Chương 30      Thành mua bán áo giáp phế liệu
 
Cố Huấn Đình vô thức vươn tay sờ đầu, ngón tay đụng đến lớp da đang nóng lên, trong phút chốc có hơi hoảng loạn.
    
Lục Vãn Vãn chú ý đến sự bất thường của anh, lo lắng hỏi, “Cố tiên sinh đau đầu sao?”

    
Đôi mắt Cố Huấn Đình biến thành hai màu đen sẫm và nâu nhạt pha trộn với nhau, “...Tôi buồn ngủ rồi.”
    
“Tôi...” Anh siết chặt cơ bắp, ra sức kiềm chế, lần đầu tiên ánh mắt mất đi sự bình tĩnh trước Lục Vãn Vãn.
    
Gò má và đôi môi anh đều đỏ hơn lúc trước một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường, Lục Vãn Vãn vốn đã chuẩn bị ra về, xem tình hình cũng không cần thiết phải ở lại, chỉ khẽ thở dài, “Vậy Cố tiên sinh nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”
    
“...Được.” Giọng Cố Huấn Đình khàn khàn, ẩn giấu sự nhẫn nại sắp không kìm chế được nữa.
    
Lục Vãn Vãn vẫy tay với Phương Phương ở trong góc, “Chúc ngủ ngon, Phương Phương.”
    
“Vãn Vãn, “ Màn hình điện tử của Phương Phương loé lên, “Ngủ ngon.”
    
Cửa đóng lại, Cố Huấn Đình giống như được giải trừ phong ấn vậy, hai bàn tay ấn lên đỉnh đầu ngày càng nóng lên.
    

Sau vài phút, anh nhắm mắt lại, đỏ mặt chạm vào đôi tai mà anh cứ ngỡ cả đời này không thể biến ra được nữa.
    ……
Lục Vãn Vãn chỉ cho rằng tiểu công chúa vừa không được khỏe, vừa không muốn bị cô nhìn thấy, căn bản không nghĩ đến Cố Huấn Đình lại biến thân→_→
    
Cô trở về phòng, suy nghĩ không biết có phải vì nguyên nhân dị năng thanh tẩy nên mới làm cho Cố Huấn Đình thay đổi màu sắc hay không, trong lòng có chút lo lắng.

    
Vả lại ngày mai cần phải đi thành mua bán áo giáp phế liệu, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị một chút.
    
Lục Vãn Vãn nhớ đến lúc kiểm tra thiên phú ngày hôm nay, Bạch Văn Nhã đã cho cô ăn một loại quả, mở quang não, mua thêm một ít vào đơn hàng cấp tốc.
    
Vẫn còn rất nhiều thực phẩm bồi bổ cơ thể, những thứ có trên hành tinh thủ đô cô đều đã mua không ít.
    
Cô thiết lập tự động nhận hàng, sáng sớm ngày thứ hai, đa số mọi thứ đều đã được gửi đến.
    
Lục Vãn Vãn và Nhuyễn Nhuyễn phân loại chúng rồi bỏ lên phi thuyền, vừa làm xong bước vào cửa đã thấy tiểu công chúa từ từ bước xuống.
    
Hôm nay anh rất khác so với bình thường.
    
 Không mang combo áo trắng quần đen mà anh thích lúc trước nữa, đổi áo quần, trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ phớt.
    
Hai sợi tóc bạch kim rũ xuống trước trán, nhìn không rõ mái tóc dưới chiếc mũ đó có phải như cô nhìn thấy ngày hôm qua hay không.
    
Màu đen pha lẫn màu nâu.
    
Vành mũ đã che đi vết sẹo hung dữ trên trán, đôi mắt của Cố Huấn Đình đã trở về màu đen, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ là lúc nhìn về phía cô, đôi đồng tử khẽ thay đổi, trong khoảnh khắc trở nên dịu dàng như dòng suối băng tuyết mùa xuân đang tan.
    
Lục Vãn Vãn sờ mặt, cảm nhận sâu sắc rằng hai sợi tóc bạch kim rũ xuống kia của Cố Huấn Đình rất ưa nhìn.
    
Nhưng cô không hỏi anh tại sao lại đội mũ, chỉ chào hỏi anh như bình thường, Cố Huấn Đình đáp lại cô, biểu cảm không khác gì với mấy ngày trước.
    
Nhưng kỳ thực, trong lòng Cố Huấn Đình có hơi căng thẳng và tự ti, đêm qua sau khi Lục Vãn Vãn rời đi, tai và đuôi của anh đều đã mọc ra.
    
Đuôi thì không sao, có thể thu về, nhưng còn đôi tai thì hết cách.
    
Vả lại điều khác biệt so với lúc trước là màu tóc và màu mắt của anh cũng có sự biến đổi, khác hoàn toàn với bảy năm trước.
    
Cố Huấn Đình chỉ có thể đoán rằng có lẽ là do anh đã sắp chính thức trưởng thành, dựa theo độ tuổi thành niên của người thú nói chung, ít nhất đến 30 tuổi, hình thú mới trổ mã hoàn toàn. 
    
Chỉ là trong những năm tháng tăm tối dường như bị phá vỡ và không cách nào biến thành hình thú đó, anh không biết hình thú của mình sẽ biến thành như thế nào.

    
Nhưng...
    
Nhất định rất khó coi.
    
Nước sạch chảy dần chảy xuống từ lông mày, một gương mặt tái nhợt hiện lên trong gương.
    
Hai tai với những sợi lông lưa thưa, một trắng một đen, lộ ra lớp da mỏng manh đang rung làm nước rơi xuống, Cố Huấn Đình mím chặt môi, siết chặt nắm đấm, kiên nhẫn muốn điều động sức mạnh tinh thần vẫn đang trong cơn bạo động, giấu đi đôi tai xấu xí đó.
    
Anh đã thử cả buổi tối, nhưng vẫn thất bại.
    
Vì vậy để không bị phát hiện, anh chỉ đành đội mũ.
    
Cố tiên sinh có hơi ngứa ngáy, lần trước lúc Lục Vãn Vãn mua áo quần cho anh, để có thể phối hợp còn mua thêm vài chiếc mũ.
    
Thế nên mới có bộ trang phục của anh hôm nay.
    
Vốn chiếc mũ mà Phương Phương đem đến cho anh đã bị sửa lại, nó thêu thêm những con bướm màu hồng, nhưng tiểu công chúa tái mặt từ chối, vì thế Phương Phương đành thôi.
    
Mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, nhưng so với cơn mưa vừa lạnh lẽo vừa khiến người ta khiếp sợ đêm qua thì cơn mưa sáng nay rõ ràng đã ôn hoà hơn.
    
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, bèn thu dọn đồ đạc rời đi.
    
Nơi giao dịch áo giáp phế liệu cách chỗ ở của họ hơn một nửa hành tinh và nơi đó cũng rất rộng lớn, có thể đi tàu vũ trụ để trực tiếp đến đó, có lẽ sẽ mất khoảng hai giờ.
 
Mặc dù đã đạt được kết quả khá tốt trong bài kiểm tra thiên phú, nhưng nghĩ đến vết thương nghiêm trọng của Cố tiên sinh, Lục Vãn Vãn không hề buông lơi, cô nắm bắt thời gian luyện tập.
    
Hai giờ đồng hồ nhanh chóng qua đi, phi thuyền đã đến điểm đích lần này của bọn họ.
    
Nơi giao dịch áo giáp phế liệu.
    
Tên đầy đủ có lẽ là Thành giao dịch tài nguyên kim loại cùng với áo giáp phế liệu.
  
Phi thuyền đậu ở khu vực B, sau khi nộp năm trăm tinh tệ phí quản lý, một người một mèo và hai robot liền xuất phát.
    

Để thuận tiện, Lục Vãn Vãn cũng đã chi một ngàn tinh tệ để thuê một chiếc xe nổi chất lượng bình thường, cỡ lớn, nửa trong suốt chuyên dùng trong thành giao dịch.
    
Chiếc xe này có hình bầu dục, nhìn từ bên ngoài trông giống một quả trứng lớn. Phần trên hoàn toàn trong suốt, ngoài ra còn thiết kế một lỗ hở để tiện cho người bên trong đưa tay ra giao dịch, phần sau có màu xanh lam, có thiết kế ghế ngồi.
    
Chiếc xe nổi này không thể bay, xem như là “nét đặc sắc” trên cả hành tinh thủ đô này và chỉ được sử dụng ở thành giao dịch.
    
Thành giao dịch đã hình thành quy mô và thị trường, và sự phân chia khu vực rất chi tiết. Lục Vãn Vãn đang kiểm tra bản đồ được gửi đến quang não của cô bởi tên người thú cho họ thuê xe trước đó, “Chỗ này tốt hơn, chúng ta đi đến khu kim loại, khu áo giáp trước hay là khu năng lượng?”
    
Cố Huấn Đình liếc nhìn thời gian, vì bọn họ xuất phát sớm, bây giờ mới 10 giờ sáng, “Đến khu kim loại trước.”
    
Khu kim loại bao gồm khu máy móc, tầng ngoài cùng là khu vực có những robot bỏ đi sẽ có cơ hội tiến vào trước khi bị nghiền nát.
    
Thời gian này, những máy móc có chút giá trị từ các nơi sẽ có cơ hội xâm nhập vào thị trường.
    
Nếu như họ may mắn, có thể sẽ mua cũ được những linh kiện mà Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn cần.
    
Lục Vãn Vãn biết Cố Huấn Đình am hiểu hơn cô nhiều nên không có ý kiến gì, chỉ cười đồng ý.
    
Đôi tai dưới mũ phớt của Cố Huấn Đình động đậy, anh lái xe chở mọi người đến khu kim loại.
    ……
   
Từ nơi dừng đỗ phi thuyền, vượt qua vài cửa phòng hộ, xe nổi dần dần tiến vào khu kim loại.
    
Một vỏ bọc bảo vệ ngăn cách khu kim loại với những khu khác, âm thanh bên tai chốc lát trở nên rất hỗn tạp.
    
Hai bên con đường rộng hơn đường thông thường nhiều được thiết kế thành hình dáng các quầy hàng, trông có chút giống với chợ phiên trong xã hội hiện đại, điều khác biệt là mỗi gian về cơ bản đều có lớp bảo vệ nhiều màu sắc riêng, hoặc có nhiều nhân viên phục vụ robot cao to→_→
    
Ngoài ra, trước mỗi gian hàng còn có một số hình chiếu ba chiều về tài nguyên mới đến hoặc chất lượng tốt nhất trong tiệm, có đề giá một bên.
    
Có rất nhiều xe nổi với đủ loại màu sắc kích cỡ đang lưu thông trên đường, vì ai cũng mang theo robot đến nơi có hơi hỗn tạp này nên trên đường đa số đều là những chiếc xe cỡ trung hoặc cỡ lớn, bên trong ngồi được hai người hoặc một người mang theo cả robot vệ sĩ.
    
Quét một lượt, Lục Vãn Vãn bất lực phát hiện ra rằng bốn người nhà họ thực sự trông rất bắt mắt.
    
Nguyên nhân không nằm ở cô và Cố tiên sinh, mà là ở trên người hai robot trong nhà.
    

Nhuyễn Nhuyễn trông như một con robot thú cưng, Phương Phương lại là robot bảo mẫu lâu đời nhất, nơi mà hai người máy này thường xuất hiện chính là ở khu sinh sống và khu chợ thức ăn.
    
Những nơi như thế này đều là để mua cũ, thay đổi linh kiện hoặc kim loại hiếm có, dùng để cải tạo hoặc chế tạo thứ khác, robot bảo mẫu và robot mèo đen về cơ bản đã không còn xuất hiện nữa.
    
Lục Vãn Vãn sờ lông của Nhuyễn Nhuyễn, cô cùng tiểu công chúa bắt đầu từ tầng ngoài cùng tiến vào bên trong xem từng quầy hàng.
    
Nhưng bọn họ tìm rất lâu vẫn không thể tìm thấy linh kiện phù hợp với Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn.
    
Trong thời gian đó Cố Huấn Đình đã chi hơn bảy trăm tinh tệ để mua một mảnh kim loại không rõ tên màu đen to bằng bàn tay, ngoài nó ra, cả buổi sáng chẳng có thu hoạch nào khác. 
    
Mắt thấy sắp tiến vào bên trong khu kim loại, Lục Vãn Vãn có hơi sốt ruột.
    
“Bà chủ, xin hỏi trong tiệm của bà có linh kiện phù hợp với robot A420258 hoặc robot bảo mẫu M71684 không?
    
Ở cửa hàng cuối cùng, Lục Vãn Vãn nhìn giống cái trung niên nhã nhặn trước mặt và hỏi.
    
“Xin lỗi, không có.” Giống cái đó nhìn hai robot trong xe của Lục Vãn Vãn, sắc mặt ôn hoà, “Robot của ngài vẫn còn rất trẻ, không cần lo lắng.”
    
“...Vâng.” Lục Vãn Vãn cười với bà, “Cảm ơn.”
    
Cố Huấn Đình thấy cô có hơi thất vọng, mím môi không nói gì.
    
“Nhuyễn Nhuyễn còn rất trẻ nha” Nhuyễn Nhuyễn cọ vào tay Lục Vãn Vãn, “Vãn Vãn không cần lo cho Nhuyễn Nhuyễn đâu.”
    
“Phương Phương cũng rất trẻ trung.” Giọng Phương Phương cứng nhắc nhưng lại có thể khiến người ta vô cớ nghe ra được sự u buồn của nó, “Phương Phương mới có ba tháng tuổi thôi.”
    
Lục Vãn Vãn dở khóc dở cười, bây giờ cô đã nhìn ra được Phương Phương là một robot có trí nhớ rất tốt, dung lượng đĩa cứng của nó không lớn lắm, chỉ bằng một phần hai mươi của Nhuyễn Nhuyễn và một phần năm so với Viên Viên, nhưng nó lại rất thích nhớ một số thứ không quan trọng.
    
Cứ như thế chẳng phải một hai năm tới dung lượng sẽ đầy sao?
    
Đến lúc đó, Phương Phương có phải sẽ biến thành robot “người già”, không nhớ được điều gì mà suốt ngày chỉ lẩm bẩm những chuyện đã qua.
    
Hốc mắt Lục Vãn Vãn có hơi cay, chiếc xe vòng lại, đi đến chỗ cuối cùng.
    
Chỗ đó không phải nơi chuyển tiếp của khu kim loại bên ngoài đến bên trong như Lục Vãn Vãn nghĩ.

    
Cái góc không lớn lắm đó vẫn còn một quầy hàng nhỏ bé và tồi tàn.
    
Quầy hàng được dựng lên từ những chiếc ô nhựa nhỏ cũ kỹ đã lâu không thấy.
    
Có rất nhiều robot cũ nát đang ngồi dưới ô nhựa đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play