Linh chủ của Linh tộc ngự tại phủ Linh chủ, nằm trên một tòa sơn phong phía cao cao. Xung quanh trăm dặm là rừng cây bao phủ không có thôn xóm nhà cửa gì. Dĩ nhiên có thể hiểu được rằng đây là phạm vi phủ Linh chủ, không ai được tiếp cận mà không được cho phép. Bình thường trong phạm vi trăm dặm ấy luôn có Linh giả canh gác tuần tra, nhưng mà từ bậc thang đầu tiên dưới núi tiến lên tận cả ngàn bậc, rồi đến cổng lớn phủ Linh chủ đi vào lầu các bên trong thì tuyệt nhiên không có ai cả.
Phủ Linh chủ tuy không tính là xa hoa rực rỡ, nhưng cũng xem như là rộng lớn, chia làm năm viện: Nghị viện là nơi triều bái thường nhật, là nơi nghị sự giữa Linh chủ và các chấp chưởng cao tầng; Ngoại viện lại là nơi ở nghỉ tạm cho khách nhân được Linh chủ cho phép; Nội viện gồm tư phòng của Linh chủ, thư phòng cùng các phòng ốc mà người khác không được vào; Hạ viện là khu vực hạ nhân làm việc chủ yếu và nghỉ ngơi; Hoa viên chỉ đơn giản là chỗ ngắm hoa hóng mát, không có gì đặc biệt; thế nhưng Cấm địa lại là một nơi có muốn đến cũng không được. Chỗ này chỉ có một con đường từ Nội viện sang, lại bị phong bế cẩn mật, cho nên bình thường ngay cả hạ nhân quét dọn cũng không được bén mảng.
Phủ Linh chủ trừ những người được triệu kiến thì không ai được phép tiến vào. Vậy cho nên đối với thế nhân, kể cả người Linh tộc đều cảm thấy cả tòa phủ như ẩn như hiện trong mây mù không thể nhìn rõ.
Linh chủ cứ thần thần bí bí như vậy mà điều hành cả Linh tộc, thủ hộ lấy cả Huyễn Linh Địa. Vạn năm nay không ai biết là đã trải qua bao nhiêu đời Linh chủ, ngoại trừ chấp chưởng cao tầng Linh tộc. Đây là một bí mật không thể để lọt tiếng gió, cho nên hạ nhân trong phủ Linh chủ đều không phải người, chỉ là hóa hình bằng giấy do Linh chủ tạo nên.
Sơ Âm nằm vắt vẻo trên một cành cây to trong vườn nhà Linh chủ. Lấy mũ trùm che mắt, vạt áo để tùy ý rủ xuống, tiếng chim chóc côn trùng mùa hạ dường như không ảnh hưởng đến nàng. Khuôn ngực đang phập phồng lên xuống theo tiết tấu chậm rãi thế kia, hiển nhiên là nàng đang ngủ. Nàng nghĩ đây là nơi ít người qua lại nhất trong Hoa viên, chắc hẳn sẽ không bị ai phát hiện nàng đang lười biếng. Nàng lại chẳng hay, từ lúc nàng nhún chân nhảy lên cây đến lúc tùy tiện nằm xuống ngủ mất, thì đã có một ánh mắt luôn dõi theo nàng.
Nam tử đeo mặt nạ, nửa gương mặt chìm trong mũ trùm đứng ở góc hành lang rất lâu, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, môi khẽ cong thành một nụ cười nhẹ. Chợt phía sau có người đi đến cúi đầu nói gì đó, nam tử lập tức quay lại ra hiệu cho hắn im lặng. Chàng ra hiệu sẽ cùng hắn đến nơi khác, sau đó chắp tay sau lưng mà đi, ánh mắt lơ đãng nhìn về cành cây nọ. Nhìn thấy người trên cây vẫn ngủ rất ngon, nam tử híp mắt, một ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt chàng. Trời bỗng nhiên đổ một cơn mưa bóng mây, chưa kịp làm ướt đất đã ngưng, nhưng kịp đánh thức Sơ Âm đang say giấc trên cây.
Sơ Âm bị đánh thức bởi những giọt mưa, nhưng khi tỉnh dậy thì chẳng thấy mưa đâu nữa. Nàng nhìn trời rồi hốt hoảng, vội vàng nhảy xuống khỏi cành cây, chỉnh trang bản thân lại rồi chạy về phía Ngoại viện, cũng là hướng nam tử vừa nãy đã đi. Hoàn toàn không biết việc mình trộm ngủ trưa đã bị người ta nhìn thấy.
Hôm nay Sơ Âm đến phủ Linh chủ là để tham gia thỉnh giảng. Linh chủ gần đây rất hào phóng kiến thức, thường hay tổ thức thỉnh giảng, mời các sư phó có uy vọng hoặc các trưởng lão đến để giảng bài.
Hôm nay cũng là một ngày như vậy, Sơ Âm với thân phận là Linh giả triển vọng nhánh Tam trưởng lão cũng được phép tham gia. Theo trí nhớ rẽ qua mấy khúc quanh Sơ Âm đã đến giảng đường. Giảng đường này nằm trung tâm Ngoại viện, chiếm một diện tích rộng lớn.
Lúc này sư phó đã ngồi nghiêm trang phía trên cao nhìn xuống đám học trò phía dưới, thấy Sơ Âm len lén đi vào tìm một góc khuất ngồi xuống, lão khẽ nhíu mày. Lão còn lạ gì đứa nhỏ này, chẳng phải là cháu gái của Tam trưởng lão sao. Nổi tiếng là tùy ý vô tổ chức, đừng nhìn vẻ trầm lặng ít nói kia mà lầm. Lão thở dài lắc đầu, bắt đầu bài giảng.
“Bài giảng hôm nay nói về lịch sử hình thành Huyễn Linh Địa…”
Sư phó mới nói chưa hết một câu, phía dưới đã có một thiếu niên mười tám mười chín giơ tay phát biểu. Không đợi sư phó đồng ý, thiếu niên nọ đã lên tiếng.
“Sư phó, chuyện vì sao Huyễn Thiên Địa chia làm hai nửa, vì sao vùng đất này gọi là Huyễn Linh Địa chẳng phải ai cũng biết sao? Đây là câu chuyện dỗ trẻ con đi ngủ mỗi tối đó. Con nít năm tuổi cũng thuộc lòng. Ngài có thể giảng cái gì đó liên quan đến công pháp hay không?”
Mọi người nhao nhao đồng tình với hắn, riêng Sơ Âm chỉ liếc vẻ mặt đắc ý vênh váo kia rồi âm thầm phun ra hai chữ: “Ngu ngốc.” Thiếu niên đó là con lai giữa Nhân tộc và Linh tộc, gia đình Linh tộc của hắn lại là một nhà giàu có ở thành Nguyên Linh phía Tây, vì có chút thiên phú học tập nên được tham dự ngồi đây. Dù chỉ có nửa dòng máu Linh tộc, thành tích của hắn vẫn rất xuất sắc, cho nên hắn luôn ra vẻ tự cao. Sư phó trừng mắt muốn nổi giận, nhưng chưa kịp mở miệng mắng thì một giọng nói trầm ấm đã vang lên.
“Vị đồng học này, nếu cậu đã rõ như vậy rồi có thể cho ta hỏi vài câu thỉnh giáo có được không?”
Tất cả mọi người quay người nhìn nơi phát ra giọng nói. Là một nam tử vận Linh phục màu trắng, đầu đội mũ trùm, mặt nạ che nửa gương mặt, tóc bạch kim xao động bởi gió. Nam tử đưa tay chỉnh lại mặt nạ, ánh mắt như có như không lướt qua thiếu nữ ngồi trong góc khuất. Sơ Âm nhìn thấy hoa văn trên mặt nạ kia liền biết chàng là ai.
Người khác có thể không biết, nhưng nàng có mấy lần theo Tam trưởng lão tiếp kiến Linh chủ, thứ nàng quen thuộc nhất chính là mặt nạ này. Đây là mặt nạ của Linh chủ, vậy thì nam tử này chính là Linh chủ chứ không ai khác. Linh chủ không thường xuất hiện trước người ngoài, nên không mấy ai nhận ra chàng. Tất nhiên sư phó thì nhận ra chàng, lão định đứng lên chào thì đã bị ngăn lại. Linh chủ vẫn chờ câu trả lời của tên thiếu niên nhà giàu kia.
Sau phút chốc ngẩn người, thiếu niên nhà giàu định thần lại, nhếch miệng tự mãn.
“Được thôi. Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Linh chủ mỉm cười, nhàn nhạt hỏi.
“Cuộc chiến năm đó, tộc nào có được Thần Lực?”
“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là Linh tộc rồi. Linh tộc có được Thần Lực, chia đôi lục địa Huyễn Thiên, lập kết giới. Vì nơi này do Linh tộc làm chủ nên gọi là Huyễn Linh Địa. Còn thắc mắc gì nữa không?”
Lúc này nụ cười của Linh chủ càng rộng, chàng chắp tay sau lưng bước về phía sư phó, lại hỏi một câu hỏi, giọng nhẹ như gió.
“Vậy tại sao phải chia đôi lục địa Huyễn Thiên này làm hai nửa?”
Thiếu niên nhà giàu hơi ấp úng. Mọi người cũng như hắn, trước giờ bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ tại sao.
“Để…để chặn Dạ tộc lại bên kia…”
“Nếu có Thần Lực rồi, chẳng phải chỉ cần dùng Thần Lực áp chế Dạ tộc sao? Cần gì phải tiêu tốn nguyên lực chia đôi lục địa như vậy?” Linh chủ vẫn hỏi ngược lại.
“Bời vì…bởi vì…”
Lúc này thiếu niên nhà giàu nghẹn họng. Hắn không trả lời được câu hỏi hóc búa này, hắn cũng muốn hỏi tại sao. Nhưng lúc nãy đã huênh hoang quá rồi bây giờ lại mở miệng hỏi thì mất mặt. Cả giảng đường im lặng, Linh chủ vẫn đứng quay lưng về phía thiếu niên nhà giàu.
Phụt.
Một tiếng cười phá tan không khí im lặng của giảng đường. Tất cả mọi người lại nhìn về phía góc khuất, nơi Sơ Âm đang che miệng cười. Sư phó đầu đen đi một nửa, cô nhóc này thật sự quá tùy tiện rồi. Thế nhưng Linh chủ đứng đây chưa nói gì, lão làm sao dám lên tiếng. Tuy nhiên thiếu niên nhà giàu kia đã thẹn quá quát lên.
“Ngươi có biết không mà ngồi đó cười?”
Sơ Âm ngưng cười. Nàng đứng lên, dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên thiếu niên nhà giàu, sau đó quay sang chắp tay về phía Linh chủ.
“Linh…à không, công tử. Chỗ này ta có thể lên tiếng không?”
Linh chủ mỉm cười nhìn nàng, không nói gì khẽ gật đầu. Sơ Âm lúc này mới hướng về phía thiếu niên nhà giàu nói.
“Ngươi, tên là gì?”
“Ta là thiếu gia của Châu gia, Châu Khải Kiệt.”
“Ừm, là nhà giàu ba đời ở Nguyên Thành đấy à. Nguyên lực của ngươi là gì?”
“Hỏa tố.”
“A. Trùng hợp lắm. Ngọn lửa của ngươi đã màu gì rồi?”
Nghe Sơ Âm hỏi đến niềm tự hào của mình, hắn đắc ý trả lời.
“Ta sắp đột phá Hỏa cấp Hoàng.”
Sơ Âm không nói gì, chỉ thấy nàng đưa hai tay vẽ thành vòng tròn, sau đó giữa hai tay nàng xuất hiện một luồng sáng đỏ. Lát sau xuất hiện một ngọn lửa màu vàng, trong đó còn ẩn hiện màu trắng rất khó thấy. Ngoài ý muốn, Linh chủ có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc lửa này. Sư phó và các học sinh phía dưới thì càng ngạc nhiên hơn, không nghĩ rằng thiếu nữ nhỏ nhắn này lại có nguyên lực mạnh như vậy so với đồng trang lứa.
Châu Khải Kiệt xám mặt, hắn vậy mà lại thua một đứa con gái. Dù cho hắn chỉ là một nửa Linh tộc, nhưng trước giờ chưa hề thua kém bất kì bạn đồng lứa nào. Sơ Âm nhìn Châu Khải Kiệt, bắt đầu nói ra mục đích của mình.
“Ngươi hẳn cũng biết, Hỏa tố chia làm bảy cấp. Lần lượt là Xích, Chanh, Hoàng, Bạch Kim, Bạch, Bạch Lam, Lam. Hiện tại ngươi cấp Chanh, ta cấp Hoàng, tức là cao hơn ngươi một cấp. Để giải đáp thắc mắc của ngươi thì trước tiên ngươi thử tiếp nhận Hỏa của ta đi.”
“Cái gì? Nhận Hỏa của ngươi?”
Sư phó vội nhíu mày cảnh cáo Sơ Âm.
“Sơ Âm, ngươi phải biết hậu quả của chuyện này. Không được tùy tiện.” Lũ trẻ ngồi dưới có thể không biết hậu quả việc này, nhưng lão tin chắc Sơ Âm biết.
Sơ Âm quay sang cười nhàn nhạt với sư phó, mắt lại vô tình lướt qua Linh chủ đang im lặng quan sát. Linh chủ cảm nhận được ánh nhìn của nàng, chàng cũng mắt đối mắt với nàng. Sơ Âm giật mình lui ánh mắt, húng hắng ho giải thích với sư phó, lại giống như giải thích với Linh chủ.
“Sư phó yên tâm, ta chỉ đưa ra một phần ba nguyên lực. Không có ảnh hưởng gì.”
Thấy Châu Khải Kiệt vẫn chần chừ, Linh chủ chợt khẽ cười, sau đó nói với hắn.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo hộ cho ngươi. Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Châu Khải Kiệt nuốt nước bọt, rất muốn quát lại rằng ngươi là cái thá gì mà bảo hộ ta, đeo mặt nạ kì quái như vậy ai mà tin tưởng. Nhưng hắn cũng bắt đầu cảm giác được người ta có bản lĩnh hơn mình nên cũng không dám mạnh miệng nữa. Cuối cùng hắn mặc kệ, đưa tay nhận lấy Hỏa từ tay Sơ Âm.
Lúc ban đầu sau khi tiếp nhận hắn không cảm thấy gì nguy hiểm, chỉ là cảm thấy nguyên lực của mình dường như muốn tiến cấp.
“Thế nào? Cho không ta một phần ba nguyên lực để ta tiến cấp sao?”
Ngay khi hắn vừa đắc ý giễu cợt Sơ Âm thì thấy nàng chỉ cười khinh miệt hắn, sau đó là cơn đau ập đến đột ngột từ tim. Hắn ngã xuống, toàn thân cảm thấy như thiêu như đốt, nóng không chịu nổi. Hắn tưởng mình tiến cấp mới đau vậy, nhưng rất nhanh hắn nhận ra đây không phải cơn đau tiến cấp. Vì cơn đau này như muốn nuốt chửng linh hồn hắn vậy. Hắn đưa mắt nhìn Sơ Âm, nụ cười trên môi nàng càng đậm. Hắn lấy hết sức đưa tay chỉ vào nằng, thều thào.
“Ngươi…ngươi…”
Sư phó hoảng hốt muốn chạy đến xem thế nào thì bị Linh chủ ngăn lại. Linh chủ bước đến ngồi xổm đến bên người hắn. Chàng ôn tồn nói.
“Bởi vì nguyên lực khi đã hình thành chủ hệ rất khó để tiếp nhận một nguyên lực khác dù cùng hệ thuộc tính nguyên tố. Nếu ngươi tiếp nhận nguyên lực yếu hơn, nguyên lực trong ngươi sẽ đánh bại nó cắn nuốt nó, ngươi bình an. Nhưng nếu ngươi tiếp nhận nguyên lực mạnh hơn, thì kết cục sẽ giống như ngươi bây giờ. Nguyên lực xung đột dẫn đến tâm mạch bị phá hủy. Cuối cùng chỉ có con đường chết.”
Châu Khải Kiệt đau đến sắp ngất đi, nghe được chữ mất chữ không. Lúc này Linh chủ mới để tay lên tim hắn, một vầng sáng từ bàn tay chàng lan tỏa khắp người Châu Khải Kiệt. Lát sau chàng thu lại luồng sáng, trên tay chàng vậy mà lại có Hỏa của Sơ Âm. Chàng đứng lên nhìn Châu Khải Kiệt đang nằm co quắp dưới đất cả người đây mồ hôi, dùng giọng bình thản nói.
“Đây ngươi mới chỉ tiếp nhận một phần ba nguyên lực cùng hệ thuộc tính. Lại là cấp thấp. Vậy ngươi đặt mình vào vị trí Linh chủ thời đó, ngươi nghĩ ngài hấp thu Thần Lực xong sẽ như thế nào?”
Nói rồi chàng bước đến chỗ Sơ Âm, đưa trả Hỏa cho nàng. Sơ Âm nhận lấy, hạ nhỏ giọng chỉ để chàng nghe được nói.
“Đa tạ, Linh chủ.”
Linh chủ cũng dùng âm lượng chỉ hai người nghe mà trả lời.
“Lần sau không cần ngủ trên cây nữa. Ta sai người sắp xếp gian phòng cho nàng.”
Sơ Âm nghe xong như sét đánh ngang tai, đỏ mặt vội vàng ngồi xuống. Linh chủ cười thành tiếng, sau đó quay lưng đi ra ngoài, không quên nói với sư phó.
“Sư phó, ngài tiếp tục bài giảng đi thôi. Muộn lắm rồi.”
Châu Khải Kiệt được bạn học đỡ lên ngồi trên ghế, cả người vẫn còn run rẩy. Hắn tự kiểm tra bản thân một chút, phát hiện lúc nãy nhờ nam tử thần bí điều trị tức thời nên cơ thể hắn đã không còn đáng ngại nữa, nhưng trong lòng hắn bắt đầu trào lên nỗi giận không tên. Một cỗ hận ý không giấu giếm nhằm vào Sơ Âm và cả nam tử thần bí kia. Bấy giờ sư phó ngồi lại ghế trên, phẩy quạt giảng bài.
“Các trò thấy đó. Năm đó Linh chủ đã tiếp nhận Thần Lực cực đại như vậy, trong phút chốc lập tức hiểu được bản thân không thể chịu nổi. Vậy cho nên ngài ấy phải chia đôi lục địa Huyễn Thiên, rồi lập kết giới. Có như vậy mới tạm thời bỏ qua nguy cơ tấn công của Dạ tộc. Làm xong những chuyện này, ngài ấy đã táng thân.”
“Vậy làm thế nào duy trì được Thần Lực nhiều năm như vậy?”
Sư phó làm bộ nghiêm mặt mắng học trò vừa hỏi.
“Trò không đọc Nguyên Tố Luận sao? Nguyên lực khi chưa hình thành hệ nguyên tố sẽ dễ dàng tiếp nhận lực từ nguồn khác hơn. Thần lực cũng đồng dạng như vậy, Linh chủ sẽ truyền thừa lại Thần Lực cho thiếu Linh chủ khi còn nhỏ tuổi…” Thần lực không di truyền theo huyết hệ. Sư phó âm thầm bổ sung câu cuối cùng, nhưng mà lão cũng không có nói cho học trò nghe. Đây là kiêng kị của chấp chưởng Linh tộc.
Trông thấy học trò còn định hỏi gì nữa, sư phó liền phất tay đổi chủ đề. Tiếp theo lão giảng giải về Huyễn Linh Địa sau phân chia, cũng tránh không nhắc đến Thần Lực và Linh chủ. Một buổi thỉnh giảng cứ như vậy mà kết thúc trong nặng nề.
Sơ Âm ôm tâm tình phức tạp bước ra khỏi giảng đường, vòng vèo một lúc chẳng hiểu sao lại va phải một lồng ngực rắn chắc, lại còn nhàn nhạt hương trà. Nàng ngẩn đầu nhìn lên, là Linh chủ. Linh chủ vẫn đội mũ trùm che nửa khuôn mặt im lặng nhìn xuống nàng. Sơ Âm lúng túng cúi đầu lùi lại hai bước, lắp bắp nói.
“Linh…Linh chủ…”
Linh chủ nhìn nàng lúng ta lúng túng thì bật cười. Sau đó mới đưa ngón tay lên miệng làm dấu im lặng. Thấy nàng mở to mắt nhìn mình, Linh chủ mới cất giọng trầm ấm.
“Sau này khi chỉ có hai chúng ta, cho phép nàng gọi ta là Tịch Nhiên. Không được gọi Linh chủ nữa.”
“Nhưng Linh…” Cái quỷ gì là chỉ có hai người? Nàng trước đây thân với Linh chủ lắm sao? Cùng lắm là mấy lần nàng cùng gia gia đến thư phòng của chàng, ngoại trừ lúc nãy trên giảng đường cũng chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.
“Gọi Tịch Nhiên.”
Sơ Âm vừa há miệng, lại thấy Linh chủ nhíu mày, không khí xung quanh mình xao động. Nàng chỉ đành nhìn xem xung quanh có ai không rồi mất tự nhiên mà gọi.
“T…Tịch Nhiên.”
Tịch Nhiên hài lòng xoa đầu Sơ Âm, sau đó cúi xuống nói bên tai nàng.
“Gặp lại sau, Sơ Âm.”
Nói rồi Tịch Nhiên lướt qua người nàng đi mất, để lại đây một Sơ Âm chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nàng rốt cuộc là từ lúc nào đã chọc tới vị Linh chủ thần bí này rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT