Trong lúc Đường Viễn còn đang trình bày, thương thảo cùng Đường lão gia tử về phương án xử lý vấn đề rắc rối hiện tại, thì ở trong một phòng thẩm vấn thuộc khu vực căn cứ quân sự Hồng Lĩnh, Ngô Kiến Quốc lại nhàn nhã ngồi không một chỗ.
Căn phòng này chỉ rộng cỡ hai mươi mét vuông, bên trong gần như chẳng có đồ đạc gì đáng kể, ngoại trừ một cái bàn, hai cái ghế và một bóng đèn tròn sợi đốt treo lủng lẳng giữa trần nhà.
Ngồi đối diện với hắn không phải là những điều tra viên thông thường, mà chính là người đã hạ lệnh bắt giam Ngô Kiến Quốc - Phó tư lệnh Dương Lập Quân.
Cả hai người đã ở trong căn phòng này tròn ba mươi phút, thế nhưng không ai trong số họ mở miệng nói một lời nào.
Ngô Kiến Quốc hiểu sự việc lần này tương đối phức tạp, mặc dù bản thân hắn tự biết rằng mình không hề gây nên cái chết của Tống Viễn Sơn, cũng chẳng có quan hệ gì với những dị nhân kia.
Thế nhưng để giải thích rõ ràng được vấn đề này thì lại tương đối khó khăn, bởi lẽ tình huống lúc đó cực kỳ nhạy cảm, khiến cho người ngoài cuộc khó đoán định đúng sai.
Chu Doãn Văn có thể tin hắn, nhưng những người khác thì chưa chắc.
Đương nhiên nếu như điều tra tới tận cùng, thì cũng sẽ có thể minh oan cho Ngô Kiến Quốc, tuy vậy thời gian tiêu tốn khẳng định sẽ không ít hơn một tháng.
Mà thời gian, lại chính là thứ Ngô Kiến Quốc hiện đang thiếu.
Hắn muốn tự mình hành động, hắn tự tin cứu thoát Đường Yên khỏi tay của đám người Thiết Sa...
Thế nhưng nếu cứ bị giam ở đây thì quả thực là lực bất tòng tâm.
Bởi vậy nên lúc này những gì Ngô Kiến Quốc có thể làm cũng chỉ là chờ đợi sự trợ giúp từ người khác.
Cần thêm chút thời gian để cho Chu Doãn Văn có thể liên hệ với Đường gia, đương nhiên sẽ phải tốn một phen công phu miệng lưỡi mới có thể khiến cho Đường gia can thiệp.
Nói gì thì nói, Ngô Kiến Quốc vẫn khá tin tưởng tài ăn nói của Chu Doãn Văn, cũng như những thông tin mình đang nắm trong tay, nhất định có thể tác động tới người nhà họ Đường.
Mặc dù Chu Doãn Văn cũng có chỗ dựa rất vững chắc, nhưng Ngô Kiến Quốc hiểu rằng sự việc lần này không hề đơn giản, muốn xử lý một cách nhanh gọn và tránh phát sinh thêm rắc rối, thì cần phải có một cỗ thế lực lớn hơn rất nhiều tiến hành vận tác.
Mà Đường gia chính là một thế lực như vậy.
Dương Lập Quân nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngô Kiến Quốc, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi khâm phục.
Quả nhiên không hổ danh đội trưởng mạnh nhất của đội Long Hổ từ trước tới nay, tên này cho dù đang rơi vào tình thế cực kỳ nan giải, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh tới mức đáng kinh ngạc.
Nếu đổi lại là người thường, bị bắt giam trong nhà tù quân sự, trên đầu treo lơ lửng tội danh giết người và phản quốc, thì dù bản thân có thực sự vô tội cũng chắc chắn không tránh khỏi sợ chết khiếp một phen.
Đương nhiên Dương Lập Quân không thể biết được Ngô Kiến Quốc có siêu năng lực, thế nhưng thân phận thực sự của hắn thì không thể qua mắt được ông ta.
Phải biết Dương Lập Quân công tác trong hệ thống quân đội đã gần hai mươi năm, cho nên không khó hiểu khi ông ta có mạng lưới thông tin rộng lớn của riêng mình.
Hơn nữa bối cảnh của Dương Lập Quân lại không hề đơn giản, đứng sau lưng ông ta là cả một cây đại thụ khổng lồ mang tên Dương gia.
Xét về mức độ ảnh hưởng trong chính trường, Dương gia có thể không bì kịp với Đường gia, thế nhưng đổi lại trong quân giới người nhà họ Dương lại nắm giữ nhiều vị trí quyền lực hơn hẳn Đường gia.
Cũng phải nói rằng thế hệ này của họ Dương sản sinh ra rất nhiều nhân tài, vậy nên dù cho Ông cụ Dương - một trong các nguyên lão khai quốc - đã không còn tại thế nữa, nhưng thế lực của họ so với Đường gia vẫn là ngang ngửa, hoàn toàn không thua kém gì.
Cũng bởi vì gốc rễ trong quân giới cực kỳ sâu rộng, cho nên Dương Lập Quân có thể nắm được rất nhiều các thông tin nhạy cảm, mà trong đó bao gồm cả thân phận của cựu đội trưởng Long Hổ - Ngô Kiến Quốc.
Thấy vẻ mặt Ngô Kiến Quốc hơi lơ đãng, Dương Lập Quân rốt cuộc cũng không cố gắng chơi tâm lý chiến với hắn nữa.
Ông ta lấy trong túi áo ra một bao thuốc cùng bật lửa, đẩy tới trước mặt Ngô Kiến Quốc, mở miệng nói:
"Hút thuốc đi!"
Ngô Kiến Quốc liếc nhìn bao thuốc trên bàn, lại nhìn vẻ mặt lạnh tanh không biểu cảm của Dương Lập Quân, liền không khách khí cầm một điếu thuốc lên, châm lửa sau đó thành thục rít vào một hơi dài.
Hắn cười cười, nói giọng nửa đùa nửa thật:
"Lãnh đạo quả nhiên là lãnh đạo, con mắt thật sự tinh tường, chỉ nhìn qua cũng biết tôi đang thèm hút thuốc.
Haha, vẫn là thứ độc dược này tốt hơn, hút nhiều một chút cũng không sợ mất mạng, lại không sợ liên lụy tới người vô tội."
Một con cáo già như Dương Lập Quân, sao có thể không nhận ra sự trào phúng trong lời nói của Ngô Kiến Quốc chứ?
Tên nhóc này, chính là đang nói móc nói mỉa hắn về cái chết của Tống Viễn Sơn đây mà.
Bởi vì đã biết rõ thân thế của Ngô Kiến Quốc, cho nên Dương Lập Quân cũng không cho rằng hắn ta là thủ phạm gây ra cái chết của Tống Viễn Sơn.
Một người bỏ ra hơn mười năm tuổi trẻ phục vụ cho đất nước, vài lần suýt bỏ mạng ngoài chiến trường, có thể là đồng bọn của lũ khủng bố đang đe dọa an ninh quốc gia chăng?
Câu trả lời có lẽ Dương Lập Quân là người biết rõ nhất, tuy nhiên tình huống lúc này khá đặc thù, về công hay về tư thì ông ta cũng vẫn phải lựa chọn tạm thời giam giữ Ngô Kiến Quốc một thời gian.
Ngô Kiến Quốc thấy đối phương im lặng không đáp lời, cũng không nói thêm gì mà chỉ lẳng lặng hút thuốc.
Không gian lại một lần nữa trở về với sự tĩnh lặng vốn có.
Trong đầu hắn lúc này đang tính toán, có lẽ Chu Doãn Văn cũng đã liên lạc với Đường gia rồi, chỉ là không rõ kết quả có như mình mong muốn hay không mà thôi.
Đương nhiên Ngô Kiến Quốc là một kẻ không thích phiền phức, càng không thích lo chuyện bao đồng.
Chưa bao giờ hắn tự nhận mình là người tốt, lại cũng chẳng cho rằng mình là ác nhân gì cả.
Hắn, chỉ đơn giản là hắn, sống theo nguyên tắc của bản thân, tùy tâm sở dục mà thôi.
Loại người như Ngô Kiến Quốc, nếu như trở thành nhân vật trong một bộ phim, thì chính là hình mẫu bị cộng đồng chán ghét.
Có đôi lúc hắn rất thánh mẫu, có đôi lúc lại rất thiết huyết.
Phần lớn thời gian hắn đều lý trí tới mức lạnh lùng, tuy nhiên không phải không có thời điểm hắn làm ra những việc quá khích.
Hắn sợ chết, nhưng lại chiến đấu như một kẻ không cần mạng.
Hắn sợ phiền phức, nhưng lại nhiều lần ra tay mà chẳng phải vì lợi ích bản thân.
Tóm lại, người ta nhìn hắn như một kẻ cực kỳ khó hiểu, hoặc là nếu ác ý hơn, có thể suy đoán rằng hắn bị tâm thần phân liệt, đa nhân cách gì gì đó.
Chỉ là, bản thân Ngô Kiến Quốc không quan tâm người khác nghĩ thế nào vì mình, bởi vì hắn sống chỉ thuận theo bốn chữ: Không thẹn với lòng.
Mà việc hắn muốn cứu Đường Yên, hoàn toàn chẳng phải vì hắn thương xót gì cho một thiếu nữ xinh đẹp sắp "ô hô ai tai", cũng không vì muốn trừ gian diệt bạo dương danh chính nghĩa, càng không phải vì muốn Đường gia nợ hắn ân tình.
Chỉ là trong lòng hắn, luôn có sự áy náy không nguôi với Đường Uy Vũ, hắn luôn dằn vặt vì cái chết của cậu ta, khi mà bản thân là đội trưởng lại chẳng thể bảo vệ nổi người dưới tay mình.
Vậy nên ngày ấy khi gặp em gái của Đường Uy Vũ, nhìn thấy nàng rơi nước mắt ngay trước mặt mình trong quán café ở Yến Kinh, sự áy náy của Ngô Kiến Quốc vô thức truyền tới trên người Đường Yên.
Trước đây hắn không có năng lực, không thể bảo vệ nổi thành viên trong đội của mình, mà bây giờ Ngô Kiến Quốc đã mạnh hơn rất rất nhiều lần, chẳng lẽ hắn phải trơ mắt nhìn người nhà của họ bị hại ngay trước mặt mình sao?
Tình hình lúc ấy có phần tương tự với bây giờ, ngày đó ở Kosovo người áo đen kia cũng là một Siêu Năng Giả, mà bây giờ Thiết Sa cũng là như vậy.
Chỉ có điều Ngô Kiến Quốc hôm nay, đã không còn là Ngô Kiến Quốc của ba năm trước nữa rồi.
Đúng vậy, hắn bây giờ đủ sức đánh một trận với Thiết Sa, không còn ở thế yếu mặc cho người ta chém giết nữa.
Đã là như vậy, Ngô Kiến Quốc còn có thể ngó lơ không quản chuyện lần này sao?
Đương nhiên là không, bởi vậy cho nên Ngô Kiến Quốc tự thề với bản thân, bằng mọi cách phải cứu thoát Đường Yên khỏi tay của đám dị nhân kia.
Dương Lập Quân chẳng hề biết những suy nghĩ, toan tính của Ngô Kiến Quốc, chỉ thấy hắn ngồi yên lặng không động tĩnh gì.
Ông ta liền hắng giọng, chậm rãi nói:
"Tôi và cậu vốn là không thù không oán, nói đúng ra bản thân Dương Lập Quân tôi còn có chút ngưỡng mộ cậu là đằng khác.
Tôi cũng từng ra chiến trường, tôi hiểu sự hiểm nguy rình rập ở những nơi như thế, cho nên tôi càng nể trọng những người có thể bước ra từ núi thây biển máu như cậu."
Dương Lập Quân ngừng lại một chút, đưa tay với lấy bao thuốc trước mặt Ngô Kiến Quốc, tự châm cho mình một điếu.
Rít vài hơi dài, cảm nhận dư vị đắng chát trong cổ họng, Dương Lập Quân ném điếu thuốc xuống chân dụi dụi, nói:
"Tuy nhiên chuyện đó cũng không thể làm tôi thay đổi nguyên tắc được.
Luật pháp luôn là như vậy, không vị nể tình riêng, cũng không thiên vị bất cứ ai.
Cậu hiện tại là nghi phạm số một trong vụ án này, mặc cho tôi có tin tưởng cậu không phải là người như vậy đi chăng nữa, thì việc điều tra vẫn phải tiến hành theo trình tự."
Ngô Kiến Quốc gật gật đầu, không hề phản đối những lời nói của Dương Lập Quân.
Nhìn thái độ không mặn không nhạt của đối phương, Dương Lập Quân thở dài một hơi, trong giọng nói đã có vài phần thân cận hơn:
"E rằng thời gian tới cậu phải ở lại đây ít ngày rồi.
Tuy nhiên đừng lo, tôi sẽ nhắn với cảnh vệ, để bọn họ tạo điều kiện cho cậu được sinh hoạt thoải mái.
Có yêu cầu gì cậu cứ nói với bọn họ, nếu như không vi phạm quy tắc tôi sẽ cố gắng đáp ứng."
"Yên tâm, Dương Lập Quân tôi trước giờ chưa từng hàm oan người tốt, chờ khi sự việc được sáng tỏ tôi sẽ thả cậu ra."
"Được, tôi hiểu rồi."
Thấy Ngô Kiến Quốc đã tỏ vẻ đồng tình, Dương Lập Quân cũng không tiếp tục dài dòng nữa.
Ông ta bước ra cửa, rút một tấm thẻ ra quẹt, cánh cửa lập tức mở ra, ở phía ngoài đã có hai viên cảnh vệ chờ sẵn.
Dương Lập Quân nhìn Ngô Kiến Quốc, sau đó quay đầu lại nói với viên cảnh vệ kia:
"Gọi điều tra viên tới, ghi lại một số thông tin cơ bản, sau đó đưa cậu ấy về phòng giam."
Viên cảnh vệ đáp lại một câu "Đã rõ", sau đó quay người đi, cánh cửa phòng thẩm vấn một lần nữa đóng lại.
Ngô Kiến Quốc ngồi thừ người, nhìn bao thuốc vẫn còn đặt trên mặt bàn, trong lòng thầm nghĩ Dương Lập Quân này cũng không tệ, còn để lại cho hắn món đồ chơi này nữa.
Dương Lập Quân bước đi dọc hành lang, tay cầm điện thoại bấm một dãy số.
"Cha, là con Lập Quân đây."
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nghiêm nghị:
"Có chuyện gì?"
Dương Lập Quân vội đáp:
"Ở bên căn cứ Hồng Lĩnh xảy ra vấn đề, có liên quan tới học trò của Giáo sư Phùng."
Im lặng...
Dương Lập Quân nuốt nước bọt, cũng không dám thúc giục hay nói gì thêm, chỉ có thể yên tĩnh chờ cha mình hồi đáp.
Mặc dù bản thân ông ta đã là một lãnh đạo cấp cao, cũng nổi tiếng là nghiêm nghị, cứng rắn, tuy nhiên trước mặt thân phụ của mình Dương Lập Quân luôn có một sự e dè sợ hãi nhất định.
Cha của Dương Lập Quân - Dương Thiết Sơn - là một nhân vật tầm cỡ thời kỳ trước.
Khi còn trẻ ông từng tham gia chiến tranh biên giới, hơn nữa còn biểu hiện vô cùng xuất sắc, được đích thân lãnh đạo số một khi đó tặng thưởng huân chương.
Mà mức độ thảm khốc của cuộc chiến năm đó, không phải những người bình thường có thể tưởng tượng được.
Đối mặt với kẻ thù đông gấp nhiều lần, trang bị cũng tối tân hơn, nếu như không phải là người có tâm trí kiên định như sắt đá, thì chắc chắn không thể nào trụ vững nổi.
Phải biết Dương Thiết Sơn khi đó chưa đầy ba mươi tuổi, mới là một trung đội trưởng, có gần ba mươi đồng chí dưới quyền.
Thế nhưng trải qua gần mười ngày chiến đấu liên miên, cả trung đội chỉ còn lại một mình Dương Thiết Sơn sống sót.
Thế nhưng ông ta vẫn không lùi bước, một mình một súng giữ vững vị trí, hoàn toàn không màng tới lửa đạn xung quanh.
Cuối cùng bởi vì trúng một mảnh bom vào thắt lưng, mất máu cùng với kiệt sức khiến cho Dương Thiết Sơn ngất đi, sau đó được quân tiếp viện đưa về hậu phương.
Mà mảnh bom đó, tới nay vẫn còn một phần nằm trong người Dương Thiết Sơn, vị trí ở ngay sát cột sống của ông.
Miếng kim loại ấy, vừa là một ký ức, lại giống như một tấm huy chương vô danh mà Dương Thiết Sơn luôn mang theo bên mình vậy.
.