Editor: Lam Tư @Rennerfor
Beta-er: Jang
_____


Phó Thời Giác nhàn nhạt liếc mắt nhìn Dư An An một cái qua cửa kính chiếu hậu, phát hiện sắc mặt của cô đột nhiên tái nhợt liền chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe cao lên một chút: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Có muốn đi bệnh viện không?"


Dư An An mờ mịt lắc lắc đầu, hướng về người trước mặt mỉm cười yếu ớt: "Không cần, tôi không sao."


Phó Thời Giác cho rằng cô không thích bệnh viện, vì thế cũng không ép cô nữa.


***


"Tôi về phòng nghỉ ngơi trước." Dư An An cầm túi trong tay nói với ba cha con.


Gia Bối tiến lên kéo tay cô, cái mũi tinh xảo của bé khẽ nhăn lại, nói: "Mẹ ơi, mẹ bị bệnh ạ?"


"Mẹ không bị bệnh, chỉ hơi mệt một chút mà thôi, muốn đi nghỉ ngơi. Gia Bối chơi với ba và anh được không?" Dư An An dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với Gia Bối đang lôi kéo mình.


Suy nghĩ trong đầu Dư An An lúc này rất hỗn loạn, trong tay vẫn luôn siết chặt túi trở về phòng.


Chờ đến khi mọi thứ yên tĩnh lại, Dư An An mới cảm thấy lấy toàn bộ số thuốc đó về không phải một hành động sáng suốt. Bởi vì nơi này có nhiều người như vậy, hơn nữa cô cũng không thể biết những người này rốt cuộc có nghe được gì về bệnh tình trước kia của Dư An An hay không. Cuối cùng cô cũng không mở túi ra, mà là nhét vào ngăn kéo nhỏ phía dưới bàn trang điểm.


Dư An An quấn chặt chăn vẫn cảm thấy trên người hơi lạnh. Cô ném di động sang một bên, nhưng trong đầu vẫn hiện lên những dòng tin nhắn vừa rồi.


Nghĩ đến thứ thuốc trong túi, Dư An An đoán bệnh trầm cảm của Dư An An trước kia đã tới giai đoạn nghiêm trọng rồi, không biết cô có áp dụng phương pháp trị liệu gì không, hay vẫn chỉ đơn thuần nhờ thuốc chữa khỏi.


Còn nguyên nhân tai nạn giao thông, Dư An An liền nhớ tới điệu cười châm chọc cùng lời nói của Phó Thời Giác trong lần đầu tiên gặp. Dựa theo lời hắn nói mà phân tích, tai nạn giao thông là do chính Dư An An tạo thành? Thậm chí còn nói cô cố ý?


"Cốc cốc cốc." Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa chen ngang dòng suy nghĩ của Dư An An, cô có chút bực bội lấy tay che lên mặt và đầu tóc, bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên tục.


"Vào đi!" Giọng nói của Dư An An lúc này trầm thấp không ít so với lúc trước.


Cánh cửa rất nhanh đã bị người bên ngoài mở ra, thân ảnh của Phó Thời Giác lọt vào tầm mắt của Dư An An, trong đầu Dư An An vẫn là thái độ không tốt trong lần đầu gặp mặt của hắn, vì thế ánh nhìn của cô có chút ác liệt "Có chuyện gì?"


"Có chỗ nào không thoải mái không?" Phó Thời Giác thật ra không thèm để ý đến thái độ của cô.


Dư An An người này ăn mềm không ăn cứng, thấy Phó Thời Giác không thèm để ý đến thái độ ác liệt của cô mà vẫn bày ra vẻ mặt nhu hòa, vì thế giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Không sao, tôi ngủ một giấc dậy là khỏe."


"Chờ một chút rồi hẵng ngủ, cô không muốn đi bệnh viện, tôi sẽ bảo bác sĩ riêng tới nhà, bảo hắn lên kiểm tra giúp cô."


"Không cần, tôi ngủ một chút là ổn." Dư An An xua tay cự tuyệt nói.


"Bác sĩ riêng đã ở dưới nhà rồi, tôi đi gọi ông ấy lên." Phó Thời Giác đối với lời cô nói mắt điếc tai ngơ, nói xong liền xuống lầu.


Dư An An nhìn hắn đóng cửa, nhịn không được đấm cái gối bên cạnh.


Người này muốn như thế nào, nghe không hiểu tiếng người sao?


Dư An An chưa mắng đủ, người nọ đã mang bác sĩ lên, thậm chí lần này cửa cũng không thèm gõ, Dư An An nhịn không được liếc mắt lườm hắn một cái.


Người này cũng đủ khoan dung nha, đưa người đàn ông khác vào phòng của vợ mình mà đến cửa cũng không thèm gõ!


Sau khi Phó Thời Giác vào cửa liền ôn hòa nói với người phía sau: "Làm phiền bác sĩ."


Vị bác sĩ kia là một người đàn ông trung niên nho nhã, ông chỉ cười cười vẫy tay, sau đó lại cười nói: "Không cần khách khí."


Lòng bàn tay Dư An An dưới chăn gắt gao siết chặt, trong lòng thầm chửi Phó Thời Giác này đúng thật là nghe không hiểu tiếng người, cô đã nói cô không bị làm sao cả, tại sao vẫn cứ phải tìm bác sĩ tới.


***


Chờ đến khi bác sĩ làm xong một loạt kiểm tra, Phó Thời Giác mới có cơ hội mở miệng: "Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?"


Vị bác sĩ thu lại vật dụng của mình, nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ bị sốt nhẹ một chút mà thôi."


Phó Thời Giác nhìn về phía Dư An An đang nằm trên giường, ánh mắt buổi sáng còn tràn ngập sức sống giờ phút này đã có chút mệt mỏi, ngay cả khuôn mặt ngày thường hồng nhuận cũng trở nên tái nhợt.


Lúc này cả người Dư An An thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, giọng nói Phó Thời Giác nói chuyện với cô cũng nhẹ đi vài phần: "Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi, tôi đi tiễn bác sĩ."


Dư An An gật gật đầu: "Được."


***


Phó Thời Giác tiễn bác sĩ đi rồi, Gia Bảo và Gia Bối lo lắng nhìn hắn: "Ba ba, mẹ có sao không ạ?"


Phó Thời Giác sờ sờ đầu hai bé, nhìn hai bé bởi vì lo lắng mà mày gắt gao nhăn lại, đoán là hai đứa đang nghĩ đến chuyện của Dư An An lúc ở bệnh viện, vì thế ôn nhu nói: "Không cần lo lắng, mẹ nghỉ ngơi một chút là khỏe."


"Thật ạ?" Gia Bối có chút nghi ngờ nhìn Phó Thời Giác, bé nhớ có bệnh thì đều phải tiêm chích và uống thuốc mới có thể khỏi mà?


Phó Thời Giác duỗi tay vuốt vuốt mũi nhỏ của bé, giả vờ tức giận nhìn bé: "Ba ba đã bao giờ lừa gạt con chưa?"


Gia Bối nghiêm túc suy nghĩ, sau đó bĩu môi bất mãn nhìn hắn: "Lần trước ba ba mới lừa con với anh, rõ ràng ba nói sẽ đưa bọn con đi chơi, kết quả thì sao? Hừ!" Nói xong, Gia Bối mang vẻ mặt không vui nhìn Phó Thời Giác.


Phó Thời Giác nhìn Gia Bối bĩu môi tức giận, nhất thời có chút dở khóc dở cười, cảm thấy mình như vừa tự bê đá đập chân, hắn vội vàng ôm Gia Bối dỗ dành nói: "Thực xin lỗi, đều là do ba ba không tốt, bây giờ ba ba chơi với con có được không? Vẫn muốn chơi xếp gỗ hửm?"


Gia Bối làm bộ suy tư rồi nói: "Xếp gỗ đi, hôm nay con muốn xếp một cái lâu đài thật to!" Vừa nói vừa khoa tay múa chân một chút: "Cái loại lâu đài to như này này ạ!"


"Được, bây giờ chúng ta liền đi xếp gỗ." Nói xong còn vẫy tay với Gia Bảo ngồi bên cạnh: "Gia Bảo, tới đây cùng nhau chơi đi."


Gia Bảo quyết đoán lắc đầu: "Con không chơi xếp gỗ, con muốn chơi mô hình phi thuyền của con cơ."


Trò xếp gỗ ấu trĩ như vậy chỉ có Gia Bối mới có thể thích mà thôi.


Phó Thời Giác cũng là bậc ba ba hiểu chuyện, nếu Gia Bảo không muốn, thì cũng sẽ không miễn cưỡng bé chơi cùng bọn họ.


Dư An An không biết mình ngủ lúc nào, ngủ một giấc dậy trong đầu cũng tỉnh táo không ít. Cô nghĩ mình cần biết rõ chuyện trước kia của Dư An An, tốt nhất là dọn về quận Hương kia. Lúc trước 'Dư An An' có một đoạn thời gian dài sống ở đó, nhất định sẽ lưu lại rất nhiều manh mối.


Chỉ là hiện tại đưa ra phương án dọn đi này có chút không ổn. Dư An An nghĩ ngợi, nếu dọn về không được, buổi sáng cô có thể đi qua nhìn xem. Phải, chờ ngày mai sau khi đưa hai bọn nhóc kia đi học rồi, Phó Thời Giác cũng đi làm, cô có thể tự mình trở về xem.


"Ba ba à, không đúng, chỗ này không phải như thế!" Dư An An mới vừa đi đến đầu cầu thang liền nghe được âm thanh cao vút của Gia Bối.


Phó Thời Giác nhìn Gia Bối, đưa miếng gỗ trong tay cho bé: "Gia Bối có thể tự mình xếp được không?"


Dư An An thấy trên mặt hắn mang theo ý cười, không hề có một tia không kiên nhẫn nào. Thoáng nghĩ lại, có thể vào lúc bọn họ không nhìn thấy, hắn đã vì gia đình không hoàn thiện này mà nỗ lực không ít.


@Cooking_Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play