Phiên ngoại: Hắn thật sự là Thái Cổ La?

“Chủ tử.” Sau khi Tiểu La ngủ say, một bóng đen từ trong rừng hiện ra.

“Thất Dịch? Lại đây, y đêm nay không tỉnh nổi đâu.” Bạch Liên Hoa mới một giây trước còn bày ra trạng thái chân chó nghe lời Thái Cổ La lúc này hệt như một đế vương, tuy rằng hậu cảnh có chút không huy hoàng cho lắm.

“Chủ tử, đây thật sự là Ma quân Thái Cổ La sao?” Thất Dịch thân là thiếp thân ảnh vệ của Nhiếp Tiểu Tam, à không Thương Quốc Nhiếp Chính Vương Hạ Cẩn Minh. Thương Quốc không phải không chướng mắt chuyện Ma giáo chiếm núi xưng vương nhưng tình hình trong nước không ổn định, chỉ đánh tạm thời nhắm mắt cho qua.

Bọn họ từ lâu đã để mắt tới Thái Cổ La, người được đồn rằng là thần đồng, một tuổi biết nói ba tuổi làm thơ, ma pháp siêu quần nhưng Thái Cổ La trước mắt hắn nhìn như không giống lắm với lời đồn. Đường từ Ma sơn đến Vân

thành chỉ cần rẽ trái một lần rẽ phải hai lần, vậy mà người này có thể đi sai đến mức không cách nào sửa chữa. Mới đầu y còn cho rằng Thái Cổ La phái hiện ra bọn họ nên muốn cắt đuôi nhưng vào cái lần y đâm sầm vào ổ cướp, Thất Dịch dù muốn lừa dối bản thân cũng không thể tiếp tục. Cùng cướp xưng huynh gọi đệ, còn vui vẻ phát thẻ người tốt, bị bán còn thay người ta đếm tiền, không đần thì cũng là bị ngu. Thế nhưng người ngốc có phúc của kẻ ngốc. Ngay lúc y sắp bị bán đi thì lại bị lính gác bắt gặp, cứ như thế mà được cứu dù cái gì cũng không biết.

Thế rồi, y lại lên đường. Dù đi ngược hướng với Vân thành nhưng y lại dùng cách không tưởng nào đó để đến thành, lại còn đâm sầm vào người đến để giết y.

“Đây không phải việc bản vương nên hỏi ngươi sao? Ngươi nhìn hắn lâu như vậy, chẳng lẽ nhận nhầm người? Hắn cũng không nói mình là Thái Cổ La.”

Hạ Cẩn Minh nhướn mày. Sai thì chắc chắn không sai, trừ khi trên đời này có hai người giống nhau như đúc, đến cái bớt trên người cũng giống. Huống hồ, Ma giáo cũng đã phát lệnh tìm Ma quân.

“Vậy, chúng ta không phải nên giết hắn sao?” Thất Dịch nghiêm túc. Giết được Ma quân thì ma giáo cũng giống như rắn mất đầu, đến lúc đó diệt Ma quân còn không phải chuyện nhỏ sao? Tuy rằng giết trẻ con có chút

không quân tử cho lắm nhưng…

“Không cần, ít nhất là hiện tại chưa cần. Ngươi nghĩ thử xem, nếu hắn thật sự quan trong, vậy Ma giáo vắng hắn tuyệt đối nháo loạn. Nếu không, chúng ta cần gì phải bẩn tay mà giết một đứa trẻ?”

“Vâng thưa chủ tử.” Thất Dịch gật đầu. Dù gì muốn giết Thái Cổ La cũng không khó. Cứ như bữa tối hôm nay, nửa ký mê hồn tán đến trắng cả con chim mà hắn cũng nhận không ra, hiên ngang nuốt hết 3 con. May mà hắn không ăn thêm con thứ 4 chứ không thì họ cần giết hắn cũng tự ngộ độc mà chết.

“Thái Cổ La, Trang Văn Chiêu, ta thật sự tò mò y là ai đây?”

Thất Dịch nhìn nụ cười như hồ ly của chủ tử mình mà vã mồ hôi thay cho Thái Cổ La. Tuy bên ngoài thường ca tụng Nhiếp chính vương hiền từ tài đức nhưng người từng phục vụ qua y đều biết Hạ Cẩn Minh Tam Thân vương là loại hình ngọc diện tu la, miệng vẫn cười tươi nhưng tay chém chết người không chớp mắt. Đặc biệt mỗi lần y cười kiểu này, ai đó, đều sẽ không có kết quả tốt.

“Muộn rồi, ngươi lui đi.”

“Vâng thưa vương huynh.” Thất dịch nhanh chóng lẩn vào rừng, ba giây mặc niệm cho Cừu non Thái Cổ La đã tự mình nhảy vào hố giặc.

___________________________________________________________________________________________

9. Kiến thức, rất quan trọng:

“Yawn~” Ta vươn vai ngáp dài thức dậy, không hiểu sao cảm giác bủn rủn tay chân của ngày thứ hai lại ngập tràn thân thể. “Ột ột ột…” Xem đi, đến cái bụng đáng thương của ta cũng nhịn không được đánh trống biểu tình.

“A Chiêu, đệ tỉnh rồi à? Thật may mà đệ tỉnh lại, nếu không …”

“Dừng.” Ta day day trán, tự hỏi nói nhiều là phong cách của người cổ đại sao? Tại sao lần nào ta tỉnh dậy cũng sẽ phải nghe một chuỗi dong dài như vậy hả? Bụng vừa đói, người vừa đau, đầu lại choáng, ta chỉ muốn mute tiếng cải lương bên cạnh.

“A Chiêu, đệ uống hớp nước nào”

Một ngụm nước mát lạnh trôi xuống, hệt như nắng hạn gặp mưa rào xoa dịu cái hổ họng đáng thương của ta. Nhớ lại lúc mình tỉnh lại trong ma giáo, ta đột nhiên có chút yêu thích bạch liên hoa. Chỉ cần ngươi là con mồi của bạch liên bông, không phải ngươi liền là người hạnh phúc nhất sao, ít nhất là trước khi nữ chính xuất hiện ấy.

“Cảm ơn. Nhiếp công tử, có gì ăn được không?”

Ta vuốt ve cái nhẫn trữ vật trên tay, thầm tính lại lương thực còn dư. Bánh bao ta sớm đã gặm sạch, thịt khô cũng chỉ còn 10 miếng mà ta bây giờ chưa chắc đã cắn nổi, còn bánh bột ngô của sư nương ta,… để dành thì hơn. Biết đâu đó có một ngày ta cũng may mắn như Momotarou, gặp được vài con linh thú. Dù gì răng chúng cũng khỏe, chắc là tiêu hóa dươc bánh bột ngô của sư nương ta. Rồi biết đâu, ta lại có được vài linh thú hộ thể…

“Ột ột ột” D(ang chìm đắm trong mộng Trang Chu, cái bụng rỗng của ta lại biểu tình kiến nghị. Dân dĩ thực vi thiên không sai, có thực mới vực được đạo. Chợt nhớ lại hành lý trong xe vốn là dùng tiền ta để mua, ta không chút khách sáo bắt đầu lục lọi. Càng mò ta càng thấy quái lạ. một tay nải nhỏ, giấu rõ kĩ, thế nhưng bên trong lại

không phải đồ ăn mà là một đống vải trắng dài thườn thượt.

“A Chiêu, đệ làm cái trò gì thế hả?”

Tên Bạch Liên Hoa không biết mới từ đâu chạy về, mồ hôi nhễ nhại, vồ lấy cái đống vải trong tay ta, mặt còn có chút phiếm hồng. Nhìn dáng vẻ đầm đìa mồ hôi, xem chừng là bí mật à nha. Cơ mà ta có phải loại người không có nghĩa khí như thế sao? Đường đường là thanh niên 5 tốt, ta sao có thể kì thị sở thích đặc thù ấy được:

“Aiza, Nhiếp huynh, huynh không cần phải dấu diếm. Ai mà chẳng có chút sỡ thích riêng. Cho dù huynh có thích thêu thùa thì ta cũng không kì thị huynh đâu. Nhưng huynh đừng lén lút, không tốt cho mắt chút nào. Huynh muốn thêu thì cứ tự nhiên, ta tuyệt đối không cười huynh.”

Không gian trầm mặc ba giây rồi bị một tiếng nén cười từ đâu vang lên phá vỡ.

“Ai!!!” Ta nhảy dựng lên. Không đùa chứ, ta như thế này còn chưa đủ thảm thương sao? Vì cái gì còn cho ta gặp cướp. Một tay cầm bánh bột, một tay cầm dải lụa trắng vẫn chưa kịp buông ra, ta chằm chằm nhìn về phía bụi cỏ.

“Hắt xì!” Ta nháy nháy mũi, sao tự dung lạnh thế nhỉ, rõ ràng trời nắng chang chang, gió có không có mà tóc gáy ta lại dựng ngược cả lên. Trong một thoáng, ta còn tưởng là Đen Thùi Lùi tìm ra ta rồi. Bất quá, ta không tin đen thùi lùi nhìn thấy ta mà còn yên lặng ẩn mình. Tính đi tính lại, chắc vẫn là cướp.

Ta nhanh chóng cân đo phân lượng bản thân. Vũ lực, trên không dưới một, ma pháp, 5/100, nhan sắc, chắc 60 đi, Thái Cổ La phấn điêu ngọc trác, tuy rằng vẫn còn non nớt nhưng sớm muộn gì cũng biết thành mỹ nam a. Nhìn lại tên Bạch Liên Hoa này, nhan sắc 85, vũ lực, 90, ma pháp, không biết, cơ mà đánh người tốt nhất là nên dùng kế. Bao nhiêu anh hùng đều ngã dưới ải mỹ nhân, mà tên Bạch liên hoa này còn có một cái mỏ dẻo quẹo giết người không đền mạng, mi không không làm cừu non thì ai làm.

Nghĩ rồi, ta lập tức hành động:

“Các vị huynh đệ, thất kính thất kính. Tiểu nhân đường xá xa xôi đi thăm mẹ già, tiền không có, vật quý báu cũng không. Bất quá ở đây có một tiểu mỹ nhân tài sắc hơn hoa,yểu điệu thướt tha, đảm đang tháo vát, tiểu nhân chỉ đành rứt ruột cống cho các vị huynh đệ, xin các vị huynh đệ tha cho ta một lần.”

Nói rồi, ta chắp tay, chờ sơn tặc ra nhận hàng nhưng sơn tặc vẫn im phăng phắc, mà da gà trên người ta, lại nổi thêm một lớp. Tay chân ta run rẩy, không biết vì đói hay vì sợ, bất quá, huynh đệ là để bán. Hắn võ nghệ cao như vậy, trực tiếp đánh ngất toàn đám người đó không được sao? Coi như vì dân trừ hại. Huống hồ, ta chung quy vẫn

muốn cắt đuôi hắn càng sớm càng tốt. Nếu hắn thự sự là nữ thì ta chũng chả nỡ lòng nào nhưng làm thanh niên cao một mét tám, bị sờ một tí cũng không chết.

“Thất Dịch, ra đây!” Bạch Liên Hoa gầm lên. Ấy dà, huynh đệ có gầm thì cứ gầm nhưng không cần ghé bên tai ta mà gầm. huống hồ, ta có làm gì huynh đâu a, sao huynh là xách cổ áo ta. Cứu mạng, ta sắp bị NPC diệt rồi!!!

………

Xoa xoa cái đầu nhiều thêm mấy phân vàng, ta nép mình sau lưng Thất Dịch gặm màn thầu. Thất Dịch cũng chẳng kém ta mấy phần, đầu cúi gằm, tay siết chặt tay ta. Người nào không biết còn tưởng hắn là mẹ ghẻ còn hai ta là con chồng. Ông trời cũng thật thích trêu ngươi, Bạch liên Hoa một giây trước còn yểu điệu mê người chớp mắt một cái đã biến thành Medusa, xem chừng cực muốn chém rớt đầu hai ta.

“Qua đây!” Bạch Liên Hoa nhướn mày, tuy hắn không chỉ ta nhưng ta đoán chắc người hắn muốn thịt là ta. Ta lùi thêm một bước nấp sau lưng Thất Dịch.

Thất Dịch cũng không dễ dàng bỏ qua. Hắn quay lại trừng ta rồi xích ra bên cạnh. Nói đùa chết thì cùng chết, còn lâu ta mới đi một mình. Trừng ngược lại hắn, ta tiếp tục chui ra sau lưng, đạp cho hắn một cái:

“Gọi ngươi đó.”

Thất Dịch trợn mắt: “Rõ ràng là gọi ngươi.”

“Hồi nào, rõ ràng là gọi ngươi.”

“Ngươi đừng có mà vu oan giá họa!”

“Ngươi ăn của ta ngươi ngủ chỗ ta, ta muốn ngươi đi ngươi nói không được sao? Ngươi không thấy lương tâm hổ hẹn à?” Mặc dù biết bản thân rất vô lý nhưng ta càng nói càng cảm thấy bản thân có lý. Bất quá, ta mới là chủ đoàn, vì cái gì mà ta phải chịu mắng???

“Trang Chiêu Văn! Lại đây.”

Xong! Con lạy phật tổ, con lạy chúa Jesu con lạy thánh ala, v.v, phù hộ độ trì cho con còn sống đến ngày mai. Người ta thường nói không được đắc tội phụ nữ nhưng câu này nên nói là không được đắc tội những người giống phụ nữ a!!

“Hehehehe, Bạch, Bạch công tử. hehehehe~” Ta cố gắng bán manh tìm đường sống. Thiên hạ có câu, đánh kẻ chạy đi ai đánh kẻ chạy lại, ta bán manh thế này, chắc hắn không hạ độc thủ đâu nhỉ?

“Cười?”

“Không có!” Ta cứng mặt nhìn thẳng né tránh ánh mắt của người khác.

“Đẹp?”

“Không phải, là anh tuấn soái khí!” Làm người phải biết co biết duỗi, tránh voi chả xấu mặt nào.

“Yểu điệu?”

“Không có, là khẳng khái chính trực.”

“Thật sao?”

“Thật, thật 100%, thật hơn cả vàng. Giả một đổi 10. Bạch huynh, huynh nhất định phải phải tin lời ta. Huynh… chắc vì huynh chưa ăn sáng nên mới lãng tai nghe không rõ.”

“Vậy thêu thùa?”

“Cái này…” Haiz, bạch liên hoa nào cũng khó chiều. Ta có phải là kì thị hay chê bai cái gì đâu cơ chứ~ “Không có không có, huynh nói không thì liền là không!”

Mặc dù lời ta rất thật lòng nhưng Bạch Liên Bông dường như không chút hài lòng. Phụ nữ đúng là khó chiều.

“Trang Chiêu Văn, ngươi mở mắt ra nhìn cho kĩ xem đây là cái gì?”

Aida Bạch Liên Bông, ngươi không muốn cười thì đừng có cười. Ngươi cười như vậy chẳng giống bạch liên hoa mà giống bạch xà hơn thì có.

“Vải.” Ta chắc nịch. Nói vải chắc không sao chứ, câu trả lời này cũng chung chung mà.

“Nhìn cho kỹ!”

“Thắt lưng!” Ta nhắm mắt chọn thứ gần nhất mà mình có thể liên tưởng. Tuy có hơi dài nhưng ta thấy chúng chắc là giống với obi của Nhật Bản đi, tuy rằng có chút hơi mềm.

……

Nhìn Bạch Liên Bông hệt như rèn sắt không thành thép, cùng ờ, hắn đang gằm mặt xuống đất, ta bắt đầu cân nhắc lại tình hình. Đồ được giấu, một là quan trọng, hai là không muốn để ai thấy. Mấy tấm lụa này có thể hơi đắt nhưng cũng không gọi là quan trọng, vậy thì chắc chắn là vật không muốn ai thấy. Nhìn bạch liên hoa như thế này, thêu thùa là một khả năng nhưng xem chừng không phải như vậy. nghĩ rồi, ta vò vò tay áo, cố gắng suy nghĩ. Khoan, tay áo? Lụa? dài dài? Tiết y? không đúng, tiết y sao có thể như thế được.

“Ngươi là nữ giả nam trang?” Ta nói hệt như khẳng định. Tuy hắn nhìn khá nam tính nhưng bạch liên hoa có bao giờ là nam, đây có khi là một đại tỷ hai mặt rồi.

“Là tiết khố.” Nhìn sắc mặt càng lúc càng giống hệt với than đá của Bạch Liên Bông, Thất dịch nhịn không được giải thích.

Hả, ta trợn mắt. Không phải chứ, tên Thái Cổ La rõ ràng dùng đồ giống hiện đại a. Nghĩ tới đây, ta chợt nhớ ra, anh trai của tên này lúc nào du ngoạn tứ hải, gửi về không ít vật hiếm lạ, ít nhất là với người nơi đây. Ta sao có thể quên được đây là cổ đại a~~~~~~~ nghĩ đến chuyện ta vừa lật tung chúng lên, ta có chút hiểu tâm tình của Bạch Liên Hoa. Thật là muốn chui xuống đất quá!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play