Matthew Văn trố mắt nhìn Ngô Kiến Quốc, người này là ai mà lại quen biết với quản lý Đừơng của quỹ Hằng Phát?

Phải biết quỹ đầu tư Hằng Phát là tổ chức lớn tầm cỡ quốc tế, hoạt động đầu tư của họ trải rộng rất nhiều lĩnh vực, từ xây dựng, công nghiệp chế tạo, xuất nhập khẩu… miễn là kiếm ra tiền thì sẽ có dấu chân của Hằng Phát.


Mà vị quản lý Đường này không chỉ là đại diện của quỹ Hằng Phát ở tỉnh Yến, mà còn là một quản lý cấp cao ở tổng bộ.
Có nghĩa là tầm ảnh hưởng của quản lý Đường không chỉ gói gọn ở thành phố này, mà là ở tầm cao hơn thế rất nhiều.


Điều này lý giải cho thái độ không dễ mến lắm của quản lý Đường, bất kể cả Cốc Gia Thành hay Doãn Thanh Thư đều phải tỏ ra bợ đỡ cô ta.


Không chỉ bởi cô ta là một cổ đông lớn của Vạn Phú, mà nhiều hơn là vì quyền lực của quỹ Hằng Phát sau lưng quản lý Đường.


Matthew Văn biết thời gian gần đây Cốc Gia Thành đang cố gắng móc nối với quản lý Đường để nhận được sự ủng hộ trong những bước thâu tóm quyền lực tiếp theo.


Đơn giản mà nói, nếu quỹ Hằng Phát tỏ ra ủng hộ Cốc Gia Thành, thì phân nửa số cổ đông sẽ tiếp bước theo họ, điều này cũng có nghĩa là Doãn Thanh Thư chính thức bị loại khỏi cuộc chơi.


Tuy nhiên điều hắn không thể tin được là quản lý Đường lại quen biết với người thanh niên trẻ tuổi đi cùng Trần Tiểu Uyển, mà hơn nữa thái độ của cô ta còn có đôi chút nhiệt tình, không giống với vẻ trịch thượng thường thấy.


Ngô Kiến Quốc hơi mỉm cười, nói một cách chính xác thì hắn không hề quen biết quản lý Đường, vài ngày trước đây hắn thậm chí còn chẳng biết sự tồn tại của quỹ Hằng Phát.
Nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó.




Haingày trước, tại khu biệt thự bán đảo Đông hồ thủ đô.


Đường Yên cầm trong tay chiếc điện thoại, hơi chần chờ một chút liền bấm nút gọi đi.



Vài tiếng tút dài vang lên, cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấc máy:

- Alô, tôi là Ngô Kiến Quốc.


Đường Yên ngồi xuống ghế salon, nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới từ tốn nói:

- Tôi là Đường Yên.


Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó trả lời:

- Thì ra là Đường tiểu thư, tôi còn đang nghĩ không biết muộn như vậy rồi ai còn gọi tới, thì ra là quý nhân.
Ha ha, tìm tôi có việc gì không?

- Được, coi như anh có lương tâm, còn chưa quên cô gái đáng thương bị mình dí súng vào đầu.


Đường Yên nở một nụ cười nhợt nhạt, sau đó rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường thấy.


- Hôm nay tôi gọi là muốn báo cho anh biết, mộ của anh trai tôi đã tìm thấy rồi…

Ngô Kiến Quốc cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao trước đây Đường gia cố gắng giấu diếm nàng lâu như vậy, bây giờ nàng lại biết hết tất cả sự việc, vậy thì họ cũng không thể không để cho nàng tới thăm mộ anh trai.


- Được, vài ngày nữa có thời gian tôi sẽ tới thủ đô thăm cậu ấy.
Mà còn một việc này tôi muốn hỏi cô.


- Là việc gì?

- Quỹ đầu tư Hằng Phát, cô chắc đã từng nghe qua rồi chứ?

Đường Yên hơi nhíu nhíu chân mày tinh xảo, nhẹ nhàng đáp:

- Tất nhiên, ở thủ đô này có ai mà không biết quỹ Hằng Đạt thuộc sở hữu của Đường gia.
Nhưng tại sao bỗng nhiên anh lại hứng thú với nó vậy, tôi tưởng việc anh làm hàng ngày ngoài đánh bạc cũng chỉ có cà kê ở những nơi quán xá thôi, không nghĩ anh còn quan tâm tới chuyện kinh doanh đấy.


Ngô Kiến Quốc bật cười, cô nàng này chắc hẳn đã đọc một vài tài liệu về mình rồi.
Đúng là từ sau khi giải ngũ tới nay Ngô Kiến Quốc không làm công việc tử tế gì, thường xuyên lông bông nhậu nhẹt, đánh bạc giết thời gian.


- Nếu vậy thì tốt, tôi có việc muốn nhờ cô giúp.
Quỹ Hằng Phát có sở hữu cổ phần ở công ty Vạn Phú Yến Kinh, nhờ cô tác động tới quản lý quỹ Hằng Đạt tại tỉnh Yến, để cô ta phối hợp với tôi một chút trong vài ngày tới.


- Được, tôi có thể sắp xếp việc này.

Nhưng tôi hơi tò mò một chút, anh có quan hệ gì với công ty Vạn Phú kia?

- Tôi ấy à, không hề có quan hệ trực tiếp với Vạn Phú.
Nhưng một người bạn của tôi nhận được thừa kế cổ phần công ty này, muốn tôi giúp để có thể nắm bắt nó trong tay.


Đường Yên khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng pha chút khinh thường:

- Là nữ bằng hữu phải không?

Ngô Kiến Quốc cười ha hả, nói:

- Ha ha, mũi của Đường Yên cô quả nhiên là nhạy, nhanh như vậy đã đánh hơi được mùi nữ bằng hữu rồi.
Không sai, người bạn này của tôi là nữ, tuy nhiên chúng tôi cũng chỉ là bạn đơn thuần.
Sao, cô có giúp không?

- Phì, tôi quan tâm gì quan hệ của anh với ả ta chứ, đừng có tự tác đa tình.
Còn chuyện này, tôi đã nói sẽ sắp xếp, vậy thì anh không cần lo lắng gì.
Được rồi, tôi phải đi ngủ, cúp máy trước đây.


Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, khiến Ngô Kiến Quốc không khỏi cười một tiếng, con mẹ nó tính khí vẫn thối như vậy, nói cúp là cúp liền.




Trần Tiểu Uyển nhìn Ngô Kiến Quốc đang vui vẻ trò chuyện với quản lý Đường, trong đầu sinh ra một dấu hỏi chấm thật là lớn.


Mấy ngày qua nàng luôn theo sát Ngô Kiến Quốc, nhưng bây giờ nàng mới nhận ra một điều, đó là mình thực sự không biết gì về người đàn ông này.


Hắn có thể tự tay triệt hạ những gián điệp được đào tạo bài bản của Nam Dương, thậm chí có thể đương đầu với cả toán cướp có vũ trang hạng nặng.


Hắn quen biết với những người thuộc tầng lớp thượng lưu, cả chính giới lẫn thương giới.


Hắn làm công việc gì, Trần Tiểu Uyển cũng chưa từng hỏi qua, thế nhưng hắn cũng không hề tỏ ra túng thiếu, hay có ham muốn lớn với tiền bạc.


Và quan trọng hơn hết, hắn có thể giải quyết tất cả mọi việc, hay chí ít là Trần Tiểu Uyển cảm thấy không có gì làm khó được người đàn ông này.


Trong lúc Trần Tiểu Uyển mơ hồ tự hỏi, thì Matthew Văn lại không được rảnh rỗi như vậy, trong khi quản lý Đường nói chuyện với Ngô Kiến Quốc hắn đã mau chóng chuồn đi tìm Cốc Gia Thành.


Cốc Gia Thành trố mắt, hỏi:


- Thật sự là như vậy?

- Cốc phó tổng, là tôi tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không sai.
Tên Ngô Kiến Quốc này có bản lĩnh thông thiên gì mà có thể khiến quản lý Đường đối đãi với hắn thân thiết như vậy?

Cốc Gia Thành trầm mặc không nói, tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Sau vài phút im lặng, rốt cuộc hắn cũng mở miệng:

- Không được, trước tiên cậu quay lại đó, theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, có tin gì mới thì báo với tôi ngay lập tức.


Matthew Văn gật đầu, nói:

- Được, tôi sẽ quay lại đó ngay.
Còn ngài…

- Tôi sẽ đi tìm Doãn Thanh Thư, tình huống này e rằng sự việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát, cần phải để hắn ra sức mới có thể chống chọi được.
Nếu không chỉ e cuộc họp đại hội đồng cổ đông ngày mai sẽ là dấu chấm hết cho nỗ lực của tôi mấy ngày qua.


Matthew Văn quay trở lại chỗ lúc nãy thì phát hiện chỉ còn mình quản lý Đường đang ngồi uống rượu vang, Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển đã đi đâu mất dạng.


Hắn sốt ruột đi tới, mở miệng hòi:

- Quản lý Đường, Trần tiểu thư đã đi đâu rồi…?

Quản lý Đường liếc mắt nhìn hắn, phun ra hai chữ:

- Về rồi.


Ngô Kiến Quốc cùng Trần Tiểu Uyển dạo bước trở về Vạn Phú, từ khách sạn tới công ty cũng không xa lắm, cho nên hai người quyết định đi bộ.


Ngô Kiến Quốc móc bao thuốc lá từ trong túi ra, thảnh thơi châm một điếu.


Lúc nãy trong đại sảnh hắn cũng muốn hút, nhưng nhân viên ở đó lại nhắc nhở tòa nhà có cảm biến khói, nếu hút thuốc sẽ kích hoạt hệ thống chữa cháy, cho nên hắn lại đành phải nhịn.


Ngô Kiến Quốc rít vài hơi thuốc, cảm thấy thực sự thoải mái, không biết từ bao giờ hắn đã quen với thứ đồ chơi độc hại này.


Hắn quay sang bên cạnh, thấy Trần Tiểu Uyển đang nhìn mình chăm chú, bất giác Ngô Kiến Quốc nở một nụ cười, cô nàng này có phải bị bệnh mê trai hay không, lúc nào cũng nhìn mình chằm chằm như vậy.


- Này, cô có thể đừng nhìn tôi như vậy được không, nếu ai không biết còn tưởng cô đang theo đuổi tôi đấy.



Trần Tiểu Uyển hơi đỏ mặt, rời ánh mắt đi chỗ khác.
Rồi như không nhịn được nàng lại quay sang Ngô Kiến Quốc, nhỏ giọng hỏi:

- Anh… thực ra anh là ai?

- Cô hỏi như vậy là có ý gì, không phải tôi đã nói mình là bằng hữu của cha cô sao?

Trần Tiểu Uyển lắc lắc đầu, nói:

- Không, ý tôi là anh thực sự là ai kia.
Mấy ngày nay anh giúp đỡ tôi rất nhiều, cũng giải quyết những rắc rối xung quanh tôi, mà tôi thì… Tôi tự hỏi một người như anh, có chuyện gì có thể làm khó được anh hay không?

Ngô Kiến Quốc mỉm cười không đáp, hắn hiểu Trần Tiểu Uyển là đang thắc mắc về thân phận thực sự của mình.


Cũng đúng thôi, nếu đổi lại là hắn, thì nhất định cũng cảm thấy rất mơ hồ.


Tuy nhiên lai lịch thực sự của Ngô Kiến Quốc cũng không thể tiết lộ với Trần Tiểu Uyển, đó là nguyên tắc của hắn, không để cho những người bình thường dính tới chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.


Thấy Trần Tiểu Uyển đang nhìn mình trân trối, Ngô Kiến Quốc tằng hắng một tiếng, nói:

- Được rồi, tôi là Ngô Kiến Quốc, ba mươi mốt tuổi, hiện đang thất nghiệp, thuê nhà trọ ở khu phố Đông.
Những điều đó đều là thật, tôi có thể khẳng định như vậy.
Còn việc một người như tôi có thể xử lý rắc rối của cô thì, e hèm, coi như may mắn đi.


Trần Tiểu Uyển lườm Ngô Kiến Quốc một cái, rõ ràng không tin tưởng hắn.


Ngô Kiến Quốc nhún vai, ra vẻ đều là lời nói thật, có tin hay không là tùy cô.
Sau đó suy nghĩ một chút hắn lại nói:

- Thực ra việc tôi là ai đâu có quan trọng như vậy, cô chỉ cần biết một điều, tôi đối với cô không có ý đồ xấu, chỉ đơn thuần là thực hiện di nguyện của lão Trần mà thôi.


Nghe những lời Ngô Kiến Quốc nói, Trần Tiểu Uyển trong làm cảm giác có chút dễ chịu, lại có chút mất mát:

- Anh giúp tôi nhiều như vậy, chỉ bởi vì lời hứa với cha tôi thôi sao?

Ngô Kiến Quốc ngẩn người ra, đây là dạng câu hỏi tu từ quái gì vậy? Không bởi lý do này thì còn có lý do gì khác nữa, chẳng lẽ phải nói tôi giúp cô bởi vì trông cô rất xinh đẹp, tôi muốn cưỡi cô hay sao…

- Ờ thì, lúc trước đúng là như vậy, nhưng mấy ngày nay thì…

Trần Tiểu Uyển gặng hỏi:


- Thì sao?

- Thì tôi cảm thấy cô giống như em gái mình vậy, bản thân tôi vốn không có người thân thích, cho nên rất quý trọng những người xung quanh.


Trần Tiểu Uyển thở hắt ra một hơi, không nói gì thêm nữa.
Cả hai người lẳng lặng rảo bước về phía chiếc Porsche đang đỗ bên lề đường, trong lòng mỗi người đều mang theo những suy nghĩ riêng.



.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play