Thẩm Dũ nói xong câu này, ép Hoắc Duệ quay đầu lại nhìn mình.

Cậu không hề muốn lừa dối Hoắc Duệ, bởi vì loại chuyện này, giữa hai người sinh ra một vách ngăn nào đó không cần thiết, mặc dù chuyện này nghe như "Nghìn lẻ một đêm", nhưng thực sự cậu đã mơ thấy.

Hai cánh tay Thẩm Dũ khoác lên vai Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ cũng không có biểu hiện gì không vui, trái lại ánh mắt vô cùng điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào Thẩm Dũ.

Vì để thuận lợi làm bài tập, đèn trong phòng vẫn luôn mở, Thẩm Dũ hơi ngước đầu, ánh đèn vừa vặn rải rác trong hai mắt cậu.

Đáy mắt giống như tinh tú vậy.

Ánh lên khuôn mặt Hoắc Duệ.

Thẩm Dũ tiếp tục mở miệng: "Tôi không lừa cậu...!Thật sự tôi đã mơ thấy."

"Tôi còn mơ thấy rất nhiều chuyện liên quan tới kiếp trước của chúng ta, cũng mơ thấy buổi tối sinh nhật cậu, chú đến công ty."

Hoắc Duệ nhíu mày một cái.

Tay Thẩm Dũ vòng qua vai hắn siết hơi chặt, hơi thở cũng từ từ trở nên nhanh chóng.

"Tôi biết nghe rất hoang đường...!Nhưng chúng ta ở trong mộng đã trải qua..."

"Là sinh tử chi giao đúng không?"

Câu chuyện của Thẩm Dũ bị cắt đứt.

Sắc mặt Hoắc Duệ dần dần có chiều hướng biến thành đen, hàm dưới kéo căng hỏi.

Thẩm Dũ dừng lại, phản ứng hơi chậm a một tiếng.

Hoắc Duệ còn đang nhìn chằm chằm vào mắt cậu, từ từ đưa tay, ngón tay cái phủ lên mi mắt phải của Thẩm Dũ, giọng giễu cợt: "Giấc mơ không có thật."

"Cậu còn là trẻ mầm non à? Vẫn còn tin vào mơ?"

Mi mắt hắn rũ thấp, dường như đang cười nhạo sự ấu trĩ của Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ nhắm hờ mắt, ồ một tiếng: "Tôi..."

Cậu cũng biết, Hoắc Duệ sẽ không tin.

Tay Hoắc Duệ vẫn còn nằm trên mí mắt cậu, mí mắt Thẩm Dũ khẽ run, nóng bỏng.

Hắn kì kèo với mí mắt Thẩm Dũ một lúc, mới mở miệng nói: "Cho dù ở kiếp trước, chúng ta cũng là người yêu của nhau."

Thẩm Dũ chợt ngẩng đầu nhìn hắn.

Hoắc Duệ dường như chỉ giễu cợt sự ngây thơ của cậu, cười hừ một tiếng, cúi đầu xuống hôn lên mí mắt Thẩm Dũ một cái, tiếp tục bổ sung: "Sao tôi có thể làm sinh tử chi giao gì đó của cậu được chứ."

Cho dù là kiếp trước, nhất định bọn họ cũng là người yêu của nhau.

Giấc mơ có chỗ nào đáng tin để nói chứ.

Giống như giấc mộng kia của hắn, sao có thể xảy ra được chứ.

Mí mắt Thẩm Dũ run lên, nhắm mắt rất lâu không muốn mở ra.

Những lời này của Hoắc Duệ, giống như một vật gì đó, tàn nhẫn rạch một nhát lên tim Thẩm Dũ, đau đến mức không thể hô hấp được.

Sao người này lại như vậy chứ.

Cậu nhớ tới người ngồi xe lăn sầm mặt với mình, một người tự tin như vậy, vì mình mất trí nhớ, liền trở thành dáng vẻ kia, nơm nớp lo sợ đến gần mình.

Mãi đến khi mình sắp mất đi sinh mệnh, mới nguyện ý nói ra đoạn quá khứ mình đã quên.

Cậu rất muốn nói với Hoắc Duệ, kiếp trước bọn họ không phải là sinh tử chi giao, là người yêu cực kì thân mật.

Nhưng, nói ra những lời này, có ý nghĩa gì chứ?

Hoắc Duệ sẽ không trở lại kiếp trước, cậu cũng sẽ không trở lại.

Kiếp trước trải qua những chuyện kia, không cần phải để cho Hoắc Duệ biết, những kí ức này, lưu lại trong đầu cậu vẫn tốt hơn.

Giờ đây bọn họ đã yêu nhau rồi, sống một cuộc đời thật tốt là được rồi.


...!
Buổi tối, hai người trở về kí túc xá trường học.

Chủ nhật, đã có một ít học sinh trở lại trường, trên tầng kí túc xá đã sáng choang.

Thẩm Dũ và Hoắc Duệ đến cửa phòng mới tách nhau ra, xoay người trở về phòng riêng của mình.

Đèn điện phòng 605 vừa được bật lên đã tắt ngúm.

Vì cách âm không tốt lắm, lúc Thẩm Dũ vào phòng ngủ, vẫn có thể nghe được tiếng ầm ĩ rất lớn của Lục Sơ Hành: "Đại ca! Sao giờ anh mới về! Đoè moè hôm qua em uống nhiều quá, nhức đầu đến tận bây giờ!"

Thẩm Dũ hơi lo lắng cho sự an nguy của Lục Sơ Hành.

Tiếp đó không còn âm thanh nào nữa.

Phòng 605.

Hoắc Duệ để đồ lên giường, bao gồm cả cái cà vạt kia của Thẩm Dũ, nhét cả vào trong chăn.

Chuẩn bị đêm nay ôm đi ngủ.

Động tác của hắn quá nhanh, Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng không phát hiện ra hắn nhét cái gì vào.

Mượn ánh đèn bàn, Thích Vinh quan sát vẻ mặt của đại ca một lúc, cảm thấy không giống với vẻ mặt giết người diệt khẩu.

Chắc là sau khi uống say đã quên hết rồi, Lục Sơ Hành cũng vậy.

Lục Sơ Hành vẫn tiếp tục khai: "Đúng rồi, đại ca, hôm nay Niên chó gửi video cho em."

Hắn không để ý tới vẻ mặt Hoắc Duệ, tiếp tục nói: "Nó chúc anh thành niên vui vẻ."

Lục Sơ Hành vô cùng nghi hoặc: "Không đúng, đại ca, sao Niên chó lại không liên lạc với anh? Hai người không có phương thức liên lạc của nhau hả? Chắc không phải đâu, nó không đổi Wechat mà."

Động tác Hoắc Duệ sắp xếp đề thi của Hoắc Duệ ngừng một lát, vẻ mặt như thường ừ một tiếng, cũng không biết là đang trả lời câu nào.

Lục Sơ Hành vẫn còn tiếp tục nói: "Niên chó nói, nó ở nước ngoài rất vui vẻ, còn quen thêm vài người bạn mới."

Hoắc Duệ tiếp tục ừ một tiếng, giống như đang nghe chuyện về một người bạn nối khố cùng nhau lớn lên vậy.

Nội tâm không có cảm nhận gì.

Lục Sơ Hành kể lể một lúc, nói: "Sắp nghỉ đông rồi, năm nay nghỉ đông sao đây? Chúng ta tìm chỗ nào đi chơi đi?"

"Em cũng không muốn năm mới ở nhà, mẹ em sẽ đánh nát mấy chục đôi giày mất.

Thích Vinh đột nhiên hâm mộ kiểu người không còn nhớ gì hết của Lục Sơ Hành.

Lúc này Thích Vinh không dám mở miệng, chỉ sợ đột nhiên đại ca nhớ được hắn đã làm gì tối hôm đó.

"Vinh Vinh, nếu không chúng ta đến khách sạn suối nước nóng đó của nhà đại ca chơi một thời gian đi?"

Thích Vinh phản ứng một lúc.

Còn không chờ Thích Vinh trả lời, Hoắc Duệ liền cắt ngang: "Không đi đâu hết."

"Ở nhà học bài." Hiếm khi hắn nói nhiều như vậy: "Chúng mày không tính toán sau này thi vào đại học gì sao?"

"Ớ? Với thành tích của em, sao mà thi đại học được chứ...!Cha em nói rồi không được thì đến lúc đó chạy vào trường nào đó, chạy vào trường cách mọi người là được." Nói đến học, Lục Sơ Hành đã thấy đau đầu, giọng cũng nhỏ đi.

Thích Vinh cũng không muốn tham dự loại đề tài có thể giết người từ bên trong này, "Thời gian còn một năm rưỡi nữa cơ mà, rồi sẽ tính, rồi sẽ tính."

Hoắc Duệ gõ bàn một cái, nhớ tới đề nghị của Thẩm Dũ với hắn.

Nếu Thẩm Dũ không đề nghị, hắn cũng chẳng thèm quan tâm hai đứa vừa cầm vào sách đã thấy buồn ngủ như vậy.

"Bắt đầu từ tuần sau, lên lớp nghe giảng, hoàn thành bài tập." Hoắc Duệ cúi đầu bấm điện thoại: "Không làm được thì ---"

Lời hắn còn chưa dứt.

Hai người đã nghe thấy ý ở bên trong.

Có lẽ là không làm được thì sẽ ăn đòn.

Từ trước đến nay đại ca không phải là người nói được không làm được.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh: "..."

Lục Sơ Hành kêu rên: "Đừng mà, đại ca, tại saoooooo!"

Hoắc Duệ chọn chọn ngân hàng đề thi một chút, sầm mặt nhớ lại lúc Thẩm Dũ nói lý do, giọng vô cùng lạnh lùng: "Vì tương lai."

Nguyên văn của Thẩm Dũ là, bọn Lục Sơ Hành và Thích Vinh cùng hắn trưởng thành, cũng đã hết năm hai rồi, thật ra cũng có thể ép bọn họ cố gắng một chút, nói không chừng vẫn có thể thi vào một đại học chứ? Trung học phổ thông là một quá trình rất quan trọng trong cuộc đời, không thể để bọn họ lãng phí như vậy được.

Thẩm Dũ nói rất thẳng.

Cậu hi vọng bọn Lục Sơ Hành cũng có thể kéo lên.

Mặc dù đời người bao giờ cũng sẽ có sự tiếc nuối, nhưng chỉ sợ là sau này tốt nghiệp, mới nghĩ, sao lúc đi học mình cứ chơi suốt vậy, sao không học hành gì cả?

Khi đó mới tiếc nuối, thì đã quá muộn.

A, quan trọng nhất chính là, trên con đường học tập khổ sở của cậu cô quạnh quá, thêm mấy người bạn cùng nhau khổ sở.

Hoắc Duệ căn bản không có cách nào hiểu được cảm giác của người rõ ràng là cảm thấy mình biết làm đề bài trước mặt, nhưng lại không thể làm được.

Lục Sơ Hành: "...!Áu áu áu áu áu."

Thích Vinh: "..." Đây chắc không phải là đề nghị của bạn cùng bàn đâu nhỉ.

Đại ca trước kia có thể chưa bao giờ quan tâm đến chuyện bọn họ có học hay không, nhiều lắm thì kỷ luật một chút.

Hoắc Duệ nói xong, cũng không nói tiếp với bọn họ nữa, màn hình điện thoại đổi sang khung chat với Thẩm Dũ.


[Hoắc Duệ nói chuyện: Nói rồi]

[Hoắc Duệ nói chuyện: Ngủ rồi]

[Hoắc Duệ nói chuyện: Ngủ ngon]

Gửi liên tiếp mấy tin nhắn, chưa thấy trả lời.

Vẻ mặt Hoắc Duệ lại tối lại.

Hắn tìm một bộ 5-3* mới tinh trên bàn, ném tới giường Lục Sơ Hành, phân công không chút tình cảm nào: "Bắt đầu làm từ bộ đề thứ nhất."

* 5-3: Năm năm thi đại học, ba năm mô phỏng - một bộ sách luyện thi đại học phổ biến của học sinh Trung Quốc.

Lục Sơ Hành: "...? Tuần saumà đại ca?"

Hoắc Duệ tiếp tục không chút tình cảm: "Hôm nay luôn."

Lục Sơ Hành: "..."

Thích Vinh: "..." Mình làm người vô hình là tốt nhất.

Thẩm Dũ tắm xong đi ra, mới nhìn thấy tin nhắn Hoắc Duệ gửi đến.

Đâu thể ngủ sớm như vậy? Mới chín giờ đã gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho cậu.

Tin nhắn từ mười phút trước.

Gửi mấy cái liền, cậu có thể tưởng tượng ra, biểu cảm Hoắc Duệ sầm mặt gửi hết tin này đến tin kia, chỉ là không muốn hỏi thẳng "Sao lại không trả lời tin nhắn" thôi.

Nghĩ tới đây, Thẩm Dũ cười ra thành tiếng, vội vàng trả lời.

[SSSR: Vừa mới đi tắm]

[Hoắc Duệ:.]

Giây sau đã trả lời.

[SSSR: Còn chưa ngủ à?]

Thẩm Dũ cầm bộ đề thi, vừa lau tóc, vừa nhìn, thuận tiện gõ chữ trả lời hắn.

[Hoắc Duệ:.]

[SSSR: Được rồi, đừng giận mà anh trai, thật sự là nãy tôi đi tắm không mang điện thoại theo]

[Hoắc Duệ: Ừ, nói với bọn Lục chó rồi]

Thẩm Dũ cười một tiếng.

Cậu chỉ bàn bạc một chút thôi, không ngờ Hoắc Duệ lại làm thật.

Suy cho cùng, từ tận đáy lòng, Hoắc Duệ vẫn luôn quan tâm đến đám bạn nối khố cùng nhau lớn lên kia của mình.

Nếu không cũng sẽ, có người lén nói cho Lục Sơ Hành, mà nổi giận.

Hai người lại trò chuyện mấy chuyện tầm phào một lúc, chớp mắt đã quá mười rưỡi.

Lúc này phải đi ngủ thật.

Thẩm Dũ mới lười biếng làm được nửa đề thi, đã buồn ngủ không chịu được, có thể liên quan đến việc hôm qua uống chút rượu, nhất định là như thế.

Hai người chúc nhau ngủ ngon.

Khung chat hai bên nói chuyện phiếm vẫn đang ở trạng thái nhập liệu.

Cũng không ai chịu cắt đứt cuộc trò chuyện trước.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Dũ dằn lòng, ném điện thoại lên giường để sạc.

Đêm khuya, cậu mơ thấy nhật ký.

Nhật ký kia, đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu, chỉ là cậu vẫn chưa kịp xem, đã bị Hoắc Duệ trong mơ chen ngang.

Lúc này quả thực rất rõ nét, trong phòng không có ai khác.

Đây là một phòng bệnh.

Cũng không phải là phòng bệnh lúc cậu trở thành người thực vật.

Cậu ngồi bên cạnh giường bệnh, chậm rãi viết nhật ký.

Gửi cho tôi ở quá khứ:

Xin chào, tôi là Thẩm Dũ ba mươi tuổi, nếu cậu có thể nhìn thấy quyển nhật ký này, vậy thì chứng tỏ, nguyện vọng của tôi đã thành sự thật.

Vô cùng xin lỗi vì đã lừa Duệ Duệ làm cuộc phẫu thuật này, nhưng tôi nghĩ, nếu như là tôi trước kia, cũng đã nhìn thấy quyển nhật ký này của cậu, sẽ đưa ra loại lựa chọn này không?

Trở thành người thực vật nằm trên giường một năm mới có thể tỉnh lại, đã là một kỳ tích, hẳn là phải cảm tạ cục máu kia trong đầu tôi, nhưng tôi không sợ bằng việc, không biết một ngày kia khi tỉnh lại, tôi có thể sẽ lại một lần nữa quên đi Duệ Duệ của tôi, cũng có thể một ngày nào đó, đột nhiên tôi không có cách nào có thể tỉnh lại nữa.

Tôi biết tỉ lệ thất bại của cuộc phẫu thuật này rất cao, tôi có lỗi với Duệ Duệ, anh ấy vẫn luôn ngăn cản tôi làm chuyện này, nếu như tôi thất bại, anh ấy sẽ rất buồn, nhưng đây là cách tốt nhất rồi, nói không chừng sẽ thành công đấy.

Nhưng, chỉ có thất bại, cậu mới có thể nhìn thấy quyển nhật ký này.

Có điều là tôi vẫn rất lo lắng, không biết có thể trọng sinh trở lại, rốt cuộc là tôi của hiện tại, hay là tôi của quá khứ, tôi hi vọng có thể là tôi của quá khứ, mới có thể cho Duệ Duệ của tôi một tình yêu vô cùng hoàn mỹ, cậu nhất định phải mang kí ức của tôi, đến tìm anh ấy, cùng anh ấy yêu đương nhé?

Đúng rồi, tốt nhất là khoảng thời gian trung học phổ thông đó, đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau...!
Nhật ký còn chưa viết xong.

Giấc mơ đã bị ngắt quãng vội vã.

Thẩm Dũ nắm lấy chăn, thở dốc từng hơi, nước mắt không ngừng lăn dài, đầu cũng đau đến mức sắp nứt ra.


Đây là lần đầu tiên, mới mơ được một nửa, cậu đã tỉnh lại.

Rất nhiều rất nhiều, kí ức nhiều hơn trước kia điên cuồng chui vào trong đầu cậu, Thẩm Dũ có thể cảm nhận được vỏ não đang vội vã thu lấy thông tin, cậu không có cách nào ngăn lại được, cũng không muốn ngăn cản, chỉ có thể ra sức nắm lấy chăn, nhẫn nại chịu đựng cơn đau dường như không có hồi kết này.

Lúc Thẩm Dũ ngất đi, còn đang nghĩ, đến cùng là cậu đã phải chịu đựng đau đớn trong bao lâu.

"Hạ sốt rồi, những thứ khác tạm thời không có vấn đề gì."

"Nếu như bệnh nhân tỉnh lại, có thể gọi tôi."

Lúc Thẩm Dũ tỉnh lại, vừa vặn nghe thấy bác sĩ nói như vậy.

Cậu chỉ cảm thấy bản thân giống như vừa trải qua một trận lịch kiếp*, đột nhiên hiểu ra tại sao các vị thần tiên độ kiếp trong phim lại hét to như vậy, là đau đến mức cảm thấy đầu mình không còn là của mình nữa vậy.

* Lịch kiếp: Giống như một thử thách của người tu đạo.

Người đó sẽ phải trải qua lịch kiếp rồi đón nhận thiên kiếp và thăng chức.

Lịch kiếp là hình thức trả ơn, báo oán, trải qua những vướng bận trong đời sống.

Nó không quy định bạn phải là người, bạn có thể là một vật, yêu quái,...!miễn sao vượt qua thử thách là được.

(Nguồn: Facebook)

Cũng không khác với sét đánh là mấy.

Thẩm Dũ cử động ngón tay.

Còn chưa mở mắt ra, đột nhiên có một loại dự cảm xấu.

Phòng bệnh.

Mùi nước khử trùng quen thuộc.

Tiếng bác sĩ nói.

Không có tiếng của bất kì ai khác.

Không phải cậu...!trở lại kiếp trước rồi chứ?

Vậy...!Hoắc Duệ phải làm sao đây?

Sao cậu có thể, vứt bỏ Hoắc Duệ một lần nữa?

Thẩm Dũ mở mí mắt ra, nhưng thật sự quá nặng, giống như có vật gì đang đè lên vậy.

Cậu còn chưa gắng sức thành công, đã nghe thấy tiếng người đi lại.

Thật tốt.

Chắc không phải là kiếp trước rồi.

"Bác sĩ, bác sĩ, đừng đi mà! Mau nhìn bạn cùng bàn hình như cử động rồi này! Đm! Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"

"Nhanh gọi điện cho đại ca đi! ĐM!"

Là giọng nói quen thuộc của Lục Sơ Hành.

Sau đó là tiếng giày da giẫm trên sàn, bác sĩ vừa đi tới cửa, lại quay lại.

"Mày có thể nhỏ giọng chút được không, phòng bệnh bên cạnh cũng nghe thấy tiếng hét của mày rồi đấy!" Là giọng của Thích Vinh"

Lục Sơ Hành có chút tủi thân: "Không phải tao đang kích động sao? Lại nói, phòng bên cạnh làm gì có người chứ..

Đây là tầng trên cùng rồi."

Bác sĩ sờ mí mắt Thẩm Dũ.

Cuối cùng Thẩm Dũ cũng mở mắt, chỉ là vô cùng buồn ngủ.

"Không vấn đề gì, có thấy khó chịu chỗ nào không?" Bác sĩ hỏi.

Lục Sơ Hành cũng lập tức nhảy tới, trên người vẫn còn mặc đồng phục trường, bên ngoài là một cái áo khoác bông, nhìn rất lạnh.

"Đúng vậy, bạn cùng bàn, có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Thích Vinh kéo cổ áo sau áo khoác của Lục Sơ Hành lại: "Có thể ngậm mồm chút được không, lát nữa đại ca về sẽ mắng mày chết đấy."

Lục Sơ Hành: "...Ầu."

Thẩm Dũ cười một tiếng.

Nhưng sắc mặt cậu vẫn hơi trắng, cười lên lại có chút yếu ớt.

"Không sao --- Cháu bị làm sao vậy ạ?"

Bác sĩ điều chỉnh tốc độ truyền dịch một chút: "Sốt cao, 39.8 độ, cao hơn chút nữa, có thể sẽ không thể vui vẻ nói chuyện như bây giờ nữa."

Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên.

Cậu chỉ nhớ mình hôn mê bất tỉnh.

Không nhớ gì nữa.

Trừ những kí ức kia.

Bác sĩ thấy mặt cậu mờ mịt, lại kiên nhẫn giải thích: "Yên tâm đi, đã kiểm tra toàn diện cho cháu rồi, tạm thời chưa phát hiện ra trên cơ thể có chỗ nào khác thường cả, có điều là đề nghị sau này nên làm kiểm tra thân thể định kì."

Thẩm Dũ phản ứng, có thể là sau khi hạ sốt, phản ứng cũng hơi chậm.

"Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ."

"Giờ nghỉ ngơi cho khoẻ là được rồi, nếu như đói có thể ăn uống gì đó, uống nhiều nước một chút, uống nước nóng để thông cổ họng." Nói xong, bác sĩ ghi chép một chút, lại đi ra ngoài.

Cổ họng Thẩm Dũ quả thực rất khô.


Bác sĩ vừa đi khỏi, Lục Sơ Hành lập tức nhảy tót đến đầu giường, đưa tay sờ trán Thẩm Dũ một cái, không nóng.

"A, bạn cùng bàn, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi!"

Thẩm Dũ ừ một tiếng.

Thích Vinh lập tức cầm nước nóng lên.

Trò cười, đại ca đi tìm chú Hoắc liên lạc với bác sĩ chuyên khoa, nếu lúc này bọn họ không chăm sóc chị dâu chu đáo, đại ca trở lại không phải sẽ hai người sẽ no đòn sao.

Thẩm Dũ nhận nước, đang định bò dậy uống nước, Thích Vinh lập tức đi vòng qua chỉnh giường cho cậu.

Thẩm - biết tại sao Thích Vinh lại tích cực như vậy - Dũ: "..." Cũng không cần làm vậy mà.

Lục Sơ Hành lại chẳng thấy có gì kì lạ, vẫn tiếp tục nói: "Cậu không biết chứ, sáng nay bọn tôi đến lớp phát hiện ra cậu vẫn chưa tới, gọi điện thoại cho cậu cũng không được..."

May mà Lục Sơ Hành là loại người tố chất tâm lý cực kì vững vàng, cũng không bị doạ sợ.

Sáng sớm ngủ trong kí túc, sốt cao.

Nếu như không có người phát hiện ra, ai cũng biết sẽ để lại hậu quả gì.

Nhất là đại ca khi đó, gần như chớp mắt đã bế thốc người lên, bảo bạn họ liên lạc với bệnh viện gần nhất.

Người Thẩm Dũ thật sự quá nóng, nếu quả thực có chuyện gì ngoài ý muốn, phòng y tế của trường không thể đảm đương nổi.

Bọn họ chỉ mất mười phút để đưa Thẩm Dũ đến bệnh viện để chữa trị.

Tuy vậy nhưng, đại ca quá khoa trương, chỉ sốt thôi, còn muốn liên lạc với bác sĩ chuyên khoa gì gì đó tới kiểm tra cho bạn cùng bàn.

May mà loại đầu gỗ Lục Sơ Hành, lúc này đang bắt đầu xin lỗi ý tưởng hai người không hợp nhau của mình trước kia.

Đại ca rõ ràng cũng rất quan tâm đến bạn cùng bàn á!

Thẩm Dũ vừa uống nước, vừa nghe Lục Sơ Hành nói.

Là vì tiếp thu quá nhiều ký ức, đại não phải chịu áp lực quá lớn sao?

Chỉ có thể giải thích như vậy.

Những kí ức kia ---

Thẩm Dũ rũ mắt xuống, không tự chỉ nắm chặt lấy ly nước.

Cậu không muốn suy nghĩ nữa.

Rất nhiều chuyện, phù hợp với giấc mơ của cậu, chỉ là liên quan tới những kí ức sau khi cậu tỉnh lại kia, khiến cho Thẩm Dũ cảm thấy, mình thật xấu xa.

Sao cậu có thể, làm vậy với Hoắc Duệ chứ.

Thẩm Dũ nhắm mắt: "Hoắc Duệ đâu rồi?"

Uống nước xong, giọng khá hơn nhiều.

"Đại ca đi tìm chú để liên lạc với chuyên gia rồi!" Lục Sơ Hành vẫn cảm thấy quá khoa trương.

Ly nước trong tay Thẩm Dũ run lên một cái: "...? Chuyên...!Chuyên gia á?"

Thật là...!khủng bố.

Tốc độ của Hoắc Chí Kiều rất nhanh.

Ba giờ sau khi Thẩm Dũ tỉnh lại, một vị bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng được mời đến bệnh viện này.

Rất nhiều bác sĩ trong bệnh viện kinh ngạc tưởng rằng người ta tới lên lớp.

Hoắc Duệ trở lại sớm hơn chuyên gia, vẫn mang cơm cô giúp việc trong nhà làm cho Thẩm Dũ.

Mặc dù thấy Thẩm Dũ đã tỉnh lại, sắc mặt hắn vẫn không tốt hơn.

Rõ ràng là trời tháng mười hai, nhưng cả người hắn vẫn nhễ nhại mồ hôi.

Hắn vừa trở về, để Lục Sơ Hành và Thích Vinh đã ở đây rất lâu ra ngoài ăn cơm, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Thẩm Dũ và Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ im lặng, không lên tiếng mở hộp giữ nhiệt ra.

Canh cô giúp việc hầm.

Mùi thơm của canh nhanh chóng lan toả.

Thẩm Dũ cả ngày nay chưa ăn uống gì, bụng kêu ùng ục.

Cậu hơi ngượng ngùng nâng mí mắt lên nhìn Hoắc Duệ một cái, hơi chột dạ: "Tôi..."

Hoắc Duệ sầm mặt không nói câu nào.

Thẩm Dũ nhìn hắn một lúc, dời một chút đến mép giường, nắm lấy vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Xin lỗi, kiếp trước đã vứt bỏ cậu như vậy.

Nhưng xin lỗi thì có ích gì chứ.

Trong lòng Thẩm Dũ cười khổ.

Hoắc Duệ ừ một tiếng.


Hắn chỉ cho rằng Thẩm Dũ xin lỗi hắn vì đã để cho hắn lo lắng.

Người này, cũng biết dùng phương thức này để khiến mình mềm lòng.

Hoắc Duệ kiềm chế đè lấy gáy Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ ngẩng đầu, vô cùng tội nghiệp nhìn chằm chằm vào hắn: "Tôi đói."

Thẩm Dũ đột nhiên nghĩ tới xưng hô khác, nhưng đến mép rồi vẫn không nói ra được.

Thật sự quá xấu hổ.

Hoắc Duệ lại ừ một tiếng.

Thẩm Dũ vẫn nắm lấy vạt áo hắn, giọng yếu ớt, lại cộng thêm hơi khàn: "Anh trai ơi, em đói."

Vẻ mặt Hoắc Duệ hơi khựng lại.

"Gọi bậy gọi bạ cái gì."

Đây là phòng bệnh.

Có phải là thấy hắn trưởng thành rồi, nói cái gì cũng được, đúng không?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play