Chương 11            Không cần
  
Mặc dù vai vẫn đau nhức vô cùng, bể sức mạnh tinh thần khô cạn đến sắp muốn rời ra, bụng cũng rất đói, nhưng Cố Huấn Đình vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, quần áo anh mang lúc trước, cùng với phụ kiện bên trong, đều đã bị thay đổi. 
Lẽ nào thật sự do Lục Vãn Vãn giúp anh thay?  
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong trí óc, Cố meo meo liền lắc đầu, cắn răng nỗ lực xua đi ý nghĩ đó.   
Nếu như là Lục Vãn Vãn, có lẽ cô chỉ nghĩ đơn thuần muốn trị thương cho mình thôi.  

Cố Huấn Đình rất muốn nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.  
Lúc xuất hiện trước mặt cô, anh chỉ là một tên phế nhân bẩn thỉu, thấp hèn, ngay cả hóa hình thú cũng không làm được.   
Anh sống đến bây giờ, chưa từng nhìn thấy ai thật sự không đòi hỏi, đến người bạn tốt Cố Linh Xuyên được mọi người xưng tụng,  cũng sau khi Cố Huấn Đình vô tình cứu một mạng anh mới bắt đầu bộc lộ thiện ý với mình.  
Nhưng còn Lục Vãn Vãn, dựa vào đâu mà đối tốt với anh?  
Anh đã không còn tác dụng nữa gì.  
Những thứ vô dụng, đều sẽ bị vứt bỏ.  
Đây là muốn chơi trò “giúp đỡ” sao?  
Dù thế nào, cũng không phải chưa từng có người làm như vậy, đem đồ ăn đến trước mặt người đói chết như anh, nói muốn phát lương thực cho anh, sau đó khi anh cảm động, liền một ngụm ăn hết.  
Lần này, có lẽ cũng như vậy.  

  
Đợi cô chơi đủ rồi, tự nhiên sẽ đuổi anh đi.  
Lồng ngực dâng lên một tia phức tạp, tâm trạng không thể nói bằng lời, có hơi nhục nhã, lại có chút mụ mị không nói thành lời.  
Anh hiểu rất rõ hoàn cảnh hiện giờ của mình, sức mạnh tinh thần đang bạo động, vết thương trên người cũng không thể ngâm dịch dinh dưỡng một lần là có thể hoàn toàn hồi phục, thân phận và tiền tài đều không có, duy nhất khuôn mặt được xem là ưa nhìn cũng đã bị hủy quá nửa, hơn nữa còn chịu vô số lời lăng mạ.
Anh như thế, trừ phi Lục Vãn Vãn điên rồi, mới thật tâm muốn kết hôn cùng anh.
Nhưng anh đã không còn là con nít, không thể tin vào cảm giác “yêu từ cái nhìn đầu tiên” nữa.
Cố Huấn Đình cố gắng kìm nén cảm xúc, vì tâm trạng mẫu thuẫn mà cau mày. 

Đợi xem vậy.  
Đợi cô thức dậy, phát hiện mình tỉnh rồi, liệu cô có phải muốn chơi đùa anh không, nhìn sẽ biết ngay thôi.  
Anh sẽ không, sẽ không sẽ tin cô nhanh như vậy.  
Cố Huấn Đình nhìn Lục Vãn Vãn đang thiếp đi trên bàn, mím chặt môi khinh bỉ, đáy mắt dâng lên ánh sáng vụn vặt kín đáo.  
Lục Vãn Vãn không thể ngờ rằng, cô chỉ nhờ Nhuyễn Nhuyễn thay mỗi cái quần cho Cố nào đó, đầu anh liền đã nghĩ ra đủ thứ như vậy→_→  
Có lẽ đến ông trời cũng xem không nổi năng lực tưởng tượng kinh người của ai đó, ngoài trời dần dần sáng lên.  
Quang não trên cổ tay truyền đến chấn động nhẹ, Lục Vãn Vãn từ từ mở mắt, nhẹ nhàng cử động.  
  

Những động tác tinh tế của cô, lại giống như một cơn sét, khiến cho Cố Huấn Đình vẫn đang chìm đắm trong câu hỏi “mình rốt cuộc có nên tin cô không” bừng tỉnh.
Sự đau đớn và co rút lại trở về bên anh.  
Nhịp tim Cố Huấn Đình tăng vọt, anh lập tức nhắm chặt hai mắt, thậm chí vì một sự xấu hổ không thể diễn tả mà dè dặt muốn quay lưng lại với Lục Vãn Vãn.  
Quần áo vải ngâm trong dịch dinh dưỡng bó có hơi chặt... 
Lục Vãn Vãn vẫn chưa chú ý đến động tác của Cố Huấn Đình, cô thuần thục bỏ Nhuyễn Nhuyễn ôm trong lòng xuống, đứng dậy xoa bóp cánh tay và cổ nhức mỏi.
“Chào buổi sáng Vãn Vãn.” Màn hình điện tử vốn đen ngòm cũng sáng lên, hướng về cô thể hiện cảm xúc mỉm cười.  
“Chào buổi sáng.” Lục Vãn Vãn rõ ràng đang nói chuyện cùng Nhuyễn Nhuyễn, nhưng Cố Huấn Đình lại cảm thấy cô như đang nói với mình, ngâm trong dịch dinh dưỡng không cần phải hô hấp, nhưng anh lại cảm thấy có hơi bi bách, có hơi muốn ho.  
Hơn nữa điều khiến anh ngại ngùng là, cùng với sắc trời dần sáng lên, lúc trước chẳng có phản ứng gì, vùng bụng vốn đã đói quen rồi, một giây sau tựa như muốn ọc ọc.  
Cổ họng dường như đang trào lên máu tươi, Cố Huấn Đình từng ngụm nuốt xuống.
Anh vốn đã rất thảm rồi, nếu bây giờ còn mất mặt trước Lục Vãn Vãn, chỉ sợ sẽ càng tăng thêm sự chán ghét của cô đối với mình.  
Nhưng mất mặt thì đã thế nào, cô ngay từ đầu chỉ muốn chơi đùa mà thôi.  
Cố Huấn Đình nghĩ như vậy, cơ thể run nhẹ, sự đau đớn cũng dâng lên, anh nhẫn nhịn vô cùng cực khổ.  
Lục Vãn Vãn bò dậy, đưa tay xem quang não, Bạch Văn Nhã hình như vẫn chưa thấy tin nhắn của cô, nên chưa đồng ý lời mời kết bạn.  
 

Lục Vãn Vãn thở dài, chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi làm chút đồ ăn.  
Cô vẫn như lúc trước, ánh mắt dời đến khoang dinh dưỡng, lại vô tình phát hiện dịch dinh dưỡng màu hồng nhạt bên trong toàn bộ đều trở nên trong suốt, cửa khoang cũng đã mở ra, còn ngài thời thượng, hình như cũng đã đổi tư thế? 
Là ảo giác của cô sao?  
Lục Vãn Vãn “ ơ ” một tiếng, đi lên trước, xem thấy độ sử dụng của khoang dinh dưỡng đã đạt đến 100%. 
Cô cau mà, xem chừng cơ thể Cố Huấn Đình thiết hụt còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ.  
Khoang dinh dưỡng đã tiêu hao hết chỉ trong vỏn vẹn một ngày.
Cô không phải tiếc khoang dinh dưỡng, chỉ là đang nghĩ, sau này làm sao mới có thể làm Cố Huấn Đình tốt hơn một chút, dù gì trên thị trường cùng chỉ có thể mua được khoang dinh dưỡng cấp một, hiệu quả rất thấp.  
Tiếp theo đây chỉ đơn thuần dựa vào thực phẩm, cần phải dày công một chút.  
Cô nhớ tiên sinh số 100 thuộc họ mèo, hơn nữa hiện giờ sức mạnh tinh thần và thể năng đều không rõ, cũng không biết có thể ăn thịt một số loài thú có cấp bậc hay không......  
Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ, vốn muốn đưa Cố Huấn Đình ra khỏi khoang dinh dưỡng, vừa đặt tay lên khoang đã thấy dịch bên trong di chuyển.  
Bên tai cô truyền đến âm thanh bọt nước tràn ra, kèm theo bụi nước phun ra, Cố Huấn Đình đang yên đang lành, bỗng bắt đầu ho dữ dội.  
Lục Vãn Vãn bị dọa chết khiếp, thấy trên xương bả vai bị tia laser xuyên qua lúc trước, đốm sáng màu xanh lam lóe lên, cùng với động tác ho của anh, khóe môi  trào ra máu tươi, khiến dịch dinh dưỡng trong suốt bị nhuộn thành màu đỏ, trái tim cô đập dữ dội.  
 
Cô chỉ thanh tẩy những đốm sáng lan rộng ngoài da, không ngờ trong cơ thể Cố Huấn Đình vẫn còn một số hạt ánh sáng, cần phải thanh tẩy thêm một lần nữa.  
Cố Huấn Đình cong lưng, đằng sau lưng anh là xương bướm xinh đẹp và mỏng manh, cùng với cột sống gầy và nổi bật. 
 “Cố tiên sinh.” Lục Vãn Vãn không do dự, đưa tay vào trong khoang dinh dưỡng, “Tôi đưa anh ra ngoài.”  
Giây phút cô đụng vào cánh tay anh, Lục Vãn Vãn cảm nhận rõ ràng sự kháng cự của anh, Cố Huấn Đình dường như tránh tay cô ra, lông mi run rẩy dữ dội.   
Lục Vãn Vãn nghe được một giọng nói có hơi lạ lẫm, lạnh lùng, khản đặc, anh nói, “Không cần.”    

Lục Vãn Vãn dừng lại một lúc, mới nghĩ đến Cố Huấn Đình thương tích đầy mình, một nửa hình thành do kháng cự cưỡng chế kết duyên, sau đó liền sững sờ, bàn tay đang đặt trong khoang dinh dưỡng nhuốm máu, tiến không được lùi cũng chẳng xong, có chút bối rối.  
Cố Huấn Đình từng là cựu nguyên soái ở đế quốc, có ngạo khí, không chịu được bị người ta dùng cách chọn lựa như thế, cô lại chẳng quan tâm cảm xúc của anh, tự ý chọn anh. Mặc dù cô quyết định muốn yên ổn sống chung với anh, nhưng trong mắt Cố Huấn Đình, sợ rằng không phải như vậy. 
Hoặc có lẽ, anh sợ cô có mục đích gì đó, hoặc là giống những giống cái biến thái kia, muốn chơi đùa anh.  
Lục Vãn Vãn nghĩ đến đây, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, có hơi khó chịu, nhưng lại giống như có chút thấu hiểu, đúng lúc cô muốn từ bỏ.  
Cô nghe được một âm thanh nhẹ nhàng, ọc ọc.  
Hử?   
Lục Vãn Vãn trong phút chốc có một lại ảo giác là bụng mình đang kêu.  
  
Cô thậm chí còn đưa tay sờ vào bụng mình, mặc dù có hơi đói, nhưng dường như không có kêu.  
Nếu không phải là cô, vậy thì là... 
Ánh mắt rơi xuống sống lưng Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn phát hiện anh đang ho bất chấp, âm thanh rất lớn, giống như đang che giấu thứ gì.   
Cố Huấn Đình dốc sức ho, trước đây xương cốt tứ chi đã không còn đau nữa, nhưng bây giờ lại kêu gào không chịu được, bụng anh vang lên ọc ọc, đầu cũng rất đau, anh dùng lực ho, ý đồ muốn che đậy âm thanh khó nghe của cái bụng đói. 
 “Nhuyễn Nhuyễn.” Lần này Lục Vãn Vãn trực tiếp gọi tên Nhuyễn Nhuyễn, rút tay từ trong dịch dinh dưỡng ra, tự độc thoại, “Bụng ta đói rồi, hay là em giúp đưa Cố tiên sinh ra khỏi khoang dinh dưỡng đi.”  
Cô nói đồng thời trên gò má mang theo ý cười, nói với người nào đó đang cố che dấu bản thân, “Cố tiên sinh, đợi lát nữa tôi sẽ bảo Phương Phương mang quần áo đến, thất lễ rồi.”  
Vì để che dấu cái bụng đói nên mới ho lớn tiếng như thế sao?  
Lục Vãn Vãn đi ra khỏi phòng trị liệu, đóng cửa vào, cô lại mềm lòng lần nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play