Chương 34          Cấp bốn 


 
“Thứ vận may này,” Người thú phụ trách tách đá ở lối 16 liếc nhìn người thú nọ, “Không nói rõ được đâu.”
 
“Được lắm.” Người thú đó rõ ràng có hơi nổi loạn, một nhúm tóc vàng trên đỉnh đầu bay phất phơ, “Vận khí tốt này cũng phải có chỗ để phát huy mới được, lối 16 đã lâu không tách ra được đá năng lượng trên cấp hai rồi.”

 
Nghe đến đây, Lục Vãn Vãn xem như đã hiểu, người thú nhỏ này hết tám phần là loại nổi loạn smart (*), thích chọc giận người khác, không cần phải tức giận vì loại người như vậy.
 
* Trong bản raw là “杀马特”, chính là đọc hài âm của “smart”, nhưng về nghĩa thì chả liên quan gì. Đây là một cách ăn mặc từng thịnh hành một thời, để dễ hình dung thì kiểu ăn mặc, đầu tóc như HKT huyền thoại đó các tình iu, nhìn rất trẩu.
 
Cô liếc nhìn lão người thú đó, không quan tâm đến sự bỡn cợt của những người xung quanh, “Bác ơi, đến lượt chúng cháu chưa?”
 
Những nếp nhăn trên mặt lão người thú xô lại với nhau, thở dài ra lệnh robot tính tiền cho đám Lục Vãn Vãn.
 
Ông ta không nói gì nữa, còn người thú nhỏ ngổ ngáo đó vẫn đang luyên thuyên, tốc độ nói rất nhanh, anh ta bô lô ba la một tràng, Lục Vãn Vãn chỉ nghe qua loa.
 
Đại khái là lúc trước, lối 16 này cũng rất tốt, chỉ là vào tám hay chín năm trước, có một cường hào bí ẩn đã chi mấy chục triệu để mua một đống đá sắp được đưa vào cửa 16, nhưng lại chẳng tách ra được một khối đá năng lượng trên cấp bốn nào.
 
Từ đó về sau cứ như bị ma ám, mười mấy năm ròng không có lấy một người nào tách được một hòn đá tốt.
 

Lối 16 càng ngày càng heo hút.
 
Đến ngay cả những người có kinh nghiệm tìm bảo vật cũng không thể mở ra được hòn đá quá đặc biệt, đám Lục Vãn Vãn lại là người mới, lẽ nào lại có thế mở ra được thứ gì?
 
Ông ta nói xong, có chút đắc y hưởng thụ sự phụ hoạ của đám người xung quanh, đưa những ánh mắt khiêu khích hướng về Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình.

 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô không nói nên lời, Cố Huấn kéo vành mũ, dứt khoát đeo cái khẩu trang màu đen lên.
 
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đỉnh mũ của tiểu công chúa rung lên vài cái bất thường, chính là đôi tai đang phát run vì căng thẳng, bởi vì...
 
Cường hào mà tên ngổ ngáo đó nói...đã từng là anh.
 
Năm đó anh tuổi trẻ bồng bột, lại còn vừa được thăng chức, nghe nói người bạn tốt là đại hoàng tử Cố Linh Xuyên đã tách được đá hệ băng cấp sáu ở trong cửa hàng tìm bảo bối này, ước muốn tặng cho hoàng phi tương lai làm sính lễ, anh liền động tâm.
 
Nghĩ rằng nếu anh cũng có thể tách ra đá hệ huyết, đợi đến khi có người trong lòng thì sẽ tặng cho cô ấy, vì vậy anh đã tiêu tiền thưởng vào lần đó, kết quả...
 
Ánh mắt có hơi ảm đạm, tiểu công chúa hạ mắt xuống, nhìn hai viên đá anh chọn trong giỏ của robot vận chuyển, nắm chặt tay.
 
Vận may của anh không tốt, tựa như là một sự thật đã được định sẵn từ khi sinh ra.
 
Lần này, có lẽ không ngoại lệ.
 
Ở phía kia, máy đã kiểm tra xong viên đá, rành mạch nói, “Tổng cộng 3154 tinh tệ.”
 
Lục Vãn Vãn không chú ý đến vẻ bất thường của tiểu công chúa mà chỉ trả tiền, lão người thú như thường hỏi, “Tách đá không?”
 
Lục Vãn Vãn còn chưa lên tiếng, tên người thú ngổ ngáo đã nhanh mồm, “Nhất định ngay đến đá cấp một cũng không tách được.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Lục Vãn Vãn mặt lạnh lùng: “Tách đi.”
 
Khối đá cô chọn có lẽ là có thứ gì đó, dù cô không muốn đánh vào mặt tên người thú nhỏ đó, nhưng hắn thực sự quá ồn ào.
 
Lão người thú gật đầu, cầm viên kim cương hồng từ trong xe vận chuyển, máy kiểm tra không có động tĩnh gì, người thú nhỏ và đám người xung quanh thở dài.
 
Khối thứ hai giống với cái đầu của Phương Phương, máy kiểm tra cũng không có động tĩnh gì.
 
Khối thứ ba đến khối thứ tám đều là bọn họ chọn để tặng cho người máy trong nhà, và vẫn không thể tách ra được gì.
 
Ngổ ngáo sắp xem không nổi nữa, “Những viên đá năng lượng này hình dáng không đẹp, hoa văn đã bình thường còn lộn xộn, không có hoa văn hình thành theo quy luật tự nhiên, không phải quá lồi lõm thì là quá nhẵn bóng, những viên đá như vậy chẳng tách ra được thứ gì tốt.”

 
Ông ta vừa nói xong, máy kiểm tra liền lóe lên ánh sáng.
 
Những người xem náo nhiệt xung quanh bỗng yên lặng, mặt tên ngổ ngáo đỏ lên trong nháy mắt, nhỏ tiếng nói, “Chó ngáp phải ruồi thôi...”
 
Lão người thú hỏi, “Muốn tách ra chứ?”
 
Lục Vãn Vãn đến nhìn ông ta cũng lười, cô chỉ nhìn Nhuyễn Nhuyễn, “Khối này không cần.”
 
Khối đá này là do Nhuyễn Nhuyễn chọn, mua về để lưu niệm, cho dù bên trong có gì cũng không cần mở.
 
“Cô bé, tại sao lại không mở, hay là chột dạ, sợ khi mở ra chỉ được một viên đá năng lượng cấp một to bằng móng tay sao?” Thấy Lục Vãn Vãn chọn không mở ra, tên ngổ ngáo dường như thắng được ván này.
 
“Câm miệng.” Cố Huấn Đình không thể nhìn tiếp sự chế nhạo của hắn ta đối với Lục Vãn Vãn, liếc hắn ta quát một tiếng, “Cần cậu quản sao?”
 
Giọng điệu của anh lạnh lùng, ánh mắt càng lạnh như băng tuyết, hai sợi tóc bạch kim đung đưa rất có khí thế, từ góc nhìn của tên ngổ ngáo đó còn thấy một tia sáng vàng xẹt qua trong chớp mắt, đôi đồng tử thắt lại.
 
“Hừ!” Ông ta giật mình, đôi bàn tay biến thành móng vuốt màu xanh, lại là một người thú thằn lằn.
 
Tiểu công chúa nói xong bèn có hơi hối hận, anh dần cúi mặt xuống, áp chế sự bất an liếc nhìn Lục Vãn Vãn, bàn tay nắm chặt vành xe lăn.
 
Lần đầu tiên Lục Vãn Vãn nhìn thấy bộ dạng hung hãn của Cố Huấn Đình, vốn chưa phản ứng lại được, nhưng liếc thấy tâm trạng Cố Huấn Đình có chút không đúng, vành mũ lập tức thấp hơn bình thường một chút, cô nhanh chóng định thần lại, nhẹ cong eo, thủ thỉ bên tai anh, “Cố tiên sinh, cảm ơn anh.”
 
Hàng mi Cố Huấn Đình run rẩy, vẫn không ngẩng đầu lên, “Không sao.”
 
Lục Vãn Vãn sắp quen với dáng vẻ của anh, dù miệng tiểu công chúa nói không có, nhưng đuôi mắt đã dần đỏ lên rồi.
 
Lục Vãn Vãn vươn tay đưa viên đá nhỏ cho Nhuyễn Nhuyễn, nó dường như có vẻ rất vui mừng, màn hình điện tử lóe lên một làn sóng, Phương Phương cũng vui mừng đựng tất cả các viên đá họ mua vào trong bụng, vui vẻ sờ sờ cái bụng lớn.
 
“Bác có thể tiếp tục kiểm tra.” Lục Vãn Vãn nói với lão người thú.
 
“Lại sáng lên rồi!” Giọng nói của giống cái trung niên trước kia vang lên, vô cùng rõ ràng trong đám đông yên tĩnh này.
 
“Mảnh này tách ra không?” Lão người thú hỏi.
 
Lục Vãn Vãn nhìn người thú thằn lằn bị mắng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, “Tách.”
 
Khối đá này do cô chọn, rất có khả năng hấp thụ dị năng, chỉ không biết đá năng lượng bên trong có tốt hay không thôi.

 
Lão người thú cầm hòn đá nặng hơn một cân lên, tìm kiếm chỗ chắt tốt nhất.
 
“Cố tiên sinh, anh cảm thấy có thể tách ra thứ gì tốt chứ?” Lục Vãn Vãn nghĩ đến sự bảo vệ của Cố Huấn Đình dành cho mình vừa rồi, muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.
 
“Có thể.” Cố Huấn Đình dường như không hề suy nghĩ bèn nói bằng giọng khàn khàn.
 
Lục Vãn Vãn rất kinh ngạc vì tốc độ trả lời của anh, “Tại sao lại cảm thấy như vậy?”
 
“...” Cố Huấn Đình không nói gì.
 
Nhưng Nhuyễn Nhuyễn phía sau lại kiểm tra được nhịp tim của tiểu công chúa đang tăng nhanh.
 
Bởi vì là cô.
 
Là cô, có lẽ sẽ không chịu ảnh hưởng của cái vận mệnh đen đủi trời sinh của anh.
 
Là cô thì sẽ có thể.
 
Cố Huấn Đình kiềm chế tâm trạng, đồng tử cũng đã biến thành màu đen, anh chỉ nhìn Lục Vãn Vãn, nhẹ gật đầu.
 
Lục Vãn Vãn: “...” Cô thực sự không biết cái gật đầu của tiểu công chúa có ý nghĩa gì.
 
“Xuất sắc.” Lão người thú một đao cắt xuống, vừa hay tránh được đá năng lượng bên trong, lúc đôi mắt của ông ta nhìn thấy tia sáng màu xanh óng ánh đó suýt chút nữa tè ra quần, “Là cấp bốn, cấp bốn! màu xanh ngọc!”
 
Đám đông hít một hơi, Lục Vãn Vãn cũng có hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ tách ra được đá năng lượng cấp bốn, cô vốn cho rằng chỉ có cần có thể tách ra được cấp ba là đã khiến cho đám người đó im miệng.
 
Cố Huấn Đình nhẹ nhàng bỏ khối đá trong lòng xuống, tựa như trút bỏ được một gánh nặng không tính là trầm trọng như thế, cho đến khi Lục Vãn Vãn nhìn anh, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia lưu lại vô vàn ánh sao.
 
......
 
Nhìn thấy đá năng lượng máu xanh ngọc cấp bốn, lão người thú cũng không dám lỗ mãng như khi tách viên đá năng lượng cấp hai trước đó, thay đổi một con dao, mài nó từng chút.
 
Thanh niên ngổ ngáo vẫn cố chấp đứng tại chỗ, ánh mắt của đám đông nhìn Lục Vãn Vãn đều đã thay đổi, từ trạng thái xem kịch tức tốc rơi vào trạng thái muốn học hỏi kinh nghiệm.
 
Chỉ có điều bộ dạng hung dữ vừa rồi của tiểu công chúa khiến bọn họ có hơi rùng mình, vì thế nên mới không dám tiến tới xin lời khuyên.
 
Lục Vãn Vãn thở phào, nhìn lão người thú cẩn thận tách đá.

 
Viên đá năng lượng cấp bốn cuối cùng nặng 357g, đây xem như là viên đá có trọng lượng vô cùng lớn rồi.
 
“Tôi sẵn sàng chi mười ngàn tinh tệ mua lại!”
 
Viên đá vừa ra, trong đám đông liền có người không nhịn được hét lên.
 
“Tôi ra giá mười một ngàn.”
 
“Tôi mười hai ngàn!”
 
Đám đông bắt đầu nháo nhào lên, lão người thú mỉm cười, “Đừng nghe bọn chúng, khối đá năng lượng này của cháu có màu sắc đẹp, nếu bán đấu giá thì khởi điểm có thể bán trên ba mươi ngàn tinh tệ.”
 
Lục Vãn Vãn cũng khá thích viên đá năng lượng đó, lập tức nói, “Cháu không bán.”
 
Tên ngổ ngáo bình tĩnh lại, lớn tiếng hỏi, “Cô tách ở khu 16 sao? Tôi không tin cô có thể phá vỡ lời nguyền.”
 
Ánh mắt của anh ta có hơi trốn tránh, “Trừ phi cô nói ra đã mở ở trong đống đá năng lượng nào, nếu không thì chúng tôi sẽ không công nhận năng lực tìm bảo bối của cô.”
 
Anh ta nói có chút mâu thuẫn, nhưng ý tứ thì lại biểu đạt rất rõ ràng.
 
Lục Vãn Vãn nhìn thấy đầu lông mày của Cố Huấn Đình lần nữa cau lại, bèn vươn tay đụng cánh tay của anh, trên mặt mang ý cười, “Ở trong khu a hoặc khu b, không nhớ rõ lắm, nhưng chính là tìm được ở hai khu này.”
 
Đối với chuyện tìm được bảo vật ở đâu, cô từ đầu cũng không có ý định che giấu, dù sao thì trong đống đá trong khu a và khu b ở lối rẽ 16 đó, cũng chính là viên đá trong tay có phản ứng với dị năng của cô.
 
Bọn họ đã muốn đi thì cứ đi đi.
 
Nghe lời cô nói, đám đông cũng không hét tăng giá để mua viên đá của Lục Vãn Vãn nữa, mà im lặng vài giây rồi bắt đầu điên cuồng chạy ra bên ngoài, trong nháy mắt, bên người bọn họ đã không còn ai.
 
“Vãn Vãn, tại sao lại nói cho bọn họ? Nhuyễn Nhuyễn đứng một bên hỏi.
 
Lục Vãn Vãn cười tít mắt, “Có người muốn gấp rút tiêu tiền, chúng ta cũng thể ngăn được đúng không?”
 
Cố Huấn Đình bị giọng điệu của cô làm cho có hơi muốn cười, lông mày giãn ra đôi chút.
 
Ừm, lời nguyền của anh có lẽ vẫn còn hữu hiệu, đám người đó sẽ chẳng tìm ra được gì.
 
“Vẫn còn một khối, tách cùng luôn chứ?” Lão người thú nọ cười ha ha, lúc bọn họ tản đi liền kiểm tra khối đá Cố Huấn Đình chọn.

 
“Cố tiên sinh, anh cảm thấy sao? Lục Vãn Vãn nói
 
“Hả?” Nhất thời tiểu công chúa vẫn chưa phản ứng lại.
 
Lão người thú lại cầm viên đá màu sắc xấu xí đó lên hỏi lại lần nữa, ‘Khối này có thứ gì đó ở bên trong, muốn tách ra chứ?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play