Đã 11 ngày từ khi ta tuyên bố thoái vị, 2 tuần 3 ngày cho đến khi Đen Thui đăng cơ. Ta vốn là muốn chờ đến khi hắn thượng vị, tiện thể chôm thêm một ít lương khô linh thạch, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Đen Thùi Lùi một ngày hai mươi tiếng muốn ta thu hồi lời nói, ta quả thật nhịn không nổi. Cứ tưởng tượng đi, một tên trong tương lai sẽ cầm kiếm đâm mình ngày đêm thân cận tỉ tê, hắn cho là ta không thấy thanh đoản kiếm hắn đến ngủ cũng không gỡ ra chắc.

Quang minh chính đại đi chắc chắn không nổi. Đen Thùi không cần nói chắc chắn cản ta, gấu đen một mực đòi theo, 80 decibel cũng không ngoại lệ, còn những người khác không cần nói cũng biết là sẽ nước mắt doanh tròng quyến luyến không rời. Cho nên, nhân một đêm trăng thanh gió mát, Đen Thùi Lùi vì bận việc công mà phải rời giường xử lý (hắn ngủ phòng ngoài ta ngủ phòng trong), ta lặng lẽ men theo ánh trăng xuống núi.

Cái gọi là đi trong đêm không trăng nhất định do tên thần kinh chuyên sống trong thành phố viết ra. Sáu ngày trước ta học theo tiểu thuyết, mượn đêm không trăng không sao rời đi. Kết quả? Kết quả ta muốn mang cái tên tác giả nào xúi dại ta ra băm vằm vứt cho chó ăn. Mi làm như mắt người là mắt mèo ấy.

Ta hí hửng mem theo lối mòn hạ sơn. Không may, vì trời tối quá, vô tình vấp phải hòn đá cản đường mà lăn lăn lăn theo sườn núi, kết quả là đi đâu cũng không biết. Mang một thân đau nhức, ta định ngủ trong rừng một đêm cho qua chuyện thì trời đổ mưa. Đúng thế, sao ta có thể quên lời ông cha đã dậy, không trăng không sao, trời dĩ nhiên là mưa rồi. Ta lết cái thân vừa đau nhức, vừa ướt như chuột lột cố gắng tìm đường về nhà, kết quả ngã khỏi sườn núi rơi thẳng xuống đầu Đen Thùi Lùi vừa đi công chuyện trở về. Sau đó? Rất may là ta không bị mắng, vì ta liệt giường ba ngày, hắn có mắng ta cũng không nghe nổi.

Bất quá ta cũng không phải đen hoàn toàn. Thứ nhất, vì ta ngã quá oanh liệt nên dù sau ba ngày, dấu vết vẫn còn đó. Mà hành trang của ta, bằng một cách vô lý nào đó lăn vào một khe đá nho nhỏ, nói chung là không ướt, còn xài được. Nếu nó mà ướt thật, ta thề ta sẽ nguyền rủa tác giả tới chết. À mà nói tới nguyền rủa, đây thế mà là thế giới ma pháp nha. Nhờ có Đen Thùi Lùi hong khô quần áo cho ta, ta mới biết thì ra chỉ cần vẽ bùa thì liền có thể dùng ma pháp. Tuy rằng không xin như trận pháp nhưng tạo lửa v.v không thành vấn đề. Mà việc tốt nhất, đó là ta từ chỗ Đen Thùi Lùi đòi dược một cái nhất trữ vật. Tuy rằng không quá lớn nhưng để cất đồ cá nhân, quá đủ rồi. Lần này ta thoải mái ung dung xuống núi.

Có bài học lần trước, ta tra rõ lịch trình của thủ vệ rồi mới hành động. Thiên thời địa lợi nhân hòa, đêm trăng thanh gió mát, ta dùng khinh công cùng phong thuật một đường thuận lợi trốn đi. Tùy tiện tìm một gốc cây sạch sẽ, ta đánh một giấc, chuẩn bị cho hành trình ngày mai.

____________________________________________________

Phiên ngoại: Tiểu La, ngươi vậy mà biết bỏ nhà đi rồi

Vẫn một buổi sáng như mọi ngày, A Vân (80 decibel) cùng Hắc Hùng sau khi giúp ta chỉnh trang thì vào đánh thức Tiểu La. Không thể không nói, từ khi nhả xuống hồ, Tiểu La thay đổi rất nhiều. Y ăn nhiều hơn, táo bạo hơn, nghịch gợm hơn, cũng láu cá hơn nhiều. So với một Thái Cổ La ngoan ngoãn như búp bê sống, một Thái Cổ La thích phá làng phá xóm quả thật thú vị hơn nhiều. Chỉ có vài ngày thôi mà Ma Sơn hệt như thay da đổi thịt.

Từ lão Vương gác cổng cho đến cựu ma quân phu phân, ai ai cũng tươi tắn nhắc đến Tiểu La. Trẻ con mà, phải nghịch ngợm mới tốt chứ. Huống hồ, Tiểu La vẫn rất có chừng mực. Không bắt nạn kẻ yếu, không khinh thường người dưới mà cũng không ngại giúp người (dù thăm nhà bếp có hơi nhiều). Tiểu La của khi trước giống như thiếu đi một phần hồn phách, cả ngày đều lạnh nhạt làm việc được giao, hành xử dù vô cùng đúng mực nhưng vẫn khiến lòng người nguội lạnh.

Nói thật, y rất bất ngờ với lời nói của Tiểu La. Một người xem đức xem tài, không màng xuất thân, tín ngưỡng, công

việc, y thật không ngờ mình một ngày cũng được công nhận. Người trong Ma sơn, có ai mà không có quá khứ không muốn nhắc đến. Vì nó, họ tự ti, họ ẩn sâu trong núi mặc kệ người người sỉ vả, nhưng lời của Thái Cổ La hệt như mặt trời dẫn đường.

Không sai! Họ là ai, làm gì, thích gì thì có gì quan trọng? Bỏ đi ghét bỏ, dù chiếm phần đông nhưng trong đó không phải vẫn có những người yêu thích họ thật lòng sao?

Cơ Hựu Trạch vừa nghĩ vừa cười, nhưng niềm vui không kéo quá dài.

“Á á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa” A Vân hét lên. Sau khi tỉnh lại, Tiểu La rất thích đặt biệt danh. Dù không hiểu ý

nghĩa của chúng nhưng Cơ Hựu Trạch không ngừng liên tưởng đến cái tên 80 decibel mà Cổ La đặt cho A Vân.

“Xảy ra chuyện gì?” Ta đẩy cửa tiến vào.

“Phó Quân… không… không thấy điện hạ đâu cả.” Hắc Hùng trả lời.

Ta cau mày. Sớm như vậy đã thăm nhà bếp rồi sao? Tiểu La đêm qua chẳng lẽ đi rồi ngủ quên trong bếp?

“Đi xuống bếp tìm xem.” Đoàn ba người dẫn nhau vào bếp ăn. Đầu bếp đang nhanh tay chuẩn bị bữa sáng ngẩn người, sao hôm nay đến sớm vậy?

“Phó Quân,…ngài”

“Ma Quân có ghé qua đây không?”

“Dạ không ạ. Đêm qua ma quân dường như cũng không thăm bếp, sáng nay không mất gì cả ạ.”

“Hay điện hạ đi nhà xí?”

Ba người nhìn nhau, cảm thấy không quá khả thi nhưng có còn hơn không. Trên đường đến nhà xí, Cựu Ma quân

phu nhân hớt hải chạy đến:

“Cơ phó quân, không hay rồi, Tiểu La bỏ nhà đi chơi rồi.”

Cơ Hựu Trạch nhận tờ giấy trong tay Thái phu nhân, nét chữ xiêu vẹo viết ngắn ngủi ba câu: “Sư nương, con đi thưởng ngoạn giang hồ, không hẹn ngày về. Người nhớ đừng cho Đen Thùi Lùi biết con đi đó. Khi về con sẽ mang theo đặc sản. moa~”

Ba người trầm mặc.

“Người đâu, đi tìm Ma quân về cho ta ngay lập tức!!”

Cơ Hựu Trạch gầm lên. Mới tí tuổi đầu đã học được bỏ nhà đi chơi không nói lấy một lời, đáng đánh! Thái Cổ La, nhóc tốt nhất trốn cho kĩ, chỉ cần ta tìm được liền mang gia pháp ra xử lý, xem xem nhóc còn có gan bỏ nhà đi không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play