Ở thế giới thật, rất nhiều người làm ra chuyện xấu xa nhưng đối với tội ác của mình lại không chịu nhận. Trái lại chưa tìm được chứng cứ vậy tương đương với không có làm, thừa nhận là không thể nào thừa nhận rồi. Tục ngữ có câu"Thẳng thắn sẽ được khoang hồng, đi thẳng vô nhà tù; chống cự sẽ bị nghiêm trị, về nhà ăn Tết."
Mà trong thế giới tiểu thuyết, bất luận gian trá bại hoại cỡ nào đi nữa, chỉ cần bị nhân vật chính bắt được thì nhất định sẽ điên loạn tự giết mình, hoàn toàn đem chuyện mình làm khai ra hết. (Cái này không chỉ giới hạn trong tiểu thuyết bá tổng mà gần như hầu hết thể loại tiểu thuyết đều như vậy. Đặc biệt là tiểu thuyết suy luận, nhân vật chính chỉ cần tuỳ tiện nói chút gì đó là có thể gạt hung thủ khai ra tất tần tật)
Dưới ảnh hưởng uy phong của nhân vật chính, Tiểu Tề một năm một mười kể đầu đuôi sự việc với Yến Đôn: Ngạn Tảo tiết lộ với Tiểu Tề anh muốn cùng Yến Đôn trải qua lễ tình nhân, hy vọng Tiểu Tề làm thư ký mà Ngạn Tảo tín nhiệm nhất có thể phát huy tác dụng, thay chủ tịch giải quyết khó khăn.
Thời điểm Tiểu Tề nghe thấy Ngạn đổng gọi mình là "Thư ký tín nhiệm nhất", trong lòng nhất thời tràn đầy ấm áp. Gã vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành chuyện này một cách hoàn mỹ. Giúp ông chủ quy tắc ngầm, đây không phải là chuyện thư ký nên làm à? Cái gì mà đạo đức luân thường cũng có thể xem như bánh bao thịt cho chó ăn.
Ngạn Tảo kỳ thực cũng không nghĩ tới, chính mình đã bị bổ não thành "Bá tổng cưỡng đoạt", trở thành một ông chủ đồi bại muốn quy tắc ngầm.
Tiểu Tề dựa theo kế hoạch, trong lúc phân phòng, phân mình và Yến Đôn ở cùng một phòng. Khi đến thời gian, liền kêu Yến Đôn đi toà chính đưa cafe cho Ngạn Tảo. Lợi dụng thời gian chênh lệch này, Tiểu Tề chặn bồn cầu lại, mượn cớ kêu Yến Đôn đổi phòng ngủ. Bằng lý do này, thuận lý thành chương mà đưa Yến Đôn sang lầu chính qua đêm.
Phần còn lại giao cho bá tổng cưỡng đoạt.
Tiểu Tề nghĩ, Ngạn Tảo là người cơ trí như thế, chuyện còn lại chắc không cần Tiểu Tề giúp đâu nhỉ?
Chẳng lẽ còn muốn Tiểu Tề kỳ cọ cho người kia rồi đưa vào động phòng hả?
Sau khi Tiểu Tề đem toàn bộ kế hoạch khai với Yến Đôn, Yến Đôn lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Cậu liên tiếp xác nhận với Tiểu Tề: "Kế hoạch này của anh, là tự anh chủ trương, hay là do Ngạn đổng căn dặn?"
Tiểu Tề vội xua tay lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải tôi tự chủ trương! Tôi dù có suy nghĩ này đi nữa thì cũng không có gan làm đâu! Chuyện như vầy, tôi chỉ là một thư ký làm sao dám tự chủ trương được?"
Yến Đôn trầm tư không nói.
Tiểu Tề chỉ lo Yến Đôn không tin, liền nói thêm vào: "Hơn nữa, chuyện này cũng phải có Ngạn đổng phối hợp. Đầu tiên phải cần ngài ấy gọi cậu đưa cafe qua, thứ hai, cũng cần ngài ấy lên tiếng bảo cậu đi toà chính ngủ..."
"Ừm, phải.." Yến Đôn gật gật đầu, như đã nghe lọt tai.
Nhưng mà, Yến Đôn vẫn cảm thấy không đúng.
Nếu đây là kế hoạch do người sống trong thế giới bá tổng nghĩ ra, vậy Yến Đôn nhất định sẽ không hoài nghi đâu, cậu sẽ cảm thấy chuyện hoang đường như thế mới đặc biệt hợp lý.
Nhưng đây là ông chủ Tảo!
Ông chủ Tảo sao lại là người như vậy được chứ?
Cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng ông chủ Tảo là một người sẽ cố tình làm trăm phương ngàn kế để quy tắc ngầm cấp dưới...
Chỉ có điều, ở thế giới bá tổng, tính tình của ông chủ Tảo cũng đã xảy ra một số thay đổi, đồng dạng giá trị quan bị ảnh hưởng như "Có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm". Anh quả thật âm trầm hơn vài phần so với trước kia.
Tuy nhiên, coi như ông chủ Tảo thật sự vặn vẹo đi, nếu có suy nghĩ, cũng không nên dùng một kế hoạch vụng về như này chứ!
Thứ nhất, ông chủ Tảo muốn ngầm cậu, tạo sao phải tổ chức xây dựng tập thể? Gọi một đám người vây xem?
Thứ hai, ông chủ Tảo kéo Tiểu Tề làm "Đồng minh", cũng đặc biệt vô lý. Bạn kêu Tiểu Tề đi làm công việc đàng hoàng, Tiểu Tề còn làm được. Nhưng muốn Tiểu Tề làm chuyện như thế này chắc chắn không được, dù sao, Tiểu Tề là người tương đối thật thà, trên mặt không thể nào giấu diếm được mọi chuyện. Nếu muốn làm loại chuyện mệt tâm này, nếu Yến Đôn là Ngạn Tảo, nhất định sẽ không dùng Tiểu Tề mà sẽ dùng những người thận trọng lại trà xanh tâm cơ, so với Tiểu Tề đáng tin hơn nhiều.
Thứ ba, nếu như ông chủ Tảo thật sự quyết định dùng cách đưa cafe gây chênh lệch thời gian để Tiểu Tề thuận lợi "Gây án". Vậy tại sao Yến Đôn đi đưa cafe, Ngạn Tảo không hề giữ Yến Đôn lại nói chuyện mà trực tiếp để Yến Đôn quay về? Nếu thật sự muốn để Tiểu Tề thuận lợi "Gây án", ông chủ Tảo chẳng phải nên giữ Yến Đôn lại nói vài câu sao? Nếu không phải ông chủ Tảo để Yến Đôn quay về, Yến Đôn cũng sẽ không tận mắt thấy được "Hiện trường gây án" của Tiểu Tề.
Thứ tư, coi như bồn cầu bị chặn lại, cũng đâu nhất thiết phải đổi phòng! Dù sao nhà vệ sinh cũng không có mùi lạ, bọn họ cũng chỉ ở một đêm liền đi... Huống hồ, tình huống bây giờ là phòng ở toà này đã đầy rồi, đổi phòng phải chuyển qua toà chính.
Yến Đôn vừa nghĩ sơ qua, đã có thể tìm được tận một, hai ba bốn điểm đáng ngờ như thế, nếu nghĩ tỉ mỉ, chỉ e có thể tìm ra càng nhiều lỗ hổng hơn. Nếu như là Ngạn Tảo thiết lập cạm bẫy, làm sao có thể thô thiển như vậy, làm người khác liếc qua một cái đã nhìn thấu?
Nhưng mà, Tiểu Tề chảy hết nước mắt nước mũi thế này, còn nói y như thật, tình chân ý thiết thế này, nôm không giống như là giả. Thêm vào lời đồn đại trong văn phòng mấy ngày nay, cũng khiến Yến Đôn tin tám, chín phần mười.
Yến Đôn suy nghĩ một chút, liền nói: "Được, tôi tin anh."
"Thật sao?" Tiểu Tề chớp mắt, "Vậy cậu định làm như thế nào?"
Yến Đôn nghĩ: Từ trên trời rơi xuống một ngàn vạn ây, anh nói tôi nên làm gì đây. (Punchline √) (chém gió √)
*Punchline trong rap được dùng để đáp trả đối phương trong rap battle, có tác dụng gây sốc, đả kích, châm biếm, tấn công hoặc nhẹ hơn là gây cười một cách có chủ đích. Punchline là cách dùng thâm sâu của rapper không cần đòi hỏi phải có kỹ năng mà quan trọng hơn là ý nghĩa mà câu rap hướng đến. Ngoài ra Punchline có tác dụng tăng phần hấp dẫn cho bài rap.
Chẳng qua, nhân vật chính thánh mẫu bạch liên của Yến Đôn bị người tính kế không thể phá vỡ, chỉ có thể che mặt nói: "Anh nói tôi có thể làm gì đây?"
Dưới hào quang nhân vật chính phát hiện lương tâm npc Tiểu Tề liền nói: "Cậu có thể chạy mà!"
Yến Đôn lắc đầu, một mặt nhu nhược mà nói: "Ở đây rừng sâu núi thẳm, tôi chạy thế nào được?"
"Vẫn được mà, đi ra ngoài rẽ phải là có trạm xe buýt rồi ơ kìa." Tiểu Tề thành khẩn nói, "Không được thì có thể gọi uber mà."
Yến Đôn không ngờ Tiểu Tề nói như vậy, liền nuốt nước bọt một cái, lại nói: "Xe buýt thì thế nào? Uber thì thế nào? Ngạn đổng nếu đã muốn, tôi cho dù có cưỡi tên lửa cũng không bay ra khỏi Ngũ Chỉ sơn của anh ấy!"
Nghe Yến Đôn nói vậy, Tiểu Tề cũng vô cùng đồng tình: "Ừ ha... Đúng rồi! Cậu nói nên làm gì bây giờ?"
Yến Đôn tiếp tục bạch liên, vỗ vỗ vai Tiểu Tề, nói: "Hơn nữa, nếu như tôi chạy đi, Ngạn đổng nhất định sẽ trách anh làm việc không xong. Ngược lại là anh nên làm gì bây giờ?"
Câu này tăng max của max hào quang thánh mẫu trên đỉnh đầu Yến Đôn, chói đến độ Tiểu Tề không thể mở nỗi mắt. Mắt Tiểu Tề bị kích thích đến chảy nước mắt ào ào: "Hu Hu Hu... Thư ký Yến, cậu tốt bụng quá hà! Trước kia là tôi trách oan cậu! Hoá ra cậu là người lương thiện như vậy!"
Yến Đôn thở dài, nói: "Tôi vẫn nên đi một bước, tính một bước thôi."
"Thư ký Yến, cậu vất vả rồi." Tiểu Tề cảm động nói, còn lấy ra một cái túi nhỏ, nói: "Đây là tuýp Mã Ứng Long*, là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu. Tôi có xem đánh giá trên mạng, mấy người xài rồi đều bảo rất tốt. Cậu đừng ghét bỏ, món quà nhỏ nhưng tấm lòng to!"
*Thuốc bôi trị nứt hậu môn...
Yến Đôn mặt không tự chủ mà giật giật, nhưng cậu vẫn lựa chọn ngậm miệng đồng thời bày ra vẻ mặt cảm con nhà bà động.
Sau khi nói lời từ biệt với Tiểu Tề, Yến Đôn lập tức đi toà nhà chính.
Trước khi đi, Yến Đôn còn gọi cho Ngạn Tảo như thể xác nhận nói: "Tiểu Tề bảo để tôi qua nhà chính ngủ một đêm, là ý của ngài, có đúng không ạ?"
"Phải." Giọng nói của Ngạn Tảo vẫn vô cùng bình thường, không có một chút chột dạ giống như Tiểu Tề.
Ngạn Tảo dừng một chút, lại nói: "Là căn phòng có cánh cửa màu xanh lam trên tầng hai ấy. Cửa không khoá, cậu đi thẳng vào là được."
Ngạn Tảo nói rất bình tĩnh, trong giọng nói cũng không hề tồn tại ám muội, như thể tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Yến Đôn đi lên tầng hai toà nhà chính, quả nhiên thấy một căn phòng cửa màu xanh lam. Cậu đẩy cửa vào, nhìn thấy bên trong bày trí khá ấm áp, rất giản dị, không có bất kỳ thiết bị ẩn ý nào.
Yến Đôn trong lòng vẫn cực kỳ nghi hoặc, nhưng vẫn nằm xuống giường, ngẫm lại: ông chủ Tảo nếu như muốn ngầm mình, cũng không cần bày mưu tính kế lắm vậy đâu. Cứ nói thẳng đi, mình sẽ trực tiếp nằm xuống luôn, bớt một đống việc phiền phức.
Yến Đôn ở trên giường trở mình, vừa vặn nhìn thấy màn hình điện thoại nháy lên một cái.
Yến Đôn cầm điện thoại di động lên, thấy là một tin nhắn chưa đọc:
[Ông chủ Tảo: Nhà chính có suối nước nóng, cậu có muốn thử một chút không?]
Yến Đôn vừa nghe, trong lòng liền nhảy dựng: Đây là ám chỉ x sao? Muốn ngầm mình rồi à muốn ngầm mình rồi à?
Yến Đôn lên thanh tìm kiếm tra tra một phen: "Ông chủ muốn hẹn tôi ngâm suối nước nóng, là có ý gì?"
Trả lời: Chính là ý muốn tán tỉnh bạn đó.
Yến Đôn vui sướng mà nhất nút like bên cạnh đáp án.
Sau đó, Yến Đôn nhanh tay trả lời tin nhắn của Ngạn Tảo:
[Yến Đôn: Được ạ. Loại thời tiết này mới thích hợp ngâm suối nước nóng.]
Ông chủ Tảo cũng lập tức trả lời lại, tựa như đang chờ đợi: [Ông chủ Tảo: Tắm vòi sen trước đã, làm ướt người rồi hẵng ngâm]
Lời nói này tùy ý quá mức, lại có chút cảm giác quyền uy. Nếu là bất kỳ ông chủ nào nói như thế với nhân viên, chỉ sợ rằng ván đã đóng thuyền quấy rối x. Nhưng bởi vì ông chủ Tảo là người mà Yến Đôn thích, cho nên Yến Đôn chẳng hề ghét một tí nào.
Câu này đối với Yến Đôn mà nói, càng giống như tín hiệu xác nhận.
Tất cả không phải là ảo giác hay tưởng bở của Yến Đôn.
Nội dung tiểu thuyết này đang muốn chạy theo hướng "Bá đạo tổng tài và thư ký xinh đẹp" đi. Bá đạo tổng tài là Ngạn Tảo, thư ký xinh đẹp là Yến Đôn. Nếu không nhờ "Chọn vai" này, Yến Đôn đại khái sẽ thầm rủa một câu "Thật sự là nội dung kịch bản nhàm chán". Nhưng hiện giờ là hai người bọn họ, Yến Đôn liền cảm thấy nội dung kịch bản này tuyệt cú mèo, ngọt muốn ê răng.
Nếu là tới suối nước nóng, Yến Đôn tất nhiên sẽ mang quần bơi theo. Cậu tắm rửa sơ sơ, mặc vào một chiếc quần bơi bình thường. Cậu đột nhiên nhìn chiếc quần bơi này có hơi hối hận, phải biết nội dung kịch bản sắp tiến vào giai đoạn khiêu dâm, cậu nên chỉnh sửa một số đồ vật không thể phát.
Sau khi tắm rửa, cậu liền gửi tin nhắn cho Ngạn Tảo: [Tôi tắm xong rồi, suối nước nóng ở đâu ạ?]
Ngạn Tảo cũng rất nhanh trả lời lại, như thể anh đang canh chừng bên cạnh điện thoại: [Ông chủ Tảo: Có một cánh cửa ẩn nằm ở phía tay phải trong phòng tắm, cậu đẩy ra là thấy]
Yến Đôn cảm thấy có chút kinh ngạc: Còn có cánh cửa ẩn?
Yến Đôn cảm thấy rất thú vị, cậu cầm áo choàng tắm bên cạnh vòi sen lên khoát vào, lại phát hiện áo choàng tắm rất ấm áp, áp sát trên da khiến người khác có cảm giác vô cùng dễ chịu. Áo tắm này không thể tự mang nhiệt độ, hiển nhiên đã được hong khô cách đây không lâu rồi được đặt ở chỗ này, chờ đợi Yến Đôn sử dụng.
Yến Đôn trở nên hoảng hốt, cảm thấy dường như mỗi một bước đi đều đã được Ngạn Tảo tính trước. Ngạn Tảo tính toán được Yến Đôn mỗi một bước sẽ đi đến từng ngóc ngách nào, đồng thời cũng đảm bảo Yến Đôn mỗi bước phải đi thật thư thái.
Yến Đôn mặc áo choàng tắm ấm áp vào, bắt đầu quan sát vách tường phòng tắm. Cậu thuận theo lời Ngạn Tảo dặn dò, lần mò trên mặt tường, không bao lâu liền cảm nhận được sự tồn tại của cửa ẩn. Cửa ẩn có màu trắng, hoà cùng một thể với vách tường, nhưng nhìn kỹ liền có thể phát hiện cạnh cửa có một khe hở. Yến Đôn tiện tay đẩy một cái, lập tức cửa được đẩy ra, một trận gió lạnh ào ào thổi vào. Yến Đôn cảm thấy lạnh buốt, theo bản năng túm áo choàng tắm lại, có chút biết ơn áo choàng này vì nó giữ được ấm, ấm áp hơn không ít.
Bởi vì cửa không hoàn toàn mở ra, Yến Đôn vẫn chưa nhìn thấy rõ phía trước, lại chỉ nghe thấy âm thanh nước chảy róc rách đầu tiên.
Cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, suối nước nóng không có dòng chảy, vì sao có tiếng nước chảy?
Đợi sau khi cậu mở cửa ra, mới biết tiếng nước chảy không phải phát ra từ suối nước nóng, mà là từ con suối trên núi phát ra.
Cửa ngầm của phòng tắm nối liền với khoảng sân xây dựng bởi gỗ và đá, khoảng sân kéo dài đến núi, chính diện là rừng núi trùng trùng, sắc sơn mênh mang, cạnh khoảng sân có một rãnh khe núi, từ trên nhìn xuống, dòng suối nhỏ len lỏi giữa những tảng đá nhỏ giọt tạo nên âm thanh leng keng.
Trên khoảng sân trời có một hồ nước nóng, vì khí trời càng lúc càng lạnh giá, hơi khói từ nước bốc lên mỗi lúc một dày đặc, cuối cùng suối nước nóng như được bao phủ bởi một lớp vải khói sương mờ mịt, bao quanh tứ bề người ở bên trong.
Yến Đôn tựa như đang ngắm hoa trong sương mà nhìn Ngạn Tảo.
Hơn nửa người Ngạn Tảo ngâm trong nước suối, lồng ngực trở lên vẫn lộ ra bên ngoài không khí, chỉ vì hơi suối nước nóng mà như sương khói mờ nhân ảnh, những đường nét cơ thể cực kỳ xinh đẹp cũng trở nên mơ hồ. Ngạn Tảo trong tay dường như đang cầm thứ gì đó, Yến Đôn thấy không rõ. Cậu liền bước lên trước vài bước, nhìn kỹ một chút rồi hỏi: "Ông chủ Tảo đang làm gì vậy ạ?"
Yến Đôn ngồi xuống một bên trong suối nước nóng, phát hiện Ngạn Tảo quả nhiên đang lột hạt dẻ. Hơn nữa, Ngạn Tảo đã lột xong vài hạt, phần thịt vàng đã lột ra được đặt trên một cái khay gỗ bên cạnh suối.
Ngạn Tảo nói: "Cậu thích ăn hạt dẻ mà."
Ngạn Tảo nói câu này, trên căn bản là một câu trần thuật.
Yến Đôn quả thật thích ăn hạt dẻ, mà từ khi đến thế giới giả lập tới nay, cậu hình như chưa từng ăn cái này trước mặt Ngạn Tảo. Yến Đôn có hơi nghi hoặc, nói rằng: "Vì sao anh biết tôi thích ăn cái này?"
Ngạn Tảo trên mặt cũng chợt lóe một tia nghi hoặc: "Tôi cũng không biết, chỉ có cảm giác là vậy."
Nói đoạn, Ngạn Tảo lại dùng mắt cười nhìn chằm chằm Yến Đôn: "Nói như vậy, cảm giác của tôi đúng rồi à?"
Yến Đôn bị ánh mắt dịu dàng này của Ngạn Tảo nhìn đến hồi hộp: "Vâng ạ, cảm giác của anh đúng rồi."
Ngạn Tảo cười gật gật đầu: "Tôi cũng tin là vậy."
Nói xong, Ngạn Tảo vươn tay ra, đưa cho Yến Đôn một hạt dẻ mới vừa lột xong: "Nếm thử một chút đi."
Yến Đôn há mồm, trước tiên dùng đầu lưỡi chạm vào thịt hạt dẻ, nóng hổi. Trong một ngày lạnh buốt như này, ở trong suối nước nóng, ăn một miếng hạt dẻ vừa ngọt vừa nóng, phảng phất là một việc vô cùng tuyệt vời.
"Ngào đường đấy." Ngạn Tảo nói, "Có ngọt hay không?"
"Rất ngọt." Yến Đôn khẽ nheo nheo mắt.
Khói suối nước nóng dường như đều khiến gương mặt của bọn họ đều trở nên mơ hồ. Phảng phất là vì nhìn nhau không rõ, Ngạn Tảo bèn đưa mặt đến gần: "Ngọt thật à?"Yến Đôn hơi ngước mặt, có thể cảm nhận được hơi thở của Ngạn Tảo. Hơi thở của Ngạn Tảo thiếu điều còn nóng hơn cả suối nước nóng. Khoảnh khắc này, môi của bọn họ tựa hồ dán vào nhau, rồi lại dường như không phải.
Tựa suối nước nóng cùng khe núi cách một lớp hơi sương còn khoảng cách giữa bọn họ thì lại cách nhau một lớp lụa mỏng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT