Tịch Nhiên xuất quan, lần đầu tiên trong mấy tháng xuất hiện trước mọi người, thần sắc vô cùng thoải mái không có một chút mệt mỏi suy nhược. Làm cho mọi người trước kia suy đoán lung tung thở ra một hơi, có lẽ Linh chủ của bọn họ vẫn còn khỏe mạnh lắm.
Lúc này chàng gọi tất cả Linh giả Thân vệ còn ở tại Huyễn Linh Địa trở lại phủ Linh chủ. Tập họp chấp chưởng tiến hành triều bái đột xuất.
Mọi người dừng tất cả công việc, hoang mang kéo đến phủ Linh chủ.
Tịch Nhiên ngồi trên cao, bên cạnh là Sơ Âm. Nàng lúc này sắc mặt có chút xanh xao mệt mỏi. Ai cũng cho rằng mấy tháng nay nàng chưởng quản Linh tộc thay Tịch Nhiên đang bế quan đã làm quá sức mình. Dù trước đó không phục, nhưng mà qua mấy tháng này cũng triệt để nể phục nàng, phục nàng có đầy đủ tư cách phẩm chất làm Linh mẫu của bọn họ.
Ánh mắt Tịch Nhiên quét một lượt bên dưới rồi thu tầm mắt, nhàn nhạt nói.
“Thân vệ trở về phủ Linh chủ, tạm ngưng huấn luyện Thừa Lệnh Quân. Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, hai người tạm thời huấn luyện quân đoàn.”
Tả Hữu hộ pháp lập tức quỳ xuống. “Tuân lệnh.”
Tịch Nhiên gật đầu, sau đó tiếp tục nói. “Quân chinh phạt phiến quân cũng cần nghiêm túc huấn luyện. Ba vị tướng quân không cần thay đổi.”.
ngôn tình ngượcNgưng một lúc, chàng mới gõ gõ ngón tay lên ghế, cười nhạt.
“Nghe nói mấy tháng trước rất nhiều Linh giả bị ám sát chết. Các ngươi đã điều tra ra chưa?”
Bên dưới mấy vị chấp chưởng nghe xong thì trong lòng lạnh lẽo. Dĩ nhiên là đã tra được không ít đầu mối, nếu không họ đã chẳng im lặng cho qua. Tịch Nhiên nhìn biểu tình của họ, nụ cười càng rộng.
“Không ai điều tra được gì à? Nhưng mà bổn tọa có điều tra được một ít mạnh mối nha.”
Huyền Vũ Đường chủ run rẩy cả người, lão chết nhiều thuộc hạ nhất, đây chứng tỏ là lão quản không nghiêm, hoặc là hắt nước bẩn mà nói thì lão cũng có chân bên trong vũng nước đục.
Đến bây giờ tất cả chấp chưởng đều lờ mờ nhận ra, thuộc hạ bên dưới bị ám sát chết không phải là giết người bịt đầu mối như họ nghĩ. Mà chính là Linh chủ thanh trừng nội loạn. Giờ phút này bọn họ nhìn nụ cười treo trên môi Tịch Nhiên, trong lòng sản sinh một loại ảo giác, giảo giác như mùi máu tươi quấn quanh họ.
Nhìn đám lão niên bên dưới run rẩy như cầy sấy, Tịch Nhiên bật cười thành tiếng, khoát tay.
“Lui cả đi. Người chết cũng đã chết rồi. Người sống cũng thu liễm lại một chút. Sinh hay tử là lựa chọn của mỗi người. Các ngươi nói đúng không?”
Mấy vị chấp chưởng nghe nói vậy thì chấn động. Linh chủ đang cảnh cáo bọn họ, triệt để chỉ mặt mà cảnh cáo. Vậy nên bọn họ cúi lạy Tịch Nhiên, nhanh chóng chạy về nhà cẩn thận dò xét một lần nữa. Tránh cho đêm dài lắm mộng, tránh cho tai họa đầy đầu.
Nhìn bọn họ vội vàng chạy, Tịch Nhiên thu nụ cười, phân phó xuống dưới – Đóng cửa phủ Linh chủ. Từ hôm nay phủ Linh chủ không triều bái, không tiếp bất kì ai.
Cuối cùng chàng nói với Minh Viễn đang len lén ngồi phía sau, “Đến lúc đem cơ thể trả cho ngươi rồi.”
Mộ Tư Lâm mình đầy thương tích nằm trên giường, xung quanh là mấy thuộc hạ đang hết sức lo lắng chăm sóc vết thương cho hắn. Hắn thầm thở dài trong lòng.
Tuy là hắn tính được Thiên Cơ, nhưng mà Thiên Cơ hắn tính được chỉ là chút da lông bên ngoài. Một khi đối phương làm ra thật nhiều tính toán hắn lập tức tính không ra Thiên Cơ nữa. Lần này cũng vậy, hắn tính được đối phương có hậu chiêu, nhưng mà không tính được đối phương vậy mà để lại năm ba cái hậu chiêu. Hại hắn và đồng bọn trở tay không kịp suýt nữa bị bắt đi. May mà có người cứu. Dù vậy hắn và đồng bọn cũng bị thương đến thảm.
Đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một người thần bí vận áo trùm tay cầm quải trượng bước vào. Nhìn thấy người này, mấy tên thuộc hạ nhao nhao quỳ xuống.
“Đoạn đại nhân.”
“Đứng lên đi, Trí giả thế nào rồi?” Đoạn Cửu khoát tay, chân bước đến bên giường.
“Bẩm đại nhân, Trí giả tiên sinh tuy bị thương khá nhiều nhưng không nguy hiểm đến căn cơ. Tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi.” Một tên thuộc hạ cúi đầu nói.
“Ừm, vậy thì tốt. Chăm sóc Trí giả cho tốt vào.” Đoạn Cửu nói rồi quay sang Mộ Tư Lâm nói. “Lâm, ngươi cố gắng trị thương cho tốt, đại nghiệp của ta còn cần ngươi.”
Mộ Tư Lâm chỉ suy yếu cười mà không nói gì. Bởi vì hắn chợt thấy ánh mắt của Đoạn Cửu nhìn mình có chút kì lạ, có gì đó lóe lên mà hắn chưa kịp nắm bắt. Linh cảm của hắn mách bảo rằng hắn phải cẩn thận, phải cảnh giác.
Sau mấy ngày tịnh dưỡng thì hắn cũng có thể xuống được giường, nhưng mà bất an trong lòng không những không vơi đi mà càng lúc càng lớn. Vậy cho nên nhân lúc trời tối hắn mới lẻn đi thám thính một lần.
Mấy ngày này tuy chỉ nằm trong phòng, nhưng qua lời thuộc hạ, hắn biết Đoạn Cửu đưa bọn hắn tới một hòn đảo nhỏ xa bờ nằm giữa hai lục địa.
Mộ Tư Lâm leo qua cửa sổ lên nóc nhà, nhìn xa xa chỉ thấy một màn đêm dày đặc, đến trăng sao cũng không thấy. Xung quanh tiếng sóng vỗ rầm rì, hòn đảo này cũng không phải nhỏ bình thường, mà là rất nhỏ. Đứng trên nóc nhà có thể nhìn bao quát cả hòn đảo. Nơi hắn đang đứng bây giờ là một trang viên lưng tựa núi, phía trước là con đường dẫn thẳng ra biển, hai bên là rừng cây nho nhỏ.
Trang viên chỉ có hai khu, một khu phòng ở là nơi hắn tịnh dưỡng mấy ngày qua, các thuộc hạ ở phòng bên cạnh. Một khu có lẽ là hậu viện dùng để nấu nướng giặt giũ. Mộ Tư Lâm đi một vòng trang viên mà chẳng thấy gì khả nghi, trong lòng cũng buông lỏng một hơi. Hắn hy vọng bản thân là quá đa nghi. Nhưng mà ngay lúc ấy hắn nhìn thấy ánh đèn trên đường nhỏ.
Mộ Tư Lâm tránh qua một bên, len lén đưa mắt nhìn. Phát hiện đó là Đoạn Cửu đang cầm đèn lồng đi về hướng sau núi. Bất an trong lòng hắn càng dữ dội. Đêm đã khuya, Đoạn Cửu hắn ra sau núi làm gì?
Để Đoạn Cửu đi một đoạn xa, Mộ Tư Lâm mới men theo đường mòn đi phía sau hắn.
Đoạn Cửu này cũng thật cẩn thận, đi một đoạn hắn sẽ dừng lại xem xét một lần để xác định không bị theo dõi. Nếu không phải Mộ Tư Lâm hắn giỏi lẩn trốn có lẽ bị phát hiện từ lâu.
Cuối cùng hắn đi vào một cái hang núi, cửa hang bị rất nhiều cây cối che mất, nếu hắn không vạch lá đi vào chắc Mộ Tư Lâm cũng không chú ý.
Mộ Tư Lâm không dám đến quá gần cửa hang, đành chọn một chạc cây gần đó mà leo lên, lắng nghe động tĩnh trong hang. Chỉ nghe Đoạn Cửu đang nói chuyện cùng người khác, cũng là nam tử.
“Đoạn trưởng lão, phiến quân đại bại. Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Giọng nam tử trẻ trung lên tiếng. Người này theo Mộ Tư Lâm suy đoán cũng khoảng chừng hơn hai mươi một chút.
“Chỉ là những con kiến hôi, tự mình ảo tưởng làm loạn. Sớm muộn gì cũng bị kẻ kia diệt. Hắn chưa diệt là vì đang muốn câu ta ra.” Đoạn Cửu cười lạnh.
“Bây giờ đã bị diệt.” Nam tử nhắc nhở.
“Diệt thì sao? Chứng tỏ kẻ kia không ổn, người khác nắm giữ đại cuộc. Phiến quân chỉ là con cờ thí, dùng xong rồi vứt đi cũng không sao.”
Nghe Đoạn Cửu nói vậy, trong lòng Mộ Tư Lâm dâng lên một cổ tức giận nói không thành lời. Bọn họ làm cho hắn nhiều như vậy, không tiếc phản bội tộc nhân. Cứ nghĩ đôi bên cùng mục tiêu cùng chiến tuyến, xem ra chỉ có bọn họ nghĩ như vậy, còn hắn chỉ xem họ là mồi thí mạng.
Lại nghe nam tử lên tiếng. “Phiến quân đã vậy, còn cái người Trí giả kia thì sao? Hắn cũng không phải đồ ngu.”
“Không phải đồ ngu thì cũng chỉ là một thằng nhóc. Nó đấu bao nhiêu năm cũng không đấu lại kẻ kia. Giữ lại làm gì nữa.” Đoạn Cửu không chút nghĩ ngợi nói ra.
“Nhưng thiên phú của hắn không tầm thường.” Nam tử cẩn thận suy xét một hồi mới nói ra.
“A, ngươi nói cái thiên phú đó sao? Đúng là rất không tầm thường. Không biết vì sao Linh Nhân như hắn lại có được cái thiên phú này. Ta tra rất lâu cũng không rõ ràng thân phận của hắn.”
Mộ Tư Lâm hơi giật mình. Thân thế của hắn không phải rõ mồn một đấy sao? Nếu đó không phải thân thế thật của hắn, vậy hắn đến tốt cùng là ai? Thế nhưng mà lời tiếp theo của Đoạn Cửu làm Mộ Tư Lâm ngồi trên chạc cây lạnh lẽo cả người.
“Có gì mà cần suy nghĩ, tuy thiên phú không tầm thường, nhưng mà nó tầm thường. Nó sử dụng không nổi thiên phú đó. Để ta đem cả người nó ép khô, chân chính toàn lực sử dụng một lần nhìn xem đại cuộc. Như vậy là được rồi.”
Mộ Tư Lâm xoay người muốn rời khỏi chỗ này. Hắn cần phải đem những thuộc hạ trung thành còn lại chạy trốn khỏi đây. Nhưng mà vừa xoay lưng lại không cẩn thận tạo ra tiếng động, Đoạn Cửu bên trong quát to.
“Ai!?”
Vừa hét xong Đoạn Cửu từ trong hang ném ra một vật trói gô Mộ Tư Lâm lại.
Nhìn thấy người bị trói là Mộ Tư Lâm, Đoạn Cửu cười lạnh.
“Lâm, ngươi làm sao lại ở đây? Giờ này ngươi nên ở trong phòng tịnh dưỡng chứ.”
“Không ở đây thì ta đã không biết trước kia mình ngu ngốc cỡ nào mới bắt tay với ngươi!” Mộ Tư Lâm hừ một tiếng.
“Nói vậy là ngươi đã nghe được tất cả?” Đoạn Cửu cười lớn. “Không sao cả, nghe rồi cũng tốt, đỡ cho ta phải nói đi nói lại nhiều lần. Vốn dĩ định để ngươi sống thêm ít bữa. Nhưng ngươi đã tự tìm đường chết thì ta đành thành toàn cho ngươi vậy.”
Mộ Tư Lâm tái mặt, là tức giận đến tím tái mặt mày. Hắn thử giãy dụa một chút, lại phát hiện giãy không được. Đoạn Cửu vẫn cười rất to.
“Ha ha ha, đây là Khốn Tiên Tác, trói thần tiên còn chạy không được nói gì một con kiến như ngươi.”
Đoạn Cửu lôi kéo Mộ Tư Lâm vào bên trong hang động. Kỳ quái là trong này không có bóng người. Vậy lúc nãy Đoạn Cửu nói chuyện với ai?
Đoạn Cửu vứt Mộ Tư Lâm trong góc, phủi tay mà nói.
“Ngươi tạm thời ở đây, chờ ta xử lý một số việc, nhất định sẽ đến ‘chăm sóc’ ngươi kĩ càng.”
Ngày hôm sau Đoạn Cửu trở lại, mang theo những thuộc hạ trung thành của Mộ Tư Lâm. Lúc này bọn chúng mơ mơ màng màng theo Đoạn Cửu đi vào. Mặc cho Mộ Tư Lâm hét lên cỡ nào, chúng cũng không mảy may tỉnh lại.
Đoạn Cửu nhếch môi cười, vừa bày pháp trận vừa nói với Mộ Tư Lâm.
“Giữ lại chút sức đi, một lát nữa ta e rằng ngay cả hét ngươi cũng không hét nổi. Dù sao ngươi cũng không có đi một mình, đồng bạn của ngươi sẽ theo cùng. Vui chứ hả? Ta thật là tốt với ngươi đến cùng mà.”
Mộ Tư Lâm thật sự im lặng. Không phải vì nghe lời Đoạn Cửu đi giữ sức, mà vì hắn biết thế cuộc đã định.
Đoạn Cửu bày xong một cái pháp trận lớn, ở giữa lại bày thêm một cái pháp trận nhỏ. Một mình hắn loay hoay chạy tới chạy lui. Mộ Tư Lâm bình tĩnh ngồi quan sát hắn, cảm thấy có gì đó rất lạ. Dường như có gì đó không đúng lắm.
Mộ Tư Lâm trầm mặc, hắn sống trên đời mười sáu mười bảy năm, hết thảy mười năm mang mối hận thù trên vai mà sống. Nương tựa vào một người mà hắn gọi là ân nhân. Thế nhưng mà đến phút cuối cùng lại sắp chết trên tay chính vị ân nhân đó.
“Đoạn…Đoạn Cửu. Ngươi vì sao năm đó cứu ta?”
Đây không phải lần đầu tiên Mộ Tư Lâm hỏi Đoạn Cửu câu này. Hắn đã hỏi Đoạn Cửu câu này từ ngày đầu tiên được cứu khỏi tay những Linh giả kia. Thế nhưng lần nào Đoạn Cửu cũng chỉ cười hết mực hòa ái nói phát tâm từ bi.
Hay cho hai chữ từ bi. Ngày hôm nay nghĩ lại, Mộ Tư Lâm không khỏi cảm thấy như chính mình từ ngày đó đã bị gài bẫy. Chỉ trách hắn quá ngu ngốc mới có thể tự mình nhảy vào hố lửa, còn dẫn theo huynh đệ đồng sinh cộng tử chôn theo cùng.
Đoạn Cửu nghe Mộ Tư Lâm hỏi vậy thì ngừng cước bộ, nghĩ nghĩ một chút rồi mới mỉm cười, vẫn là bộ dạng vô cùng hòa ái kia. Nhưng rơi vào trong mắt Mộ Tư Lâm hôm nay, nụ cười hòa ái có thêm mấy phần chế giễu.
“Không có lý do gì đặc biệt. Vì ngươi hận thấu xương Linh tộc, cho nên cứu ngươi. Hơn nữa…” Đoạn Cửu kéo dài giọng, tay cầm bút lông chấm một ít mực chu sa, viết vẽ lên mấy tấm gỗ mục.
Vẽ xong một tấm, Đoạn Cửu mới nói tiếp.
“Lúc mà phụ thân ngươi bị Linh chủ bóp chết, rút cạn nguyên lực, ta còn đứng ở một góc nhìn. Linh chủ vậy mà buông tha cho ngươi. Ngươi đừng nghĩ trốn trong bụi cây hắn không nhìn thấy, thực tế ta nhìn thấy hắn liếc qua bụi cây, khóe môi cong lên nhưng lại quay lưng không ra tay.
Ta rất hứng thú, không biết vì cái gì mà hắn không giết ngươi. Cho nên theo dõi ngươi. Mới có màng cứu ngươi thoát khỏi đám Linh giả kia. Ta muốn biết vì sao hắn không giết ngươi. Đến bây giờ vẫn không biết được.”
Trong lòng Mộ Tư Lâm chết lặng, nhưng vẫn nở nụ cười tự trào.
“Ta còn nghĩ ngươi nhắm đến khả năng của ta.”
“Ngươi đừng có tự đề cao mình quá. Lúc đó ngươi đã hiển lộ tài năng đâu mà ta để ý. Hứng thú là một chuyện, muốn lập một thế lực phiến loạn lại thêm một lý do. Nói ra, lúc ngươi hiển lộ khả năng tính toán Thiên Cơ, ta cũng thực sự bất ngờ.” Đoạn Cửu cười cười, không chút để ý đến Mộ Tư Lâm, lại cầm thêm một tấm gỗ mục mà vẽ.
Mộ Tư Lâm không nói gì nữa, hắn chỉ lẳng lặng quan sát Đoạn Cửu. Hắn âm thầm ra một quyết định, xem như là bồi thường chút gì đó cho Linh tộc. Dù cho hắn hận Linh tộc thế nào, căm thù Linh chủ ra sao thì ít nhất hắn vẫn không muốn để Đoạn Cửu chiếm được lợi ích nữa. Nhiều năm qua như vậy đã đủ lắm rồi.
Đoạn Cửu bận rộn cả một ngày, đến tối mịt mới đứng dậy duỗi lưng đau mỏi.
“Ôi a, già rồi, ngồi một chút liền cảm thấy chịu không nổi.”
Nói rồi hắn cũng không ngừng nghỉ, lại lôi mấy thuộc hạ của Mộ Tư Lâm vẫn đang ngây như phỗng ra sắp đặt lên trận pháp lớn. Sau đó hắn lại đến lôi kéo Mộ Tư Lâm ném vào trận pháp nhỏ.
Lúc này, Mộ Tư Lâm ngồi trong vòng trận pháp nhỏ, còn thuộc hạ của hắn thì ngồi xung quanh hắn ngoài vòng trận pháp lớn. Mộ Tư Lâm lặng lẽ động nguyên lực, vô thanh vô tức vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, vừa động vừa cảnh giác nhìn Đoạn Cửu.
Đoạn Cửu đem nguyên thạch xếp vào vị trí, cũng chưa phát giác ra Mộ Tư Lâm có động tĩnh gì.
Mộ Tư Lâm chuẩn bị tất thảy cho bản thân, lại nhìn đến thuộc hạ ngồi trước mặt, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm đi nhiều lắm. Hắn nhỏ giọng nói với các thuộc hạ, bất kể họ có nghe đến hay không, hắn cũng muốn lưu lại một lời cuối cùng này.
“Thực xin lỗi. Ta liên lụy đến các ngươi, từng hứa với các ngươi sẽ xây dựng một vùng đất tốt hơn để các ngươi sinh hoạt. Nhưng mà ta làm không được, lại để các ngươi bồi táng theo ta.”
Ngưng một chút, hắn gọi tên từng người, cuối cùng chỉ thốt lên mấy chữ, “Cám ơn các ngươi, vì tất cả.”
Mà lúc này, pháp trận sáng lên từng vòng, Đoạn Cửu niệm chú ngữ, từng chữ từng chữ khởi động trận pháp. Mộ Tư Lâm lập tức cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ tiến vào cơ thể khiến hắn đau đớn cùng cực.
Đoạn Cửu ở một bên vừa thi pháp vừa cười ha hả.
“Mộ Tư Lâm, ta đem sức mạnh của thuộc hạ ngươi chuyển cho ngươi. Lấy thiên phú của ngươi tính toán Thiên Cơ một trận cuối cùng, xem đại sự thành hay bại.”
Mộ Tư Lâm phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi nói. “Nằm mơ!”
“Cũng không phải là ngươi quyết định được.” Nói rồi Đoạn Cửu đổi một cái chú ngữ, bắt đầu thúc đẩy kiểm soát Mộ Tư Lâm.
Cỗ sức mạnh này tiến vào như muốn xé hắn ra làm đôi, lại như chắp vá không cho hắn lập tức sụp đổ. Hiện tại Mộ Tư Lâm chính là muốn sống không được, muốn chết không xong.