"Năm hai, là giai đoạn quan trọng nhất của trung học phổ thông!" Trương Kiến Thanh hung hăng ném giáo án xuống bàn, không cần nghi ngờ, lớp bên cạnh cũng có thể nghe được.

"Các em có phải là kết quả liên thi không ảnh hưởng gì đúng không? Lần sau lại tiếp tục cố gắng đúng không?"

"Các em còn nhớ đến thành tích lúc mới vào lớp không! Các em có thấy có lỗi với lớp học hiện tại không? Tôi thấy kì sau các em thi chia lớp, nên không muốn ở chung một lớp nữa!"

"Vốn dĩ thành tích của em đã kém rồi mà..." Lục Sơ Hành nhỏ giọng nói.

"Lục Sơ Hành! Đi ra ngoài đứng cho tôi!"

Trương Kiến Thanh đang trong cơn giận dữ, nhất là trong đợt thi này, Bạch Huỷ bị bắt vì gian lận.

Trước kia Bạch Huỷ rõ ràng là học sinh ngoan, nhưng lại gây nên chuyện gian lận này, mặc dù gian lận không thành công, nhưng cũng vẫn là gian lận, bị bắt tại trận.

Đối với học sinh mà nói, gian lận là một hành động rất nghiêm trọng.

Thẩm Dũ liếc sang bên cạnh, hơi có chút đồng tình.

Trường Kiến Thanh nhìn chằm chằm vào Lục Sơ Hành đi ra ngoài xong rồi, mới nói tiếp: "Liên thi lần này, lớp chúng ta đứng thứ tư toàn trường."

Vừa dứt lời, một trận thán phục "Con mẹ nó" "ĐM".

Dù gì cũng tiến bộ hơn thi tháng.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ít nhất chủ nhiệm lớp cũng sẽ không làm khó bọn họ quá nhiều.

Thẩm Dũ vẫn chưa dám thở dài.

Cậu không có quá nhiều kì vọng đối với chia lớp học kì kế của năm hai, dù gì thì với thành tích của cậu, muốn thi được vào lớp 1 rất khó, chắc sẽ không thể học cùng lớp với Hoắc Duệ.

Chỉ là cậu hi vọng thành tích của mình có thể từ từ tiến bộ, dù là tiến được vài vị trí thôi cũng được.

Vì hồi hộp, ngay cả sống lưng của cậu cũng ưỡn thẳng tăm tắp, tay phải không tự chủ mà nắm lấy trang sách, tay trái đặt trên đầu gối, vốn đang nắm chặt lấy quần đồng phục.

Nhưng đột nhiên có một bàn tay đặt lên mu bàn tay của cậu.

Dưới bàn học, bàn tay này nắm chặt lấy tay cậu, ép ngón tay cậu phải đan vào ngón tay của mình.

Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên, theo phản xạ nhìn xung quanh.

Không có ai để ý đến bọn họ.

Đối phương hơi nhăn mày nghiêng đầu nhìn cậu, tựa như không hài lòng với dáng vẻ hồi hộp không chịu được này của cậu, cái nắm tay dần dần chặt hơn, mười ngón tay dường như không còn chút khe hở nào.

Trong lòng Thẩm Dũ đột nhiên bình tĩnh lại.

Người này, luôn dùng những phương thức kì quặc để an ủi mình.

Cậu nghĩ nghĩ, cười khẽ một tiếng.

Trương Kiến Thanh: "Lại còn cười! Thấy thành tích này của mình tốt quá rồi hả!"

Thẩm Dũ lập tức thu lại biểu tình, thậm chí còn rút tay mình về.

Tuy nhiên tên đầu sỏ kia lại nắm chặt hơn, dường như còn rất vui vẻ, còn chạm vào lòng bàn tay cậu mấy cái.

Mặt Thẩm Dũ đỏ ngay lập tức.

Ở trong lớp, mặc dù không phải ánh mắt mọi người dõi theo, nhưng có lúc sẽ bị người phát hiện ra, bên tai là giọng của giáo viên, tiếng nói nhỏ của các bạn.


Trương Kiến Thanh vẫn còn tiếp tục: "Có phải cảm thấy có tiến bộ không?"

"Lúc thi tháng lớp chúng ta thiếu mấy người? Liên thi lần này thì sao? Ngoại trừ không điểm tiếng Anh của Bạch Huỷ ra..." Lời ông vừa dứt, một đám người nhìn về phía Bạch Huỷ, mà sắc mặt Bạch Huỷ đã trắng bệch.

"Học tập là chuyện của các em, trước đó tôi đã nói rồi, về tự kiểm điểm cho tôi!"

"Thành tích đứng nhất toàn trường lần này vẫn là lớp chúng ta, trước tiên năm hai năm mươi lớp chúng ta tổng cộng có ba bạn, đứng đầu các môn học..." Nói đến đây, Trương Kiến Thanh dừng một lúc, nhìn về phía Hoắc Duệ ngồi cuối lớp, vẫn bình thản như thế, căn bản là không nghe ông nói gì.

"Đứng đầu năm môn đều là Hoắc Duệ, những môn phụ khác tạm thời chưa biết điểm, thứ hạng trong thành phố cũng chưa công bố, lần này không ít bạn tiến bộ, cũng không ít bạn tụt lùi! Dĩ nhiên còn có bạn Tống Dương vẫn luôn chung thành với vị trí bét lớp."

Tống Dương gãi gãi gáy, còn cười rất vui vẻ.

Trương Kiến Thanh cười nhạt.

"Như bạn Thẩm Dũ, lần thi này xếp thứ ba mươi trong lớp, tiến bộ rất lớn."

Lớp bọn họ tổng cộng có bốn mươi người.

Mặc dù được khen ngợi, nhưng quả thật Thẩm Dũ không vui vẻ như vậy.

Quả nhiên thành tích không chỉ là ngày một ngày hai đã đạt được.

Chỉ là với thành tích hiện tại của cậu, muốn thi vào cùng trường với Hoắc Duệ, nói đơn giản thì là một trời một vực.

Lần thi này cậu làm khá ổn, nguyên nhân lớn là trước khi thi Hoắc Duệ khoanh vùng cho cậu, phạm vi nội dung thi cũng nhỏ.

Trương Kiến Thanh lại khen ngợi mấy bạn nữa, nhắc đến mấy bạn thành tích tụt lùi, những điều này sau khi thi mọi người cũng đã quen, có giáo viên nào không hi vọng học sinh của mình gần thêm một tầng.

Nói xong những chuyện này, Trương Kiến Thanh lại bảo cán sự môn toán trả lại bài thi, tiện thể gọi Lục Sơ Hành về lớp, bắt đầu chữa đề thi toán.

Hết giờ học.

"Bạn cùng bàn quá toẹt, từ ba mươi chín đến ba mươi! Chín hạng luôn!

Lục Sơ hành cầm phiếu trả lời, biểu tình còn kích động hơn của bản thân Thẩm Dũ.

Mặc dù là lời khen ngợi thật, thậm chí là hâm mộ, Lục Sơ Hành vẫn nhận được ánh mắt như dao găm của Hoắc Duệ.

Thẩm Dũ liếc mắt nhìn phiếu trả lời của Lục Sơ Hành.

Được lắm, 30 điểm đỏ thắm luôn.

Đột nhiên cậu cảm giác được một loại thành tựu không thể giải thích được.

Tính toán một chút, loại trừ chữ "Giải" ở cuối bài, chắc cũng đã lấy được hơn hai mươi điểm rồi.

Lần này độ khó của môn toán bậc trung trở lên, 82 điểm của cậu dù gì cũng đã được đứng giữa lớp, là môn duy nhất không kéo điểm trung bình của lớp xuống.

Nhưng lại nhìn sang phiếu trả lời của Hoắc Duệ.

150 điểm tối đa, ngay cả Trương Kiến Thanh cũng nói đề thi hơi khó, người này lấy được hơn 145 điểm, trừ một ý nhỏ cuối của bài cuối cùng, thuộc phạm vi thi học sinh giỏi quốc gia, Trương Kiến Thanh vừa nãy dứt khoát không giảng, sau này thi đại học sẽ không thi vào loại bài này.

Nhưng mới nãy Thẩm Dũ tận mắt nhìn thấy giấy nháp của Hoắc Duệ, ý nhỏ kia rõ ràng đã được giải rồi.

Gần đây trường học có tin đồn tìm người tham gia thi toán quốc gia, nếu như có giải, sau này thi vào đại học sẽ được cộng điểm.

Hoắc Duệ hiển nhiên là không thèm cái cộng điểm này.

Người so với người, thật muốn tức chết người.

Cũng may mà người này là bạn trai mình, vẫn có chút kiêu ngạo.

Thẩm Dũ nghĩ nghĩ, trên mặt mang theo ý cười.

Không phải chỉ có chút kiêu ngạo, mà là rất kiêu ngạo.

Sau một tuần có kết quả, không khí học tập trong lớp chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Ngược lại lại khiến cho sắc mặt Trương Kiến Thanh hoà hoãn một tuần.

Một tuần trôi qua rất nhanh, tối thứ sau, năm người vào siêu thị.

Thẩm Dũ nói: "Tôi đi mua đồ ăn, các cậu có thể đi lấy chút đồ ăn vặt và đồ uống."

Dù sao thì mai là sinh nhật Hoắc Duệ, hắn muốn ăn gì tự mình chọn cũng không vấn đề gì.

Lục Sơ Hành nói: "Ấy, tôi muốn ăn thịt! Mua thêm thịt nha!"

Thẩm Dũ cười đáp.

Sắc mặt Hoắc Duệ còn khó ở hơn lúc mới vào.


Năm người chia làm hai nhóm.

Tối thứ sau siêu thị có nhiều ngừi, nhất là quầy rau và quầy thịt, phần lớp đều là người trẻ sau khi tan làm đến mua thức ăn, hoặc là vợ chồng son, chen chúc một chỗ, các cặp nói chuyện, tư thế thân mật.

Thẩm Dũ đẩy xe nhỏ, đi ngang hàng Hoắc Duệ, vai chạm vai, "Muốn ăn gì?"

Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng, như đứa trẻ con cáu kỉnh vậy.

Thẩm Dũ dừng lại, hắn cũng dừng lại.

Thẩm Dũ đứng ở trước quầy rau xanh, quay đầu nhìn hắn, trong mắt có tia sáng loé lên: "Nói đi, muốn ăn gì."

Giọng còn rất hung ác.

Hoắc Duệ hơi rủ mắt xuống.

Hay lắm, còn học được uy hiếp nữa.

Hỏi hắn có đi siêu thị không, cũng không nói là dẫn thêm ba cái bóng đèn đi cùng.

"Được, vậy để tôi kéo thêm người đi." Giọng Thẩm Dũ mềm nhũn, lại nhích lại gần Hoắc Duệ.

Siêu thị nhiều người, không thích hợp để làm động tác thân mật.

Hoắc Duệ cười nhẹ: "Cậu cố ý hả?"

Rõ ràng là không tin.

Thẩm Dũ ách một tiếng, "Không phải tôi chỉ đích danh cậu sao? Ở chung với nhau một lúc rất khó..."

Cậu còn chưa nói xong, chân đã bị chạm một cái.

Một bé trai chưa cao bằng chân cậu va vào người cậu, một câu xin lỗi cũng không có, chạy mất.

Sau lưng có người lớn đi theo, dường như chả có vấn đề gì, vẫn chậm rãi chọn đồ.

Sắc mặt của Hoắc Duệ lại đen đi, nếu như không phải vì có nhiều người, Thẩm Dũ cảm thấy hắn đã chạy theo tính sổ với đứa trẻ.

Thẩm Dũ kéo tay hắn: "Càng ngày càng nhiều người."

Hoắc Duệ rốt cuộc cũng chịu đi về phía trước một bước.

Nghiêng người chặn bên phải của Thẩm Dũ lại.

Đứa trẻ vừa nãy vẫn chạy đi chạy lại ở bên phải, cảm giác có thể va vào người bất cứ lúc nào, người lớn cũng chẳng ngó ngàng gì tới.

"Có muốn cần tây không?"

Hoắc Duệ: "Tuỳ."

Thẩm Dũ: "...!Được, vậy thì bắp cải?"

Hoắc Duệ: "Tuỳ."

Thẩm Dũ: "...!Có muốn tôi không?"

Hoắc Duệ: "Muốn."

Tai Thẩm Dũ vừa đỏ vừa tức: "Tôi còn tưởng cậu trả lời tự động, cái gì cũng tuỳ."

Hoắc Duệ nghe ý nhạo báng trong giọng nói của cậu, một tay chống lên quầy, một tay khác vòng sau lưng Thẩm Dũ, cánh tay không biết vô tình hay cố ý đụng phải lưng cậu, cuối cùng rơi xuống bên eo cậu, gần như ôm người trong vòng tay, đến cả chân cũng sát lại gần một chỗ.

Thẩm Dũ kinh ngạc một chút.

Quá nhiều người bên cạnh, không biết là ai chen tới một chút, cánh tay Hoắc Duệ dính luôn lên eo của cậu, tuy nhiên bởi vì mặc nhiều đồ, không cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.

"Cậu lùi về sau chút đi." Thẩm Dũ nói.

Hoắc Duệ sầm mặt lại: "Không."

Tai Thẩm Dũ càng đỏ hơn, hơi thở người này bên tai cậu, phạm quy quá mức rồi.

Hoắc Duệ lại dán lại gần người cậu hơn, dường như là cố ý.

Mặc dù xung quanh nhiều người, nhưng mọi người đều đang vội vã bận bịu, không ai để ý đến bọn họ, hoặc là cũng chỉ liếc một cái, cũng sẽ chỉ nghĩ là hai đứa bạn thân đang chơi đùa.

Thẩm Dũ bình ổn hơi thở, nhỏ giọng tiến đến bên tai Hoắc Duệ: "Bạn trai, cậu lùi về phía sau một chút đi, cậu như vậy làm sao tôi chọn được đồ ăn đây."

Một tiếng bạn trai này đè thấp giọng, có chút mềm.

Ánh mắt Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào gáy cậu, hai giây sau, tự động lùi về phía sau, từ bên phải vòng sang bên trái.

Đứa trẻ vừa nãy lại chạy tới.

Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.

"Ăn thịt gà không?"

Hoắc Duệ đổi sang cách trả lời khác: "Cậu nấu được thì tôi ăn."

Thẩm Dũ gật đầu một cái: "Tôi làm được nhiều món, nhưng lâu rồi chưa nấu nướng gì thì phải, không biết tay nghề thế nào rồi."

Kiếp trước cậu học nấu nướng rất nhiều món, càng về sau công việc càng bận rộn cũng không thể làm nữa, nhưng mùi vị kia thì hẳn là vẫn có thể làm được.

Nghe vậy, Hoắc Duệ hạ mí mắt.

Vẻ mặt không hiểu sao có chút ôn nhu.

"Biết rồi." Mặc dù giọng vẫn cứng ngắc.

Thẩm Dũ cười khẽ.

Hoắc Duệ càng ngày càng đáng yêu.

Chọn thức ăn xong, hai người bọn họ xếp hàng ở quầy thu ngân, thuận tiện chờ bọn Lục Sơ Hành.

Thẩm Dũ gửi tin nhắn cho Tống Dương, hỏi bọn họ xong chưa, ba người đã đẩy một xe đồ ăn tới.

Thẩm Dũ ngừng trệ một lúc, khẩu vị của người trẻ tuổi thật là tốt.

Lúc ra khỏi siêu thị, lúc ra khỏi siêu thị, cơn mưa dầm mấy ngày rốt cuộc cũng tạnh.

Chỉ là trời đã tối, một mảnh mờ mịt.

Trên đường có mấy vũng nước, đạp một cái nước văng ra tung toé.

Vì phải ôm một đống đồ, mấy người buộc phải chờ xe ở trạm.

Cuối cùng tuyến xe buýt vẫn chưa đến, Lục Sơ Hành và Tống Dương ôm đồ đùa giỡn, Thích Vinh đứng ở giữa hai người khuyên can.

Thẩm Dũ và Hoắc Duệ cũng đứng xếp hàng, trong tay cậu không có gì, tất cả đã bị Hoắc Duệ cầm lấy hết rồi.

"Lát nữa dọn dẹp xong lại về kí túc chứ? Ở bên kia tôi chỉ có một cái giường, nhiều người như vậy không ở được."

Sáng sớm mai chạy qua ăn sáng cũng kịp.

Hoắc Duệ cười hừ: "Vốn cũng không định ở lại."

Hắn ở lại thì cũng được, ba cái bóng đèn kia còn muốn ở lại hả? Có phải là mơ quá đẹp rồi không?

Thẩm Dũ ừ một tiếng.

Còn chưa kịp nói tiếp, điện thoại của Hoắc Duệ đã vang lên.

Là tiếng rung.

Hai người đứng gần nhau, chân chạm vào nhau, Thẩm Dũ cảm nhận được, vậy mà hết lần này tới lần khác Hoắc Duệ vẫn không cảm thấy gì.

Thẩm Dũ dùng đầu gối đá đá hắn.

"Điện thoại kìa."

Vừa nói vừa ôm lấy đồ trong tay hắn, phần lớn đều là đồ ăn.

Hoắc Duệ chậc nhẹ, dường như không hài lòng với việc có người quấy rầy bọn họ.

Nhưng vẫn nghe lời lấy điện thoại di động ra, trong nháy mắt thấy người gọi tới đó, sắc mặt trở nên khó coi.

Ánh đèn ven đường sáng lên, hắn nhìn Thẩm Dũ một cái.

Sau đó nhận điện thoại trước mặt cậu.

Hoắc Chí Kiều ho khan một tiếng, nói: "Vẫn chưa về?"

Giọng Hoắc Duệ không tốt lắm: "Đã nói là không về rồi."

"Ôi trời, cha tự tay làm cơm cho con, ngày mai con không về, hôm nay về ăn một bữa cơm tối chắc không sao chứ?"

"Dì của con nhắc mãi muốn đón sinh nhật với con nữa."

Vẻ mặt Hoắc Duệ chuyển sang khó ở, không nói tiếng nào.

Thẩm Dũ kéo áo hắn.

"Con đang ở đâu? Cha bảo tài xế đến đón con."

Hoắc Duệ cúp điện thoại.

Thẩm Dũ nghe được một chút, trước kia cậu không hỏi chuyện trong nhà Hoắc Duệ, chỉ biết là mẹ ruột của Hoắc Duệ đã qua đời, mẹ hiện tại là người cha hắn cưới về sau.

Cậu còn nhớ hồi mới tới, nhà Hoắc Duệ luôn có chuyện.

Gần đây hình như không xảy ra chuyện gì.


"Cha cậu hả?" Cậu dò xét hỏi.

Sắc mặt Hoắc Duệ vẫn chưa tốt lên, gật đầu một cái.

Thẩm Dũ hỏi: "Bảo cậu về nhà tổ chức sinh nhật sao?"

Hoắc Duệ lại gật đầu lần nữa.

"Vậy cậu về ăn tối đi, mai tới sớm một chút? Dù sao bọn tôi trang trí sân, sinh nhật này của cậu cũng không nên tổ chức ở sân, nếu không cũng không vui."

Hoắc Duệ lùi về phía sau, "Đuổi tôi?"

Thẩm Dũ: "...!Không đâu, chỉ cảm thấy nếu như là ngày sinh nhật, ăn một bữa cơm với gia đình hẳn sẽ vui hơn."

Trước kia cậu cũng rất muốn đón sinh nhật với Văn Thiến, nhưng lại quá xa vời.

Giờ cậu cũng không có suy nghĩ này nữa, chỉ là hâm mộ thôi.

Nếu như không phải ở trong tình huống không thể gọi người kia là người nhà, cùng nhau đón sinh nhật cũng sẽ có cảm giác thoả mãn.

Nhưng cậu không muốn ép Hoắc Duệ.

Cậu cảm thấy Hoắc Duệ chắc không hận cha hắn như thế, nếu không kiếp trước cũng sẽ không trở về kế thừa gia sản, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hoắc Duệ quay đầu đi, rũ mắt nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, không biết có phải là do đèn đường hay không, vẻ mặt của Thẩm Dũ dường như không vui vẻ chút nào.

Hắn với tay, bao lên gáy Thẩm Dũ, sau đó quay đầu mắt nhìn về phía trước, giọng vô cùng bình thản: "Về sau tôi đi ăn với cậu."

Thẩm Dũ: "..."

"À đúng, cậu phải đi ăn với tôi chứ."

...!
Thẩm Dũ ôm một đống đồ vào tiểu khu, giày sắp bị nước thấm ướt.

"Hoàn cảnh ở tiểu khu này vẫn có thể ở được á!" Lục Sơ Hành, Thích Vinh và Tống Dương ôm đồ trong ngực.

Mấy người này lần đầu tiên tới, nhà Thẩm Dũ thuê không lớn lắm, cảnh bên ngoài cũng không tệ, gian phòng cho cậu thuê kia cũng không đắt, vì chủ nhà là một bà lão lớn tuổi, cháu trai đón người đến biệt thự ở, phòng này để trống không ai ở, còn không bằng cho thuê.

Lúc xem phòng, bà lão thấy Thẩm Dũ còn nhỏ, cũng không đi cùng phụ huynh, đoán chúng là nghĩ đến bản thân mình cô đơn nhiều năm như vậy sinh ra đồng cảm, cho nên tiền thuê phòng của cậu rẻ hơn rất nhiều.

"Vẫn có thể ở được, một thời gian không ở rồi, có thể trong nhà hơi bẩn." Thẩm Dũ nói.

"Không sao đâu! Không phải bọn tôi đến để quét dọn sao!" Tống Dương nhảy nhảy tại chỗ, không hổ là học sinh thể dục, nhảy khiến nước bắn tung toé lên người Lục Sơ Hành và Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ: "..."

Cậu quay sang nhìn Tống Dương sâu kín một cái, Lục Sơ Hành đã ôm một đống đồ va vào người Tống Dương.

"Đuổi theo tôi đi! Bạn học Trầm! Bọn tôi đến dưới lầu nhà cậu đợi!" Nói xong, hai người đã chạy mất dạng.

Chỉ còn lại Thích Vinh và Thẩm Dũ nhìn nhau.

Thích Vinh: "Chạy cùng nhau đi, bạn cùng bàn!"

"Thi xem ai chạy nhanh hơn!"

Thẩm Dũ vốn không muốn chạy thi, nhưng nghe Thích Vinh nói, ngược lại lại có chút dao động.

Dù sao đi nữa, với thân thể của cậu bây giờ, cũng mới chỉ mười bảy tuổi thôi, không ai biết cậu đã hai mươi tám tuổi, ấu trĩ chút cũng không ai nói gì.

"Được!" Vừa nói, cậu vừa giậm chân tại chỗ, nước bắn lên người Thích Vinh, sau đó liều mạng chạy về phía trước.

Có thể là do mưa ngớt không lâu, gió vẫn mạnh hơn bình thường một chút, tóc Thẩm Dũ cũng bị gió thổi tung lên, nhưng không mệt mỏi chút nào, cũng không thấy lạnh.

Lại cảm thấy sảng khoái.

Thích Vinh vẫn còn đang giẫm nước đuổi sau lưng cậu: "Gió lạnh quá quá quá quá quá!"

Thẩm Dũ cười ra tiếng.

Có lẽ đây chính là thanh xuân.

Niềm vui của con trai, chắc chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lúc hai người chạy tới nhà Thẩm Dũ, ống quần và giày đã ướt sũng, Lục Sơ Hành và Tống Dương cũng không khá hơn chút nào, Lục Sơ Hành ôm đồ tựa vào cửa thở hổn hển, Tống Dương khoẻ hơn hắn một chút, thể lực tốt, chạy lâu như vậy mà hơi thở vẫn bình thường.

"Trước tiên quét dọn qua một chút, tôi đi xử lý mấy thứ này." Thẩm Dũ lấy chổi lau nhà, giẻ lau các thứ trong phòng để đồ ra, đưa từng người.

Ba nam sinh chưa bao giờ làm việc nhà đang oẳn tù tì trong phòng khách.

"Đứa nào thua quét dọn phòng bếp!" Là Lục Sơ Hành.

Phòng bếp là phòng dọn dẹp vất vả nhất.


Thẩm Dũ ngồi xổm dưới đất dọn dẹp tủ lạnh, may mà lúc trước không dự trữ đồ ăn, trong tủ lạnh khá sạch sẽ, nhưng phải mở một lúc mới có thể dùng, nếu nhiệt độ không đủ, còn không bằng ngoài phòng.

"Đứa thua tiếp quét dọn phòng khách!"Còn lại hai người Tống Dương và Thích Vinh, Lục Sơ Hành vẻ mặt đau khổ đi vào bếp.

Thẩm Dũ nhìn hai người một cái, phân chia khu vực quét dọn thôi mà vẻ mặt như đi đánh giặc vậy.

Hai chân Tống Dương và Thích Vinh giang rộng hơi ngồi xổm, bắt đầu oẳn tù tì.

Khí thế phừng phừng.

Nửa phút sau, Tống Dương reo lên.

Thẩm Dũ ngẩng đầu: "Cậu thắng hả?"

Tống Dương sờ sau gáy: "Đúng!"

Thẩm Dũ nói: "Không còn phòng cho cậu dọn nữa, chỉ còn lại phòng ngủ, để tôi dọn cho, cậu giúp Lục Sơ Hành và Thích Vinh đi.

Tống Dương: "...???" Cuối cùng hắn là người thắng nhưng lại là người bận rộn nhất?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play