Đồng hồ lúc này vừa điểm mười một giờ đêm.


Một chiếc ô tô bảy chỗ màu đen từ phía bên trong trạch viện Đường gia lăn bánh hướng ra ngoài, trực chỉ bán đảo Đông Hồ thẳng tiến.


Trong xe ngoài một nhân viên tài xế chuyên trách được phân công phục vụ Thứ trưởng Đường ra, thì chỉ có Đường Viễn cùng trợ lý của ông ta, Ngô Kiến Quốc và mấy vị đạo sĩ kia.


Trợ lý của Đường Viễn đang ngồi ở ghế phụ lái, lúc này vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại.


Hắn buông chiếc di động trong tay xuống, quay đầu lại hướng về phía Đường Viễn, nói:

"Thưa lãnh đạo, mọi việc đã được phía quân đội sắp xếp xong xuôi rồi.
Một khi chúng ta bắt đầu hành động, thì lực lượng đặc biệt sẽ thiết lập vành đai quân sự, di tản toàn bộ người dân xung quanh khu vực đó đồng thời kiểm soát nghiêm ngặt việc ra vào."

Nói đoạn, viên trợ lý kia liền ngưng lại vài giây, quan sát sắc mặt của Đường Viễn, sau đó mới tiếp tục:

"Tuy nhiên bên phía Quân Ủy cũng đã tỏ thái độ sẽ không can thiệp nhiều vào quá trình hành động lần này, trừ phi tính chất vụ việc bị thay đổi theo hướng ác liệt, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới tình hình an ninh..."

Đường Viễn thở hắt ra một hơi, gật gật đầu:

"Không thể trách họ được, vốn dĩ sự việc lần này tiến hành quá gấp gáp, các lãnh đạo Quân Ủy còn chưa kịp họp bàn để đưa ra phương án tác chiến cụ thể.
Có thể điều động lực lượng tạm thời phong tỏa ngoại vi cũng đã là hết sức khó khăn rồi."

Trợ lý của Đường Viễn giống như còn chưa truyền đạt hết nội dung cuộc điện thoại, thái độ lúc này của hắn có vẻ hơi ngập ngừng, muốn nói nhưng lại không dám nói.


Mà những biểu hiện đó của hắn đương nhiên không thể qua mắt Đường Viễn, dù sao đối phương cũng là người đi theo Thứ trưởng Đường đã lâu chứ không phải chỉ mới ngày một ngày hai, cho nên mọi cử chỉ hành động của hắn ông ta đều hiểu rất rõ.



"Còn chuyện gì nữa à? Sao cậu không nói hết một lượt đi? Ấp úng như vậy là có ý gì?"

Viên trợ lý kia liếc nhìn gương mặt của Ngô Kiến Quốc qua gương chiếu hậu, sau đó lại cân nhắc câu từ mất vài giây, cuối cùng mới hắng giọng, lên tiếng một cách rất chậm rãi và thận trọng:

"Toàn bộ các sân bay trong phạm vi thành phố đã được ban bố lệnh giới nghiêm, những chuyến bay đến và đi đều bị hủy hoặc tạm hoãn hết thảy...
Các lãnh đạo đã xem xét qua đề nghị của hội đồng cố vấn an ninh, cuối cùng quyết định..."

Trong lòng Đường Viễn ngay lập tức nảy sinh một dự cảm không lành, liền vội vàng hỏi:

"Quyết định cái gì?"

"Xét theo đề nghị của hội đồng cố vấn an ninh, quyết định triển khai hệ thống phòng vệ Vòm Sắt trên phạm vi toàn thủ đô...
Đồng thời huy động Lữ đoàn Xe Tăng cùng Lữ đoàn Không Quân Thủ đô ứng trực toàn quân số, sẵn sàng tham gia xử lý nếu tình huống trở nên mất kiểm soát..."

Mặc dù viên trợ lý này đã cố tình dùng giọng điệu chính luận rất rườm rà để báo cáo lại, đối với những người bình thường khi nghe kiểu nói chuyện này sẽ khó lòng mà hiểu được ý tứ trong câu chữ của hắn.


Thế nhưng Ngô Kiến Quốc thì khác, hắn đã từng tham gia quân ngũ, thậm chí còn là tinh anh trong số tinh anh, làm sao còn có thể cảm thấy xa lạ với những thứ này được?

Trợ lý của Đường Viễn trình bày rất dài dòng văn tự, nhưng chung quy lại cũng chỉ có một ý chính mà thôi.


Nếu như sự việc nằm trong tầm kiểm soát, Ngô Kiến Quốc và ba vị đạo sĩ kia có thể thành công giải cứu Đường Yên cùng khống chế những siêu năng giả đang án ngữ bên trong tòa biệt thự đó, thì sự việc coi như kết thúc hoàn toàn tốt đẹp.


Ngược lại, nếu như đám người kia chiếm thế thượng phong, đồng thời có khả năng chạy trốn hoặc tấn công ngược lại lực lượng vũ trang đang bao vây, thì khi đó quân đội sẽ trực tiếp sử dụng vũ lực để can thiệp.


Tăng thiết giáp, Không quân...
Cả hai đều là lực lượng tấn công mang tính chất sát thương diện rộng và hủy diệt rất cao.


Nếu như quả thực sử dụng đến đám xe tăng và tiêm kích kia, thì không chỉ mấy tên siêu năng giả đang ở trấn thủ biệt thự, mà ngay cả những người khác nằm trong phạm vi công kích như Ngô Kiến Quốc, Đường Yên hay ba vị đạo sĩ, cũng khó lòng mà bảo toàn tính mạng.


Mà hệ thống Vòm Sắt, không gì khác hơn chính là phiên bản mô phỏng theo Hệ thống Phòng Không Iron Dome lừng danh của Israel.


Một khi món đồ chơi này đã được triển khai, thì trong phạm vi hoạt động của nó bất kỳ vật thể bay không xác định nào cũng sẽ bị tiêu diệt bằng một loạt tên lửa đánh chặn.


Cũng có nghĩa là đám dị nhân kia dù có mọc cánh mà bay lên trời, thì vẫn không thể thoát khỏi sự tấn công của vũ khí nóng do quân đội bài bố sẵn sàng.



Ngô Kiến Quốc không khỏi giật mình, ý tưởng quyết liệt tới mức này, không biết đây là đề xuất của vị cố vấn nào?

Mà không chỉ có mình Ngô Kiến Quốc là sửng sốt, Đường Viễn lúc này đang ngồi bên cạnh hắn cũng kinh ngạc không kém.


Các lãnh đạo từ trước tới nay luôn luôn dè dặt về vấn đề liên quan tới các siêu năng giả, thế nhưng mệnh lệnh hành động của quân đội lần này lại mang tính sát phạt vô cùng quyết đoán, hoàn toàn không hề có một chút nhân nhượng nào.


Cho dù ngày hôm nay Ngô Kiến Quốc có thành công khống chế mấy tên dị nhân kia hay không, thì kết cục của bọn chúng vẫn được định sẵn là không thể toàn mạng mà trốn thoát khỏi tòa biệt thự kia rồi.


Có vẻ như hành động lần này của đám người Thiết Sa đã chạm đến điểm giới hạn của các lãnh đạo, khiến cho bọn họ không thể nhắm mắt làm ngơ cho những kẻ tự cho mình là đứng trên nhân loại kia mặc sức tung hoành, làm càn làm bậy thêm một chút nào nữa.


Thỏa hiệp với bọn chúng, cũng tức là dung dưỡng cho hành vi ngang ngược kia, khiến cho trong tương lai những sự việc như thế này sẽ còn lặp đi lặp lại vô số lần nữa.


Chỉ có đưa cho chúng câu trả lời được viết bằng sắt và máu, mới có thể khiến cho những siêu năng giả kia hiểu rằng, quân đội cũng như toàn thể đất nước, sẽ không bao giờ để cho chúng đạt được bất kỳ mục đích nào bằng những phương pháp tương tự như lần này.


Đối với đám người Thiết Sa mà nói, tin tức này chắc chắn sẽ không phải thứ chúng muốn nghe.
Mà đổi lại là Ngô Kiến Quốc, sau khi biết được quyết định của trung ương, cũng cảm thấy áp lực trên người gia tăng lên rất nhiều lần.


Quyết định sắt đá của quân đội lần này, đồng nghĩa với việc hành động tiếp theo của Ngô Kiến Quốc cùng ba vị đạo nhân chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.


Thất bại, không chỉ khiến cho tính mạng của Đường Yên gặp nguy hiểm, mà ngay chính bản thân bọn họ, nếu như không chết trong tay kẻ địch, thì cũng sẽ phải táng mạng trong mưa bom bão đạn.


Trên khuôn mặt Đường Viễn hiện rõ nét lo lắng cùng ái ngại.


Ông ta quay sang phía Ngô Kiến Quốc, phát hiện hắn cũng đang trầm ngâm không nói gì, trong lòng liền biết rằng Ngô Kiến Quốc đã hiểu tình huống hiện tại đang diễn ra theo chiều hướng nào.


Đường Viễn chần chừ, muốn nói điều gì đó, thế nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, diễn đạt ra sao cho hợp tình hợp lý.


Một mặt, Đường Viễn đương nhiên hi vọng Ngô Kiến Quốc cùng ba vị đạo nhân có thể ra tay giải cứu cho Đường Yên.


Dẫu sao hiện tại đây là hi vọng duy nhất của cả bản thân Đường Viễn lẫn Đường gia, bởi ngoài bốn người bọn họ ra không ai có thể giúp con gái ông ta thoát khỏi bàn tay của đám dị nhân kia đươc.



Thế nhưng mặt khác, Đường Viễn lại không có lý do gì để ép bọn họ lựa chọn con đường cửu tử nhất sinh này.
Vốn nhiệm vụ lần này đã vô cùng khó khăn, mà nay lại thêm áp lực bắt buộc không thể thất bại, liệu rằng mấy người Ngô Kiến Quốc có còn giữ nguyên quyết định cũ hay không?

Đổi lại nếu như chỉ có ba vị đạo nhân nghe được câu chuyện, thì Đường Viễn dù có phải muối mặt vứt bỏ danh dự cùng nhân cách của bản thân, cũng không giải thích cho bọn họ về những nguy hiểm có thể gặp phải khi bước chân vào tòa biệt thự kia.


Dù cho người đời sau này có thể chửi mắng ông ta là ích kỷ, khốn kiếp...
hay những thứ gì đó tương tự, thế nhưng chỉ cần có một cơ hội đưa con gái thoát ra khỏi hiểm cảnh, Đường Viễn vẫn sẽ không do dự mà lựa chọn bất chấp hậu quả.


Đáng tiếc mọi thứ đều không được như Đường Viễn mong muốn, Ngô Kiến Quốc hiểu quá rõ những gì mà viên trợ lý kia vừa nói, hắn biết được tính chất nghiêm trọng và nguy hiểm trong đó, cho nên ông ta đã không thể che giấu được nữa rồi.


Đường Viễn nhìn chằm chằm vào Ngô Kiến Quốc, trong ánh mắt lộ ra một tia khẩn khoản, lại càng nhiều hơn là vẻ tuyệt vọng.


Sống gần năm mươi năm trên đời, tuy rằng không dám nhận đã trải hết sóng gió nhân gian, thế nhưng Đường Viễn cũng từng kinh qua không biết bao nhiêu đắng cay ngọt bùi, hơn nữa bản thân còn đứng trong quan trường, cho nên ông ta càng có sự thấm thía sâu sắc với nhân tính con người hơn.


Người không vì mình, trời tru đất diệt!

Đường Viễn luôn tự nhận mình là một vị quan chính trực, hết lòng vì công tác, tránh xa những cám dỗ cùng tranh đấu khốc liệt bên ngoài.


Thế nhưng bảo ông ta hi sinh lợi ích của bản thân để thành toàn nguyện vọng cho người khác, Đường Viễn còn cảm thấy do dự, nữa là bắt ông ta phải dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy mạng của kẻ khác.


Đứng trước lựa chọn sinh tử, mấy ai có thể thản nhiên mà bỏ qua an toàn bản thân, xông vào núi đao biển lửa để cứu một người dưng?

Thế nhưng Đường Viễn lại quên mất một điều, hoặc là nói một cách chính xác hơn, là ông ta chưa hiểu rõ một điều.


Ngô Kiến Quốc, chính là kẻ như vậy.


Hắn - có thể chết, chứ không thể làm trái với bản tâm của mình.


Hắn - có thể bỏ mạng, chứ không thể từ bỏ con đường mình đã chọn.


Bởi vậy nên khi thấy vẻ mặt bối rối pha lẫn thất vọng cùng cực của Đường Viễn, Ngô Kiến Quốc chỉ mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt đối phương:


"Bác Đường, cứ yên tâm, việc tôi đã quyết tâm làm, thì nhất định sẽ làm đến cùng."

Sau đó hắn lại liếc nhìn mấy đạo sĩ đang ngồi phía sau lưng, nói với giọng hơi khôi hài nhưng lại vô cùng chắc chắn:

"Vả lại, mục tiêu của tôi hôm nay là thành công, chứ không phải là thất bại.
Đã biết sẽ không thể thất bại, vậy thì hà cớ gì phải lo sợ những thứ viển vông như vậy chứ?"

Ba vị đạo nhân không đáp lời hắn, chỉ gật gật đầu ra vẻ đồng ý mà thôi.
Trong lòng họ mặc dù không hiểu rõ lý do vì sao Ngô Kiến Quốc lại nói những lời này, thế nhưng cả ba người vẫn rất tán thưởng khí phách của cậu thanh niên này.


Người này, đứng trước lằn ranh sinh tử còn có thể bình thản như thế, không hổ là nhân trung hào kiệt.


Nhận được một liều thuốc trợ tim từ Ngô Kiến Quốc, tâm trạng của Đường Viễn liền bình tĩnh trở lại, thậm chí so với trước đó còn ổn định hơn ba phần.


Không thể không nói nhân cách của Ngô Kiến Quốc tỏa ra một sức hút kỳ lạ, nó không chỉ khiến cho đồng đội của hắn vững tâm hơn, mà còn khiến cho những người xung quanh cảm thấy đỡ được rất nhiều gánh nặng.


Mà thực sự Ngô Kiến Quốc cũng rất có lòng tin bản thân sẽ đánh thắng trận này, cho dù điều kiện hiện tại không phải là lý tưởng để hành động.


Đã ở vào tình thế như lúc này, thì càng lo lắng sẽ càng lộ ra sơ hở, càng sợ hãi sẽ càng dễ dàng thất bại.
Chỉ có tin vào bản thân mình, mới có thể vượt qua hết thảy, đi đến tận cùng.


Tuy nhiên có một điều khiến Ngô Kiến Quốc vẫn suy nghĩ từ khi bắt đầu nhận được thông tin về Đường Yên cho tới bây giờ, đó là cảm giác bất hợp lý trong những hành động của đám người kia.


Mặc dù Ngô Kiến Quốc không phải người đa nghi, thế nhưng cuộc gọi mà quân đội nghe lén được từ một trong số những tên siêu năng giả, nội dung của nó vẫn là một dấu hỏi trong đầu hắn.


Mọi chuyện có thực sự chỉ đơn giản như những gì đang hiện ra trước mắt bọn họ, hay là còn uẩn khúc phía sau mà không ai biết...?

Ngô Kiến Quốc trầm tư, Đường Viễn thanh thản, ba vị đạo nhân nhắm mắt dưỡng thần.


Mọi người không ai nói với ai câu nào, tất cả đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của bản thân mình, khiến cho bầu không khí trong xe một lần nữa trở nên yên tĩnh.


Sự im lặng đó cứ kéo dài mãi, cho tới khi chiếc xe chạy chậm dần lại rồi dừng hẳn.



Ngô Kiến Quốc hít một hơi dài, liếc nhìn ba vị đạo nhân đang từ từ mở mắt, sau đó lại gật đầu với Đường Viễn một cái, rồi mới mở cửa bước xuống khỏi xe.


Mấy người bọn họ rốt cuộc cũng đã tới nơi cần đến - khu biệt thự bán đảo Đông Hồ.





.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play