TT_TT Quáo, tui sống lại rồi đây. Huhuhu, bé I ăn hiếp người ta, lock out tài khoản của tui không nói, còn suốt ngày trứng gà tía tô làm tui sắp biến thành trứng gà tía tô luôn òi nè. Gia muốn ăn trứng muối, muốn ăn tim cật, muốn gặm đùi gà, muốn nhai cốt lết, không muốn ăn tía tô nữa đâu. Q-Q Rốt cuộc là ai quy định bị cảm phải ăn cháo? Tui muốn đi cãi lý với người ta!!!!!!!!!.
Tin tốt: Xong chuyện này sẽ có truyện mới. Là multiple oneshot, ấm áp, thật ra tui định làm thành truyện tranh do nội dung vẽ hợp hơn. (Vẽ được 1 trang rồi... lên face có đó.)
**********Tin xấu: Tui phải thi mấy chứng chỉ phụ... nên mọi người hiểu mà ha. -^-^/-**
_____________________________
"Tiểu Thất, cứu mạng!!!!!!!!!!!" Bổ nhào vào doanh trướng của Thất Dịch, ta vội vàng leo lên giường cầu ôm, cầu hôn, cầu an ủi. Trái tim bé bỏng mong manh hơn cả thủy tinh của ta mấy ngày liền đều phải chịu tra tấn. Sáng mở mắt sẽ thấy Đen Thùi Lùi, trưa ăn cơm sẽ thấy Đỏ Chót, đến tối đi nhà xí cũng không tránh khỏi mệnh bị Xanh Lè bám theo, quá đáng sợ rồi, huhuhu.
"Đãi ngộ đế vương xịn thế cơ mà, sao ngươi không tận hưởng thêm đi?"
"Hứ, ngươi tự đi tận hưởng." Nhìn Thất Dịch thong dong gặm cả giỏ hồng, đầu ta chỉ muốn bốc khói. Tại sao, tại sao đãi ngộ giống nhau mà hiện thực lại khác nhau đến thế cơ chứ? Trong khi Thất Dịch ung dung trong trướng đệm mát giường êm hoa quả ngập mồm, ta lại phải lo được lo mất đề phòng ba tên nam chủ hạ độc thủ một đường tiễn ta về trời!!
Đã mấy hôm từ khi Đen Thùi Lùi cùng Xanh Lè đến. Mới đầu, ba người bọn họ còn kỳ phùng địch thủ, bùm bùm chéo chéo, binh binh beng beng nhưng không biết hai tên Xanh Lè với Đen Thui hứa hẹn điều gì mà Đỏ Chót lại bằng lòng để họ ngụ lại. Chủ nhà đã lên tiếng, kẻ ở nhờ như ta làm gì có quyền đuổi người. Cứ như vậy, ta mỗi ngày đều phải cùng bọn họ đấu trí đấu dũng, tử địa sinh cơ.
"A Chiêu ơi, ta có hồng khô ngọt ngọt dẻo dẻo thơm thơm này~"
Pặc..pặc...pặc.... Chỉ trong nháy mắt, cả người ta giống hệt như cóc ghẻ. Eo! Xanh Lè à, ngươi không thể đáng tin hơn chút được sao? Giọng ngươi giống hệt như mụ phù thủy trong Bạch Tuyết ấy. Ngươi tưởng ta sẽ ngây thơ như Bạch Tuyết mà mở cửa sao? Mẹ Bạch Tuyết mất sớm không dạy Bạch Tuyết cho kỹ chứ ta biết thừa không mở cửa cho người lạ nhá, càng không ăn đồ người lạ cho. Kéo chăn trùm đầu, ta lập tức giả chết nhưng Thất Dịch tất nhiên không để ta yên:
"A Chiêu, "anh trai" yêu dấu nho nhã, thông minh, bụng như sông Tô Lịch của ngươi đến rồi kìa." Nhìn Thất Dịch vừa cười vừa châm chọc, ta chỉ có một câu rằng Thất Dịch à, ngươi học hư rồi!!!!