*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau là Chủ Nhật, đồng hồ sinh học dựng đầu Quan Ninh dậy khỏi mộng đẹp, cô thở dài, rời giường làm bữa sáng. Nuốt xuống bụng một tô mì cà chua trứng, Quan Ninh nhìn thời gian, hãy chưa đến sáu rưỡi.

Cư dân trong khu phố đa phần là ông cụ bà lão, giấc này đã lục tục ra cửa, Quan Ninh ra ban công kéo cửa sổ, đeo tai nghe luyện phát âm tiếng Anh.

Ngô Duệ chưa tới sáu giờ đã tỉnh một lần, trong lúc lơ đãng nhìn về toà nhà đối diện, bức rèm đã bị vén lên. Mơ màng nướng thêm chút đỉnh rồi xuống giường uống nước, cửa sổ đối diện cũng đã mở ra.

Kể từ khi rời ghế đại học, cậu đã lâu chưa thấy qua dạng người làm việc và nghỉ ngơi thế này, thầm nhủ gu của Quan Trình độc đáo thật. Có điều dễ lý giải, nghe nói Quan Trình gần như được chị mình nuôi lớn, bị bảo hộ lâu nhường ấy, thích phụ nữ lớn hơn cậu ta cũng là lẽ thường.

Nhớ tới Quan Trình, Ngô Duệ tìm về vài phần lý trí, hôm qua nhìn thấy Trình Nhụy ôm Quan Trình, cậu chẳng nghĩ tới gì cả, chỉ muốn đánh người, cậu quá bốc đồng mới không phân biệt đen trắng đi đánh Quan Trình. Cậu không cách nào chường mặt nhận lỗi, mặt hờ hững uống nước đồng thời nhìn chằm chằm cửa sổ đối diện trong chốc lát, nhắn WeChat cho Quan Trình.

“Vẫn còn sống.”

Thằng nhóc Quan Trình không biết đang làm gì, ấy thế mà đã trả lời chỉ sau vài giây, “Đúng.”

Ngô Duệ cau mày, cậu nói đối tượng Quan Trình trồng cây si còn sống, đúng đúng cái đầu Quan Trình ấy. Cậu lười gõ chữ, tiện tay chụp một tấm ảnh toà nhà đối diện rồi phát qua.

“Ồ, cảm ơn.”

Quan Trình luôn là người thông minh có EQ cao, có thể nói trong vòng bạn bè quen biết cậu là người có EQ cao nhất cũng không ngoa, có nhiều tên nhãi khó nhằn từng gây phiền phức khốn nạn cực, Quan Trình không so đo ai, trái lại toàn cười cho qua chuyện. Ngô Duệ biết trong lòng cậu ta hẳn cũng bức bối, nhưng có thể chịu đựng không mắng ra miệng đã là việc người thường khó làm được.

Ngô Duệ không biết câu cảm ơn của cậu ta là thật hay giả, nhưng đầu quá đau nhức nên cũng lười suy đoán, cậu xoay người trở về phòng ngủ.

Tới cuối tuần Quan Ninh gọi Tống Thanh Hoà ra cùng cô đi xem xe, ngắm nghía mấy mẫu mà chưa vừa lòng chiếc nào, lúc ăn cơm trưa, Tống Thanh Hoà nhắc lại việc rủ rê cô đi ăn máng khác. Quan Ninh và Tống Thanh Hoà là bạn học cấp ba, sau khi ra trường Tống Thanh Hoà phát triển ở công ty bạn cậu ta tới độ hô mưa gọi gió, chứng kiến bộ dáng cô dốc hết sức lực với công ty bèn nảy ý đào người qua đây, càng quan trọng hơn là Quan Ninh không muốn kết hôn.

Quan Ninh uyển chuyển cự tuyệt như cũ, cô có tình cảm sâu sắc với công ty hiện tại.

Tống Thanh Hoà ghẹo cô như xưa, “Trong công ty có ai làm bà không nỡ rời đi à?”

“Cựu Lục tổng vừa đi, tôi không kìm nổi đốt pháo ăn mừng đây nè, thật sự chẳng có ai tôi không rời được.” Có thằng đàn ông có máu dâm nhưng không có gan dê, họ Lục thì có đủ hai thứ ấy, mỗi lần nhìn thấy Quan Ninh là lom lom soi cô từ đầu xuống chân, còn mập mờ không rõ với mấy cô quản lý cao tầng, Tổng giám đốc Lục ở công ty hai năm nay, không có một ngày nào cô dám mặc váy đi làm.

Tống Thanh Hoà trầm ngâm một hồi mới hỏi, “Bà vẫn không muốn kết hôn như cũ?”

“Chính xác là không muốn có con, nuôi lớn một đứa như Quan Trình đã hao tổn hết nhẫn nại của tôi dành cho trẻ con rồi.”

Tống Thanh Hoà chỉ cười không nói.

“Ông cười gì mà cười?”

“Ờm, tôi nghĩ, thật ra tôi cũng không thích trẻ con, không bằng chúng ta cạp đôi chắp vá qua ngày đi?”

Quan Ninh không còn là cô bé mới ngoài hai mươi, cô biết Tống Thanh Hoà không có nửa điểm tình cảm nam nữ với mình, cô đã sớm tính toán độc thân tới già, thế nên tình cảm đối với cô mà nói thà thiếu chứ không ẩu, biết rõ chẳng thể bên nhau cả đời, đến cuối cùng đau lòng sầu não, cớ chi phải vậy?

“Chắc có lẽ ông không hiểu,” Quan Ninh nghiêm túc, “Thiệt tình tôi cảm thấy sống một mình khá tốt. Mấy năm nay tăng ca suốt là chuyện cơm bữa, tất cả thời giờ ngoài công việc tôi đều có thể tự mình tuỳ ý quyết định, tôi chỉ muốn ru rú trong nhà không ra khỏi cửa nửa bước, lúc hứng lên dạo phố thì chưa bao giờ là quá trễ, lúc muốn náo nhiệt thì mời bạn bè ăn cơm, khi cần yên tĩnh thì đóng cửa sổ, vui vẻ cũng được, khổ sở cũng thế, tôi đều rất hài lòng. Tôi không cần người thứ hai tới chia sẻ thời gian và sức lực của mình, bản thân tôi có thể đảm đương hết, thật sự không cần thiết kéo thêm một ai đó tiến vào cuộc sống vốn đã an yên của tôi đâu.”

Tống Thanh Hoà nhận ra mình lỡ lời, lập tức xin lỗi một cách thành khẩn, “Tôi chỉ cảm thấy bao nhiêu năm qua bà không sợ trời không ngán đất, nhưng tới khi già thì hẳn vẫn cần có người ở bên cạnh săn sóc.”

“Tôi có Quan Trình.”

“Tương lai Quan Trình cũng sẽ có gia đình riêng mà.”

“Ông nói đúng lắm, có điều thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cùng lắm thì tôi kiếm nhiều tiền hơn, đặng mai này thuê một người bảo mẫu chất lượng cao tí.”

Tống Thanh Hoà nở nụ cười, “Bà ấy à, nhiều năm như vậy không thay đổi tí nào.”

Hồi Tống Thanh Hoà mới quen Quan Ninh đã cảm thấy cô nữ sinh này khác những người còn lại, cặp mắt kia già đời, tính tình điềm tĩnh không hề giống học sinh trung học, về sau đấy anh nghe hoàn cảnh gia đình cô mới thấu tỏ nguyên cớ.

Khi ấy còn trẻ chỉ thấy xót xa và nể phục, bao năm qua đi lại rất khó sinh ra tình cảm khác với Quan Ninh, vì biết cô không cần thêm ái mộ dư thừa từ ai khác, đó là điều vô dụng nhất đối với cô.

Tối qua Quan Ninh nghiên cứu kiểu xe lâu ơi là lâu, cuối cùng hãy ngu ngơ cái hiểu cái không, tới chớm chạng vạng, cô đành nghe theo lời Tống Thanh Hoà kiến nghị, rước em Haval H6(1) về nhà.

(1) Haval H6: mẫu SUV nội địa Trung Quốc. Haval H6 là dòng SUV hạng C, tương đương Hyundai Tucson, Mazda CX-5 hay MG HS. Tại thị trường Trung Quốc, H6 là mẫu xe được người dân nước này ưa chuộng nhiều nhất trong số các dòng xe nội địa được sản xuất tại đại lục (Nguồn: Thanhnien)



Cầm bằng lái năm năm chưa chạm qua xe, một đường lái về nhà cô dè dặt cực kì, hôm sau đi làm năm rưỡi đã ra cửa.

Có lẽ do Ngô Duệ ngủ nhiều quá mức, hôm nay mới hửng sáng đã tỉnh, đứng trên ban công nhìn Đông ngó Tây thì dòm thấy một chiếc SUV lấy tốc độ chậm vượt quá sức tưởng tượng thong thả bò trên đường, đôi mắt cậu không chớp nhìn chăm chăm theo chiếc xe kia quẹo phải, mãi đến khi nó biến mất trong tầm mắt cậu.

Mấy ngày kế tiếp cứ tiến vào một vòng tuần hoàn như thế.

Năm giờ sáng, Ngô Duệ tỉnh táo rời giường, đứng ở ban công phát ngơ nửa tiếng, giữa lúc ấy sẽ nhắn WeChat cho Quan Trình, nội dung từ “vẫn còn sống”, “còn sống” biến thành “sống”. Xêm xêm năm rưỡi, chiếc SUV sẽ rề rà chạy ra từ cửa khu phố đối diện.

Ngô Duệ cố ý nhìn chằm chằm thời gian, mỗi ngày nó sẽ ra trễ hơn ngày hôm trước năm phút.

Tới tuần thứ hai, SUV không ra cửa theo dự kiến, thay vào đó có một người phụ nữ cột chỏm đuôi ngựa bận quần áo vận động chạy ra khỏi khu phố. Cậu thờ ơ thu hồi tầm mắt, lủi vào phòng giải trí chơi game.

Ngày qua ngày, cậu dần dà thấy hơi choáng với 3D, nhưng cậu không biết làm gì nếu không chơi game. Mở Vương Giả (2) hồi lâu chưa chơi, ban ngày ban mặt chẳng có mấy đứa chí cốt, mãi đến giữa trưa cậu mới nhìn thấy vài người lần lượt đăng nhập.

(2) Viết ngắn gọn của tựa game Vương Gỉa Vinh Diệu, một mobile game phát hành bởi Tencent Games, có thể chơi trên nền tảng iOS và Android. Lối chơi của Vương Giả Vinh Diệu khá giống với trò chơi Liên Minh Huyền Thoại được phát triển và phát hành bởi Riot Games, một công ty thuộc sở hữu của Tencent.

Quan Trình cũng là một trong số đó.

Ngô Duệ mở phòng, trực tiếp quăng lời mời qua đấy.

Khoảng năm giây sau, Quan Trình đáp ứng, có điều cậu lại nhanh chóng gửi một tin nhắn tới, “Tôi rủ thêm một người nữa.”

“Ờ.”

Ảnh đại diện con gái xuất hiện, Ngô Duệ nhủ bụng tâm tư trai trẻ biến hóa rõ là nhanh, vì thế không lắm miệng hỏi, trực tiếp bắt đầu.

Mỗi khi Ngô Duệ mang mấy người bạn gái đánh Vương Giả, nhân vật cậu thường chơi nhất là Lý Bạch, Quan Trình chuyên chơi vị trí xạ thủ nên chọn Công Tôn Ly, cô em Quan Trình rủ tới chọn Đại Kiều, cậu vừa thấy thì chắc mẩm là dân sành sõi, cảm thấy đáng tin được, dè đâu đời ai đoán trước chữ ngờ.

Cả quá trình Đại Kiều không chỉ không thả chiêu nào, kỹ năng thứ hai còn đặt vị trí tương đối nhạy cảm. Trong lòng cậu có phần hối hận nhưng ngại chỉ ra, sau khi tinh thạch sân mình nổ tung cậu lại căng da đầu mở trận kế tiếp.

Đại Kiều cũng có chút tiến bộ, phía đối phương bị cậu và Quan Trình nã trúng đầu, nhanh chóng đầu hàng. Ngô Duệ biết Quan Trình chiều phải đi học, ván này kết thúc bèn thoát game, ra WeChat hỏi cậu ấy, “Bạn gái à?”

Quan Trình nhắn lại, “Là chị của tôi, chị ấy gần đây phải viết một bản báo cáo khảo sát game mobile đứng đầu, sếp yêu cầu chị ấy tự mình thể nghiệm.”

Ngô Duệ cầm di động nhìn trân trân nửa phút.

“Còn giận tôi không?” Cậu đột nhiên hỏi.

“Vốn tôi cũng chẳng tức giận, nếu tôi là ông cũng chưa chắc xử lý êm đẹp bằng.”

Ngô Duệ thầm nghĩ sao có thể, quen biết Quan Trình lâu tới vậy cũng chưa từng thấy cậu ta phát cáu, tính tình Ngô Duệ rất xấu, sau khi kết bạn với Quan Trình tính nết mới đỡ hơn xíu, nếu đặt ở trước kia, chuyện tối ngày đó chưa hẳn đã êm thấm.

Cậu nhìn xuống đồng hồ, chủ động đề nghị, “Ông đi học đi, nếu chị ông cần người kè theo, tôi có thể dạy chị ấy.”

“Thế thì tuyệt quá, ông trực tiếp kết bạn với chị ấy trong game đi.”

Ngô Duệ mở ra trò chơi lần nữa, cuối cùng phát hiện hệ thống di động của cậu và chị Quan Trình khác nhau, không kết bạn được, vì thế đã kêu Quan Trình dặn chị cậu ta nếu cần có thể tìm mình.

Quan Trình dứt khoát thảy một số WeChat lại đây.

Nhắn lời mời kết bạn qua, đối phương đồng ý liền, có điều chưa gì đầu tiên đã quăng dấu chấm hỏi gửi cho cậu.

Ngô Duệ đoán chừng Quan Trình vội vàng đi học nên chưa nói rõ với chị ấy, bèn hết sức ngoan ngoãn giải thích, “Chị ơi, em là bạn Quan Trình đây, khi nó bận chị có thể hú em, em mang chị đi đánh Vương Giả.”

Quan Ninh bận bịu xong mới thấy tin nhắn Quan Trình và Ngô Duệ gửi tới.

“Chào cậu Ngô Duệ, tôi là Quan Ninh, làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền đâu chị ơi.”

Quan Ninh vơi việc, bớt thời giờ mới có thể tám với cậu đôi ba câu, “Cậu không đi học à?”

“Chị ơi, em tốt nghiệp rồi.”

Không đi làm hả? Quan Ninh muốn hỏi nhưng thấy không phải phép, bèn nói, “Buổi tối hẵng đánh, cậu lo chuyện của cậu đi.”

Ngô Duệ thầm nghĩ cậu chẳng có chuyện chi để lo, cậu sắp chán tới chết đây này, nhưng vẫn đáp lại chữ “Vâng”.

Nhưng đêm nay tới tận mười giờ, Quan Ninh không online cũng không kiếm cậu. Nguyên ngày nay Ngô Duệ lăn tăn mỗi vụ này, tự dưng thấy không vui vì bị leo cây, cậu cầm bao thuốc dì Hứa mua ra ban công hút, phát hiện cái phòng quen thuộc phía đối diện tới giờ vẫn chưa bật đèn.

Đây là thế giới của người trưởng thành ư? Công việc bận rộn đến thế à?

Cậu châm điếu thuốc, nhìn chằm chằm con đường cái trước khu biệt thự một hồi, một chiếc xe chậm rì lái vào khu phố, mơ hồ có thể nhìn ra là chiếc SUV cậu hãy luôn lưu ý trong mấy bữa nhàm phát chán. Năm phút sau, phòng bên ấy sáng đèn. Qua thêm mười phút, Quan Ninh nhắn một tin WeChat sang cho cậu.

“Ngại quá, tăng ca mới về tới nhà, chưa đi ngủ thì chơi với tôi mấy ván nhé?”

Ngô Duệ nhìn WeChat rồi ngẩng đầu nhìn cái phòng kia, lại cúi đầu nhìn đoạn trò chuyện với Quan Ninh, cảm thấy có nơi nào đó hơi sai sai.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play