Yến Đôn sửng sốt một chốc, đẩy ly rượu về phía trước: "Đây là Bạch tiểu thư mời anh, tôi làm sao uống được?"

Ngạn Trì không tán thành: "Việc này có gì mà không được?"

Bạch Lệ Tô sợ Yến Đôn khăng khăng từ chối, sẽ làm Ngạn Trì mất mặt, Ngạn Trì thế mà có tâm lý phản nghịch, báo hại nhiệm vụ không cách nào đẩy nhanh tiến độ. Bạch Lệ Tô vội vàng rót thêm một ly rượu, nói: "Đúng rồi, có cái gì mà không được? Nào, ly này là dành cho thư ký Yến."

Vừa nói, Bạch Lệ Tô vừa chuyển ly rượu đã rót sang trước mặt Yến Đôn. Yến Đôn khẽ thở dài: Tuy cậu không biết Bạch Lệ Tô bỏ thuốc gì cho Ngạn Tảo, nhưng khẳng định không phải thứ gì hay ho.

Hoa Đại Mạo lại cười: "Thư ký Yến có thể uống, Trì tổng có thể uống, còn tôi là không xứng được uống à?"

"Làm sao không xứng chứ?" Bạch Lệ Tô liền vội vàng rót một ly rồi đưa cho Hoa Đại Mạo.

Hoa Đại Mạo là người thích làm gì thì làm, gọi nhân viên phục vụ dời một cái ghế, sang bên cạnh Yến Đôn ngồi xuống.

Ngạn Trì thấy gã phiền muốn chết, cả mặt không kiên nhẫn nói: "Anh tại sao lại ngồi xuống hả? Tôi cho anh ngồi à?"

Hoa Đại Mạo cười ha ha, nói: "Hoa Đại Mạo tôi, muốn ngồi chỗ nào, liền ngồi chỗ đó, còn chưa từng nghe nói ai quản được tôi đâu!" Nói đoạn, Hoa Đại Mạo tiêu sái nới lỏng cổ áo sơ mi, giữa hai hàng lông mày đều là phong thái phóng đãng.

Ngạn Trì từ đầu đã không ưa cái phong thái phóng đãng này của gã, liền cười lạnh: "Anh thích ngồi ở đâu, tôi không xen vào! Bất kể là anh ngồi trên long ỷ, hay là ngồi trên bồn cầu, tôi cũng không quan tâm. Chỉ riêng tôi không thích anh ngồi ở trước mặt tôi, anh thức thời thì cút giùm!"

Hoa Đại Mạo cũng là một bá tổng, làm sao có khả năng nói cút là cút, gã không những không cút, mà còn ngồi vững như núi Thái Sơn.

Ngạn Trì nổi giận đùng đùng gọi giám đốc tới: "Còn không gọi bảo an đuổi cổ Hoa Đại Mạo ra ngoài!"

Giám đốc rất lúng túng nói: "Ngạn tổng, nhà hàng này... Hoa thị cũng có cổ phần."

Ngạn Trì tức giận: "Cái gì? Nhà hàng các người có tôi còn chưa đủ, còn muốn thêm Hoa Đại Mạo? Nhà hàng này của các người thật dễ thay lòng đổi dạ đấy!"

Giám đốc hết sức khó xử: Mặc dù cảm thấy câu "Thay lòng đổi dạ" không phải dùng như vậy, nhưng thời nay ai còn chê kiêm chủ nhiều hả?

Hoa Đại Mạo bình tĩnh bắt chéo chân, nói: "Ngạn Trì, cậu đừng làm khó dễ bá tánh bình thường nữa. Để ông ta lui xuống đi."

Được gọi là "Bá tánh" giám đốc nhà hàng vừa chửi "Có tiền thì giỏi lắm à?" ở trong lòng, vừa cười ha ha lui xuống—— bởi vì có tiền đúng là giỏi thật.

Bạch Lệ Tô đứng ở bên cạnh, lúng túng nói: "Tôi có thể ngồi không?"

Dù sao, trong số tất cả những người ở bàn này, cũng chỉ có Bạch Lệ Tô đang đứng, người không biết còn tưởng cô ấy tới làm bồi bàn.

Yến Đôn vốn cho mình là đồng đội của Bạch Lệ Tô, nên đặc biệt săn sóc cô, nói: "Bạch tiểu thư không cần khách khí, mời ngồi."

Ngạn Trì nguyên bản cảm thấy tới một Hoa Đại Mạo thôi đã rất phiền lắm rồi, càng không muốn bắt chuyện với Bạch Lệ Tô, nhưng nếu Yến Đôn đã lên tiếng, Ngạn Trì cũng không tiện nói gì, đành phải chấp nhận.

Yến Đôn kêu nhân viên phục vụ đến dời ghế qua, nhân viên phục vụ lúc dời ghế, không cẩn thận làm ngã lọ hoa trên bàn, luống cuống tay chân, vừa xin lỗi vừa cúi đầu. Trước khi Ngạn Trì lên cơn, Yến Đôn vội vàng đứng lên an ủi nhân viên phục vụ, rồi phụ chỉnh chỉnh lại bàn: Kiếm sống mà, cũng không dễ dàng tí nào.

Nhân viên phục vụ cấp tốc dọn dẹp mặt bàn xong xuôi, liền lập tức yên lặng lui xuống.

Yến Đôn cũng ngồi xuống, quay mặt qua vừa nhìn, phát hiện Bạch Lệ Tô sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm mặt bàn không biết đang suy nghĩ gì.

Yến Đôn liền lịch sự hỏi: "Bạch tiểu thư, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Bạch Lệ Tô nuốt nước bọt, chỉ vào ly rượu nói: "Ly rượu bị đặt loạn rồi..."

"..." Yến Đôn sững người.

Hoá ra nhân viên làm bàn loạn bàn ban nãy, lúc sửa sang cũng vô tình đặt ly rượu lung tung hết, không biết ly rượu nào mới là ly "Có độc".

Bạch Lệ Tô liền nói: "Nếu không đổ rượu hết đi, rồi rót lại ly mới."

Hoa Đại Mạo lại nói: "vậy chẳng phải đổ nửa chai Lafite rồi sao? Bạch tiểu thư nỡ lòng sao?"

Bạch Lệ Tô ha ha cười: Tôi đương nhiên không nỡ. Làm ác độc nữ phụ làm tới độ sắp phá sản bà nó rồi, cũng không biết sau này sống thế nào.

Ngạn Trì lại cười lạnh: "Chẳng qua chỉ là một chai rượu mà thôi. Hoa tổng không nỡ à? Hoa thị có phải sắp phá sản, rượu vang cũng uống không nỗi rồi không?"

Hoa Đại Mạo lại nói: "Chẳng lẽ có tiền là có thể chà đạp đồ vật lung tung à? Đây chính là gia giáo của Ngạn thị các người sao?"

Ngạn Trì giận dữ: "Anh đây là nói tôi không có gia giáo?"

"Tôi không nói như thế." Hoa Đại Mạo hờ hững, chỉ như đang chửi chó mắng mèo, "Từ nhỏ, tôi đã nghe ông nội dạy rằng, tiền tài mặc dù là vật ngoài thân, nhưng những vật tốt đẹp nên đáng được trân trọng, đây là nền tảng của một con người tốt. Nếu thật sự phải đổ Lafite, cũng không phải đổ không được, nhưng nếu làm thế mà nói, có khác gì hạng nhà giàu mới nổi dốt đặc cán mai không?"

Ngạn Trì tuy rằng bá đạo, nhưng bất đắc dĩ ăn nói vụng về, bị Hoa Đại Mạo ép đến như thế, cũng không biết đáp trả thế nào, một luồng khí tích tụ ở trong lòng bốc lên, mặt lạnh nốc hết ly rượu.

Bạch Lệ Tô nhìn chằm chằm mặt Ngạn Trì, cũng nhìn không ra Ngạn Trì uống có phải là ly "Lafite có độc" kia không.

Để bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Lệ Tô vừa cười cầm chai rượu lên, vừa giả vờ muốn rót thêm cho Ngạn Trì: "Trì tổng đừng giận." Một bên thêm rượu, một bên bỏ thuốc. Nghiệp vụ Mary Sue của cô, ngày thường đều là bị bỏ thuốc, làm gì có cơ hội thử bỏ thuốc người khác? Kỹ thuật kia thật sự điêu con nhà bà luyện, mắt thấy nửa gói thuốc bột rơi vươn vãi trên bàn. Hai con ngươi Yến Đôn trừng đến sắp rớt ra ngoài, hận không thể giật lấy gói thuốc, nói: Đừng cố nữa, để tôi làm cho!

Nhưng mà, dưới tác động của nội dung kịch bản, hai tên bá tổng y hệt bị mù, hoàn toàn không nhìn thấy quá trình bỏ thuốc.

Bạch Lệ Tô rót cho mình một ly rượu, cùng Ngạn Trì chạm ly. Ngạn Trì không tiếp tục phá hư mặt mũi cô, cũng uống một ngụm.

Nhìn Ngạn Trì uống ly rượu vang chắc chắn có thuốc, Bạch Lệ Tô cao hứng vô cùng.

Hoa Đại Mạo cũng uống nửa ly, còn nói: "Tiểu Yến vì sao không uống?"

Yến Đôn sững sờ: Tui tất nhiên không uống, rượu này có khả năng có vấn đề đó! Mấy người mù, chứ tui không mù!

Mà Yến Đôn không thể phá đám đồng đội, không thể làm gì khác ngoài tạm thời suy nghĩ ra một cái cớ: "Tôi hôm nay là tài xế của Trì tổng, không thể uống rượu được."

"Thì có sao đâu?" Đồ cuồng phạm pháp Hoa Đại Mạo hỏi: "Uống rượu với làm tài xế có quan hệ gì à?"

Yến Đôn dùng ánh mắt "Người thiếu kiến thức pháp luật" nhìn Hoa Đại Mạo: "...Uống rượu thì không lái xe, lái xe thì không uống rượu. Có hàng vạn con đường, an toàn là điều trên hết. Tài xế một ly rượu, người thân hai hàng lệ rơi."

Hoa Đại Mạo đang muốn nói gì đó, trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ: "...Đầu tôi hình như có chút choáng váng..."

Ngạn Trì bên cạnh cũng ôm trán: "Ừ, tôi cũng vậy...Hơi choáng..."

Bạch Lệ Tô cùng Yến Đôn đồng loạt giật mình: "Á... Này, này này này chuyện này..."

Cuối cùng Bạch Lệ Tô phản ứng nhanh, vội vàng nói: "Do Lafite ngấm mạnh thôi! Tôi cho người đưa hai ngài đến phòng nghỉ ngơi nhé."

Yến Đôn kinh hãi: "Cô thuê phòng cho hai người bọn họ!!!???"

Bạch Lệ Tô vỗ một cái vào trán Yến Đôn: "Thuê hai phòng ba ơi! Cậu suy nghĩ cái gì thế!"

Bạch Lệ Tô cùng Yến Đôn lập tức tính toán làm thế nào khiêng hai người đưa đi thuê phòng. Tác dụng của thuốc thần bí này vô cùng thần kỳ, người uống thuốc đầu tiên sẽ choáng váng khó chịu, sau mới bắt đầu có ♂phản ♂ứng. Cái "Choáng váng thời gian đầu" này chủ yếu là giúp ác độc pháo hôi có thời gian đưa nhân vật chính vào phòng, đồng thời tạo thời gian để công/thụ chính xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân.

Bạch Lệ Tô nói với Yến Đôn: "Tôi đã thuê sẵn một phòng trước rồi, cậu đưa bọn họ đến phòng đó đi. Tôi đi thuê thêm một phòng khác."

Yến Đôn loay hoay: "Một mình tôi làm sao khiêng nổi hai tên bá tổng này?"

Bạch Lệ Tô cảm thấy Yến Đôn nói cũng có lý, lại nói tiếp: "Vậy cậu cảm thấy tôi khiêng nổi?"

"..." Yến Đôn không còn cách nào, bất đắc dĩ đành đi ra ngoài gọi sự trợ giúp của nhân viên phục vụ, chỉ bảo bá tổng say rượu, nhờ phụ đưa lên phòng.

Nhà hàng này tính ra vị trí ở trong khách sạn, cho nên có thể trực tiếp đưa lên phòng khách sạn một cách nhanh chóng.

Nhân viên phục vụ lại hỏi: "Xin hỏi là đưa phòng nào ạ?"

Yến Đôn liền báo số phòng Bạch Lệ Tộ đưa.

Sắc mặt của nhân viên phục vụ lập tức trở nên khó tả, còn dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Yến Đôn, Ngạn Trì và Hoa Đại Mạo. Yến Đôn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cùng nhân viên phục vụ hợp lực đưa hai tên bá tổng đến phòng Bạch Lệ Tô chỉ định, kết quả đi vào, liền bị màu sắc rực rỡ, muôn màu muôn vẻ của dụng cụ ♂ tình thú bên trong doạ cho ngu người.

Yến Đôn lúc này mới nhận ra, tại sao ban nãy nhân viên phục vụ sau khi nghe số phòng lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình như thế...

Yến Đôn: Danh dự của trẫm...

Yến Đôn không nhịn được gửi tin nhắn cho Bạch Lệ Tô: Cô đặt phòng tình thú à?

Bạch Lệ Tô trả lời: Đúng rồi.

Yến Đôn: Tại sao cô phải đặt phòng tình thú?

Bạch Lệ Tô liếc xéo một cái, lại nói: Không phải chứ? Cậu tưởng ác độc nữ phụ bỏ thuốc nam chính còn mướn phòng là vì muốn cùng hắn đánh bóng bàn?

Yến Đôn:...

Nhân viên phục vụ sau khi khiêng bá tổng vào tới phòng lập tức rời khỏi, sợ mình sẽ cản trở chuyện tốt của người khác. Yến Đôn cũng nhức hết cả đầu, ngó xem xem hai tên bá tổng bị ngấm thuốc, mà thấy bọn họ chỉ bị choáng váng, cũng không nhúc nhích, giống như hai con cá muối. Yến Đôn liền tiện tay vác hai con cá muối này quăng lên chiếc giường lớn hình trái tim.

Cái giường này rất lớn, đừng nói quăng hai con cá muối bá tổng ngay đơ, cho dù là hai con cá sống bá tổng nhảy đạch đạch cũng không hề hấn gì.

Yến Đôn ngồi bên cửa sổ, chờ hoài chờ mãi, vẫn không thấy Bạch Lệ Tô đến đưa số phòng mới, liền gọi điện hối thúc: "Chị gái ơi, số phòng mới là bao nhiêu thế?"

Bạch Lệ Tô giọng nói cũng vô cùng sốt ruột: "Hôm nay là đêm giáng sinh, tạm thời không đặt được phòng!"

"..." Yến Đôn nuốt nước bọt, "Chị gái, bằng không chị đặt luôn phòng không tình thú đi?"

Bạch Lệ Tô chỉ nói: "Tôi không có thời gian á, tôi còn phải bắt kịp nhiệm vụ tiếp theo nữa, cậu đặt đi."

Yến Đôn lại một lần nữa bất ngờ trước thực tế "Ác độc nữ phụ không có kỳ nghỉ" này: "Nhiệm vụ của cô sao xếp full lịch rồi?"

Bạch Lệ Tô trả lời: "Đúng đó, bằng không tôi còn phải tới thuê phòng với Ngạn Trì thật à? Nhất định phải triển khai nội dung kịch bản đẩy tôi ra. Ác độc nữ phụ làm sao thành công được đúng không? Cái này hay gọi cái gì mà "Pháo hôi bắt đầu, nhân vật chính nở cúc."

Yến Đôn nghe thấy hai chữ "nở cúc", tim đập một cái thịch, lại hỏi: "Chị gái, chị bỏ thuốc gì cho bọn họ vậy?"

Bạch Lệ Tô đáp một cách đơn giản: "Chính là loại thuốc 'Công cứng thụ mềm' kia ấy. Được rồi, không nói nữa, bai nhá." Nói xong, Bạch Lệ Tô liền vô trách nhiệm cúp điện thoại.

Yến Đôn bối rối: Công cứng thụ mềm?

Cậu vận dụng kiến thức có hạn của mình suy nghĩ một hồi, bỗng bất chợt tỉnh ngộ, quay đầu nhìn hai con cá muối trên giường: Chỉ thấy sắc mặt của hai tên đàn ông mặt mày tuấn tú này ai cũng ửng đỏ, cả người không còn chút sức lực nào....

Yến Đôn trong lòng cả kinh: Lẽ nào hai người bọn họ đều là thụ?

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, dùng phễu mà đong đếm nước biển, công thụ không thể chỉ nhìn đũng quần!

Sau khi trải qua nỗi khiếp sợ, Yến Đôn liền an tâm vài phần: Hoá ra bọn họ đều là thụ, vậy mình cũng không cần sợ như thế nữa. Dù sao bọn họ có dược tính phát huy, cũng không thể làm bậy được. Nhiều lắm là huynh đệ giúp nhau tuốt, chị em mài gươm mà thôi.

Yến Đôn liền từ từ suy xét việc đặt phòng, đang trong lúc suy nghĩ, âm thanh của hệ thống bỗng vang lên trong đầu: [Nhiệm vụ: Triển khai nội dung kịch bản • Bằng mọi cách để bá tổng biết cậu uống nhầm xuân dược, tới cứu cậu].

Bị nhiệm vụ bất thình lình làm cho hoang mang, Yến Đôn nhanh chóng gõ gõ Tổng đài chăm sóc khách hàng: Ta? Uống nhầm thuốc? Thuốc chạy hết vào đường tiêu hoá của Ngạn Trì rồi, ta lấy gì uống nhầm thuốc?

Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: À, là như vầy nè, thân ái. Nhiệm vụ này đúng ra phải thông báo vào lúc Bạch Lệ Tô bỏ thuốc. Yêu cầu thân ái phải uống hết ly rượu của Ngạn Trì.

Yến Đôn trợn mắt há mồm: Là nhiệm vụ vào lúc ấy? Vậy tại sao tới bây giờ mới thông báo?

Tổng đài chăm sóc khách hàng: Thân ái, đây là lỗi do mạng chậm, nên thành thật xin lỗi vì đã mang đến bất tiện này cho ngài.

Yến Đôn: Biến mẹ mày đi...mạng chậm.

Tổng đài chăm sóc khách hàng: Xin chú ý cách dùng từ văn minh trên mạng.

Yến Đôn biết bây giờ mắng chửi Tổng đài chăm sóc khách hàng cũng không giải quyến được vấn đề, đành phải nén lửa giận, hỏi: Vậy phải làm cách nào để bù đắp? Có thể quay ngược thời gian không?

Tổng đài chăm sóc khách hàng: Xin lỗi thân ái, chưa phát triển công năng này.

Yến Đôn: Mi [từ xen sọt] [từ xen sọt] [từ xen sọt]

Tân thủ [Yến Đôn] vì [Sử dụng ngôn từ quá khích] bị cấm nói mười phút.

Yến Đôn càng tức giận hơn, mà cậu chỉ có thể phẫn nộ một cách bất lực, một chút vấn đề cũng không giải quyết được.

Theo như cậu biết, nhiệm vụ không hoàn thành là phải chết.

Yến Đôn giống như động vật bị bắt nhốt đi đi lại lại nhiều vòng trong khách sạn, không thể làm gì, đành phải gọi điện thoại Bạch Lệ Tô cầu cứu. Chẳng ngờ lại không điện thoại được, Yến Đôn liền đăng nhập "Kết nối sóng não", liên lạc với Bạch Lệ Tô thông qua hệ thống.

Bạch Lệ Tô bên kia hình như rất gấp gáp, nhưng vẫn nghe Yến Đôn kể chi tiết.

Nghe xong Yến Đôn kể, Bạch Lệ Tô một bộ dạng thấy chết không sờn: "Thông báo nhiệm vụ bị trì hoãn? Chuyện nhỏ, easy."

"..." Nghe giọng điệu dửng dưng này của Bạch Lệ Tô, Yến Đôn đột nhiên cảm thấy bản thân phản ứng hình như hơi thái quá.

Bạch Lệ Tô hoá thân thành chị gái tri kỷ: "Tôi cùng cậu phân tích một chút, nhiệm vụ của cậu lần này là để bá tổng đến cứu cậu. Còn Ngạn Tảo không phải bá tổng à? Cậu không phải muốn anh ta sao? Nhân cơ hội này làm một phát, cũng khiến tình cảm các người nóng lên, không tốt sao?"

Yến Đôn nghe đến "Nhân cơ hội này làm một phát", mặt đỏ ửng như trái cà chua: "Cũng không có thể làm như vậy đi?"

"Vậy cậu thích làm hay không thích làm". Bạch Lệ Tô biết Yến Đôn da mặt mỏng, liền ân cần dụ dỗ, "Tự cậu nghĩ đi, nếu muốn sống sót thì phải hoàn thành nhiệm vụ này, có phải cậu muốn chọn Ngạn Tảo không?"

"... Phải.." Yến Đôn trong lòng cũng là yên lặng cảm khái: Không phải cậu chọn Ngạn Tảo, mà là ngoại trừ Ngạn Tảo, cậu không cần ai nữa cả.

Bạch Lệ Tô còn nói: "Vậy không phải xong rồi à?"

Yến Đôn lại lúng ta lúng túng: "Nhiệm vụ này mấu chốt là bá tổng? Tôi cảm thấy vấn đề khó hiện giờ là 'Thuốc'. Cô đi rồi, tôi đi đâu uống thuốc bây giờ?

Bạch Lệ Tô nói: "Ối dào, tùy tiện đi, nhiệm vụ này không phải 'Cậu uống nhầm xuân dược', mà là 'Bằng mọi cách để bá tổng biết cậu uống nhầm xuân dược', nên chốt lại, chỉ cần cậu nói cho anh ta biết là được, không cần cậu thật sự phải uống thuốc.

"Nghĩa, nghĩa là gì?" Yến Đôn hoảng sợ.

"Nghĩa là cậu làm bộ làm tịch trúng thuốc không được sao?"

Yến Đôn mở mang tầm mắt: "Ngay cả cái này cũng có thể giả vờ?"

Tác giả có lời:

Thay bá tổng đính chính một chút: Hoa tổng với Trì tổng uống thuốc choáng váng không động đậy, là bởi vì còn đang "Thời kỳ thích ứng choáng váng", không phải bởi vì hai người bọn họ là thụ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play