Chương 22        Thế mà vẫn còn tăng!
 
Bạch Văn Nhã vừa xuất hiện, ánh mắt An-lis-ta nhìn Lục Vãn Vãn liền thay đổi ngay lập tức.
Thật sự đúng là Bạch Văn Nhã sao? Lẽ nào giống cái nhìn có vẻ quê mùa này thật sự quen biết hầu tước phu nhân?
Tuy rằng thường ngày cô ta ngang ngược xấc láo, nhưng vẫn nhớ rõ những người không thể chọc vào ở trong đế quốc này.

Bố cô chỉ là một tử tước*, bình thường cô đều phải khom lưng cúi đầu trước các tiểu thư quý tộc có bậc cha chú sở hữu tước vị cao hơn bố cô, hầu tước phu nhân như Bạch Văn Nhã, cô đâu có lá gan động vào.
* 子爵: Tử tước - nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước.
Giống cái nhà quê này, tuy rằng nhan sắc không tệ, nhưng nhìn rất nhu nhược, ra ngoài còn mang theo loại robot quản gia rẻ nhất theo cùng thì làm sao có thể quen biết một người có địa vị như vậy, cô ta nhất định là đang giả vờ?
“An-lis-ta, tại sao cô lại ở đây?” Bạch Văn Nhã nghi hoặc hỏi.
An-lis-ta cười nhẹ rồi cúi chào Bạch Văn Nhã, giọng nói dịu lại, “Hầu tước phu nhân, là thế này, ở đây có giống cái thôn quê không có mắt đi nhầm vào đây, cháu đang chuẩn bị giúp người đuổi cô ta đi.”
Lục Vãn Vãn buồn cười, “Tôi đến là để kiểm tra thiên phú, nếu như thiên phú kiểm tra đều cho là nhầm, chi bằng nói tiểu thư An-lis-ta cô đến đây để làm gì?”
Nghe cô nói, An-lis-ta dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, “Chỗ kiểm tra thiên phú cho giống cái bình thường ở tầng dưới, phải xếp hàng.”
Bạch Văn Nhã thấy cảnh này, nhướn mày muốn nói gì đó, nhưng một người từ trong phòng kiểm tra bước ra ngăn bà lại.
Đó là một giống cái trung niên cười tít mắt, lộ ra vẻ vô cùng hiền lành.
Bà mặc chiếc áo màu trắng thuần được giữ gìn rất tốt.
Trước tiên bà gật đầu với Lục Vãn Vãn, rồi sau đó mới chuyển qua An-lis-ta, “An-lis-ta, hôm nay cô cũng đến kiểm tra thiên phú sao?”
 Nhìn thấy giống cái này, biểu cảm của An-lis-ta càng thêm cung kính, “Vâng ạ, đại sư Mễ Nhĩ.”
 Giống cái trước mặt này, không chỉ là quản lý của trung tâm kiểm tra thiên phú, mà còn là một huyền thoại trong giống cái tự nhiên.
Bậc thầy chế tạo áo giáp hệ kim loại có thiên phú cấp S.
Chỉ là bình thường đại sư Mễ Nhĩ sẽ không xuất hiện ở trung tâm kiểm tra, hôm nay sao lại đúng lúc ở đây và còn bị cô ta bắt gặp.

Lẽ nào…

An-lis-ta nhìn sắc mặt tự nhiên của Lục Vãn Vãn ở một bên, càng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Lục Vãn Vãn là khách của Văn Nhã, vậy cô và vị…tiểu thư An-lis-ta này cùng đi vào đi.” Đại sư Mễ Nhĩ nhìn Lục Vãn Vãn cười nhẹ.
Nghe lời của bà, cả người An-lis-ta rất không thoải mái.
Lục Vãn Vãn?
Đây chẳng phải là giống cái đã từ chối Hướng Dương anh tuấn nho nhã, người mà cô ta thích đây sao?
Biểu cảm của An-lis-ta kém hẳn đi trong phút chốc, sắc mặt đỏ lên.
“Ta nghĩ cô sẽ không để ý việc để cho tiểu thư An-lis-ta kiểm tra thiên phú trước chứ?” Đại sư Mễ Nhĩ nói với Lục Vãn Vãn.
 Lục Vãn Vãn gật đầu ra hiệu với Bạch Văn Nhã, “Tất nhiên.”
Cô nhìn An-lis-ta đang đứng một bên, lịch thiệp lùi về sau hai bước, nụ cười treo trên mặt, “Vậy thì mời tiểu thư An-lis-ta.”
“…” An-lis-ta nghiến răng, trừng mắt nhìn Lục Vãn Vãn ở nơi mà đại sư Mễ Nhĩ và những người khác không thấy, trong lòng chán nản.
Nếu là giống cái tự nhiên, tại sao lại ăn mặc như thế đi ra ngoài? Ngược lại làm cho cô hiểu nhầm, hại cô lưu lại ấn tượng không tốt trước mặt hầu tước phu nhân và đại sư Mễ Nhĩ.
Nhưng cô ta lại chẳng thể oán trách gì cả.
Hơn nữa Lục Vãn Vãn còn từ chối Hướng Dương, anh ta chính là đối tượng kết khế ước xếp hàng đầu trong lòng các tiểu thư quý tộc!
Loại giống cái như Lục Vãn Vãn nhất định là loại có thiên phú chẳng ra gì.
Chút nữa cô sẽ làm cho cô ta mất hết thể diện!
An-lis-ta nghĩ đến lần kiểm tra thử tại nhà anh cả, thiên phú của cô thuộc hệ đất cấp A, giống cái tự nhiên có thiên phú cấp A không tính là nhiều ở toàn đế quốc, Lục Vãn Vãn nhất định không thể so với cô.
Đến lúc đó hầu tước phu nhân và đại sư Mễ Nhĩ sẽ biết ai mới là người có tư cách làm khách của họ.
Nghĩ đến đây, An-lis-ta khôi phục vẻ tươi cười, liếc nhìn Lục Vãn Vãn một cái rồi bước vào phòng kiểm tra thiên phú.
Lục Vãn Vãn liếc mắt rồi cùng đi theo vào phòng kiểm tra thiên phú.
Bây giờ cô thực sự rất muốn biết, tiểu thư An-lis-ta kiêu ngạo, mắt mọc ở trên đỉnh đầu kia rốt cuộc có thiên phú siêu việt cỡ nào.
Sự bài trí trong phòng kiểm tra thiên phú rất đơn giản, ngoài một cái bàn dài và bộ sofa nhung thiên nga, phần còn lại đều là các thiết bị dùng để kiểm tra.
Điều khiến Lục Vãn Vãn có hơi bất ngờ là, một giống cái trung niên với sắc mặt lạnh lùng đang ngồi trên ghế sofa, bà ấy có mái tóc đen ngắn gọn gàng, nhìn mình một cách khó chịu.
“Cô là Lục Vãn Vãn?” Giống cái trung niên mở lời, rõ ràng không vui, “Mất lâu như vậy mới vào phòng?”
“Thực xin lỗi, tôi đúng là quá chậm rồi.”
“Hừ.” Giống cái trung niên liếc nhìn Nhuyễn Nhuyễn bên chân Lục Vãn Vãn, “Ném quang não và con robot rách nát bẩn thỉu đó của cô ra ngoài cửa đi.”
Lục Vãn Vãn nhíu mày, thẳng thừng đối diện với ánh mắt sắc bén của giống cái kia, ngữ khí không chút nhượng bộ, “Xin lỗi, robot quản gia của tôi không phải đồ rách nát.”
“Tại sao cô lại ăn nói như vậy với bậc thầy chế tạo áo giáp?” An-lis-ta ở một bên kinh hãi, cô ta dùng ánh mắt như thiểu năng nhìn Lục Vãn Vãn, giống cái đang ngồi trước mặt này chính là Triệu Vũ Thiến, bậc thầy chế tạo hộp năng lượng hệ đá có thiên phú cấp S.
“Hả, con robot không có chức năng gì này là robot quản gia của cô, buồn cười quá đi mất.” Triệu Vũ Thiến chế nhạo Lục Vãn Vãn xong thì liếc An-lis-ta bực mình,
“Robot kia của cô cũng phải ném ra ngoài, không biết là không được đem robot và quang não vào trong phòng kiểm tra sao?”
Lần này An-lis-ta không nói được gì nữa, cả hai người xin lỗi, mang robot của mỗi người đi ra ngoài.
“…Vãn Vãn.” Nhuyễn Nhuyễn bị nói là robot rách nát lúc này miaow cũng không miaow được nữa, vi mạch của nó nóng lên, sinh ra rất nhiều chương trình hỗn loạn.

Đây là lần đầu tiên có người nói nó là một robot quản gia không đạt chuẩn ngay trước mặt Lục Vãn Vãn.
“Xin lỗi.” Nhuyễn Nhuyễn không biết tại sao bản thân lại hiển thị một câu nói như vậy, nhưng nó đã làm rồi.
“Không sao cả.” Lục Vãn Vãn cười.
“Hứ.” An-lis-ta thì thầm, “Còn nói chuyện với robot, đồ quái đản.”
Cô ta mặc sức ném mấy robot của mình vào trong góc, một mình đi vào.
Lục Vãn Vãn không để ý cô ta, cởi bỏ mũ và quang não, đội lên trên đầu Nhuyễn Nhuyễn, sờ tai nó, “Ở đây đợi ta, tiện thể gửi tin nhắn cho Cố Huấn Đình, cứ nói là…”
Lục Vãn Vãn do dự một lát, “Nói là mọi thứ ta đều thuận lợi.”
Nhuyễn Nhuyễn ôm mũ, làm theo cô nói gửi tin nhắn cho Cố Huấn Đình.
Mèo con robot nhỏ bé cứ thế ngồi trước cửa, yên lặng nhìn Lục Vãn Vãn bước vào phòng kiểm tra.
    ……
Thấy cả hai đều đã chuẩn bị xong, Bạch Văn Nhã trực tiếp quay người nói với An-lis-ta, “Kiểm tra thể lực và sức mạnh tinh thần thêm lần nữa đi.”
An-lis-ta có chút không hiểu, nhưng cũng gật đầu.
Bạch Văn Nhã chỉ vào cỗ máy màu bạc, “Đây là bài kiểm tra thể lực, cần phải kiểm tra tốc độ và lực đánh của tay và chân, thực hiện ở trong phòng trọng lực.
“Cỗ máy màu trắng này là để kiểm tra sức mạnh tinh thần, chỉ cần dẫn xuất sức mạnh tinh thần lên máy kiểm tra là được.”
Bạch Văn Nhã giải thích rất nhiều, nhìn về ngoài thì có vẻ là đang nói cho An-lis-ta nghe, nhưng thực chất là đang suy nghĩ cho Lục Vãn Vãn chưa kiểm tra qua lần nào.
Triệu Vũ Thiến và Mễ Nhĩ đều có thể nhìn ra, nhưng cũng không bóc mẽ.
Lục Vãn Vãn nhìn Bạch Văn Nhã cảm kích, lặng lẽ ghi nhớ phần ân tình này vào trong lòng, nghe thật cẩn thận.
“Bắt đầu đi.” Bạch Văn Nhã nhanh chóng giới thiệu xong, nói với An-lis-ta.
An-lis-ta gật đầu, trước mặt ba giống cái tự nhiên rất có địa vị này, cô cũng không tiếp tục chế nhạo Lục Vãn Vãn nữa.
An-lis-ta kiểm tra xong thế lực và sức mạnh tinh thần một cách thuận lợi.
Thể lực của cô ta cấp C, sức mạnh tinh thần cấp B+, đây là một thành tích không tồi đối với giống cái tự nhiên, tiếp đó, cô liền đi bước đến bộ kiểm tra thiên phú.
Bộ kiểm tra thiên được che kín, Lục Vãn Vãn chỉ có thể nghe được những rung động mờ nhạt, có thể thấy được chỉ số không ngừng tăng lên trên cỗ máy.
Từ cấp F thấp nhất tiến thẳng lên và dừng lại ở vị trí A rồi ngừng lại.
“Thiên phú hệ đất cấp A.”
Bạch Văn Nhã có hơi thất vọng, Triệu Vũ Thiến lại không nói lời nào.
Chỉ có Mễ Nhĩ cười nói với An-lis-ta mệt đứt hơi, “Cô có thể về trước, đợi ba ngày nữa thiên phú được ghi vào hệ thống rồi đến đây làm thủ tục và lĩnh thưởng.”
Thấy ba người có biểu cảm như vậy, An-lis-ta có hơi thất vọng, trong lòng cô hiểu rõ, thiên phú cấp A vẫn cũng không đủ để bọn họ xem trọng.
Nhưng mà…
Cô liếc nhìn Lục Vãn Vãn, cắn chặt răng, lấy hết dũng khí nói, “Hầu tước phu nhân, đại sư Mễ Nhĩ, đại sư Vũ Thiến, Lục Vãn Vãn đã biết được thiên phú của cháu, cháu cũng muốn biết thiên phú của cô ta, như thế mới công bằng.”
“Lục Vãn Vãn, cô thấy sao?” Bạch Văn Nhã nhìn Lục Vãn Vãn, cô lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Cô lờ mờ hiểu được An-lis-ta đang muốn đánh vào mặt mình, nhưng ai đánh ai còn chưa chắc đâu.
“Được, vậy bắt đầu kiểm tra thôi.”
Lục Vãn Vãn nhìn chằm chằm ánh mắt bất mãn của Vũ Thiến và ánh mắt khích lệ của Bạch Văn Nhã, rồi bước vào phòng kiểm tra.
Cố tiên sinh, hãy chúc tôi may mắn.
Cửa dần đóng lại, Lục Vãn Vãn thầm gọi tên của tiểu công chúa ở trong lòng. 
Trong phút chốc, phòng trọng lực khác hoàn toàn với bên ngoài ép xuống.
Dưới trọng lực mạnh mẽ như vậy, Lục Vãn Vãn cảm thấy việc nâng tay lên thôi cũng khó khăn.
“Bíp”
“Bắt đầu kiểm tra tốc độ.”
Âm thanh điện tử lạnh lẽo vang lên, Lục Vãn Vãn khó khăn duỗi chân, chạy hết sức có thể.
“Kết thúc kiểm tra tốc độ.”
Lục Vãn Vãn vẫn chưa kịp thở thì âm thanh điện tử lại vang lên,

“Bíp”
“Bắt đầu kiểm tra lực đánh tay và chân.”
Nhìn thấy bộ máy đánh đấm đang dần nâng lên, Lục Vãn Vãn siết chặt nắm bàn tay, cố gắng hết sức đánh lên.
    ……
“Phụt.” An-lis-ta đứng bên ngoài đợi xem trò cười của Lục Vãn Vãn, nhìn thấy chỉ số trên máy kiểm tra thể lực dần tăng đến D rồi chẳng nhích thêm được nữa, không nhịn được bụm miệng cười phá lên.
Cô nói rồi mà, Lục Vãn Vãn vừa nhìn đã biết là một con chim yếu ớt.
“Lạch cạch.” Cửa mở ra, Lục Vãn Vãn dựa vào tường, không để cho mình ngã xuống, cố gắng bước đến máy kiểm tra sức mạnh tinh thần.
Lần này không cần phải kiểm tra thể lực, nhưng đến khi cô bước ra khỏi cố máy, nhìn thấy biểu cảm của An-lis-ta liền hiểu được thành tích của mình có lẽ không được tốt lắm.
“Hừm, thể lực cấp D, sức mạnh tinh thần cấp C.” An-lis-ta trêu chọc, “Cứ theo thứ tự này, có lẽ nào thiên phú sẽ là B?”  
Cô ta chế nhạo, Lục Vãn Vãn cũng chẳng thèm để ý.
Cô chỉ nhìn sắc mặt ngày càng bất mãn của Triệu Vũ Thiến và sự thất vọng sắp không giấu được trên khuôn mặt của Bạch Văn Nhã, cắn chặt răng, “Tôi có thể tiếp tục tiến hành kiểm tra chứ?”
Bạch Văn Nhã đỡ cằm, “Có thể.”
“Cảm ơn.” Lục Vãn Vãn hít một ngụm khí, dần thả lỏng cơ thể, rồi bước vào máy kiểm tra thiên phú màu đen thẫm.
   
Cửa khoang đóng lại, trước mắt hầu như là một mảng đen sì.    
“Bíp”
“Bắt đầu kiểm tra thiên phú.”
Bầu bạn với âm thanh điện tử lạnh lẽo, Lục Vãn Vãn nhớ lại lời mà Cố Huấn Đình nói lúc trước.

“Đừng lo lắng, chỉ cần giải phóng thiên phú ra từng chút là được.”
Đúng, giống như lúc trước vậy, chầm chậm giải phóng nguyên tố trong cơ thể ra từng chút là được.
Lục Vãn Vãn lặng lẽ nói với bản thân, cứ từ từ, đừng căng thẳng.
Ước chừng qua khoảng hai phút, cô mới dẫn xuất nguyên tố thanh tẩy trong cơ thể ra.
Những ánh sáng trắng nhạt ít ỏi lượn lờ xung quanh cô, trông rất mờ nhạt.
Triệu Vũ Thiến mất hết kiên nhẫn, không chịu nổi đứng dậy, giọng nói rất lớn, thậm chí còn có thể xuyên qua máy kiểm tra, truyền đến bên tai Lục Vãn Vãn.
“Giống cái này thực sự đã thức tỉnh thiên phú rồi à?”
Lục Vãn Vãn cắn chặt răng, cố gắng thả lòng bản thân, trong lòng tràn ngập sự bất cam.
Cô không muốn từ bỏ Cố Huấn Đình, không muốn bị người khác xem thường, càng không muốn mặc kệ cuộc sống có lẽ không ngừng tụt dốc sau này của mình.
Lục Vãn Vãn khẽ nhắm mắt, trong khoảnh khắc bị chất vấn đó, đột nhiên cảm thấy nguyên tố thanh tẩy toàn thân như có thể điều khiển vào lúc này.
Sức mạnh tinh thần ít ỏi trong bể tinh thần cũng trở nên linh động trong giờ khắc này, bao bọc những nguyên tố đang nhảy nhót đó, thuận theo kinh mạch của cô chảy ra ngoài và nhanh chóng lấp đầy máy kiểm tra.
Trong lòng Lục Vãn Vãn chỉ muốn giải phóng càng nhiều dị năng càng tốt, sớm đã không còn quan tâm đến những âm thanh bên ngoài, vì thế tự nhiên cũng không nghe thấy An-lis-ta thốt lên vẻ không thể tin được,
  “Cái này...”
An-lis-ta nghe giọng nói vừa dứt của Triệu Vũ Thiến, thấy chỉ số của Lục Vãn Vãn cứ như ngồi lên hoả tiễn tăng lên chóng mặt, kinh ngạc há hốc mồm.
Triệu Vũ Thiến cũng nhướn mày, nhìn qua.
Dòng số vốn chậm như rùa bò, số liệu tựa hồ như chưa thức tỉnh thiên phú lại trong ba giây ngắn ngủi bỗng đột phá cấp E và D, mười giây sau tiếp tục đột phá cấp C và B, trong lúc đồng tử của bà nở ra lại tăng lên đến cấp A.
“Làm sao có thể!”
An-lis-ta như đã nói ra lời trong lòng của Triệu Vũ Thiến, kinh ngạc.
Cô ta nói xong liền nhận ra Triệu Vũ Thiến đang nhìn mình, vội vàng bịt miệng.
Bạch Văn Nhã nhìn người bạn cũ tính tình gắt gỏng hiếm khi lộ ra biểu cảm kinh ngạc kia, chầm chậm thờ dài.
Biểu hiện vừa rồi của Lục Vãn Vãn thật sự khiến bà cho rằng lần này mình đã nhìn nhầm người.
Nhưng vẫn may.
Bạch Văn Nhã nhìn tốc độ tăng dần chậm lại, con số tựa như rất khó khăn mới leo lên cấp A+ thì lộ ra sắc mặt thả lỏng.
Vẫn được, nếu như Lục Vãn Vãn leo lên cấp A+, bà cũng không quá mất mặt.
“Không thể tăng lên được nữa nhỉ.” Triệu Vũ Thiến nhìn tốc độ tăng trên máy kiểm tra đã dừng lại, nghi ngờ Lục Vãn Vãn vì chuyện mèo máy lúc này mà hạ thấp thể diện của mình, bất mãn nói, “A+ mà thôi, cũng chỉ đến vậy.”
Nhưng khi bà vừa dứt lời, lại nghe được giọng nói có hơi kích động của Bạch Văn Nhã, “Động đậy rồi.”
Mễ Nhĩ cũng lộ ra vẻ mong đợi hiếm thấy, bốn người họ nhìn chằm chằm vào máy kiểm tra với những tâm trạng khác nhau, trợn mắt nhìn chỉ số thiên phú của Lục Vãn Vãn, từng chút từ cấp A+ đạt đến cấp S.
“Cấp S!” Bạch Văn Nhã nhìn chỉ số dần đứng lại, không nhịn được lộ ra biểu cảm vui mừng.
Là cấp S, bà âm thầm giúp đỡ lần nữa, chỉ cần sau này Lục Vãn Vãn không tự tìm cái chết, cuộc đời của cô có lẽ sẽ không rơi vào tuyệt cảnh.
Hơn nữa, nếu như Lục Vãn Vãn phát triển tốt, sau này lực lượng phản đối chế độ cưỡng chế kết hôn hiện tại với giống cái tự nhiên của bọn họ sẽ lớn thêm một phần.
Ừm…Nếu Lục Vãn Vãn không thay đổi quyết định, không từ bỏ Cố Huấn Đình để chọn người khác.

“Sao nào, giống cái tự nhiên này không khiến cho cậu thất vọng chứ.” Giờ Bạch Văn Nhã đã có tâm trạng trêu đùa rồi, bà vỗ vai Mễ Nhĩ.
Nhưng bà lại không nhận được hồi âm của Mễ Nhĩ, thay vào đó nhìn thấy biểu cảm như gặp phải ma của người bạn thân.
Bạch Văn Nhã nương theo ánh nhìn của bà ấy, thấy chỉ số bà vốn cho rằng đã dừng lại trên máy kiểm tra.
 
“Không ngờ vẫn còn tăng lên nữa!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play