Sơ Âm mở mắt tỉnh dậy, trước mắt nàng lại là trướng rủ màn che, có điều không còn xa hoa mà trông rất giản dị, trong không khí còn vương lại nhàn nhạt hương trà. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện nam tử đeo mặt nạ ngồi ở cuối giường, cả người toát lên vẻ phong trần mệt mỏi như vừa đi xa về, là Tịch Nhiên. Sơ Âm nhìn hỉnh ảnh này có chút quen mắt, nhưng nàng vẫn chưa lấy lại được cân bằng, chưa phân biệt được đây là mơ hay thực. Nàng vừa ngồi dậy, Tịch Nhiên đã mở mắt, giọng khàn khàn.
“Sơ Âm, đã tỉnh rồi sao?”
Sơ Âm không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Tịch Nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn nàng mà hỏi.
“Thân thể cảm thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không? Đầu còn đau không?”
Sơ Âm há miệng nhưng không thốt nên lời. Tịch Nhiên bước đến bàn trà rót cho nàng một ly nước. Nhưng uống xong nàng vẫn không nói được. Tịch Nhiên mới đưa tay đến trước cổ nàng, nhưng không chạm vào, chỉ nhướng mày ra chiều hỏi ý. Sơ Âm hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu. Dù sao bây giờ người có bệnh là nàng, nên nghe lời thì nghe lời thôi.
Tịch Nhiên chạm nhẹ vào cổ nàng thăm dò. Chàng hơi nhíu nhíu mày, nhưng sau đó dùng gương mặt bình thản nói với nàng.
“Không có chuyện gì, vài ngày sau là có thể nói lại được bình thường.” Nhưng tay chàng vẫn để ở cổ nàng chưa buông.
Sơ Âm khó hiểu nhìn chàng, tại sao vẫn còn chưa buông tay? Tịch Nhiên sau lúc đấu tranh tư tưởng thì khó nhọc buông ra. Trở về bàn trà, rót nước uống cạn rồi mới nói.
“Đã đói chưa? Ta đưa nàng đi ăn.”
Sơ Âm gật đầu, nhưng vì Tịch Nhiên ngồi quay lưng với nàng nên không thấy. Tịch Nhiên ngồi một lúc không nghe nàng nói gì mới chợt nhớ nàng đang không thể nói, liền quay đầu lại. Trông thấy nàng đáng thương nhìn mình thì buồn cười. Cuối cùng vẫn là đưa nàng đến thiện phòng ăn chút gì đó.
Mấy ngày sau đó Sơ Âm luôn cảm thấy bản thân có rất nhiều ký ức lạ. Đứa bé A Chiêu trong tâm cảnh, vùng núi phủ đầy tuyết trắng ở phía Bắc, đình viện ao sen, hang núi nào đó. Nàng cứ mơ mơ hồ hồ như vậy cho đến ngày thứ tư. Ngày đó Tịch Nhiên cả ngày không thấy đâu, Sơ Âm ngồi trong phòng đang lén nướng khoai ăn thì thấy Tịch Nhiên khoác áo lông dày, trên người đầy tuyết mệt mỏi đi vào. Vốn nàng muốn chuyển sang gian phòng khác, nhưng Tịch Nhiên lấy lý do nàng nhập ma cần theo dõi nên không đồng ý, cuối cùng nàng làm tổ ở đây. Tịch Nhiên bước vào thấy Sơ Âm đang ngồi giữa phòng bày lò than nướng khoai thì mỉm cười đi đến ngồi xuống, bàn tay thuận tiện vuốt ve đầu nàng.
“Nướng khoai thì mở hé cửa ra, đừng đóng kín như vậy. Ngạt khí là chết đấy.”
Sơ Âm chu mỏ, phát ra âm thanh khàn khàn vì cổ họng còn chưa thông hẳn. “Không chết được. Nếu chết ở đây thì quá mang tiếng ngài rồi.”
Tịch Nhiên bật cười, bàn tay từ đỉnh đầu trượt xuống gò má đang đỏ ửng vì lò than, ngón tay như có như không miết qua môi nàng. Sơ Âm ngước mắt nhìn chàng, ánh mắt thăm thẳm ấy làm Tịch Nhiên vội buông tay, ho khan mấy tiếng rồi đứng dậy đi vào phía sau.
“Là chàng đúng không?” Sơ Âm không mặn không nhạt hỏi.
Tịch Nhiên ngừng bước, không quay đầu lại, nhẹ nói.
“Nàng nói gì? Ta chính là ta chứ là ai.”
“Không,” Sơ Âm buông củ khoai đứng dậy, quay lại nhìn bóng lưng Tịch Nhiên, là hỏi nhưng cũng là khẳng định. “Chàng là phu quân trong tâm cảnh đúng không? Chàng cũng là Nhiên ca trên núi Trường Tuyết đúng không?”
Tịch Nhiên không nói gì, cũng không biết nói gì.
“Tại sao chàng không nói gì? Tại sao lại lừa gạt ta?” Sơ Âm gào lên, ánh mắt cũng bắt đầu nhiễm đỏ. “Tại sao chàng không cứu A Chiêu? Tại sao lại bỏ mặc ta và Mặc Hiên? Tại sao lại cản ta giết bọn chúng? Tại sao? Tại sao? TẠI SAO???”
Mỗi câu hỏi thốt ra, trong mắt Sơ Âm lại thêm một tầng tơ máu. Mỗi khi câu tại sao cất lên, không khí xung quanh lại nóng dần lên, than hồng trong lò cũng muốn dấy lên ngọn lửa.
Sơ Âm kéo tay Tịch Nhiên, để chàng đối diện với mình sau đó mới đưa tay muốn tháo mặt nạ xuống nhưng bị chàng ngăn lại. Sơ Âm cũng không yếu thế, tay này bị chế trụ, nàng lập tức dùng tay còn lại giật phăng mặt nạ. Thế nhưng chưa kịp nhìn thấy gương mặt phía sau, Tịch Nhiên đã lấy tay che mắt nàng, khàn giọng nói.
“Đừng nhìn.”
Dưới lớp mặt nạ kia là gương mặt thanh tú, ánh mắt sáng như sao. Nhưng những hoa văn với màu sắc kì lạ làm gương mặt chàng trông có lúc dữ tợn, lại có lúc trông yêu nghiệt.
Không nhìn được thì sờ, Sơ Âm đưa tay lần theo đường nét gương mặt chàng mà sờ, trong lòng vừa mong chờ vừa sợ hãi. Là những đường nét nàng từng chạm qua trong tâm cảnh, lòng nàng run lên.
“Là chàng, thực sự là chàng. Không phải ta suy đoán.”
Không khí xung quanh vừa có chút hạ nhiệt thì lập tức tăng lên. Sơ Âm run rẩy tức giận dù mắt vẫn bị che kín.
“Tại sao chàng không thừa nhận? Xấu hổ sao? Xấu hổ vì những việc chàng đã làm sao...”
Sơ Âm chưa nói hết câu, Tịch Nhiên đã cúi xuống phủ lên môi nàng. Nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo thăm dò chờ mong, cũng mang theo nhớ nhung da diết, an ủi. Mãi đến khi cảm thấy người bên dưới không thở nổi nữa, Tịch Nhiên mới buông nàng ra, một tay nhanh chóng đeo lại mặt nạ rồi mới trả ánh sáng lại cho nàng.
Lúc này ánh mắt Sơ Âm không còn đỏ nữa, mà long lanh sóng nước, bờ môi bị hôn lâu hơi phiếm hồng. Tịch Nhiên dời mắt khỏi mặt nàng, xấu hổ không nói nên lời. Ánh mắt nàng nhìn chàng quá nóng bỏng rồi.
Trông thấy chàng né tránh ánh mắt của mình, Sơ Âm vòng tay qua cổ Tịch Nhiên kéo xuống, thuận lợi hôn lên môi chàng. Nàng vụng về đưa lưỡi ra thăm dò, môi lưỡi quấn quít triền miên làm con thú trong chàng gào thét không thôi. Tịch Nhiên khó khăn áp chế cảm xúc, nhẹ đẩy nàng ra, bất đắc dĩ nói.
“Đừng làm loạn. Nàng có biết mình đang làm gì không hả?”
“Trả lời những câu hỏi của ta, nếu không ta sẽ chọc cho con thú hoang trong chàng điên lên.”
Nói rồi nàng khẽ liếm nhẹ bên tai chàng. Hai năm trong tâm cảnh, Sơ Âm cũng nắm đại khái mẫn cảm của Tịch Nhiên nằm ở đâu. Tịch Nhiên giật mình muốn lui, nhưng nàng lại đeo bám rất sát. Chàng lại chẳng nỡ mạnh tay, cuối cùng đành đầu hàng, ôm nàng đến bên giường ngồi xuống.
“Ta nói là được không phải sao. Nàng như vậy có bao nhiêu nguy hiểm biết không hả?” Ta cũng là nam nhân đó.
Sơ Âm híp mắt, gương mặt một lần nữa lạnh nhạt, “Không như vậy thì chàng sẽ nghe lời à? Nói đi, chuyện năm xưa là như thế nào?”
Tịch Nhiên thở dài, chậm rãi kể lại chuyện năm đó.
Hai năm trước, cũng vào mùa đông tuyết rơi, Tịch Nhiên một mình ra khỏi Linh thành đi về phía thành Sơn Linh. Vì bão tuyết thường xuyên nên chàng không đi tọa hành mà ngồi một chiếc xe ngựa bình thường, thong thả tiến về phía Bắc. Nào ngờ giữa đường gặp được Sơ Âm và Mặc Hiên đang bị lạc. Lúc đó Sơ Âm cả người lạnh cóng ôm lấy tay Mặc Hiên, ngước đôi mắt trong veo nhìn chàng. Không đành lòng thấy hai đứa trẻ trong tiết trời khắc nghiệt, lại càng không thể quay về, Tịch Nhiên đành đưa họ theo cùng.
Ba người bọn họ không vào Sơn Linh thành, mà đi chếch về hướng tây bắc, mục đích đến tàn tích Tiêu Kiếm Sơn Trang, một gia tộc đúc vũ khí nổi tiếng dưới thời Viễn Cổ Thần. Sau này không hiểu sao lại tàn lụi rồi tuyệt tích. Người ta đồn rằng bên trong tàn tích còn rất nhiều kì trân dị bảo nhưng không ai dám tiến vào, vì không một ai trở ra sau khi bước vào đó. Đường đến tàn tích phải đi ngang qua một cái thôn nhỏ, tên là Yên Lãng thôn.
Yên Lãng thôn nằm biệt lập trên một sườn núi, trong thôn chỉ có hơn chục hộ dân, chủ yếu làm nghề săn bắt thú, khai thác mỏ đá, rèn gia cụ. Khi ba người đến Yên Lãng thôn, thì trời sập tối, thế nhưng trong thôn chẳng nhà nào thắp đèn. Bọn họ đi một vòng quanh thôn cũng chẳng thấy ai.
Lúc đó bỗng dưng họ nghe thấy xa xa nhiều âm thanh kì lạ, giống tiếng người, mà cũng giống tiếng thú. Chưa hiểu ra sao thì có người đến níu tay áo Sơ Âm, là một cậu bé khoảng bốn năm tuổi. Cậu bé ra hiệu cho ba người im lặng đi theo họ, Mặc Hiên muốn dắt xe ngựa theo thì bị cậu bé lắc đầu cản lại. Cậu bé dắt họ đi qua hai ngã rẽ, đi ra khỏi thôn đến một vách núi cây cối um tùm. Cậu bé vạch bụi cây ra hiệu cho họ bước vào, hóa ra bên trong là một hang động lớn.
Sau khi vào hang động, Tịch Nhiên hé mắt nhìn về phía thôn, thấy một đoàn người dáng đi kì lạ giống như là con rối, vừa đi vừa phát ra âm thanh lúc nãy. Ngựa kéo xe cảm thấy nguy hiểm vội lồng lên chạy đi, gây ra tiếng động lớn. Đoàn người kia lập tức đuổi theo.
Đợi cho đoàn người kì lạ kia đi xa, cậu bé mới thở phào, nhóm lửa. Lúc này Tịch Nhiên mới lên tiếng.
“Cậu bé, chuyện này là sao vậy? Phụ mẫu ngươi đâu?”
Đứa bé nhét mấy củ khoai vào đống lửa, bình tĩnh trả lời.
“Họ là tang thi đó. Lúc trước họ là dân làng này, không hiểu sao đầu năm nay từng người từng người đều hóa thành tang thi, ngày ngày đi kiếm thịt người sống để ăn. Cha mẹ ta lúc trước cùng ta trốn đến trong hang này, nhưng ba tháng trước họ ra ngoài đào khoai lang bị tang thi ăn thịt mất rồi.”
Tịch Nhiên thầm nghĩ, diệt tang thi thì dễ thôi, chàng làm được. Nhưng nguồn gốc tại sao lại xuất hiện tang thi thì cần phải tìm hiểu. Vậy nên vốn chuyến đi chỉ kéo dài vài ngày đối với chàng, lại dài ra thành gần một năm.
Gần một năm này bọn họ ở cùng nhau vô cùng thân thiết, đứa bé tên gọi A Chiêu rất lanh lợi, mỗi ngày đều có thể an toàn chạy ra ngoài đào khoai quay trở về. Còn buồn chán không có gì chơi thì nghịch ngợm gọi Sơ Âm là nương, gọi Tịch Nhiên là cha. Có lần Mặc Hiên hỏi tại sao không gọi hắn là cha, A Chiêu trả lời, “Thúc là ca ca của nương, sao làm cha ta được.” Mặc Hiên cũng chỉ lắc đầu mà cười.
Thời gian này Tịch Nhiên cũng không rảnh rỗi, có cơ hội liền chạy đến tàn tích Tiêu Kiếm thăm dò. Có một ngày A Chiêu tò mò hỏi.
“Cha, người đi đâu lên núi vậy? Rất nguy hiểm đó.”
Tịch Nhiên cũng không để ý mà trả lời, “Ta đến tàn tích, cái chỗ có nhiều sương mù vây quanh đó.”
“Cha đến đó làm gì? Người trong thôn lúc trước cũng từ chỗ đó trở về mà thành tang thi đó.” A Chiêu hốt hoảng.
Tịch Nhiên nghe vậy bỗng cảm thấy hiếu kì. Tất nhiên chàng biết chướng khí quanh tàn tích nguy hiểm, nhưng khi đến đó chàng đã lập kết giới hộ thân nên không sao. Bây giờ nghe vậy, xem ra nguyên nhân làm thôn dân thành tang thi là do chướng khí này. Chàng xoa đầu A Chiêu, an ủi nó.
“Con yên tâm, ta rất mạnh, ta vào đó tìm vũ khí để bảo vệ cả nhà chúng ta.”
A Chiêu nghe vậy cũng không nói gì. Cứ tưởng chuyện như vậy qua rồi, nhưng hôm sau A Chiêu đi đào khoai về mang theo hai thanh sắt đưa cho Tịch Nhiên. Chàng cũng không quá để ý, buổi chiều liền mang theo Mặc Hiên lên núi.
Lúc trước khi vào đây ngẫu nhiên sẽ thấy mấy con yêu thú kì quái đi qua đi lại, nhưng Tịch Nhiên cũng có thể dễ dàng giải quyết chúng. Hôm nay lại khác, chướng khí dường như dày đặc hơn, và họ bắt đầu nghe tiếng tang thi bên trong màn sương. Tịch Nhiên dặn dò Mặc Hiên cẩn thận, sau đó tiến sâu vào trong. Không phải chàng chưa thử xua chướng khí, nhưng kì lạ ở chỗ xua đi rồi chướng khí cũng nhanh chóng tập hợp. Dù có rót Thần Lực để xua thì cũng không kéo dài thời gian được hơn bao lâu.
Chẳng bao lâu họ đã đụng độ tang thi. Tịch Nhiên nhỏ giọng nói với Mặc Hiên.
“Hiên, ta sẽ xua chướng khí đi, thời gian là nửa khắc chung[1], ngươi nhanh chóng nhân lúc rõ đường thì chạy nhanh. Ta ở đây giữ chân chúng.” Mục đích là để phát động Thần Lực một lần diệt sạch bọn chúng, tránh làm Mặc Hiên bị thương, cũng tránh lộ thân phận.
“Nhiên, làm sao vậy được, chúng ta đi cùng nhau.”
“Bớt nói nhảm, đi mau.”
Nhưng chưa kịp hành động gì hai người đã nghe tiếng hét thảm của Sơ Âm. Thì ra Sơ Âm nghịch ngợm thấy hai người lên núi bèn lén theo, không ngờ gặp tang thi, nàng xuất nguyên lực đánh nó nhưng không đánh lại, bị tang thi bắt lấy. Tịch Nhiên không chần chừ vận nguyên lực, lại rót thêm Thần Lực vào nổi gió xua đi chướng khí. Chướng khí vừa tan, Mặc Hiên đã lập tức chạy về phía Sơ Âm, kéo nàng bỏ chạy. Thế nhưng nhiều ngày nay dùng Thần Lực xua chướng khí quá nhiều, thân để Tịch Nhiên tổn hại nghiêm trọng, chàng lảo đảo ngã xuống đất. Vừa khi đó chướng khí lại kéo đến mịt mù.
Mặc Hiên và Sơ Âm chưa ra khỏi khu vực chướng khí, cuối cùng bị tang thi vây xung quanh. Chúng kéo tới càng lúc càng đông, mặc cho Mặc Hiên đã ra sức tiêu diệt.
“Nhiên ca, Nhiên ca!!!” Sơ Âm gọi to, hy vọng Tịch Nhiên xuất hiện, nhưng lúc này chàng đang hôn mê giữa chướng khí rồi.
Đợi tới lúc Mặc Hiên và Sơ Âm chạy về tới thôn thì hai người họ đã thương tích đầy mình. Thế mà cảnh tượng trước mắt làm họ không hết sợ hãi. Toàn thôn trang bị hỏa thiêu, lửa cháy đến chói mắt. Một tên lính nắm cổ A Chiêu giơ lên không trung, đứa bé vặn vẹo khó chịu trên tay hắn.
“Đừng!”
Sơ Âm mặc kệ vết thương trên người mà chạy đến. A Chiêu mờ mắt nhìn thấy Sơ Âm, miệng khẩn cầu.
“Nương, cứu con…”
Lời chưa dứt, tên lính đã một kiếm xuyên qua cơ thể nhỏ bé, A Chiêu mở to mắt, nhìn Sơ Âm đang chạy đến, mở miệng lần nữa nhưng không thành tiếng. Chạy đi. Lời cuối cùng A Chiêu muốn nói với Sơ Âm lại là vì lo lắng cho nàng.
Sơ Âm bị tang thi cắn chướng khiến khí thâm nhập, lại thêm cảnh tượng đau lòng trước mắt, bức nàng một bước nhập ma.
Tên lính vứt xác A Chiêu xuống nền tuyết lạnh, phủi phủi tay, lại nhìn đến Sơ Âm cả người tuy thương tích nhưng dáng vẻ vẫn xinh đẹp đang đứng đó, còn Mặc Hiên nằm thoi thóp phía xa. Chúng nổi tà tâm, cười ti tiện bước về phía nàng.
“Tiểu cô nương, ngươi là người nhà của thằng nhóc lúc nãy sao? Đừng lo, gia sẽ không giết ngươi. Chỉ cần ngươi theo gia, làm gia vui vẻ là được.”
Thế nhưng lúc này nàng chẳng nghe thấy những gì hắn nói. Mắt nàng đỏ ngầu lên, huyết lệ từng giọt từng giọt rơi. Nàng ngẩn đầu, cười quỷ dị nhìn bọn lính.
“A, ngươi nói gì? Muốn chơi vui vẻ sao?”
Dưới đất bỗng dưng mọc rất nhiều dây gai quấn lấy bọn lính, nàng nhặt lấy kiếm của Mặc Hiên, gió tuyết thổi tung bay mái tóc đen dài, nàng từng bước đi tới chỗ bọn lính. Nhập ma khiến nguyên lực của nàng tăng nhanh đột biến, khí tức quanh nàng trở nên đặc quánh vặn vẹo làm bọn lính khó thở.
“Muốn chơi, ta chơi với các ngươi. Xem nên xẻ chỗ này, hay cắt chỗ này…”
Nàng kéo dài âm, kiếm lướt qua người chúng, giống như bất kì lúc nào cũng có thể một nhát xuyên qua thân thể đang run rẩy kia.
“Ngươi…ngươi là ai? Bọn ta là tâm phúc của Sơn Linh Thành hoàng, bọn ta có nhiệm vụ, ngươi…ngươi…ngươi dám đụng tới bọn ta, Thành hoàng của bọn ta sẽ truy sát các ngươi.”
“Ngươi có thấy người Linh tộc nào lại sợ truy sát chưa?”
Bọn lính há hốc mồm, chúng không ngờ lên núi hẻo lánh cũng chọc được tới người Linh tộc. Dây gai càng lúc càng xiết chặt, máu từ cơ thể chúng men theo gai nhọn mà chảy ra rơi xuống nền tuyết, đỏ đến chói mắt. Sơ Âm ngửi thấy mùi máu thì càng kích thích, nàng đưa kiếm cắt da cắt thịt tên lính giết chết A Chiêu. Mặc cho tên lính khóc ngất xin tha, nàng vẫn không dừng tay, càng cắt càng phấn khích.
Mặc Hiên nằm phía xa trông thấy tất cả, nhưng bây giờ đến thở hắn cũng không thở nổi chứ đừng nói lên tiếng can ngăn. Sau đó hắn thực sự ngất đi.
Đúng lúc này, Tịch Nhiên loạng choạng chạy đến. Chàng không bị tang thi cắn, nhưng nội thương không nhẹ. Trông thấy Sơ Âm điên cuồng như vậy, Tịch Nhiên thầm than không ổn, nhanh chóng đến ngăn cản nàng.
[1] Nửa khắc chung: 5phút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT