Yến Đôn liền nhắn lại: "Nhà tôi ở đâu ngài cũng biết mà, làm sao thấy pháo hoa được chứ?" Xem như là đã có trả lời.
Mà Ngạn Tảo hình như không định bỏ qua như thế, lại hỏi: "Ồ? Muộn thế này rồi, cậu đang ở đâu?"
Yến Đôn vốn tưởng có thể trốn tránh, kết quả vẫn là tránh không khỏi, đành phải đáp: "Ở nhà bạn ạ."
Ngạn Tảo liền nói: "Đặc biệt đến nhà bạn xem pháo hoa à, vui thật nhỉ."
Câu này hết sức bình thường, nhưng Yến Đôn dường như cảm nhận được có một ngọn sóng lớn đang nổi lên: Nhưng cũng không thể khẳng định. Thông tin trong câu này quá mờ nhạt, nếu không có sticker đi kèm, sẽ rất khó phán đoán người gửi bên kia đang dùng ngữ khí gì để nói chuyện.
Yến Đôn không nắm chắc suy nghĩ của Ngạn Tảo, nhất thời không dám trả lời tin nhắn.
Trong lúc Yến Đôn do dự, Ngạn Tảo lại gửi đến một tin: "Tôi hình như cũng đang ở gần khu vực của cậu này, nếu tôi tới tìm cậu, thì có làm phiền cậu hay không?"
Yến Đôn giật nhẹ mình: "Ngài vì sao ở gần đây ạ? Đã trễ thế này sao ngài không ở nhà?"
Ngạn Tảo trả lời: "Nhà tôi thường không ăn lễ nước ngoài." Qua vài giây, Ngạn Tảo lại nhắn thêm một câu: "Đúng lúc có việc đến bờ sông."
Yến Đôn cảm thấy có chút chột dạ, chỉ nói: "Bạn tôi bên này có thể không được tiện cho lắm."
Câu này xem như là lời từ chối.
Ngạn Tảo chỉ đáp: "Ồ, hoá ra là vậy. Là tôi mạo muội. Tôi cho rằng đêm nguyên đán mời bạn bè đến nhà đều để mở tiệc. Cho nên nhà bạn cậu chỉ có hai người các cậu thôi sao?"
Yến Đôn đổ mồ hôi trán: Tại sao câu hỏi của Ngạn Tảo một câu so với một câu càng khiến người ta khó đỡ hơn vậy?
Nếu như người khác hỏi mấy vấn đề thế này với Yến Đôn, Yến Đôn đã sớm cảm thấy đối phương muốn hùng hổ doạ người, quản việc không đâu rồi. Nhưng người này lại không phải người khác, mà là Ngạn Tảo, tâm trạng của Yến Đôn cũng bất đồng. Cậu tự nhiên cảm thấy hối hận vì mình đã che giấu mọi chuyện, cũng vì điều này mà cảm thấy xấu hổ.
Yến Đôn không biết nên trả lời thế nào, bất lực gõ gõ Tổng đài chăm sóc khách hàng.
Tổng đài chăm sóc khách hàng lần thứ hai bắn ra mấy câu văn mẫu trả lời:
1. Anh tại sao lại nghĩ như thế?
2. Hi hi, anh đoán xem.
3. Ha ha ha ha ha ha ha...
4. Thật sao?
5. Ừm ừm!
6....
7. Gửi một cái sticker vô nghĩa nhưng đáng yêu.
8. Ngại quá, bên kia gọi tôi, lát nữa lại nói.
Yến Đôn cảm thấy mấy câu đáp án này không những không giúp được gì mà còn báo cậu thêm. Nếu Ngạn Tảo nhìn thấy cậu trả lời kiểu này, tuyệt đối sẽ có cảm giác bị qua loa!
Không nhắc tới những thứ khác, Yến Đôn còn muốn công lược Ngạn Tảo đó! Gửi tin nhắn kiểu này cho đối tượng công lược cũng được à?
Mấy tin nhắn thế này không phải chỉ gửi cho lốp xe dự phòng thôi hả?
Yến Đôn gãi đầu, ngẫm nghĩ nửa ngày, quyết định đổi khách thành chủ, hỏi ngược lại anh: "Thật ạ? Vậy ngài đến bờ sông cũng để tham dự tiệc của bạn bè ạ?"
Hỏi ngược một câu như này, chẳng những có thể dời đề tài sang hướng khác, còn có thể chuyển đề tài lên người đối phương. Yến Đôn đối với kế sách của mình vô cùng đắc ý.
Ngạn Tảo nhắn lại: "Không phải, tôi là đến bàn việc."
Yến Đôn cảm thấy rất nghi hoặc: Hơn nửa đêm còn bàn việc gì?
Mà Yến Đôn không trực tiếp hỏi, chỉ gửi một cái sticker đáng yêu vô nghĩa.
Yến Đôn tưới hoa xong, ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lúc, rồi mặc áo vào rời khỏi nhà Bạch Lệ Tô.
Đêm khuya người trên đường không nhiều, Yến Đôn đi dọc bờ sông, dự định đến khu náo nhiệt đón xe.
Trên con đường này, Yến Đôn nhìn thấy không ít nhà cửa mở đèn sáng trưng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng mở tiệc ồn ào. Quả thật không khác lời Ngạn Tảo nói, tầm này hẹn bạn bè đến nhà, hầu hết đều là mở tiệc ăn mừng.
Yến Đôn đi bộ khoảng mười phút, bỗng nhiên thấy một chiếc xe hơi chạy đến ven đường. Vừa nhìn chiếc xe này, Yến Đôn lập tức đông cứng—— đây rõ ràng là xe của Ngạn Tảo.
Chủ nhân chiếc xe tựa hồ cũng nhận ra Yến Đôn, lái xe đến gần.
Yến Đôn cúi đầu từ cửa sổ đang mở, quả nhiên nhìn thấy Ngạn Tảo ngồi ở chỗ ghế lái.
Ngạn Tảo nở nụ cười nhìn cậu: "Trùng hợp thế?"
"A...Vâng..." Yến Đôn chợt nảy sinh lúng túng, mà vẫn duy trì nở nụ cười, "Vâng, đúng ạ."
Yến Đôn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi vào ghế phụ, còn nói: "Ông chủ Tảo không phải đi bàn công việc sao?"
"Xong rồi." Ngạn Tảo nói, "Cậu về nhà à?"
Yến Đôn gật gật đầu.
Ngạn Tảo lái xe đi thẳng, vừa như lơ đãng nhắc: "Cậu từ bên kia đi qua à? Hình như nhà Bạch Lệ Tô cũng ở phía bên kia."
Yến Đôn sắc mặt cứng đờ, hồi lâu mới nói: "Vâng. Phải ạ..."
Ngạn Tảo dường như cũng không định vòng vo tam quốc, thẳng thắn hỏi: "Cậu không phải đi ra từ nhà Bạch Lệ Tô chứ?"
Yến Đôn cười khổ: "Chuyện này..." Yến Đôn liền hít mũi một cái, nửa cười nửa không nói: "Chẳng lẽ trên người tôi lại có mùi nước hoa của cô ấy ạ?"
Ngạn Tảo khịt khịt mũi, gật đầu, miệng nhẹ cười, cũng không biết đang nói thật hay nói chơi.
Tình huống này có chút lúng túng, Yến Đôn bèn nửa đùa nửa thật nói: "Tôi thấy cô ấy không ở nhà, nên đi qua nhà cô ấy giúp cô ấy tưới hoa."
Ngạn Tảo chau mày lại: "Hơn nửa đêm đi tưới hoa?"
Yến Đôn cũng cảm thấy chuyện này sai sai, nhưng cậu không cách nào nói ra sự thật: Bởi vì hệ thống của Bạch Lệ Tô báo Bạch Lệ Tô rằng nếu còn không chịu tưới nữa thì chậu hoa hai mươi vạn kia sẽ tèo, cho nên tôi nhất định phải giúp cô ấy tưới hoa.
Yến Đôn đành cuốn theo chiều gió: "Tôi cũng bỗng nhiên có việc đến đây, nhớ ra nên đi tưới. Nghỉ lễ nguyên đán tôi cũng không muốn bước ra khỏi cửa tẹo nào.
Ngạn Tảo gật đầu: "Cậu có chìa khoá nhà cô ta?"
"Tôi...Tôi không có..." Yến Đôn ăn ngay nói thật đáp.
Ngạn Tảo hỏi: "Vậy cậu làm sao vào nhà cô ta?"
Yến Đôn ngập ngừng một chút, nói: "Ưm...Cái đó...Bởi vì do tính chất công việc của cô ấy, cô ấy thường xuyên không ở nhà chăm sóc chậu hoa, cho nên mới thỉnh thoảng nhờ tôi tưới hoa giúp cô ấy. Bởi thế nhà cô ấy mới lưu dấu vân tay của tôi."
Ngạn Tảo gật đầu: "Thì ra là vậy."
Yến Đôn vừa tưởng chuyện này đến đây kết thúc, ai ngờ Ngạn Tảo lại hỏi một câu: "Bản thân cô ta không có trợ lý sao?"
"..." Yến Đôn lập tức nói, "Có, có ạ. Chẳng qua có nhiều đồ quý giá trong nhà cô ấy quá, cô ấy khá tin tưởng nhân phẩm của tôi, ha ha..." Đây chắc chắn là đáp bậy đáp bạ, tự Yến Đôn cũng không có cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng được.
Không nghĩ tới, Ngạn Tảo bày ra bộ dạng tán thành: "Đúng vậy, nói không sai. Nhân phẩm cậu rất đáng tin cậy."
"Đúng ạ..." Yến Đôn lúng túng nở nụ cười.
Ngạn Tảo nói tiếp: "Cho nên cậu cũng nhập dấu vân tay vào cửa chính nhà tôi đi."
"?" Yến Đôn lấy làm kinh hãi, "Gì cơ?"
Ngạn Tảo cười nói: "Tôi dọn ra ngoài rồi." Nói đoạn, Ngạn Tảo chỉ về phía căn biệt thự phía trước một ngôi nhà ven sông: "Tôi có lẽ về sau sẽ ở đây."
Yến Đôn kinh ngạc cực kỳ: "Thật ạ?"
"Ừm. Cậu không tin?" Ngạn Tảo nhíu mày nở nụ cười, như để chứng minh lời nói của mình, anh liền lái xe vào gara của biệt thự. Yến Đôn không nghĩ đến mình sẽ bước vào nhà mới của Ngạn Tảo bằng cách này.
Ngạn Tảo xuống xe, thấy Yến Đôn còn đang sững sờ, liền chủ động giúp Yến Đôn mở cửa xe: "Xuống đi, nhập vân tay."
"..."
Yến Đôn cảm thấy bản thân đang lâm vào một tình cảnh kỳ lạ khó hiểu. Mà đối mặt với gương mặt cười híp mắt của Ngạn Tảo, Yến Đôn có cảm giác cậu không cách nào từ chối mọi yêu cầu mà anh đưa ra.
Yến Đôn một bên xuống xe, một bên theo Ngạn Tảo đi tới trước cửa, dựa theo Ngạn Tảo chỉ dẫn nhập vân tay vào.
Sau khi nhập thành công, Ngạn Tảo liền nói: "Cậu thử dùng vân tay, xem coi mở cửa được không?"
Yến Đôn ấn ngón tay cái lên bảng cảm biến, lập tức nghe thấy "Keng" một tiếng, thông báo vang lên: Hoan nghênh về nhà, bà chủ.
Yến Đôn nghe thấy hai chữ "Bà chủ", shock cực kì, còn cho rằng thính giác của mình có vấn đề.
Ngạn Tảo cũng lộ ra bộ dạng giật mình, quay đầu suy nghĩ một chút, chỉ giải thích: "À, phải rồi, lúc lắp đặt, tôi kêu nhân viên kỹ thuật thêm vào. Dựa theo cài đặt mặc định, hai người sử dụng một là ông chủ, một là bà chủ. Tôi lưu 'Ông chủ', cậu chính là 'Bà chủ'.
Yến Đôn vô cùng ngại ngùng: "Vậy, vậy có thể đổi không ạ?"
"Tôi không biết cách đổi, nhân viên kỹ thuật cũng nghỉ hết rồi, tạm thời vậy đi." Ngạn Tảo đáp.
"..." Yến Đôn không còn gì để nói.
Ngạn Tảo cười hỏi: "Muốn vào tham quan một chút không?"
"Vâng, vâng ạ." Nếu Yến Đôn từ chối có vẻ không thích hợp cho lắm, dù sao ngay cả cửa cậu cũng mở luôn rồi.
Cửa mở ra, Yến Đôn bước vào biệt thự, chỉ thấy trong biệt thự trống rỗng, như thể còn chưa bắt đầu trang trí. Hai người đi dạo một vòng trong căn nhà thô sơ, cuối cùng ngồi ở trên ban công ngắm con sông lớn.
Yến Đôn tò mò hỏi: "Vì sao còn chưa trang trí vậy ạ?"
Ngạn Tảo nói: "Chuyện trang trí tôi cũng không rành lắm, tôi nghĩ sau kỳ nghỉ, sẽ cùng cậu đi tìm xưởng trang trí, xem kế hoạch tiếp theo là gì."
Yến Đôn thời điểm nghe thấy "cùng cậu đi tìm xưởng trang trí", tim bỗng đập rộn ràng, nhưng lấy lại bình tĩnh, mới tự nhẩm với bản thân: Mi là thư ký của anh ấy, anh ấy bảo mi làm chuyện này là bình thường thôi. Cũng đâu thể xem là tín hiệu mờ ám gì được?
Mà Yến Đôn vẫn có chút không tự nhiên, đành gác chuyện này qua một bên, nói: "Ông chủ Tảo vì sao sao đột nhiên quyết định dọn ra ngoài vậy ạ?"
Ngạn Tảo nói: "Mấy anh em bọn tôi tuổi tác đều lớn hết rồi, ở chung một nhà cũng không tiện, tương lai muốn lập gia đình thì biết phải làm sao?"
Yến Đôn tim nhảy lên một cái: "Ông chủ quyết định thành gia lập thất rồi ạ?"
Ngạn Tảo không trực tiếp trả lời, chỉ nở nụ cười: "Tuổi tác của tôi cũng không còn nhỏ."
Yến Đôn nghe ra ý tứ trong câu này: Tuổi không còn nhỏ, nên phải ổn định rồi.
Yến Đôn vừa cảm thấy vui sướng "Anh ấy muốn ổn định", vừa cảm thấy sầu khổ "Nhưng anh ấy muốn ổn định cùng ai?
Yến Đôn liền hỏi: "Ông chủ Tảo đã cân nhắc đối tượng rồi ạ?"
Ngạn Tảo nói: "À, tôi suy nghĩ kỹ rồi. Nhưng không biết đối phương có cân nhắc tôi hay không."
Yến Đôn thập phần giật mình: "Đã suy nghĩ kỹ?" Sau khi khiếp sợ qua đi, Yến Đôn trong lòng hơi chua xót: "Ông chủ Tảo ưu tú như vậy, đối phương làm sao lại không cân nhắc anh được chứ?"
Ngạn Tảo lại nói: "Rất khó nói, em ấy vô cùng ưu tú, lại có nhiều mị lực, lựa chọn xung quanh cũng không thiếu."
Yến Đôn nhớ tới, cuộc hẹn giữa cậu và Ngạn Tảo trong đêm bình an khá thuận lợi. Bạch Lệ Tô cũng bảo anh có ý với cậu. Bởi thế, lúc Ngạn Tảo nói đã có đối tượng cân nhắc, Yến Đôn vẫn có chút tư tâm cảm thấy người đó có thể là mình.
Nhưng mà, ngay khi Ngạn Tảo nói ra câu "Nhưng không biết đối phương có cân nhắc tôi hay không" "Em ấy vô cùng ưu tú, lại có nhiều mị lực, lựa chọn xung quanh cũng không thiếu", mọi tự tin của Yến Đôn cơ hồ đã bị phá huỷ hoàn toàn.
Vô cùng ưu tú, có mị lực, đặc biệt có giá trên thị trường! Tài giỏi đến mức khiến bá tổng đệ nhất vũ trụ như Ngạn Tảo phải cảm thấy bất an!
Vậy người này khẳng định không thể là Yến Đôn cậu!
Yến Đôn rất biết người biết ta mà tự chua xót.
Giờ khắc này Yến Đôn giống như một nhánh cây chạm một cái liền lập tức mắc cỡ, thu lá lại như thể héo úa.
Ngạn Tảo thấy Yến Đôn cúi đầu, rủ vai xuống, lập tức nói: "Cậu sao lại không vui rồi?"
Yến Đôn cả kinh: Biểu hiện của mình rõ ràng như vậy sao?
Yến Đôn vội vàng thẳng lưng, cười hờ hờ giả tạo: "Thế ạ? Tôi chẳng qua... Chẳng qua cảm thấy không thể tin được."
"Không thể tin được?" Ngạn Tảo hỏi, "Tại sao?"
Yến Đôn liền nói: "Người ưu tú như ông chủ Tảo, làm sao có thể lo lắng loại vấn đề đối phương có cân nhắc mình hay không ạ?"
Ngạn Tảo lại nói: "Tôi đương nhiên rất ưu tú."
—— câu này nghe rất chi là tự luyến nhưng từ trong miệng Ngạn Tảo nói ra, lại trở nên bình thường đến không thể bình thường hơn.
Ngạn Tảo dừng một chút, nói tiếp: "Nhưng người ưu tú đến đâu đi nữa, cũng không thể chắc chắn nhận được sự yêu thích của tất cả mọi người. Sự thật không phải vậy à?"
Yến Đôn cảm thấy Ngạn Tảo nói rất hợp lý. Bản thân Yến Đôn cũng đồng ý. Chỉ là, Ngạn Tảo trong mắt Yến Đôn tựa như một viên ngọc quý, cậu trong lúc nhất thời rất khó tiếp thu khả năng có người tồn tại loại tâm tư rẻ rách đó với Ngạn Tảo.
Yến Đôn chỉ cười cười, nói: "Tôi cảm thấy, người như ông chủ Tảo, muốn có được sự yêu thích của người khác rất dễ dàng."
"Hầu hết tình huống là như vậy." Ngạn Tảo nói một cách tự tin, nhưng lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, "Nhưng nếu không phải là sự yêu thích của em ấy, có vẻ cũng không có ý nghĩa gì."
Yến Đôn lòng càng chua: Ông chủ Tảo thích người khác rồi sao?
Yến Đôn không nhịn được gõ gõ Tổng đài chăm sóc khách hàng: Nhiệm vụ công lược ông chủ Tảo của ta có phải thất bại rồi không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Thân ái, bên này không nhận được thông báo thất bại.
Yến Đôn vỡ lẽ: Ồ, là bởi vì Ngạn Tảo chưa cùng người kia yêu đương đúng không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng nghe ra Yến Đôn có chút ủ rũ, liền cổ vũ: Thân ái, xin đừng từ bỏ.
Yến Đôn lại nói: Nhưng anh ấy có người thích mất rồi, ta còn biện pháp gì nữa đây?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Biện pháp vẫn còn.
Yến Đôn mắt sáng lên: Thật á? Vậy mi có cao kiến gì không?
Tổng đài chăm sóc khách hàng: Bên này đề nghị thân ái đi đo chỉ số IQ tí đi.
Yến Đôn trầm mặc một lúc, mới hỏi: Mi đây là đang nghiêm túc thảo luận với ta, hay đơn giản đang sỉ nhục ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT