Sơ Âm nửa ngồi nửa nằm trên mộc ỷ, cả người vô lực đến thở cũng cảm thấy đau. Tịch Nhiên ngồi một bên nhẹ nhàng vuốt ve bụng tròn của nàng, ánh mắt chẳng rõ vui buồn.

“Chàng nói xem, Nhân tộc mang thai chín tháng mười ngày, Linh tộc chúng ta mang thai mười, mười hai tháng cũng thôi đi. Tại sao tới ta lại phải mang thai mười tám tháng?” Sơ Âm ai oán thốt lên.

Tịch Nhiên khẽ cười nói.

“Một đứa trẻ mang trách nhiệm lớn như vậy trên vai, nó trốn trong bụng mẫu thân thêm ít lâu cũng là điều dễ hiểu.”

“Chàng còn đùa.” Sơ Âm lườm Tịch Nhiên.

“Nhi tử của ta đã định trước là số mệnh bất phàm, ta lại chẳng thể ở bên dìu dắt nó.” Tịch Nhiên không vui không buồn nói một câu như vậy.

“Nói năng bậy bạ. Ít ra cũng còn được mấy năm…” Sơ Âm nói tới đây thì im lặng, nàng đảo mắt chuyển đề tài. “Nhưng sao chàng biết đây là nhi tử, lỡ đâu là nhi nữ thì sao?”

“Ta biết. Bởi vì ta và nàng không thể có nhi nữ.” Tịch Nhiên bình thản nói.

“Tại sao?” Sơ Âm mở tròn mắt, khó tin nhìn Tịch Nhiên.

Tịch Nhiên vuốt tóc nàng, nhẹ nói ra.

“Năm đó sau khi phát hiện Thần lực này không thể truyền thừa cho nữ tử. Tổ tiên chúng ta đã hạ nguyền rủa, Linh chủ tất cả các đời tiếp theo chỉ có thể sinh ra nam tử. Cho nên vạn năm nay mới đảm bảo được truyền thừa Thần lực đi xuống.”

“Kể cả đứa thứ hai cũng vẫn là nhi tử?”

Tịch Nhiên lắc đầu, “Ta cũng không biết, chưa từng có Linh chủ sinh được con thứ.”

Không khí rơi vào trầm mặc. Sơ Âm hiểu những lời vừa rồi có nghĩa gì. Một lúc sau, Tịch Nhiên lại lên tiếng.

“Dạo này nàng thấy trong người thế nào rồi?”

“Ta…” Sơ Âm nghĩ một chút, sau đó nặng nề nói. “Cả người càng lúc càng khó chịu. Đến thở cũng thấy đau. Chàng biết không, lúc trước ta luôn cảm thấy lạnh, dù thuộc Hỏa tố nhưng ta vẫn luôn cảm thấy thân nhiệt mình rất thấp. Nhưng mà từ lúc bắt đầu nhận Thần lực, ta dần dần cảm thấy cả người như sắp cháy thành ngọn đuốc tới nơi…”

Tịch Nhiên ôm Sơ Âm vào lòng, chỉ biết áy náy nói.

“Thật xin lỗi nàng, Âm nhi. Ta biết để nàng nhận Thần lực thực sự nguy hiểm cho nàng và con. Nhưng mà ngoài cách này ta không còn cách khác.”

“Ta hiểu…” Sơ Âm khó nhọc nở nụ cười. Làm sao nàng không hiểu khổ tâm của Tịch Nhiên chứ. Một mình chàng thực sự phải gánh vác quá nhiều.

Bắt đầu từ tháng thứ mười mang thai, Tịch Nhiên đã truyền thừa Thần lực cho Sơ Âm. Hay nói đúng hơn là để cho đứa trẻ trong bụng nàng nhận Thần lực. Tuy nhiên, bởi vì sợ vật cực tất phản, cho nên Tịch Nhiên chỉ truyền cho hai mẹ con từng chút một Thần lực.

Ban đầu, với thể chất âm hàn, Sơ Âm nhận Thần lực khá thuận lợi. Nàng giữ Thần lực, sau đó vận chuyển từng chút cho nhi tử trong bụng. Nhưng sau đó càng nhận nhiều Thần lực, nàng càng chật vật.

Lúc này, dường như nhớ tới gì đó, Sơ Âm mới hỏi Tịch Nhiên.

“Nhiên, chàng nói, Thần lực không thẻ truyền thừa cho nữ tử. Vậy tại sao ta lại nhận được Thần lực từ chàng? Lại nói vì sao ta lại không bị phản phệ?”

“Vì nàng có nhi tử của chúng ta trong bụng. Nó giúp nàng chống đỡ.” Tịch Nhiên cong ánh mắt sờ lên bụng nàng.

“Thế nhưng vì sao các đời trước không làm theo cách này?” Rõ ràng nàng không tin là chỉ vì nhi tử mà có thể nhận được Thần lực.

“Thông minh lắm.” Tịch Nhiên cười xoa đầu nàng. “Nguyên nhân chính là bởi vì ta đã tẩy cốt cho nàng. Nàng trước đây là Mộc, mà Mộc thì thuần âm. Sau tai nạn, bắt buộc phải trở thành Hỏa, Hỏa lại thuần dương. Nhưng mà ta lại dùng Mộc của nàng đốt lên Hỏa của Mặc Hiên. Cho nên Hỏa của nàng trở thành Âm Hỏa. Mặc dù là Âm nhưng lại có Hỏa, cho nên may mắn miễn cưỡng giúp nàng tiếp nhận chuyển tiếp Thần lực.”

“Theo các đời linh chủ tìm hiểu. Thần lực là cực dương. Người bình thường âm dương trung hòa. Nam tử là chủ dương, vậy nên cộng hưởng tiếp nhận, nhưng mà có câu ‘cô dương bất sinh’, nam tử tiếp nhận thần lực trở thành cô dương cho nên nhanh chóng tiêu hao hết thọ mệnh. Mà nữ tử tiếp nhận lại có hai trường hợp. Một là người bình thường, không đủ âm để dung hòa dương, bị dương nuốt trọn. Hai là thuần âm nữ tử, đủ âm để dung nhập, lại không có dương để dẫn nhập. Nàng hiện tại vừa hay có Âm Hỏa, vừa có thể dẫn nhập vừa có thể dung nhập.”

Tịch Nhiên giải thích một tràng, Sơ Âm cũng không khỏi nghẹn lời, cứ có cảm giác như bản thân bị đào cái hố cho nhảy xuống.

“Có phải, cho dù không có tai nạn đó, chàng vẫn tẩy cốt cho ta?”

Tịch Nhiên bật cười, một lúc sau mới nói.

“Ban đầu không dự tính như vậy. Chỉ là sau đó thực sự thích nàng, cho nên mới làm. Đúng vậy, cho dù nàng không nhiễm chướng khí, ta vẫn tẩy cốt cho nàng.”

Thực ra, nếu Tịch Nhiên không yêu thích nàng thì chàng có thể mặc kệ nàng ở núi Trường Tuyết. Nhưng chàng không làm như vậy, chàng yêu thích nàng, cũng trọng người tài như Mặc Hiên. Vậy nên mới có ngày hôm nay.

Hai người trò chuyện một lúc thì nghe hạ nhân thông báo Linh tổ mẫu đến.

Thực ra trước đây khi vừa nghe tin Sơ Âm mang thai bà ta đã muốn chạy đến. Nhưng mà Tịch Nhiên đề phòng bất trắc, cho nên miễn tiếp khách, không để bà ta đến gần nàng mấy tháng liền. Gần đây nang tiếp nhận Thần lực, tự có bảo hộ bên người nên Tịch Nhiên cũng không có xua đuổi nữa.

“Để bà ấy vào đi.” Tịch Nhiên nhàn nhạt nói.

Hạ nhân vân dạ lui ra, sau đó đưa Linh tổ mẫu tiến vào. Sơ Âm và Tịch Nhiên vẫn ngồi yên chỗ cũ, không có ý định đứng lên chào. Linh tổ mẫu cũng không để ý, tự mình ngồi đối diện, ra vẻ thâm tình nhìn bụng tròn của Sơ Âm, giọng điệu bất giác dịu dàng hơn ngày thường.

“Vài tháng nữa là hạ sinh thiếu Linh chủ. Bụng to như vậy, con nên cố gắng đi lại nhiều một chút. Như vậy mới dễ sinh.”

Sơ Âm chỉ cười cười không nói gì. Nhưng Tịch Nhiên ngồi một bên nhìn điệu bộ bà ta quan tâm đứa trẻ trong bụng Sơ Âm như vậy càm thấy chói mắt. Chàng rũ mắt nói.

“Tổ mẫu, có vẻ như người quan tâm tử tôn quá nhỉ?”

Linh tổ mẫu cũng cười cười nói.

“Linh chủ, ta lúc nào không quan tâm tử tôn. Nhớ năm xưa người còn nhỏ, ta cũng quan tâm như vậy…”

“Bổn tọa e rằng người mà Tổ mẫu quan tâm không phải ta.” Tịch Nhiên cắt ngang lời nói của bà ta.

Linh tổ mẫu hơi sững người nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ tươi cười.

“Không quan tâm người thì quan tâm ai được chứ. Mẫu thân người mất sớm…”

Tịch Nhiên cười lớn, cắt ngang lời nói của Linh tổ mẫu. Cười xong, chàng nhìn Linh tổ mẫu, ánh mắt sâu thẳm.

“Tổ mẫu, phụ thân ta không phải là nhi tử của bà sao, ta không phải là tử tôn của bà sao?”

“Linh chủ, người nói vậy là ý gì?” Linh tổ mẫu không hiểu ra sao hỏi.

Tịch Nhiên đưa tay vén lọn tóc lòa xòa trên trán Sơ Âm, nói bằng một giọng nhẹ bẫng.

“Vậy thì tại vì sao năm đó người lại muốn ép chết ta?” Nói đến đây, chàng liếc mắt hờ hững nhìn Linh tổ mẫu.

Linh tổ mẫu giật mình đánh rơi chén trà vừa châm. Bà lúng túng không hiểu chuyện gì xảy ra, muốn mở miệng nói nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Tịch Nhiên thu hết biểu cảm của bà vào mắt. Chàng nhẹ nhàng đứng lên, ôm lấy Sơ Âm đã rơi vào giấc ngủ tự bao giờ trở về giường mềm mại, buông rèm. Sau đó chàng quay lại ngồi đối diện Linh tổ mẫu, nở một nụ cười tiêu chuẩn.

“Tổ mẫu, chuyện năm đó ta đã biết tất cả. Nhưng mà bà đừng vội nghĩ rằng ta là hắn. Hắn đã không còn trong thân thể này lâu lắm rồi. Ta bây giờ chính là ta, không phải nhi tử đã chết của bà.”

Linh tổ mẫu chấn động lại không dám nói gì, bà sợ càng nói càng sai cho nên dứt khoát im lặng. Nhưng mà Tịch Nhiên cũng không có quan tâm cảm xúc của Linh tổ mẫu, chàng không nhanh không chậm tiếp tục nói.

“Tổ mẫu, năm đó bà làm chuyện như vậy, không cảm thấy lương tâm cắn rứt sao?”

“Ta…ta không làm gì cả.” Linh tổ mẫu yếu ớt nói.

“Ha. Không làm gì, hay cho câu không làm gì. Tổ mẫu, bà cũng không cần quanh co. Chuyện năm đó tiểu thúc ra đời rồi chết non phụ thân ta đều biết. Người chỉ không ngờ được bà vì hắn mà nhẫn tâm đối phó ta, khi đó còn chưa ra đời. Nếu khi đó không phải phụ thân kịp thời ra tay, có lẽ mọi chuyện đã đúng kế hoạch của bà.”

Tịch Nhiên xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, không nhìn đến vẻ mặt xanh mét của Linh tổ mẫu, trào phúng nói.

“Tổ mẫu, bà có biết vì sao ta lại mệnh ‘Cô’ không? Chính là nhờ bà. Một kẻ đã chết nghịch thiên tiếp tục sống sót, mệnh ắt khuyết. Phụ thân thật mềm lòng, năm đó người biết gian phu của bà là ai, nhưng lại không nhẫn tâm ra tay. Đáng tiếc...”

Nói tới đây, Tịch Nhiên nở nụ cười tàn nhẫn nhìn Linh tổ mẫu. Lúc này bà ta thất hồn lạc phách, vội nói.

“Ta không hiểu người nói gì, ta…ta phải trở về đây.”

Nói rồi bà ta đứng dậy đi ra cửa. Thế nhưng bà ta chưa bước ra khỏi bậc cửa, Tịch Nhiên đã hờ hững nói.

“Tổ mẫu, Thần Miếu đã lâu hương khói nguội lạnh. Vu nữ trong miếu cũng không còn mấy người. Chi bằng Tổ mẫu trở về Thần Miếu lo lắng khói hương xem sao.”

Linh tổ mẫu sững sờ, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng im lặng, xem như chấp nhận.

Thần Miếu nằm ở phía Nam Linh thành, tọa lạc trên một tòa cô phong sừng sững, thờ phụng Viễn Cổ Thần. Trước đây khi cô phong còn chưa phải là cô phong, đường lên Thần Miếu còn thông thoáng thuận tiện, nới đây tấp nập người qua lại, sinh ý dạt dào. Thế nhưng sau này một trận địa chấn cùng lôi phạt đánh xuống biến nơi này thành cô phong, từ đó trở đi đường sá hiểm trở, người đến miếu ngày càng ít đi, mà người trông coi miếu mỗi ngày một vơi dần, đến hôm nay trong miếu cũng chỉ còn lại ba người.

Linh tổ mẫu hiểu, Tịch Nhiên nói lời này là giam lỏng bà. Linh tổ mẫu không cam lòng, nhưng mà cẩn thuận suy xét lại từng lời của Tịch Nhiên, bà không biết phải đối kháng thế nào.

Năm xưa sau khi Linh chủ đời trước trước nữa, cũng chính là phu quân bà qua đời. Linh tổ mẫu lúc đó là thiếu phụ xuân xanh, một mình chấp chính, ổn định đại cục cho nhi tử. Thế nhưng mà không thương đứa trẻ này. Bởi vì bà cũng chẳng yêu phu quân mình. Trước đó bà đã có người trong lòng, nhưng chỉ vì thiên tượng mà bà bị chọn trúng gả vào phủ Linh chủ.

Linh tổ mẫu một mình như vậy tưởng rằng cuộc đời mình vậy là xong, chẳng ngờ gặp lại tình cũ. Hai người vụn trộm qua lại, cuối cùng phát sinh quan hệ cấm kị. Linh tổ mẫu một lần nữa mang thai. Để tránh tai mắt, bà một mình đến Thần Miếu lánh mặt, cuối cùng sinh hạ được một nhi tử. Nào ngờ nhi tử vừa sinh ra chẳng bao lâu, trên trời giáng xuống thiên phạt, bà bảo vệ không được nhi tử, tận mắt thấy thiên phạt đánh nhi tử của mình thành tro.

Dù vậy, bà vẫn bảo tồn được hồn phách của nhi tử. Vừa hay nghe tin Linh mẫu đi làm nhiệm vụ trọng thương trở về, cùng lúc phát hiện mang thai. Vậy cho nên bà làm ra một quyết định, muốn dùng thiếu Linh chủ còn trong bụng mẹ kia làm một cái cơ thể cho nhi tử của mình. Vì dù sao cả hai cũng có một phần huyết thống mỏng manh từ bà.

Hết thảy sau đó mọi việc như nước chảy mây trôi. Linh mẫu tâm cảnh bất ổn dễ dàng rơi vào bẫy của bà. Đem tính mạng bản thân và hài nhi trong bụng góp đi vào, giúp bà đoạt xác cho nhi tử. Nhưng bà thực sự quên rằng, đứa trẻ bị bà đoạt cơ thể kia cũng là tử tôn của bà.

Linh tổ mẫu đứng trước Thần Miếu thở dài, bà có rất nhiều nghi hoặc, ví như vì sao Tịch Nhiên biết mọi chuyện, ví như vì sao bà đã đánh bay hồn phách của Tịch Nhiên nhưng chàng vẫn có thể đoạt lại thân thể, hoặc là, nhi tử của bà có còn trên đời hay không? Nhưng bà không dám hỏi, không dám trực tiếp xé rách bức màn. Bà nở nụ cười tự trào, đã có gan làm đến như vậy lại sợ người ta biết sao, đến bản thân bà còn muốn cười vào mặt chính mình. Nhưng hiện giờ biết thì thế nào? Bao nhiêu năm nay bà vẫn tâm tâm niệm niệm rằng bên trong cơ thể kia là hồn phách nhi tử của bà. Cho nên bà mới một mực lo lắng, yêu thương như vậy. Nhưng hiện tại thì sao? Tất cả đều là công dã tràng.

Linh tổ mẫu lại thở dài một tiếng, một mình cất bước đi vào bên trong. Nhi tử có lẽ chẳng còn trên đời nữa, có lẽ ở lại Thần Miếu là lựa chọn tốt nhất cho bà.

Tịch Nhiên đứng tại ngọn núi xa xa nhìn Linh tổ mẫu bước vào Thần Miếu không khỏi ẩn ẩn đau trong lòng, đến khi bóng dáng bà khuất sau cánh cửa gỗ nặng nề kia chàng mới vô thức thốt lên.

“Tổ mẫu, tốt xấu gì ta cũng là tử tôn của người. Vì sao đối với ta như vậy?”

Câu hỏi này chính bản thân Linh tổ mẫu cũng không trả lời nổi. Cũng có thể hiểu rằng, trong lòng bà ta có khúc mắc với phu quân của mình, từ đó đến cả nhi tử và tử tôn trong lòng bà cũng không còn chút phân lượng nào. Ngược lại đứa trẻ bà ta sinh ra từ quan hệ vụn trộm kia trong mắt bà lại đáng thương cần được thiên vị che chở. Cho nên mới có bi kịch sau này.

Tịch Nhiên đứng thật lâu nơi đó, nhìn một lượt mảnh đất Linh thành bình yên này. Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Hồi lâu sau, một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng.

“Nhiên, hắn tỉnh.”

Người tới là Mặc Hiên. Vốn hắn đã đứng ở đây một lúc lâu, nhưng nhìn thần thái của Tịch Nhiên đầy tâm sự hắn cũng không có làm phiền. Đi theo chàng nhiều năm như vậy, Mặc Hiên hiểu rằng con người này bề ngoài ung dung thờ ơ, không gì không làm được, thật ra lại là một người lúc nào cũng trăm bề suy nghĩ gánh vác trách nhiệm trên vai.

Tịch Nhiên nghe Mặc Hiên thông báo như vậy thì cười nhẹ. Lơ đãng nhìn qua cửa Thần Miếu nói.

“Tỉnh rồi thì đến gặp một chút vậy.”

Sơ Âm gần đây lúc nào cũng buồn ngủ. Ngoài thức dậy ăn uống tắm rửa, hầu như nàng không có lúc nào thanh tỉnh. Lúc ban đầu nàng còn dành thời gian chuyển hóa Thần lực cho hài nhi trong bụng, nhưng mà sau này nàng cứ ngủ vùi như vậy cũng chẳng chuyển hóa được gì. Lo lắng nàng cứ giữ Thần lực trong người như vậy sẽ bị phản phệ, cho nên Tịch Nhiên, Minh Viễn và Mặc Hiên ba người làm một cái trận pháp đem nàng nằm giữa trận.

Trận pháp này gọi là “Mẫu Tử Hồi Chuyển”, đem Thần lực trong cơ thể mẫu thân chuyển hóa cho hài tử trong bụng, điều kiện là phải có người phụ thân ở bên ngoài vào thời điểm nhất định trong ngày gia trì trận pháp. Vậy cho nên Tịch Nhiên cũng theo đó mà bận rộn không dứt, một bên chuẩn bị ứng chiến quân Đoạn Cửu, một bên canh thời gian gia trì trận pháp. Minh Viễn ở một bên dù cũng bận rộn, nhưng thấy như vậy thì nhân cơ hội cười không dứt.

Mà chín người Linh giả Thân vệ còn lại cũng không thảnh thơi. Người nào cần luyện quân thì luyện quân, người nào cần luyện pháp thì luyện pháp.

Không khí trong phủ Linh chủ cũng như cao tầng Linh tộc khẩn trương hơn bao giờ hết. Ngay cả người dân Linh thành cũng ngửi thấy tư vị chiến tranh đang lan tràn khắp nơi. Ngay cả thành Sơn Linh cũng cót chút khẩn trương.

Mặc dù vậy, vẫn có một số nơi vẫn rất bình tĩnh. Chẳng hạn như thành Thương Linh, hoặc là thành Hải Linh.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play