Quý Nhi không thể tin tưởng nhìn động tác của Khuynh Nguyệt, hắn không nghĩ tới, mình còn chưa khoe với mẫu thân, con dế mình hao hết tâm tư mới bắt được, thế mà đã chết trong tay Khuynh Nguyệt.
Không chỉ như vậy, sau khi Khuynh Nguyệt nhìn thấy biểu tình của Quý Nhi, không chỉ không giải thích, ngược lại hung hăng ném ném con dế xuống đất.
Mắt Quý Nhi cũng không chớp nhìn Khuynh Nguyệt, nàng ta giống như bị điên, một chân lại một chân dẫm lên con dế kia, trong miệng không ngừng lặp lại.
“Ngươi đi bắt dế, ta để ngươi đọc sách cho tốt, ngươi đọc như vậy, ngươi đi bắt dế, ta vì ngươi, ta vì ngươi cái gì cũng không có, sao ngươi làm ta thất vọng, sao ngươi lại làm ta thất vọng?”
Quý Nhi cảm thấy, Khuynh Nguyệt giống như đã đem sự chờ mong cuối cùng trong lòng hắn dẫm đạp sạch sẽ.
“Mẫu thân, ta sai rồi, rất xin lỗi, mẫu thân không cần như vậy.
”
Quý Nhi chất phác xin lỗi, ánh mắt hắn đã mất đi tia sáng rọi.
“Không cần dẫm, cầu người, mẫu thân, không cần dẫm.
”
Quý Nhi nói một lần lại một lần, ở trong mắt Quý Nhi, Khuynh Nguyệt dẫm không chỉ là một con dế, còn là chính hắn.
Khuynh Nguyệt giống như đã điên cuồng, nghiền con dế nghiền vào trong đất, cũng không có biện pháp dừng lại.
Lúc này một tỳ nữ mặc quần áo màu xanh lục chạy tới, ôm lấy Quý Nhi.
“Tiểu công tử, đừng nói nữa, nô tỳ đưa ngài trở về phòng đọc sách đi.
”
Quý Nhi mới vừa được tỳ nữ ôm lên, đã bị Khuynh Nguyệt quát.
“Thanh Nhiên, để hắn xuống, đã lớn như vậy, có tay có chân sao không tự đi?”
Khuynh Nguyệt lúc này đã khôi phục vẻ đoan trang, phảng phất vừa rồi nổi điên không phải nàng ta.
“Tiểu thư, tiểu công tử còn nhỏ……”
Thanh Nhiên có chút khó xử nhìn Khuynh Nguyệt, nàng ấy cũng biết hiện giờ tiểu thư đã điên cuồng, nhưng nàng ấy vẫn muốn khuyên nhủ, nhưng Khuynh Nguyệt cũng không cho nàng ấy cơ hội.
“Thanh Nhiên, ta nói đặt hắn xuống.
”
Ngữ khí của Khuynh Nguyệt âm trầm, ánh mắt nàng ta như một lưỡi dao sắc bén, muốn đem Thanh Nhiên thiên đao vạn quả mới giải hận.
“Vâng.
” Tuy rằng Thanh Nhiên không tình nguyện, nhưng vẫn thả Quý Nhi xuống.
“Tiểu công tử, nghe lời, đi đọc sách, như vậy mẫu thân ngài sẽ không tức giận.
”
Thanh Nhiên không biết bản thân làm như vậy đúng hay không, nhưng nàng ấy thân là người làm, không giúp được Khuynh Nguyệt, cũng không giúp được Quý Nhi.
Quý Nhi lại như bị dọa cho choáng váng, vẫn không nhúc nhích.
“Đúnh là phế vật, vì cái gì ta lại sinh ra thứ không dùng được như vậy!”
Khuynh Nguyệt càng nhìn trong lòng càng nén giận, lúc trước nàng ta thật là bị mỡ heo che mắt, lại nghĩ sinh nhi tử cho Bá Ấp Khảo, phụ tử bọn họ đúng là tới để khắc nàng ta, đặc biệt là tiểu nghiệt súc này!
“Đồ vô dụng, còn không mau cút đi thư phòng cho ta, còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Ngươi muốn tức chết ta có phải hay không?”
Khuynh Nguyệt vươn tay bóp cổ Quý Nhi, nhấc hắn lên.
“Lúc trước hẳn là ta nên bóp chết ngươi, vì cái gì mà ngươi sống trên đời này, nếu không phải ngươi hiện giờ Bá Ấp Khảo sủng ái nhất nhất định vẫn là ta.
”
“Tiểu thư, nô tỳ cầu ngài, mau buông tiểu công tử đi, hắn chịu không nổi.
”
Vẻ mặt Thanh Nhiên hoảng sợ nhìn Khuynh Nguyệt, không thể tin được người trước mặt này là tiểu thư của mình, bộ mặt nàng ta dữ tợn đáng sợ.
Thanh Nhiên bắt lấy tay Khuynh Nguyệt, muốn cứu Quý Nhi từ tay nàng ta ra.
“Thanh Nhiên, ngươi cũng muốn phản bội ta?”
Khuynh Nguyệt quay đầu, nghi hoặc nhìn Thanh Nhiên.
“Nô tỳ không dám, chỉ là nô tỳ không muốn để tiểu thư phải hối hận, tiểu công tử là để tiểu thư dựa vào, nếu tiểu công tử chết, vậy tiểu thư sẽ không còn gì để liên hệ với đại công tử.
”
Thanh Nhiên phát hiện tay Khuynh Nguyệt đã chậm rãi buông ra, nàng ấy nhanh chóng đoạt Quý Nhi từ tay Khuynh Nguyệt, khuôn mặt nhỏ của Quý Nhi khuôn đã tím tái, cần lập tức đi cứu trị mới được.
“Tiểu thư, nô tỳ mang tiểu công tử đi xuống trước.
”
Sau khi Thanh Nhiên rời đi, trong viện chỉ còn lại một mình Khuynh Nguyệt.
Vì muốn đơn độc ở chung với Bá Ấp Khảo, Khuynh Nguyệt sớm đuổi hết người đi.
Khuynh Nguyệt thất hồn lạc phách nhìn bóng dáng Thanh Nhiên rời đi, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khổ sở, chung quy vẫn rơi vào kết cục của người cô đơn.
Gần đây Bá Ấp Khảo có chút phiền muộn, không biết Khuynh Nguyệt bị cái gì kích thích, luôn xuất hiện trước mặt hắn.
Dĩ vãng Bá Ấp Khảo cảm thấy Khuynh Nguyệt còn tính là hiểu chuyện, đặc biệt là sau khi sịn hài tử, chưa bao giờ tranh giành tình cảm, nhưng hắn phát hiện gần đây Khuynh Nguyệt có chút không giống.
“Đại công tử, thiếp thân biết gần đây chàng muốn đi Triều Ca, cũng biết chàng còn nhớ Đát Kỷ cô nương, mấy ngày trước đây chọc chàng không cao hứng, hôm nay tự mình xuống bếp làm một bữa cơm, còn thỉnh đại công tử cho mặt mũi.
”
Khuynh Nguyệt cười ôn hòa, giống như thời điểm bọn họ mới gặp.
Bá Ấp Khảo nhìn xuyên thấu qua nàng ta, phảng phất thấy được năm năm trước.
“Được, vậy đi thôi.
”
Tuy rằng Bá Ấp Khảo không tình nguyện, nhưng Khuynh Nguyệt đã nói đến mức này, hắn bận tâm đến tình nghĩa ngày xưa, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Khuynh Nguyệt nghe thấy Bá Ấp Khảo đồng ý, lại cười ôn nhu.
“Đa tạ đại công tử.
”
Khuynh Nguyệt và Bá Ấp Khảo cầm tay đi về sân viện của nàng ta, giống như lúc nàng ta vừa tới.
Một đoạn đường này không đủ dài, nhưng Khuynh Nguyệt đã rất thỏa mãn.
“Đại công tử, chàng còn nhớ rõ lúc thiếp thân và chàng mới gặp gỡ không?”
Khuynh Nguyệt rót một chén rượu cho Bá Ấp Khảo, ôn nhu nói.
“Đương nhiên nhớ rõ, khi đó nàng vẫn là một tiểu cô nương, nháy mắt đã nhiều năm như vậy.
”
Đột nhiên Bá Ấp Khảo có chút hoài niệm Khuynh Nguyệt khi đó, ôn nhu khả nhân, cũng rất giống Đát Kỷ, nhưng sau khi nàng ta sinh hài tử, đã không có cái loại cảm giác thanh thuần này.
“Dúng vậy, thiếp thân cũng không nghĩ tới, thời gian qua nhanh như vậy.
”
Trong mắt Khuynh Nguyệt mang theo hoài niệm, nàng ta thật muốn trở lại lúc ấy a, đáng tiếc không được, nàng ta muốn vĩnh viễn giữ Bá Ấp Khảo lại, cũng chỉ có thể giết hắn.
“Đại công tử, đây là rượu chàng thích uống nhất, thiếp thân kính chàng.
”
Khuynh Nguyệt rót rượu, đưa tới trước mặt Bá Ấp Khảo.
Bá Ấp Khảo cũng không hoài nghi Khuynh Nguyệt, hắn biết Khuynh Nguyệt yêu hắn, hắn cũng biết chuyện Khuynh Nguyệt làm với Quý Nhi, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi qua, rốt cuộc con hắn không thể quá mức yếu đuối, làm người nên nhẫn tâm.
Bá Ấp Khảo uống một hơi cạn sạch, cong môi nói.
“Khuynh Nguyệt, nàng theo ta lâu nhất, cũng nên biết tính tình của ta, chỉ cần nàng thanh thản ổn định, ta sẽ không đối với nàng quá kém.
”
Bá Ấp Khảo không biết vì sao hai ngày này Khuynh Nguyệt khác thường như thế, hắn cũng không muốn hỏi đến, chỉ là trước khi rời đi, hắn muốn dặn dò một câu, miễn để Quý Nhi thật sự chết ở trong tay nàng.
Rốt cuộc Quý Nhi là trưởng tử của hắn, cũng là nhi tử duy nhất của hắn.
“Thiếp thân biết, chỉ là thiếp thân có lòng tham, không muốn chờ đại công tử như vậy.
”
Khuynh Nguyệt hơi rũ mắt, nếu Bá Ấp Khảo thấy biểu tình của nàng ta lúc này, tất nhiên biết nàng ta có bao nhiêu đáng sợ, nhưng Bá Ấp Khảo cũng không muốn nghe nàng ta nói chuyện, thậm chí cảm thấy không kiên nhẫn.
“Nếu nàng không an phận……”
Bá Ấp Khảo lời còn chưa dứt, đã ngã gục.
Khuynh Nguyệt thò lại gần sờ sờ mặt hắn, “Đại công tử, thiếp thân, đã an phận đủ lâu rồi.
”