Có mấy học sinh không kiềm chế được, chạy ra bảng thông báo, chen chúc nhìn thành tích.

"Mẹ nó tèo rồi, so với lần thi trước tụt mất hai hạng!"

"Môn toán lần này rất khó...!Sao lại có đến 148 tên quái vật thế này?" Nhìn lên trên thấy một cái tên --- Hoắc Duệ, được, câm mồm.

"Xem hộ tao với?"

"Khương Châu không thi, lớp trưởng đứng nhất lớp, nhưng không vào được top 10 trường, lần này ông giáo chắc chắn sẽ phát điên..."

...!
Lần thi này bọn họ chỉ thi văn, toán, ngoại ngữ và lý, tổng điểm là 750 điểm.

Lỗ tai Thẩm Dũ ù ù ù, phía trước truyền đến tiếng bàn luận, cậu nghe ấy hạng của Hoắc Duệ -- đứng thứ hai mươi của lớp, nếu như không thiếu môn văn thì cũng là đứng nhất.

Chênh lệch quá lớn.

Hoắc Duệ cúi người, cầm bút, không biết đang ghi chép gì vào trong vở.

Thẩm Dũ còn giữ nguyên tư thế kia, vẫn nghiêng đầu nhìn gò má góc cạnh rõ ràng của Hoắc Dệ, đang đợi câu trả lời của hắn.

Nếu như Hoắc Duệ không muốn, cậu sẽ dây dưa đến khi Hoắc Duệ chấp nhận -- nhưng, sẽ thuận lợi như lần đầu tiên chứ?

Thẩm Dũ nhìn chằm chằm, bản thân cậu cũng không biết, tại sao lần đầu tiên Hoắc Duệ lại đáp ứng dễ dàng như vậy, nhưng sau đó, hắn có từ từ tiếp nhận mình không?

Thẩm Dũ bỗng nhiên không chắc chắn lắm.

Hoắc Duệ viết xong, từ từ nhích lại gần, vừa vặn ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài vào, ánh lên đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duệ.

"Hử?" Hoắc Duệ cười lạnh một tiếng, đáy mắt lộ ra chút khôi hài, nhìn Thẩm Dũ: "Tôi xem rồi, thành tích của cậu, hẳn là có thể ngồi cùng với Tống Dương nhỉ?"

Trong nháy mắt hắn mở miệng nói, biểu cảm trên mặt Thẩm Dũ vẫn luôn duy trì, nụ cười có lúc giả lúc thật, thiếu chút nữa thì không thể duy trì được nữa.

Thẩm Dũ vẫn cảm thấy mình là một người rất kiên trì, vì vẫn còn trí nhớ từ kiếp trước, biết những chuyện Hoắc Duệ kiếp trước làm vì mình, kiếp này cũng muốn ích kỷ chiếm tình yêu này của Hoắc Duệ làm của riêng, vẫn cảm thấy, mục đích cậu trở về có lẽ chính là đến tìm Hoắc Duệ.

Nhưng giờ đây cậu lại có chút nghi hoặc.

Lặp lại một lần nữa, có phải là vì để cho Hoắc Duệ có một cuộc sống mới không?

Nếu như không có cậu, hai chân Hoắc Duệ cũng sẽ không bị thương tật, chỉ cần không gặp cậu, Hoắc Duệ về sau cũng sẽ không phải trải qua những chuyện kia.

Ở trong tình cảm này, từ đầu đến cuối, người ích kỷ chính là Thẩm Dũ cậu.

Cậu cũng hai mươi tám tuổi, lại không phải là một đứa trẻ mười bảy tuổi, như vậy có tính là dẫn dụ Hoắc Duệ đi trên con đường không đứng đắn không?

Cậu không biết vì sao kiếp trước Hoắc Duệ lại yêu mình, nhưng kiếp này, nếu không có bước ngoặt yêu cậu, Hoắc Duệ sẽ kết hôn sinh con như bình thường.

Thẩm Dũ theo bản năng siết chặt vạt áo đồng phục, ngón áp út bấm vào ngón tay cái, lõm vào, Thẩm Dũ cảm thấy đau.

Nhưng chắc không đau bằng Hoắc Duệ kiếp trước.

Thật ra thì như vậy cũng tốt, Hoắc Duệ có thể yên ổn sống cả đời.

Môi Thẩm Dũ mím thành một đường thẳng, mấy giây sau, lại cong cong lên, cậu quay đầu, cầm bút, chỉ là lúc cầm bút tay có hơi run run.

Nhưng Hoắc Duệ không phát hiện.

Cậu cẩn thận hít sâu hai cái, "Vậy tôi không tìm giáo viên chủ nhiệm nữa."

Giọng cậu hơi nhỏ, cũng không biết Hoắc Duệ có nghe thấy không, cũng không đáp lời cậu, chỉ là lúc cúi đầu lại bắt đầu viết viêt vẽ vẽ trên giấy.

Thẩm Dũ cũng không có tâm trạng nhìn hắn viết cái gì.

Giờ hắn nghe thấy cái gì không cũng không quan trọng nữa.

Nhưng mà đang nghĩ, những ngày kiếp trước đó, sao Hoắc Duệ lại chịu đựng được?

Thích một người, yêu đơn phương một người, quả thật là khó khăn.

Rõ ràng là cuộc sống gian khổ như vậy, cậu vẫn chịu được, nhưng vì một câu nói của Hoắc Duệ, lại có thể dễ dàng đánh bại cậu.

Cậu nhớ đến Hoắc Duệ hai mươi tám tuổi, nói với hắn, tôi ở đây, tôi cũng thích cậu.

Chúng ta ở bên nhau thật là tốt.

"Cậu tìm ông ta có ích gì?" Hoắc Duệ đột nhiên lên tiếng, trong còn mang theo chút mỉa mai.

Trương Kiến Thanh dù sao thì cũng là chủ nhiệm lớp, ban đầu đồng ý để bọn họ ngồi cùng bàn vì Thẩm Dũ là học sinh chuyển trường, xếp chỗ ngồi cũng không tốt, nhưng lần này xếp chỗ ngồi theo thành tích thi, đương nhiên không thể nào cho cậu đãi ngộ gì, Thẩm Dũ cũng không phải là học sinh đặc biệt gì.

Thẩm Dũ nhỏ giọng ừ một tiếng.

Cậu đang chép từ đơn tiếng Anh, ngòi bút nhấn xuống trang giấy rất sâu, sắp xiên thủng từ giấy thành một hình tròn nhỏ.

Thật khó chịu.

Cậu rất muốn trở về, trở lại lúc nằm trên giường bệnh, như vậy Hoắc Duệ có thể chăm sóc cậu, cậu cũng có thể chăm sóc Hoắc Duệ.

"Đại ca! Bạn cùng bàn! Buổi tối chúng ta đi ăn không? Thi tháng xong thật tốt ---" Lục Sơ Hành xoay người lại, giờ đọc sớm đã kết thúc, đa số mọi người còn đang thảo luận chuyện kết quả thi.

"Chúc mừng một chút?"

Hắn cầm điện thoại, nhạy bén phát giác, bầu không khí hình như không đúng lắm.

"A?" Thẩm Dũ ngẩng đầu lên: "Ăn gì?"

Giọng cậu vẫn bình thường.

Lục Sơ Hành giơ điện thoại đến trước mặt Thẩm Dũ, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, liền xích lại gần Thẩm Dũ, một lát sau, tay hắn run run.


"Bạn cùng bàn, sao mắt cậu lại đỏ thế? Đau mắt đỏ hả?"

Thẩm Dũ cúi thấp đầu, nghe được lời của Lục Sơ Hành mí mắt giật giật, chiếc bút trong tay một vòng tròn, lưu lại trên giấy.

"Tối qua ngủ muộn quá, mắt hơi ngứa." Tay trái dụi mắt một cái, "Đỏ lắm không?"

Cậu nhếch môi cười một cái, mở to mắt nhìn Lục Sơ Hành, nhịn không được lại liếc sang Hoắc Duệ.

Lục Sơ Hành lắc đầu một cái: "Cũng không đến nỗi, tối qua đại ca cũng vậy, nửa đêm còn chơi game...!Mẹ nó, bảo kéo bọn tui leo rank cũng không kéo, độc ác."

Điều quan trọng là sau khi chơi xong, đại ca còn bò dậy áp bài thi lên cửa sổ, làm bài thi rất lâu.

Thật sự là hành động mê hoặc chúng sinh.

Vì để Lục Sơ Hành nhìn rõ mắt mình, Thẩm Dũ cố ý sáp đến gần một chút, khoảng cách hai người rất gần, Hoắc Duệ đang viết cái gì đó đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn Lục Sơ Hành.

Lục Sơ Hành sờ gáy.

Khụ, hơi lạnh gáy.

Thẩm Dũ chớp mắt một cái, trả điện thoại lại cho Lục Sơ Hành: "Được, tối đi ăn đi, tôi mời."

Cậu còn nợ Hoắc Duệ một bữa ăn, chi bằng lúc này trả hết nợ luôn.

Trước Thẩm Dũ đã tìm hiểu qua, ở Văn Lễ học kì hai lớp 11 sẽ tiến hành chia phân lớp, lấy thành tích làm cơ sở để chia lớp, dĩ nhiên nếu có tiền thì muốn vào lớp nào cũng được, với thành tích học tập của cậu, học kì sau cũng không có khả năng trụ lại lớp tự nhiên 1 nữa.

Như vậy, cũng tốt cho cả hai.

Cậu dụi mắt một cái, vừa rồi không thấy gì, nhưng chạm vào lại thấy ngứa.

Lục Sơ Hành vẫn lải nhải: "Thật không? Vậy ngại lắm, nghe nói cá nướng ở chỗ kia cũng rất ngon..."

"Im mồm." Lời chưa nói hết, Hoắc Duệ đã cắt ngang.

Giọng ra lệnh.

Lục Sơ Hành run lên, không chọc vào được đành tránh đi, lập tức xoay người thảo luận với Thích Vinh xem tối ăn gì ngon ngon.

Mắt trái Thẩm Dũ chớp chớp bị cậu xoa mấy lần, chỉ cảm thấy khoé mắt khô khốc, chỉ có thể hơi híp mắt xoay người, mắt cũng không thể nào nhìn Hoắc Duệ được nữa, nhỏ giọng nói: "Tôi còn nợ cậu một bữa cơm, buổi tối mời cậu ăn cơm ---"

Lời còn chưa dứt, cổ tay trái đặt bên mắt trái của cậu bị nắm lấy, cách lớp áo khoác và sơ mi đồng phục, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lòng bàn tay của Hoắc Duệ.

"Cậu còn nói là không bị đau mắt?" Hoắc Duệ hơi nghiêng người, kéo tay trái Thẩm Dũ ra, tiến đến gần mặt cậu, nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ không ngờ hắn lại làm vậy, trố mắt nhìn mấy giây, mí mắt liền cảm nhận được chút lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay.

Động tác của Hoắc Duệ rất nhẹ, chỉ chạm vào trên mí mắt trái của Thẩm Dũ, cảm nhận được đôi mắt đang run run, chờ một lát, nhận thấy Thẩm Dũ không tránh thoát, cũng không đẩy hắn ra, mới nói lỏng cổ tay Thẩm Dũ, nhẹ nhàng dùng lực.

Ánh mắt rất yếu ớt.

Mắt trái của Thẩm Dũ ngước lên nhìn.

Hơi thở của Hoắc Duệ phả lên gò má cậu, rất gần rất gần, cậu có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người hắn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập.

Vốn dĩ nuốt nước mắt vào trong, rất quật cường, thậm chí rất lâu rồi cũng chưa từng khóc ở bên ngoài, nước mắt đột nhiên men theo khoé mắt, không khống chế được mà chảy xuống.

Mắt cậu đỏ hơn.

Ngón tay Hoắc Duệ để trên mi mắt cậu run lên, dừng lại ở đó, không dám dùng lực nữa.

"Cậu khóc cái gì?" Quan trọng là bị hắn chạm vào mắt rồi mới khóc.

Mẹ.

Hoắc Duệ cảm thấy mình ra tay không quá mạnh, hắn đã kiếm chế lực đạo, chẳng nhẽ mí mắt Thẩm Dũ làm bằng nước, chạm vào là vỡ luôn sao.

Giọng hắn không che giấu được sự sốt ruột.

Thẩm Dũ rụt về sau, cũng cảm thấy mình hơi mất mặt.

Thẳng thắn ngước đầu, nhắm mắt lại, thoát khỏi tay của Hoắc Duệ, cắn răng cong môi giữ bình tĩnh mở miệng: "Mắt không thoải mái."

Hơi thở Hoắc Duệ hơi dừng một chút.

"Phiền chết mất, không phải là mắt không thoải mái sao?" Hắn lục tìm trong ngăn bàn một lúc, mãi mới tìm thấy khăn giấy.

Thẩm Dũ vẫn còn ngẩng đầu, dáng vẻ muốn nước mắt chảy về.

Hoắc Duệ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy tim đập "thình thịch, thình thịch" rất mạnh, hắn không biết là cảm giác gì, so với khó chịu thì lại càng khó chịu hơn, thậm chí còn có chút khô nóng.

Chắc là do hắn mặc áo khoác rồi.

Thẩm Dũ cũng không phải cố ý khóc, là nước mắt sinh lý.

Tay Hoắc Duệ vừa chạm đến, cậu liền cảm thấy mắt ngứa hơn, thậm chí bắt đầu nóng lên.

Trên mặt bàn đột nhiên vang lên tiếng khăn giấy bị ném tới.

Mười mấy giây sau, cậu nghe Hoắc Duệ hừ lạnh một tiếng, sau đó một tờ giấy khô ráo dán lên chóp mũi cậu, thẳng từ cánh mũi đến mắt.

"Có thấy phiền không?"

Đàn ông con trai mà còn khóc.

Mặc dù giọng rất bực dọc nhưng Hoắc Duệ lại cẩn thận lau nước mắt cho cậu.

Thẩm Dũ sửng sốt một lúc, ngoan ngoãn cúi xuống nhắm mắt lại để hắn lau cho mình.

"Cảm ơn."

Nụ cười trên môi cậu nhạt dần, ôn hoà biết điều hơn ban nãy.

Hoắc Duệ rũ mắt, nhìn qua môi cậu, không biết có phải do chảy nước mắt không, môi Thẩm Dũ hơi khô, màu moi cũng không trơn bóng như lúc nãy, trở nên hơi nhạt.

Nhận ra được mình đang nghĩ cái gì, trong lòng Hoắc Duệ giật mình.

Hôm nay hắn nhất định là điên rồi.

Hắn ném khăn giấy vào tay Thẩm Dũ: "Cảm ơn thì có ích gì chứ?"

Thẩm Dũ bóp chặt khăn giấy, mở mắt ra, mắt bên trái đỏ hơn mắt bên phải rất nhiều, có chút đáng thương.

Cậu chớp mắt, vừa định nói gì đó, Tống Dương tung tăng bước vào từ cửa sau.

"Bạn học Thẩm! Thành tích của hai đứa mình kém như nhau! Nói không chừng có thể ngồi cùng bàn đó!" Để tránh bị Hoắc Duệ đuổi đi, hắn còn cố ý đứng sau lưng Thẩm Dũ, dựa vào tường.

Thẩm Dũ: "..."

Cậu bỏ thi một môn, mà điểm lại ngang ngửa với Tống Dương...?

Đột nhiên tìm được sự tự tin từ Tống Dương.

Thẩm Dũ quay đầu lại: "Tìm giáo viên sắp xếp đi."

Tống Dương gật đầu một cái, hắn rất thích bạn mới này, lại còn cho hắn chép bài tập, để bạn mới ngồi cùng Hoắc Duệ thật sự quá đáng sợ.


"Mắt cậu bị đau mắt đỏ hả bạn học Thẩm?"

Tống Dương cúi đầu xuống nhìn: "Tôi có thuốc nhỏ mắt! Cậu đợi chút tôi lấy cho!"

Thẩm Dũ còn chưa kịp ngăn lại, Tống Dương xứng đáng là học sinh thể dục, vèo cái đã về đến chỗ của mình.

Hoắc Duệ quay đầu nhìn Thẩm Dũ, cười lạnh một tiếng, đưng lên đạp chân đóng cửa sau.

Âm thanh đóng cửa hơi lớn, làm rất nhiều người giật mình cũng để ý cuối lớp một chút.

.

Xin hãy đọc truyện tại * .ne t *
Thấy mặt Hoắc Duệ như muốn giết người, nhìn cái thứ nhất cũng không dám nhìn cái thứ hai.

Thẩm Dũ cũng bị hắn làm cho sợ hết hồn.

Cậu mở miệng, đột nhiên nhận ra mình chẳng có tư cách gì để chỉ trích hành động của Hoắc Duệ là không tốt.

Trước còn có thể vênh mặt lên, nhưng bây giờ, sau khi nghĩ thông suốt, cũng không còn dũng khí đó nữa.

Mặc dù cậu sống lâu như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên thích một người.

Đóng cửa, Hoắc Duệ không nói gì, lại ngồi về chỗ cũ.

Thẩm Dũ cũng không nói gì.

Tiếng ầm ĩ trong lớp, vì bọn họ ở bên này đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tống Dương không thể đến nữa, không bao lâu, chuông tiết một vang lên, Trương Kiến Thanh ôm một đống bài thi đạp cửa vào phòng học.

Vừa vào, Trương Kiến Thanh liền xém đống bài thi trên bục giảng: "Cách một tầng cũng nghe được tiếng ồn ào của các anh các chị!"

"Nhìn bảng xếp hạng đi! Các anh các chị không biết xấu hổ mà còn ầm ĩ!"

Tiếng bàn luận mà ông đang quát vốn dĩ không có.

"Xếp hạng lớp chúng ta lần này, đếm ngược toàn trường, tự kiểm điểm lại đi, còn kém hơn cả mấy lớp mới vào trường, bài cơ bản đều đã được học trên lớp, dạng bài cho giống như trong sách giáo khoa, vậy mà vẫn còn có người làm sai!"

"Lớp mình có người thi thiếu môn mà?"

"Đúng rồi thầy ơi..."

"Lại còn viện cớ? Toán chỉ thiếu một người, xếp hạng của lớp tự nhiên liền xếp hạng cuối! Ý các anh chị là như thế nào?"

Trương Kiến Thanh thở dài: "Đề thi toán lần này trừ bài cơ bản, những bài khác đúng là rất khó, làm sau thì tôi cũng không trách các em, nhưng bài cơ bản làm sai, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, lớp phó môn học đến đến trả bài đi, dù sao thì cũng biết điểm rồi."

Lớp phó phụ trách toán rụt cổ một cái, đi lên cầm bài thi.

Tập đầu tiên là của Hoắc Duệ, rõ ràng là bị lấy ra xem.

"Những chuyện khác tôi cũng không muốn nói nhiều, lúc trước cũng đã nói là sắp xếp lại chỗ ngồi, tiết này chúng ta chuyển luôn, tôi cũng không có giờ, sinh hoạt lớp buổi chiều tôi mới lên được.

Ý là sinh hoạt lớp sẽ không còn trống nữa.

Có tiếng thở dài.

Trương Kiến Thanh cười ha hả: "Còn một chuyện, Khương Châu chuyển trường rồi, vị trí lớp phó học tập đang trống, tạm thời để lớp trưởng Bạch Huỷ ôm thêm chút việc, chọn người nào đến lúc đó tôi sẽ bàn với các thầy cô một chút."

"Sao Khương Châu lại chuyển trường?"

"Có phải là chọc vào Hoắc Duệ không? Hôm đấy hình như Hoắc Duệ mang theo người đến phòng giáo viên đúng không?"

"Ai bảo nó nói láo, lại còn vu oan cho người khác."

Trương Văn Lý nắm chặt tay, trợn mắt nhìn mọi người nói chuyện.

Bàn tay đang viết chữ của Thẩm Dũ hơi dừng lại.

Mấy ngày nay Khương Châu không đến trường, cậu nghĩ là vì bị thương quá nặng nên chưa thể đi học được, không nghĩ đến chuyện Khương Châu chuyển trường.

Thẩm Dũ rủ mắt.

Hình như hôm nay, là một ngày khiến người khác khó chịu, rõ ràng thời tiết bên ngoài đẹp như vậy.

"Được rồi, có gì học xong nói sau, lại nói chuyện riêng nữa thì đi ra ngoài đứng!" Trương Kiến Thanh vẫn đang nói.

Lớp phó phụ trách toán trả lại bài thi cho bọn họ, một lúc đã đi đến chỗ bọn họ.

Hoắc Duệ cầm bài thi toán của Thẩm Dũ.

Nhìn qua một lượt, không khác lắm so với suy nghĩ của hắn, đến cả bài cơ bản cũng không làm đúng.

Thẩm Dũ đang cúi đầu, trước mặt đột nhiên lại xuất hiện một tờ bài thi.

Bài thi trước mặt không có điểm số, nhưng những bài sai đều được đánh dấu, trên mặt bài thi còn gắn một tờ giấy nhỏ.

Là chữ của Hoắc Duệ.

[Không liên quan đến cậu]

Thẩm Dũ cầm bút.

Cái gì mà không liên quan đến cậu?

Chuyện Khương Châu chuyển trường sao?

Người này sao lại vậy -- Rõ ràng là không muốn ngồi cùng bàn với mình nữa, còn an ủi mình như vậy.

Bởi vì --- sinh tử chi giao sao?

Thẩm Dũ đột nhiên cảm thấy tồi tệ, nếu như cậu nói với Hoắc Duệ, bản thân mình thích hắn, bọn họ không phải sinh tử chi giao, Hoắc Duệ có phải sẽ ghét mình hơn bây giờ không?

Còn chưa kịp nghĩ, Trương Kiến Thanh lại vỗ bàn bốp một cái, kéo tư suy nghĩ của Thẩm Dũ về với thực tại.

Cậu vẫn chưa làm được.

"Lúc trước đã nói là sau khi biết thành tích thi tháng sẽ đổi chỗ ngồi." Trương Kiến Thanh nhìn quanh cả lớp, tầm mắt ông hơi dừng lại ở chỗ Hoắc Duệ.

Thật sự không hiểu, Hoắc Duệ trước kia không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện này mà?

Chân Thẩm Dũ rụt lại dưới gầm bàn.

Đã phải đổi chỗ rồi sao?

Cậu còn tưởng có thể đợi đến tiết sinh hoạt lớp buổi chiều.

Hoắc Duệ nhàn nhạt nhìn cậu một cái, khoé môi nhếch nhếch lên.

"Vốn định xếp chỗ theo thành tích thi." Trương Kiến Thanh hắng giọng một cái: "Nhưng lại có bạn đề nghị, có thể xếp chỗ theo hình thức đôi bạn cùng tiến hỗ trợ nhau học tập."

Không khí dưới lớp náo nhiệt hẳn lên.

"Hình thức đôi bạn cùng tiến gì đó?"

"Đơn giản mà nó thì là một bạn học giỏi ngồi với một bạn học kém, thật ra thì trước đây cũng có thử hình thức xếp chỗ này rồi, nhưng mà thôi, gần son thì đỏ gần mực thì đen, rất khó để chắc chắn là bạn học giỏi giúp bạn học kém tiến bộ hay là bạn học kém kéo bạn học giỏi xuống nữa..."

"Cho nên thực hiện không được bao lâu thì bỏ."

Trương Kiến Thanh vừa nói xong, tiếng bàn tán trong lớp học lại càng lớn hơn.

"Mẹ nó thật hay giả vậy...!Tao cũng có cơ hội ngồi cùng lớp trưởng sao?"

"Mày nằm mơ à? Không cho phép nam nữ ngồi cùng nhau."

"Kì thị giới tính, nam với nam đang dậy thì chẳng lẽ không sợ sao?"

"Cái này cái này nhỡ không có ai học giỏi chịu ngồi với tao thì sao?"

"..."

Thẩm Dũ cảm thấy lời của Trương Kiến Thanh và tiếng bàn tán xung quanh đột nhiên trở nên khó hiểu.

Có bạn đề nghị.


Người đề nghị kia, là Hoắc Duệ sao?

Hắn không đến giờ đọc sớm, bình thường cũng sẽ không đến phòng giáo viên tìm chủ nhiệm lớp, hơn nữa lại còn ở phòng giáo viên lâu như vậy.

Suy nghĩ này điên cuồng đâm chồi nảy lộc ở trong đầu Thẩm Dũ, tâm trạng vừa lắng xuống lập tức bị ném ra sau đầu.

Hoắc Duệ tiếp tục muốn ngồi cùng bàn với cậu sao?

Câu nói kia của Hoắc Duệ ---

Chiếc bút trong tay Thẩm Dũ lại nhấn thêm một vòng tròn thật sâu trên giấy.

Cậu suýt thì quên, Hoắc Duệ giờ đây, không còn là một người đàn ông khó tính nữa, cho nên, cậu có thể hiểu thành, Hoắc Duệ đang ghen không?

Thẩm Dũ không kiềm chế được, nụ cười trên môi lại lan rộng ra.

Hoắc Duệ liếc cậu một lúc, gò má nam sinh hết sức nhu hoà, cổ áo đồng phục che nửa chiếc cổ trắng nõn.

Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt, tiếp tục ghi ghi chép chép trên vở.

Chỉ là lúc cúi đầu im lặng cười một tiếng.

Yêu tinh phiền phức, thành tích kém như vậy, còn bắt hắn phải đi tìm Trương Kiến Thanh.

Trương Kiến Thanh vẫn tiếp tục nói: "Buổi sáng tôi cùng các thầy cô giáo thảo luận, có thể thử được, coi như là một thử nghiệm, nếu như lần thi tháng sau không có tiến bộ gì, sẽ xếp chỗ theo thành tích như trước, thành tích thi chung tạm thời không nghiên cứu nữa, trước mắt chúng tôi vẫn không biết phạm vi thi chung như thế nào."

"Oa!!"

Trong lớp học còn náo nhiệt hơn trước.

"Được rồi, lớp khác còn đang học, để tôi đọc danh sách chỗ ngồi trước, lúc ra chơi thì các em chuyển chỗ, hiện tại đang giờ lên lớp, để tôi yên tĩnh một chút!" Trương Kiến Thanh cũng không nhịn được muốn cười.

Ông không phải là giáo viên bảo thủ không chịu thay đổi gì, học sinh có ý kiến, ông sẽ lắng nghe, nếu như có thể thử nghiệm, vậy thì cứ thử một chút.

Mặc dù lớn tuổi, nhưng cũng muốn cảm thụ một chút không khí của đám thiếu niên mà.

"Bắt đầu từ bàn một, Kim Văn Văn..."

Trương Kiến Thanh đọc mấy cái tên, mọi người gần như thăm dò, cũng không nên để hai người thành tích quá chênh lệch ngồi cùng nhau, sợ sẽ tạo thành hiệu quả ngược, vị trí thường đều là thành tích chênh lệch mười hai mươi.

"Lục Sơ Hành, Thích Vinh."

Trương Kiến Thanh vừa dứt lời, vốn dĩ Lục Sơ Hành đang có một thái độ nặng nề khác thường liền trực tiếp nhảy cẫng lên: "Thầy Trương, em yêu thầy!!!"

Thích Vinh: "..."

Thẩm Dũ: "..." Phụt, cười mi mắt cũng cong lên.

Hoắc Duệ mở mắt cười lạnh một tiếng.

Trương Kiến Thanh cười ha hả: "Thật không? Vậy mang điện thoại nộp lên đây, chơi điện thoại di động trong giờ! Mang điện thoại vào lớp để chơi trong giờ học phải không!"

"Nhanh lên một chút! Chứng minh tình yêu đi!"

Lục Sơ Hành: "..."

Hỏng bét, kích động quá rồi, lúc nhảy lên trong tay vẫn còn đang cầm điện thoại.

Trong lớp lập tức bùng nổ một trận cười.

"Hàng thứ hai..." Vài phút sau, chưa thu điện thoại, Trương Kiến Thanh tiếp tục đọc vị trí ngồi.

"..."

"Đại ca, là anh nói với đầu hói sao?" Vừa đi dạo một vòng quanh bục giảng, Lục Sơ Hành về chỗ không kịp xoay người lại.

Trừ đại ca ra, chắc không có ai giúp bọn họ đâu.

Hoắc Duệ dừng một chút, híp mắt nhìn: "Lục Sơ Hành."

"Đại ca có em!" Tâm tình Lục Sơ Hành lúc nào cũng tốt, còn tưởng rằng sửa lại cách xếp chỗ, hắn và Thích Vinh sẽ không được ngồi cùng nhau nữa, mặc dù ngồi cùng ai hắn cũng sẽ không học, nhưng lại cảm thấy không dễ chịu.

"Mày nói nhiều quá, có phải lâu rồi không bị ăn đòn không?" Lời Hoắc Duệ nhẹ tênh, nhưng lại mang theo ý uy hiếp.

Tâm tình tốt của Lục Sơ Hành nhanh chóng bị ép lại, nhớ tới tối hôm đó, rõ ràng là đại ca ôm bạn cùng bàn về phòng, còn lúc nói cho bạn cùng bàn hỏi còn bảo là bọn hắn chuyển cậu ta về.

Cái này thì có gì mà giấu chứ?

Khó hiểu.

Thẩm Dũ vẫn luôn mỉm cười nhìn Hoắc Duệ.

Lần này cậu có thể khẳng định, chuyện này chính là do Hoắc Duệ làm.

"Hoắc Duệ, Thẩm Dũ." Lúc Trương Kiến Thanh đọc đến tên hai người, dưới lớp khó tránh khỏi một ít bàn tán.

"Hai người bọn họ lại cùng bàn?"

"Mẹ kiếp, nếu như sớm biết ngồi cùng bàn với Hoắc Duệ đơn giản như vậy tao cũng muốn."

"Tỉnh lại đê, mày nghĩ Hoắc Duệ để ý mày sao?"

"..."

[Cậu đi tìm chủ nhiệm lớp?]

Thẩm Dũ cắn nắp bút, một lúc sau, đưa sang bên cạnh một tờ giấy.

[Là ý kiến của cậu sao?]

Hoắc Duệ cúi đầu xuống, Thẩm Dũ đã nhanh chóng rút tay về.

Nhìn ra được, chữ Thẩm Dũ đã viết rất nghiêm túc, từng nét từng nét, có thể nhận ra được cậu đang viết cái gì.

Thấy hắn không đáp, Thẩm Dũ lại chuyển đến một tờ giấy.

[Vì muốn tiếp tục ngồi cùng tôi sao?]

Trương Kiến Thanh vẫn tiếp tục đọc tên, Thẩm Dũ một tay chống cằm, quay đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ.

Mười mấy giây sau, một tờ giấy vo tròn được ném tới.

Thẩm Dũ khẽ cười một tiếng, mở ra.

[?]

Một dấu chấm hỏi rất lớn.

Hoắc Duệ còn đang cúi đầu viết gì đó.

Thẩm Dũ ngẩng đầu nhìn Trương Kiến Thanh một chút, Trương Kiến Thanh đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy sắp xếp chỗ ngồi trong tay, không nhìn người ngồi dưới, nhiều người bắt đầu nói chuyện riêng.

Một lát sau, Thẩm Dũ đến gần tai Hoắc Duệ, cười cười nhỏ giọng nói: "Tôi rất vui."

Thiếu chút nữa thì nghĩ rằng, Hoắc Duệ kiếp này không thích cậu.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của Thẩm Dũ phun vào tai Hoắc Duệ, mặc dù chỉ nói một câu xong rụt về.

Động tác viết chữ của Hoắc Duệ chậm lại, không biết tại sao lại nín thở theo bản năng, một lúc sau, hắn mới bật cười một tiếng.

Lại được đằng chân lân đằng đầu.

Nửa tiết học dùng để sắp xếp chỗ ngồi, Lục Sơ Hành và Thích Vinh về sau chuyển chỗ, đối sang chỗ của Hoắc Duệ và Thẩm Dũ, mà Hoắc Duệ và Thẩm Dũ được xếp sang chỗ bên cạnh.

Mặc dù không phải bàn trước bàn sau, vẫn có thể làm hàng xóm.

Trần Niên Nhất vốn ngồi ở giữa, cách bọn họ khá xa, cách Bạch Huỷ hai hàng.

Giờ ra chơi sáng thứ hai, lớp tự nhiên 1 lại bắt đầu sôi nổi chuyển chỗ ngồi.


Lớp mười một là hai người ngồi cùng một bàn, lớp mười hai là một người một bàn.

Thẩm Dũ vốn định hai người cùng nhau dọn, dù sao sách trong ngăn bàn còn rất nhiều, chỉ là sách cũng không nhẹ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng muốn tới giúp.

Nhưng vừa chạm vào bàn, cậu bị Hoắc Duệ lạnh lùng lườm một cái.

Sau đó, Hoắc Duệ nhấc bàn xách đi.

Thẩm Dũ: "...?"

Hoắc Duệ khoẻ thật.

Thẩm Dũ cầm theo hai cái ghế đi phía sau hắn.

Dọn bàn xong, còn phải dọn dẹp lớp, sau khi biết kết quả thi, tâm trạng của mọi người hình như đã buông lỏng rất nhiều, cũng không biết có phải sắp đến đại hội thể dục thể thao không.

Xế chiều, mẹ Khương Châu đến thu dọn đồ đạc giúp hắn, bàn Khương Châu không có ai ngồi, bị chuyển đầu tiên.

So với người đàn bà trung niên khóc lóc thảm thiết trong phòng giáo viên lần trước, bà ta hình như già hơn rất nhiều, vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn đám học sinh xung quanh, mọi người trong lớp vốn muốn hỏi mấy câu về tình hình của Khương Châu như thế nào nhìn thấy dáng vẻ của bà, cũng không tiện chào hỏi.

Trương Văn Lý ngồi ở chỗ một lúc lâu, nắm đấm buông ra rồi lại nắm chặt, một lúc lâu, bạn cùng bàn hắn huých tay hắn một cái: "Mày không chào hỏi gì sao?"

Dù sao thì trước đây mối quan hệ tốt của Khương Châu và Trương Văn Lý mọi người đều biết.

Trương Văn Lý cũng thực lòng coi Khương Châu là bạn.

Trương Văn Lý cúi đầu xuống.

Sau ngày đó, hắn nhắn tin cho Khương Châu.

Vết thương của Khương Châu thật ra không có nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là cha mẹ hắn muốn đòi thêm một chút tiền, để cho bác sĩ băng bó thật nhiệm trọng.

Khương Châu nói với hắn, phải chuyển trường, cũng nói với hắn, sau này bọn họ không còn là bạn nữa, nói rằng hắn ghét Trương Vắn Lý.

Nói là chuyện tìm người bên trường nghề này, Trương Văn Lý ngay từ đầu phải ngăn cản hắn.

Bọn họ không bồi thường được bao nhiêu, nhưng mấy người trường nghề nói, sau này thấy hắn lần nào sẽ đánh lần đó, uy hiếp mồm như thế cảnh sát cũng không quản lý được.

Trương Văn Lý bình tĩnh nói lời chia tay với hắn.

Đến cuối cùng, mẹ Khương Châu mang sách gì gì đó của Khương Châu đi, Trương Văn Lý cũng không chào hỏi một câu nào.

...!
Tiết sinh hoạt lớp cuối cùng của buổi chiều đổi thành tiết toán, tiết toán vừa tan, mọi người như một tổ ong lao về kí túc hoặc là phòng ăn.

Thẩm Dũ đứng dưới chân tường, bức tường bọn họ vừa trèo qua không tính là cao, chẳng qua là rất lâu rồi Thẩm Dũ không trèo tường, mới chỉ đứng đó nhìn thôi đã cảm thấy nhức đầu.

Thích Vinh là người nhảy lên đầu tiên, sau đó kéo theo Lục Sơ Hành, động tác hết sức thuần thục.

Bốn người cũng đổi quần áo, sợ là lúc đang ăn bị giáo viên bắt gặp, bị nhận ra cũng rất bất tiện.

Lục Sơ Hành hơi dựa đầu vào tường: "Bạn cùng bàn, cậu nắm tay tôi và Vinh Vinh, chạy lấy đà trước ---"

Hoắc Duệ đang chuẩn bị chạy lấy đà liếc mắt sang bên cạnh một cái.

Thẩm Dũ lùi về chỗ Hoắc Duệ, nhằm mắt xông về phía trước.

Hoắc Duệ khẽ cười một tiếng, có vẻ giễu cợt.

Thẩm Dũ trợn mắt nhìn hắn: "Cậu kéo tôi lên với."

Thẳng thắn hùng hồn, không sợ sệt chút nào.

Chiều cao 180 của cậu cũng không phải để trang trí.

Môi Hoắc Duệ nhếch lên: "Được."

"Mẹ nó hôm nay đại ca uống nhầm thuốc hả?" Lục Sơ Hành nhích sang bên cạnh một chút, không chút do dự nhường vị trí cho bọn họ.

Thích Vinh nhảy sang bên kia trước: "Được rồi, xuống đây."

"Để đại ca kéo."

Lục Sơ Hành ồ một tiếng, lập tức nhảy xuống.

Thẩm Dũ chỉ cảm thấy bên cạnh mình có một trận gió lướt qua, lúc tỉnh lại, Hoắc Duệ đã nhảy lên đầu tường, ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Dũ, trong mắt có chút khôi hài.

Thẩm Dũ hít sâu hai cái, lại lui về phía sau hai bước, lấy đà, hai chân chống vào tường mượn lực, hai tay với lấy đầu tường, căn bản là không cần sự giúp đỡ của Hoắc Duệ, chỉ là lúc trèo lên cần thêm chút lực.

Cũng không biết có phải do tác dụng của mấy ngày rèn luyện không, cậu không cảm thấy khó khăn lắm, leo lên được luôn.

Một lần là thành công.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh đứng ở dưới nể mặt vỗ tay.

Thẩm Dũ: "..."

Mất mặt.

Một thằng đàn ông hai mươi tám tuổi leo tường lại còn có bộ dạng leo không được.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, lùi về sau một chút, lúc nhìn xuống, vẫn cảm thấy choáng váng.

Lần đầu tiên Thẩm Dũ biết, mình lại sợ độ cao như vậy.

Hoắc Duệ ngồi xổm lùi về phía sau: "Xuống đi."

Hất hàm về phía cậu.

Leo lên thì dễ, nhảy xuống hình như hơi khó khăn.

Thẩm Dũ lại liếc mắt xuống, Lục Sơ Hành dang hai tay, chuẩn bị đỡ lấy cậu, bị Thích Vinh bên cạnh kéo kéo, lùi lại phía sau một chút.

Hoắc Duệ nhảy thẳng xuống, quần áo cũng không bị nhăn.

Đầu tường tương đối hẹp, chỉ đủ một người đứng.

Thẩm Dũ nhắm chặt hai mắt, hạ quyết tâm.

Cuộc sống gian khổ cũng đã trải qua rồi, nhảy tường là cái gì chứ!

Cũng không biết có phải góc độ nhảy không đúng không, lòng bàn chân hơi trơn, cậu theo quán tính lao về phía trước hai bước, trong nháy mắt Thẩm Dũ đột nhiên nhớ tới vụ tai nạn xe hồi đó.

Cậu chưa kịp đạp phanh xe, chiếc xe kia đột nhiên rẽ sang trực tiếp đâm vào cậu...!
Sau đó cậu nghe bác sĩ nói, cậu cũng coi là may mắn, vẫn còn sống.

Thành người thực vật, cũng coi như sống, ít nhất còn có thể nghe được người khác nói, còn một chút ý thức của bản thân.

Hơi thở của Thẩm Dũ trở nên dồn dập.

Nhưng không ngã xuống như trong dự đoán.

Cậu nhào vào ngực Hoắc Duệ, mặt hai người cọ vào nhau, hông bị siết chặt, hai thân thể dán chặt vào nhau, dường như không có chút khoảng cách nào, ngăn cách một lớp quần áo, cậu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, thời điểm vừa chạm vào gò má, cậu nghi ngờ môi của mình có phải là đã chạm vào mặt Hoắc Duệ rồi không.


Nhưng tốc độ quá nhanh, Thẩm Dũ cũng không chắc lắm.

Ngực của nam sinh rất rắn, Thẩm Dũ bị chạm đến mức bả vai đau điếng, theo phản xạ nắm được vạt áo của Hoắc Duệ, nhón chân cằm gác lên bả vai Hoắc Duệ, hơi thở cũng phả vào má Hoắc Duệ.

"Tui...!Đệt..." Miệng Lục Sơ Hành há to.

Chủ động ôm ấp!

Hắn lập tức lấy điện thoại trong túi Thích Vinh đang đứng bên cạnh, ai bảo điện thoại của hắn bị giáo viên chủ nhiệm thu rồi, hơn nữa còn bảo tháng này sẽ không trả lại cho hắn, chỉ có thể chờ đến cuối tuần đi mua một cái mới.

Có lẽ là phát hiện ra ống kính, tầm mắt Hoắc Duệ rơi xuống điện thoại di động trong tay Lục Sơ Hành, hơi híp mắt.

Lục Sơ Hành lập tức cất đi, dù sao cũng chụp được rồi.

"Ôm đủ chưa? Giọng Hoắc Duệ mang theo ghét bỏ vang lên bên tai Thẩm Dũ.

Bàn tay ở bên hông cậu cũng rụt về.

Thẩm Dũ cử động chân.

Chắc là chưa trẹo chân đâu, chỉ là nhảy xuống có chút đau.

Cậu vẫn nắm lấy vạt áo Hoắc Duệ, chẳng qua hơi lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách hai người, mặt đối mặt, mỉm cười không chút kiêng kị nào nhìn chằm chằm vào Hoắc Duệ: "Chưa đủ."

Vẻ mặt Hoắc Duệ hơi cúi cúi, để Thẩm Dũ buông lỏng tay: "Yêu tinh phiền phức."

Nhưng mà, eo của yêu tinh thật nhỏ.

Thẩm Dũ gãi gãi mái tóc rối loạn: "Tôi còn được đằng chân lân đằng đầu nữa."

"Chân tôi bị trẹo rồi, cậu có thể cõng tôi không?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play