Bình An tỉnh dậy, đầu có chút đau, là máu. Cậu ngồi tựa vào một  gốc cây lớn, lần đầu bị lạc một mình trong rừng, Bình An không khỏi hốt hoảng. Cậu xé một góc áo trong để cầm máu, cũng may là vết thương không lớn, chỉ là va chạm. Bình An nhớ lại lúc nãy không khỏi cười khổ, không biết hôm nay sẽ một mình ở đây, chết không ai biết chăng, hoặc có thể khi mọi người tới rồi, bản thân sẽ chết đói, cũng có thể chết rét...


Cậu lục tìm trong ba lô, có lẽ điện thoại đã bị rơi mất. Cậu không biết rốt cuộc hiện tại mình đang ở đâu, cũng không nhớ mình đã ngã bị trượt đến chỗ này từ chỗ nào. Bình An nghĩ nếu còn tiếp tục đi nữa thì sẽ càng rối, có thể mọi người giờ đã phát hiện ra cậu bị mất tích, có thể đang tìm nên cậu tìm cách tạo dấu hiệu. Nơi này đang là mùa đông, rất khó kiếm được củi khô, cậu vịn vào thân cây đứng dậy đi đến hang nhỏ phía trước. Hang này khá nhỏ, không sâu, cậu quyết định sẽ ở tạm trong đây vì ít nhất thì trong hang này không lạnh như bên ngoài.


Bình An chợt nhớ ra cậu có đem theo một cuốn sổ tay ghi chép, trong cặp có cái đánh lửa trước khi đi ba đã bắt phải mang theo, Bình An bật cười, thật đúng là không biết nên cười hay khóc lúc này...


Nhưng nếu dùng giấy thì nhanh chóng cũng sẽ hết, cái quan trọng ở đây phải có củi khô. Hang này khá khô nhưng lại không có củi, cậu phải ra ngoài...


Diệp Thần quay lại đoạn đường cũ, anh nhớ đoàn đã đi đến đây và nếu rẽ trái sẽ đi tiếp chỗ vừa nãy, có một đường mòn bên phải và một cái dốc đối diện cỏ mọc khá dày và rậm rạp. Nhìn con đường mòn bên phải, Diệp Thần quyết định đi lên phía trước, anh chọn con dốc. Trước hết anh xếp đá thành hình biểu tượng của trường, trước đó đã dùng bút màu mượn của sinh viên khoa Mĩ thuật tô lên làm dấu hiệu.


Diệp Thần tìm được một cây gỗ nhỏ, anh dùng nó để tìm đường xuống con dốc này. Diệp Thần cảm thấy tay đau rát, anh mím môi trượt tiếp, con dốc này khá dài, nhưng chủ yếu là cỏ mọc cao và sỏi đá ẩm ướt.


-Là chiếc bùa mình tặng cho cậu ấy...Bình An...đợi tôi...


Bình An đi thêm một đoạn dọc theo con đường chỉ thấy có suối nhỏ, cuối cùng miễn cưỡng quanh khu đó tìm được vài cành cây khô, cậu vội vàng gom lại mang về chỗ cũ.


Cũng đã hơn một tiếng từ khi anh rời khỏi chỗ tập trung, Diệp Thần mở điện thoại, cư nhiên mất sóng. Anh thở dài, hy vọng bọn họ đã về đến khu chính an toàn. Tuyết bắt đầu rơi mỗi lúc một dày, vết thương trên người mặc không quan tâm đến, Diệp Thần đi một đoạn, thấy có nhiều vết lõm, may là tuyết rơi làm ẩm đất, những vết lõm hiện rõ hơn. Tim chưa bao giờ đập nhanh thế này, Diệp Thần chạy tiếp, anh có cảm giác, cậu ở rất gần thôi.


-Trương Bình An! Cậu lên tiếng đi! Trương Bình An!


Bình An đang ngồi co ro một góc hang, cậu nghe được loáng thoáng. Muốn đứng dậy nhưng đầu cư nhiên choáng váng, cậu ngã xuống... Có lẽ là do vết thương vừa nãy, Bình An rất muốn nói, rất muốn hét lên, nhưng cơ thể như bị ai giữ lại, miệng bị bịt lại, mơ hồ...


Diệp Thần, là anh phải không...?


Diệp Thần nhìn thấy có một hang nhỏ phía trước, tim anh càng đập mạnh


Con người nhỏ bé kia, luôn muốn ôm ấp yêu thương, luôn xuất hiện trong những giấc mơ đêm một mình lạnh lẽo, cuối cùng đã tìm thấy. Diệp Thần ném ba lô sang một bên


-Bình An...Tôi ở đây rồi, tôi bên em rồi...


Có phải là mơ hay không, tại sao cứ thoáng hiện rồi lại biến mất, nhưng xúc cảm da thịt, cả giọt nước mặn đắng rơi trên môi này...Diệp Thần...?


Lúc Bình An tỉnh dậy, mùi bệnh viện quen thuộc, mùi của nơi mà cậu phải đến đây học thường xuyên, trên người đang được truyền nước, cũng đã mặc bộ quần áo bệnh nhân, đầu có chút choáng. Nheo mắt, trên tay truyền tới cơn đau buốt nhẹ... Là ở bệnh viện, là...được cứu về rồi sao...


Bình An giật mình nhìn thân ảnh nằm trên bàn, có vẻ rất mệt, ngủ rất say... Trên người vẫn mặc bộ quần áo cũ đó, nếu cậu nhớ không nhầm... Diệp Thần...


Bình An ngồi dậy, xỏ dép, một mảng lạnh lẽo, cậu kéo theo cây truyền dịch đi đến bên cạnh bàn Diệp Thần đang nằm, run rẩy đưa tay ra chạm vào mái tóc...Ngủ say quá, là mệt quá, đến mức chạm nhẹ cũng không tỉnh, hốc mắt bỗng cay cay, cậu quay đi lấy một cái chăn đắp cho Diệp Thần rồi nhẹ nhàng đi vào phòng tắm. Cậu nhìn khuôn mặt qua gương, lại bật cười


Bình An, số mình là may mắn hay là không đây....


Tưởng như sẽ nằm lạnh lẽo, cảm nhận cái hương vị cô độc đến đáng sợ của núi rừng hoang vu mãi ở đó, cuối cùng may mắn được cứu về đây. Bình An lấy chậm rãi lau nhẹ gương mặt, có chút rát a~


Vừa ra khỏi phòng tắm đã bị người trước mắt làm cho giật mình. Người đó đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt không biết là vì giận dữ cậu không nằm yên trên giường hay là xúc động mà long lanh, mở thật to nhìn cậu, chăn đắp vừa nãy cũng đã rơi xuống sàn. Bất thình lình, cậu rơi vào trong cái ôm mạnh mẽ đến ngộp thở


-Bình An...thật sự rất tốt...tốt quá rồi...


-Diệp Thần..


-Ừ, tôi đây


-Tôi ổn rồi, không sao cả...Diệp Thần...cảm ơn anh...đừng lo lắng nữa...


-Ừ, cho tôi ôm em thêm một chút nữa, dù là em ở ngay đây, tôi vẫn không thể tin...Bình An của tôi...


Từng câu từng chữ như ôn nhu dịu dàng xoa lên vết thương lòng đau đớn, cảm giác nghẹn ngào không nói lên lời, tất cả bị thu lại trong những tiếng thì thầm không rõ của Bình An, cậu mỉm cười...


Lúc Nam Duy bước vào, là chứng kiến một màn như thế.


-Khụ khụ...cậu ấy vẫn còn ốm..


Bình An thoáng chút đỏ mặt nhưng vẫn là lãnh đạm buông Diệp Thần ngồi xuống giường, mỉm cười nhìn Nam Duy


-Cậu còn cảm thấy đau chỗ nào không


-Cảm ơn anh, em ổn rồi...Đã ảnh hưởng đến chuyến đi rồi...không biết mọi người


Nam Duy đặt giỏ hoa quả xuống rồi cười


-Không sao đâu, mọi người đều biết đó là tai nạn vô ý mà...vì lịch học, tất cả đã quay lại trường rồi, chờ cậu về sẽ tới thăm đó, còn có cô bé kia


Vừa dứt lời, bạn nữ nhờ cậu lấy món quà làm rơi trong rừng hôm qua từ ngoài cửa bước vào, nhìn đã biết là khóc cả đêm


-Bình An...là lỗi của tớ, thật sự đã sợ quá nên


-Liên Liên, tớ không sao mà, cậu cũng thấy rồi đấy, tớ vẫn ở đây còn gì- Bình An dịu dàng cười


Liên Liên ngồi xuống cạnh Bình An, bất ngờ ôm chầm lấy cậu


-Thật xin lỗi...tớ không dám nghĩ nếu cậu không thể trở về...tha thứ cho tớ


-Được rồi, cậu ấy cần nghỉ ngơi, cậu ấy cũng không trách em, em đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị đồ rồi về cùng A Duy đi- Diệp Thần đứng dậy đi đến bên cạnh hai người


Ôm ấp tình nhân bé nhỏ của mình là không tốt nha~


Nam Duy gật đầu. Liên Liên nói vài câu với Bình An rồi không đành lòng mà ra khỏi, cô thực sự thấy rất có lỗi..


-Sáng mai có cuộc họp thường niên của nhà trường, cậu giúp tôi đi họp a- Diệp Thần nói nhỏ


-Tôi không sao đâu, anh và anh Duy về trường trước đi, tôi sẽ liên lạc với người nhà để


-Cái này không được, để cậu ở lại một mình tôi không an tâm! Cứ quyết định vậy đi.


Nam Duy trong lòng rơi lệ, có thằng bạn mê sắc đẹp quên mình thế này thật sự là khổ nha~


Khi Nam Duy đi rồi, phòng bệnh rơi vào trầm mặc, không khí này, không biết là ngượng ngùng hay là xúc động mà im lặng đến buồn cười><


-Có cần gọi điện cho hai bác không?-Diệp Thần lên tiếng trước


-Vẫn là thôi đi, tôi không muốn ba mẹ lo lắng, chỉ là vài vết thương ngoài da


Diệp Thần lắc đầu đi đến bên cạnh Bình An rồi xoa nhẹ mái tóc của cậu


-Nghỉ ngơi đi đã, mọi chuyện cứ để tôi lo.


-Anh...cũng thay đồ đi, vết thương đừng băng qua loa, bảo y tá giúp đi, tôi ngủ một lát...


-À, khi đó vội quá nên chưa kịp làm gì cả, ngủ đi lát nữa tôi gọi dậy ăn tối...


Bình An mỉm cười gật đầu. Diệp Thần đắp chăn cho cậu, trước khi ra khỏi phòng còn tăng điều hòa lên thêm 2 độ, bảo bối phải sớm khỏe lại...


Kì thực Bình An không ngủ được, trong đầu cậu duy nhất là hình ảnh gương mặt khi ấy của Diệp Thần, và cả giọt nước mắt ấy, chưa bao giờ cậu nghĩ, người đó có thể khóc, vì cậu...Rồi cuối cùng, cậu cũng mê man vào trong giấc ngủ lúc tỉnh lúc mê, người đó lại xuất hiện trong giấc mơ, ôn nhu như ngoài đời thực...


-Bình An, dậy thay đồ rồi ăn cháo, tôi mua cháo gà, có cả nấm mà cậu thích...


Lúc Bình An bước ra từ phòng tắm thì thấy Diệp Thần một bên day day trán, một bên đang nghe điện thoại


-Con không muốn đến mấy cái tiệc tùng vớ vẩn thế!


-.......................................


-Con còn nhiều việc bên trường học và chi nhánh, ba đừng ép con, anh hai đang rảnh


-......................................................................


-Ba đừng nói nữa, con rất mệt


-..................................................


-Vậy khi con ốm đau, ngoài bác Niên, các người có ở cạnh con không? Thật buồn cười...


Nói rồi anh tắt máy, ngồi xuống ghế rồi chậm rãi nhắm mắt lại.


Bình An thở dài, đây là lần thứ hai cậu nghe được anh nói chuyện với ba, rất căng thẳng, lại còn đầy những cãi vã, và anh, cũng rất đáng thương. Ẩn sâu trong những nụ cười tươi ấy là những đêm cô đơn một mình trong căn nhà rộng lớn, không tình thương gia đình, lặng lẽ cứ thế mà một mình...


-Nếu anh mệt thì lên giường nằm đi, mấy ngày qua chắc cũng vất vả không ít rồi...- Bình An nhẹ nhàng nói-Mà anh ăn chưa


-Ừm, tôi ăn rồi..cậu ăn đi, cháo vẫn đang nóng.


-Cảm ơn anh...


-Vừa nãy lúc cậu ngủ, bác sĩ có vào xem xét, nói không còn gì nghiêm trọng nữa, nghỉ ngơi nhiều sẽ dần khỏe lại..


-Cảm ơn..


Diệp Thần để cậu nghỉ ngơi một mình trong phòng còn bản thân thì ra ngoài. Có thể cái lạnh và gió lớn sẽ làm đầu óc thanh tỉnh hơn. Mọi chuyện đều không dễ dàng, chuyện tình cảm cũng vậy, muốn tìm một người nguyện ý bên cạnh, nguyện ý sẻ chia, nguyện ý yêu thương, ít nhất lúc mệt mỏi, lúc cô độc nhất người ấy là duy nhất không rời đi...


Trời càng về khuya, tuyết rơi càng dày, màn đêm lạnh lẽo bao trùm, kẻ vui, nguời buồn...


Diệp Thần bước vào phòng thấy Bình An đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài


-Bình An, tôi nghĩ rằng giữa chúng ta đang có hiểu lầm..


Bình An giật mình quay lại, người ấy trước mặt, có chút buồn, trên áo vẫn còn ướt, có lẽ vừa mới ra ngoài, là tuyết bay. Cậu cười, không nói gì, chỉ ngồi xuống, cậu cũng muốn lắng nghe anh nói


-Vừa nãy suy nghĩ lại một chút, xem ra chúng ta có hiểu lầm thật... Có lẽ cậu đã nhận ra, những món quà bắt đầu từ hôm ấy, cuốn sổ, hộp bánh, hoa tử đằng rồi những ngày tiếp theo...Tối hôm đó, có phần áp lực công việc kinh doanh, trong đầu chỉ có cậu, thế nên mới gọi điện, kì thực...sau mới nhận ra, đã làm phiền cậu rồi...Thời gian đó, vì bận việc kinh doanh, rốt cuộc không gặp cậu được. Tiểu An à, cậu có biết tôi ngày nào cũng muốn thấy cậu không- Diệp Thần cười tươi


-Anh nói với tôi mấy chuyện này...


-Vẫn còn, đây mới là trọng điểm, người nghe điện thoại tối hôm đó, là con gái bác giúp việc. Hôm đó ra ngoài tôi bỏ quên điện thoại ở nhà, sau đó bác ấy về đã nói lại...Phải không, Tiểu An?


Cậu ho một tiếng, bên ngoài vẫn tỏ ra lãnh đạm kì thực trong lòng nội tâm gào thét, vì cái gì mình lại nghĩ này kia a, vì cái gì giờ lại cảm động rồi


Bỗng nhiên tay bị kéo về phía trước, cả người bị Diệp Thần ôm vào lòng


-Đừng nghĩ linh tinh nữa, cũng đừng giận tôi nữa...Cậu không thấy a, tôi bận như vậy vẫn quan tâm cậu nha


-Ai...ai cần anh quan tâm


Giãy dụa một lúc Diệp Thần mới chịu buông tha cậu. Bình An quẫn bách, cầm cái gối ném vào người Diệp Thần


-Tôi muốn đi ngủ


Diệp Thần cười lớn, bất ngờ ấn người Bình An xuống giường, bốn mắt chạm nhau, không khí trong phòng trầm xuống. Bình An có chút khó thở


Diệp Thần mỉm cười ôn nhu nhìn Bình An, cậu có biết tôi có bao nhiêu mong muốn được ôm cậu thật chặt, hôn lên môi cậu, muốn cậu toàn tâm toàn ý thuộc về tôi...Mà người như cậu, tôi phải cố gắng đến khi nào, mới thấy nụ cười chân thật nhất của cậu, cậu nói xem


Diệp Thần từ từ cúi đầu xuống


Hôn a, hoàn cảnh cmn lãng mạn thế này nhất định là hôn lưỡi kịch liệt!!!– Một y tá đứng bên ngoài cửa phòng bệnh chưa đóng, cô bị kích động


-Này, cô đứng đây làm gì!- Từ sau lưng truyền đến giọng nói của bác sĩ già


-A!- Cả Bình An và cô y tá đều kêu lên.


Cậu vội vàng đẩy Diệp Thần sang một bên, anh suýt đập đầu vào cái tủ cạnh giường, còn Bình An thản nhiên chỉnh lại áo, gật đầu mỉm cười với bác sĩ già


-Cậu có điện thoại của người nhà. Điện thoại của cậu không liên lạc được


-A, điện thoại của cháu bị mất rồi...cảm ơn bác sĩ, cháu sẽ gọi lại


Bác sĩ gật đầu cười


-Đã thấy khỏe lại dần chưa...


-Ân...cháu ổn rồi. Cảm ơn ngài


Bác sĩ già gật đầu, nheo nheo mắt nhìn y tá rồi nói


-Còn cô đứng ở cửa phòng nãy giờ làm gì hả


-A, cháu...cháu đi nhầm phòng


Nói rồi, cô vội vàng đỏ mặt chạy đi, nội tâm gào thét, chuyện tình yêu bí mật ở bệnh viện, chuyện này phải kể cho các tỉ muội nghe nha~


Ăn nhiều chuối mới tốt cho sức khỏe: "Các cô có biết tôi vừa chứng kiến cái giề không...Muahaaaa, hai anh đang chuẩn bị hôn lưỡi triền miên trên giường bệnh nha, tôi đi nhầm phòng mới thấy"


Thiên thần mỏng manh hường phấn moe moe: "Hôn rồi à, nhìn soái không cô ơiii"


Nữ phụ khí chất xinh đẹp rạng ngời ôm thỏ"Ế, bệnh viện S thị à, tôi thấy cô làm việc ở đó. Có phải một người tóc nâu không"


Ăn nhiều chuối mới tốt cho sức khỏe:"Ừa, tôi làm y tá ở đó, đúng tóc nâu thiệt nè, soái lắm nè"


Nữ phụ khí chất xinh đẹp rạng ngời ôm thỏ"Đòe mè, không lẽ là cp tôi kể cho các cô nghe, tiểu thụ bị thương phải nằm viện, giờ chúng tôi vì lịch học nên phải về trường trước, không lẽ là cp đó nha, kích động cmn quá ><"


Đại thụ đón gió"Giờ đồng chí(*) nhiều mà, các cô cần gì tranh giành nha~, có thể còn nhiều cp khác mà"


Bình An lạnh lùng nằm xuống giường, coi như chẳng có chuyện ngượng ngùng vừa rồi. Diệp Thần phì cười


-Được rồi không chêu cậu nữa, ngủ đi.


Nói rồi cúi đầu hôn lên tóc cậu, tắt đèn. Anh tủm tìm ôm chăn gối ra ghế...


Đêm thật ấm áp...


Chú thích: (*) đồng chí: bên đó còn có nghĩa là Gay

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play