thân khóc lóc nói không muốn, phản ứng đầu tiên là anh có phải có chỗ nào làm không tốt rồi không, lập tức dừng lại, quay về tìm tài liệu tham khảo rồi trở lại tác chiến.
Vai chính thụ Yến Đôn cũng cảm nhận được tại sao trên tiểu thuyết ghi "Vĩnh viễn đừng ở trên giường khóc lóc nói với đàn ông 'không muốn' ", bởi vì người đàn ông kia sẽ thật sự không muốn.
... Địu mé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT