Hoắc Duệ nói xong câu này, liền biến mất khỏi tầm mắt của phòng 605.

Thẩm Dũ đứng ở cánh cửa nghe được toàn bộ câu chuyện: "..."

Rõ ràng là trước đã thử quần áo rồi, chỉ cần sớm mai thay ra là được, cậu không tin Hoắc Duệ chỉ tới đây thử quần áo.

Sau khi hai người yêu nhau, Thẩm Dũ phát hiện trình độ dính người của Hoắc Duệ vượt qua phạm vi hiểu biết của mình.

Nhưng...!cũng phải thừa nhận, Thẩm Dũ rất thích cảm giác này.

Bảy phút sau, Thẩm Dũ quả thực không nhịn được nữa, đá đá bắp chân Hoắc Duệ.

"Được rồi...!Bỏ ra đi..."

Cậu không nói tiếp vế sau.

Hoắc Duệ nắm lấy gáy cậu, kiềm chế bóp hai cái, lùi về sau một chút, lại hôn lên môi cậu một cái.

Trước khi hắn lui về, Thẩm Dũ cũng không nhịn được, tiến đến hôn một cái lên khoé môi hắn.

Mãi sau, Hoắc Duệ khàn giọng: "Còn hôn chưa đủ hả?"

Tay hắn còn đang đặt trên gáy Thẩm Dũ, xoa xoa một cái.

Thẩm Dũ im lặng một chút, lại chủ động tiến đến.

Hai người lại trêu ghẹo nhau một lúc, lúc này làm thế nào cũng thấy không đủ, hận không thể dính chung vào một chỗ.

Nhưng trừ việc hôn môi một lúc, hai người cũng không thể làm chuyện gì nữa, lập tức phải tắt đèn, tình huống sau khi tắt đèn có thể càng không khống chế được.

Thẩm Dũ lại đẩy đầu đối phương ra.

Hai người tỉnh táo một lúc, vẻ mặt Hoắc Duệ có chút tối sầm, ánh mắt không đặt trên người Thẩm Dũ nữa, mà đứng ở mép giường thổi gió một lúc.

Gió lớn buổi tối tháng mười một, chút ngột ngạt trong phòng ngủ được xua tan.

Thẩm Dũ cầm đồng phục: "Tôi vào phòng vệ sinh thay đồ."

Bản thân mượn cớ thử quần áo để hai người có cơ hội ở cạnh nhau một lúc.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này thay nhanh hơn, Thẩm Dũ chỉnh cổ áo một lúc rồi đi ra, đã thấy Hoắc Duệ cầm cà vạt đứng chờ ở cửa phòng vệ sinh.

"Cậu cúi thấp xuống." Thẩm Dũ kéo cà vạt lại gần mình.

Hoắc Duệ hơi hạ mi mắt, tầm mắt rơi trên mí mắt của Thẩm Dũ, nam sinh hơi cúi người, đầu hơi nghiêng về phía trước, mí mắt hơi run run, vẻ mặt chuyên chú.

Ngón tay Hoắc Duệ cong bên thân, lại đặt ngang hông Thẩm Dũ, ôm người lại gần mình.


Đường nhìn của hắn từ trên xuống, đến mũi cậu, đến đôi môi bị sứt chút da của cậu, rồi đến hai tay cậu đang thắt cà vạt trước ngực mình.

Tay con trai không nhỏ xinh giống tay con gái, nhưng lại trắng hơn tay của con trai, xương ngón tay cũng rõ ràng, đôi bàn tay này mới nãy còn kéo áo sơ mi của hắn tạo thành mấy nếp nhăn.

Mấy giây sau, đôi tay linh hoạt đã thắt xong một chiếc cà vạt xinh đẹp.

Mặt Hoắc Duệ hơi đen đi.

Thắt nhanh vậy.

Thẩm Dũ vô cùng hài lòng, cậu chưa từng thắt cà vạt cho ai, không giống với cảm giác thắt cà vạt cho bản thân, một cảm giác thoả mãn hết sức quỷ dị.

Cậu lùi hai bước: "Đẹp lắm."

Cậu chỉnh lại cổ áo Hoắc Duệ: "Cho bọn Lục Sơ Hành xem chút đi, kêu gào lâu như vậy rồi mà."

Hoắc Duệ cúi đầu liếc nhìn, sầm mặt lại: "Kệ bọn nó."

Tuy nói như vậy, hai người vẫn mặc bộ quần áo này đến phòng 605.

"Hỏng rồi, ngày mai toàn bộ nữ sinh trong trường này sẽ không còn yêu tao nữa!" Lục Sơ Hành vòng quanh hai người mấy vòng, cầm điện thoại chuyển chế độ chụp ảnh: "Bạn cùng bàn, cậu đứng cạnh cửa đi, tôi chụp cho cậu mấy tấm, hừ nếu sau này thiếu tiền, tôi sẽ bán ảnh của cậu."

"Nhất định là bọn con gái sẽ mua ầm ầm."

Đại ca không thích chụp ảnh, Lục Sơ Hành cũng lười hỏi hắn.

Thẩm Dũ: "..."

Ngẩng lên nhìn Hoắc Duệ một chút, đối phương vẻ mặt không vui dựa vào bàn đọc sách, hai tay nắm lại, nửa thân trên hơi nghiêng về sau, hơi khép mí mắt.

Hắn thân cao chân dài, mặc bộ này còn hiện lên rõ hơn so với đồng phục học sinh, chỉ đứng ở đó không nói lời nào cũng đủ để người khác mặt đỏ tim đập nhanh.

Tai Thẩm Dũ hơi nóng lên.

Thích Vinh ho khan một tiếng: "Hay là đại ca và bạn cùng bàn cùng chụp một tấm đi?"

Hoắc Duệ giễu cợt, hơi ghét bỏ: "Không."

Lục Sơ Hành ngồi xổm xuống đất, đổi góc độ phù hợp để chụp ảnh cho Thẩm Dũ, vừa nhắc lại: "Đại ca không thích chụp ảnh, mày cũng biết mà..."

Còn chưa nói hết câu, trong ống kính xuất hiện một cái chân, sau đó là cả người.

Lục Sơ Hành: "...?"

Thích Vinh im lặng một lúc.

Hoắc Duệ dựa lưng vào cửa, một tay khoác lên bả vai Thẩm Dũ thúc giục: "Nhanh chụp đi."

Giọng rất mất kiên nhẫn.

Thẩm Dũ cười khẽ, đứng gần hắn một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn giữa hai người.

Lục Sơ Hành liên tục hứ há mấy tiếng.

Nửa phút sau, đại khái là Hoắc Duệ không hài lòng với tư thế này lắm, lại nhích gần đến chỗ Thẩm Dũ, tay phải choàng qua khoác lên vai phải của Thẩm Dũ, trên mặt là biểu tình ghét bỏ.

Ở chỗ bọn Lục Sơ Hành không thấy được, lòng bàn tay hắn áp lên bả vai Thẩm Dũ.

Vẻ mặt Thẩm Dũ hơi bất ngờ, quay đầu lại nhìn hắn.

"Đẹp lắm đẹp lắm!" Lục Sơ Hành hình như không nhìn ra cái gì: "Kĩ thuật chụp ảnh của em là đỉnh của đỉnh luôn!"

Hắn đưa hình cho hai người xem, Hoắc Duệ chỉ nhìn một cái liền đứng sang bên cạnh.

Thẩm Dũ yên lặng mấy giây.

Có lẽ đây chính là kĩ thuật chụp ảnh của trai thẳng, không có dùng bất cứ filter nào, cũng may hai người không cần dùng những thứ này, dù là bị Lục Sơ Hành chụp góc chết, có thể thấy được.

Lục Sơ Hành gửi hình cho cậu, đúng lục kí túc xá tắt đèn.


Lục Sơ Hành vẫn không ngừng "Lần sau lại tìm tôi chụp!" "Ngày mai tôi làm nhiếp ảnh gia cho các cậu" "Kĩ thuật chụp ảnh NO.1" "..." Giữa những câu "mèo khen mèo dài đuôi này" hoà cùng với tiếng "Câm mồm" không thể chịu nổi nữa của Hoắc Duệ, Thẩm Dũ trở về phòng 607.

Về kí túc, Thẩm Dũ gửi mấy tấm ảnh kia cho Hoắc Duệ, còn tặng thêm một tấm lần đầu tiên bọn họ trèo tường đi ra ngoài ăn cơm, cậu ngã vào trong lòng Hoắc Duệ.

Sau đó mới đi rửa mặt.

[Hoắc Duệ:?]

...!
Sáng sớm thứ năm giờ đọc sớm, lớp đã ồn ào kinh khủng.

Nghi thức khai mạc của đại hội thể dục thể thao tám giờ chính thức bắt đầu, bảy rưỡi tất cả các lớp học đã tập hợp ở sân vận động.

"Đồ uống, đồ ăn vặt do Lại Mỹ Mỹ phụ trách, cung cấp không hạn chế cho vận động viên." Bạch Huỷ đứng trên bục giảng, mấy nam sinh đang bê mấy thùng đồ uống, trái cây, đồ ăn vặt cán bộ lớp đã mua trước đó vào lớp.

Bạch Huỷ lùi về phía sau, nhường chỗ cho mọi người, lại dặn dò tiếp: "Mọi người ăn xong nhớ thu lại rác, có thể đưa cho đội hậu cần để thống nhất xử lí."

"Nếu có vấn đề gì có thể tìm tôi hoặc Lại Mỹ Mỹ, còn liên quan đến banner cổ vũ, hi vọng mọi người cũng có thể hăng hái viết, cổ vũ cho vận động viên lớp chúng ta."

"Chấp nhận nha!"

"Đại ca đợi em viết luôn đây!"

"Lớp trưởng! Viết như thế nào vậy! Có phải là chỉ cần viết ai đó ai đó cố gắng lên là được rồi không! Cần kí tên không!"

Bạch Huỷ nói: "Không cần kí tên, tốt nhất là cổ vũ cho lớp chúng ta, cố gắng đừng có mà khuỷu tay xoay ra bên ngoài*."

* Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người khác (người ngoài) không giúp bản thân (người trong nhà, nội bộ), hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.

Lại có người cố ý nói to lên.

"Oa oa, vậy tui phải cổ vũ cho nữ thần mới được, nghe nói nữ thần đăng kí nhảy cao."

Bạch Huỷ trừng mắt: "Khuỷu tay đừng có mà xoay ra bên ngoài nhá."

Lời cô nói nhẹ nhàng không có lực sát thương gì.

Mấy nam sinh lại bắt đầu trêu chọc, trong lớp tràn ngập tiếng cười.

Thẩm Dũ gục xuống bàn, nghiêng người cố ý che giấy lại.

Hoắc Duệ liếc mắt một cái: "Viết cho tôi hả?"

Thẩm Dũ nghĩ trong đầu tôi biểu hiện rõ ràng thế sao.

Cậu gật đầu một cái.

Mặc dù có thể viết cho Hoắc Duệ rất nhiều banner cổ vũ, nhưng trước kia Thẩm Dũ chưa từng làm loại chuyện này, cảm thấy rất mới lạ, trong lòng cũng muốn viết cho hắn mấy câu.

Chờ đến lúc đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu, đoán chừng không có nhiều thời gian để viết.

Hoắc Duệ tham gia ba hạng mục, sáng hôm nay không có hạng mục, chiều có một vòng đấu loại và bán kết của nhảy cao, sáng mai là hai người cùng tham gia chạy tiếp sức 4x100m, chiều còn chạy 3000m.

Nhận được câu trả lời, Hoắc Duệ hừ nhẹ nói: "Ấu trĩ thế."

Thẩm Dũ cười khẽ: "Không ấu trĩ."

Vừa dứt lời, Trương Kiến Thanh liền xuất hiện ở cửa lớp học: "Ở xa cũng nghe được tiếng các cô các cậu khuỷu tay xoay ra ngoài!"

"Thầy ơi, đùa thôi mà! Nhất định là cổ vũ cho lớp mình!"

"Xe đẩy nhỏ ở đâu ra vậy?"

Trương Kiến Thanh không biết lấy ở đâu ra một chiếc xe đẩy nhỏ, ông xụ mặt hừ lạnh một tiếng: "Mượn của bảo vệ đấy, các em nhanh mang đồ ra ngoài đi, lát nữa các lớp khác thấy sẽ cướp mất."

Hành lang trường bọn họ có lối đi bằng phẳng, xe lăn có thể đi được, cỡ xe đẩy nhỏ là vừa đẹp.

Mấy nam sinh hoan hô: "Cảm ơn boss!"

"Lắm lời cái gì! Nhanh! Trước hết chuyển đồ để cuối lớp, chuẩn bị lát nữa tập hợp!"

"Thẩm Dũ và Hoắc Duệ có thể đi thay đồ, những bạn khác chờ đến giờ thì cởi áo khoác, trời đang lạnh, tránh nhiễm lạnh mà bị cảm."

Lại lải nhải một lúc lâu.

Nghe đến mức lỗ tai sắp kết kén.


Trương Kiến Thanh nói xong, Thẩm Dũ cũng không tiếp tục viết nữa, kéo tay áo Hoắc Duệ, hai người ra ngoài bằng cửa sau.

Lúc này nhà vệ sinh nam không có ngừi, nhưng nơi này không giống như ở kí túc.

Hai người vào hai gian khác nhau, Thẩm Dũ mặc xong áo sơ mi mới nhớ ra: "Cậu chờ chút, tôi thắt cà vạt cho."

Hoắc Duệ đã nhanh chóng thắt xong cà vạt: "..."

Lại tháo cà vạt ra.

Mấy phút sau, Thẩm Dũ chỉnh cổ áo giúp Hoắc Duệ một chút, Hoắc Duệ mặc đồng phục có sức hấp dẫn trí mạng với cậu.

Căn bản là không nhịn được.

Cậu kéo cà vạt của Hoắc Duệ, kéo đến gần mình, hết sức kiềm chế hôn lên khoé môi Hoắc Duệ một cái.

Hoắc Duệ rủ mắt, mặc kệ động tác của cậu.

Hai người đối diện một lúc, cũng nhìn thấy sự kiềm chế ở đáy mắt đối phương.

Thẩm Dũ không nhịn được, bật cười.

Hoắc Duệ rất rất không vui đè gáy cậu, tỏ vẻ bất mãn của bản thân.

Lúc hai người đi ra, cả lớp đã xuống sân vận động tập hợp.

Lớp bọn họ là lớp đầu tiên vào sân của năm hai, hàng ngũ bên cạnh lớp cuối cùng của năm nhất.

Hoắc Duệ và Thẩm Dũ một người cầm cờ một người cầm biển, lúc đi tới, gần như thu hút được ánh mắt của tất cả mọi người.

Những lớp khác đều là một nam một nữ, nữ sinh mặc váy, cũng rất có tinh thần, không thua kém gì nam sinh.

Chỉ là giá trị nhan sắc của hai người quả thực quá cao, hơn nữa dáng người cũng cao ngất, một trận hò hét phát lên trong đám người.

"Đẹp trai quá."

"Mẹ của con ơi, hai người này đứng chung quá xứng rồi."

"Đừng nói bậy bạ được không, đẹp trai thực sự là đẹp trai..."

Mặc dù chủ nhiệm lớp cũng đang quản lớp mình, nhưng vẫn không ép tiếng xì xào bàn tán lại được.

Theo như luyện tập từ trước, Hoắc Duệ và Thẩm Dũ đứng đầu, làm vị trí tiên phong.

Hai người vừa đứng vào hàng, Trương Kiến Thanh hiếm khi tán thưởng gật đầu một cái: "Xem ra ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng như sao."

Chủ nhiệm lớp bên cạnh là một cô giáo tuổi cũng không phải là lớn, nhịn không được tiến đến gần bọn họ một chút, nói thầm với Trương Kiến Thanh: "Hai tiêu binh lớp ông hấp dẫn ánh mắt toàn trường như vậy, tôi đoán phương trận* tốt nhất là lớp của ông rồi."

* Phương trận = Đội hình phalanx: Đội hình thường được dùng trong các trận chiến cổ đại, xếp thành hình ô vuông.

Trương Kiến Thanh ho khan: "Tiêu binh xuất chúng không có nghĩa là phương trận xuất chúng đúng không."

Mặc dù khiêm tốn nói như vậy, trong lời nói vẫn không giấu được sự kiêu ngạo.

Nhìn lại, các học sinh trong sân vận động đều mặc đồng phục học sinh, mỗi lớp học có hai tiêu binh đứng trước phương trận, học sinh nào cũng khí thế hừng hực.

Trên đài chủ tịch có lãnh đạo trường và duy nhất một lãnh đạo thành phố xuống tiến hành kiểm tra, ngồi bên cạnh là hai học sinh năm ba dẫn chương trình.

Đúng tám giờ sáng, trước đó tiến hành nghi thức kéo cờ, sau nghi thức kéo cờ là lãnh đạo nhà trường phát biểu, sau đó các lớp tiến hành nghi thức vào sân.

"Đối diện với chúng ta là lớp một năm nhất..." Người dẫn chương trình giới thiệu lớp học.

Năm ngón tay Thẩm Dũ cầm cán biển lớp, lại thả lỏng.

Đột nhiên có cảm giác hồi hộp.


Bên tai là tiếng nói thiếu niên phấn chấn: "Lớp một không giống với bình thường!"

Mặc dù đơn giản nhưng lại vang dội.

Hoắc Duệ hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, không ai để ý nhích lại gần cậu.

Cánh tay hai người chạm vào nhau.

Rõ ràng Hoắc Duệ chưa nói gì, nhưng Thẩm Dũ lại cảm nhận được hắn đang an ủi mình.

Năm nhất đã vào sân rất nhanh.

Trương Kiến Thanh dặn dò bọn họ: "Bình thường luyện tập như thế nào thì cứ làm như thế, biểu hiện tốt một chút."

Mỗi một lớp đi, bọn họ phải dịch chuyển vị trí, hiện tại bọn họ đã là phương trận đứng đầu.

Người dẫn chương trình vẫn đọc như trước: "Đang đi tới là lớp tự nhiên 1 năm hai, tuổi trẻ tràn đầy năng lượng..."

Bên tai phát đi phát lại hành khúc vận động viên, giống như luyện tập từ trước, hai người cùng bước trên đường chạy, người giới thiệu vẫn còn đọc bản thảo, toàn thể học sinh lớp tự nhiên 1 năm hai sau lưng bước như vậy.

Trong đám người có tiếng hô nho nhỏ.

Nhưng Thẩm Dũ không nghe được.

Cậu im lặng đếm một hai một hai một.

Đi tới trước đài chủ tịch, toàn thể quay phải, chào, hô khẩu hiệu.

"Tự nhiên 1 tự nhiên 1! Chính là đệ nhất!"

Lớp bọn họ nam chiếm phần lớn, âm thanh vang vọng, át cả tiếng nữ, nhưng vẫn có thể nghe được giọng nữ.

Đây chính là thanh xuân.

Là tuổi trẻ tự do dâng trào.

Trải qua nghi thức vào sân, các lớp đều có thể tự do hoạt động.

Sắp đến mười giờ, hạng mục buổi sáng chính là đấu vòng loại 100m nam và nữ, nhảy xa, đẩy tạ vân vân.

Lục Sơ Hành vượt ra đường chạy, vọt tới bên cạnh xà lệch, chia mỗi người một chai nước.

"Đại ca, sao thế?"

Tống Dương ngồi xổm dưới đất xem thi đấu dời vị trí của Lục Sơ Hành, "Tay bị thương."

Hắn ngước đầu, giương mắt nhìn Thẩm Dũ dán băng cá nhân cho Hoắc Duệ, vẻ mặt dịu dàng.

Hầy, hâm mộ ghê.

Hoắc Duệ tựa lưng vào xà đơn, tay phải bị Thẩm Dũ nắm, mặc dù vẻ mặt nhìn không quá kiên nhẫn, nhưng cũng không thu tay lại.

Thẩm Dũ cúi đầu, cẩn thận dán băng cá nhân cho hắn.

Lục Sơ Hành đứng sau xà đơn tiến tới giữa hai người, ép Thẩm Dũ lui về phía sau.

Sắc mặt Hoắc Duệ lập tức chuyển sang tối.

Lục Sơ Hành còn vô cùng hồn nhiên không cảm nhận được: "Không phải chứ đại ca, trước kia cánh tay xước một vết to như cái xà cũng không thấy anh dán cái gì, vết thương này em còn không nhìn rõ..."

"Nói thế nào chứ, anh nhìn mà xem, vết thương kép miệng rồi này."

Thích Vinh: "..."

Thẩm Dũ: "...!Lúc nãy bị biển lớp quẹt vào bị thương, tốt nhất là cẩn thận một chút."

Hoắc Duệ cười nhạt, không thèm để ý đến lời Lục Sơ Hành nữa.


Trên ngón tay tưng bừng xuất hiện một con thỏ nhỏ trắng mịn.

Băng cá nhân là xin lớp trưởng, con gái ấy mà, chỉ có kiểu đáng yêu này.

Ban đầu Hoắc Duệ còn không vui, cuối cùng Thẩm Dũ cọ cọ một lúc, mới khiến hắn không tình nguyện lắm dán vào.

Mấy người đứng ở bên đó, luôn luôn có nữ sinh lớp đi qua chỗ họ, cũng không biết là đứng lên cao để xem thi đấu, hay là để nhìn người.

Hai người đã sớm thay đồng phục ra, vì buổi chiều Hoắc Duệ phải nhảy cao, dứt khoát đổi thành bộ thể thao, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác, nửa thân dưới là quần thể thao ngắn, cũng không sợ lạnh.

Trên mic, người dẫn chương trình đọc mấy câu cổ vũ cũ rích, lẫn vào tiếng súng và tiếng cổ vũ trên sân vận động.

Chưa đến hai giờ chiều, hạng mục thi đấu đầu tiên của Hoắc Duệ là đấu vòng loại nhảy cao bắt đầu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play