Kế hoạch cúng giải hạn còn chưa đến đâu, ta cùng đoàn quân đã đến điểm dừng chân cuối cùng. Tuy cố không biết bao nhiêu lần, ta vẫn đành chấp nhận sự thật, hai miếng da trâu một xanh một đen này, căn bản là gỡ không được. Cứ mỗi lần ta nhắc đến chuyện rời đi, Xanh lè lại chơi chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ... người khác. Hiệu quả thực còn chưa đến, tướng sĩ trong quân đã lần lượt theo tốp đến trước trướng ta cầu khóc xin cho hắn ở lại. Đen Thùi Lùi cũng cùng một bộ dạng, nhưng không khóc không nháo cũng không thắt cổ. Hắn chỉ giống hệt như tượng đá, đánh không né đuổi không đi. Haiz~ Nam chính các người, một tên so với một tên càng khó chơi hơn.
"A Chiêu, nhìn kìa chúng ta đến biên quan rồi."
Bị Thất Dịch túm, ta cũng ló đầu ra xem. Cổng thành biên quan quả thực rất hùng vĩ, tuy có chút tiêu điều nhưng thực ra cũng không tệ chút nào. Nhìn mỗi người đi đường đều hướng quân đội cười mừng, xem ra tên Đỏ Chót này đích thực cũng là người tốt.
"Điện hạ, chúng ta sắp vào thành rồi, xin điện hạ điệu thấp một chút, kẻo có người nhận ra ngài. Trang gia ở Biên Thành có một vài chi nhánh, nói không chừng lại có người nhận ra ngài."
Bị tay áo đen tuyền chắn trước mặt, ta nhận mệnh chui ngược vào xe. Tuy thành công tiễn cả đoàn phó tướng kia về ma giáo, Đen Thùi Lùi lại lấy cơ an ninh không đảm bảo mà 24/7 trừng trừng theo dõi ta. Thôi thì trong họa có phúc, không có 13 người kia tiền hô hậu ủng, ta cũng không đến mức lạc loài giữa đám đông.
"DỪNG LẠI HẾT CHO BẢN CUNG!!!!!!!!!!!"
Xe ngựa đột ngột thắng gấp, ta, Đen Thùi lùi còn cả Thất Dịch hệt như ba miếng domino xếp chồng lên nhau, dán lên thành lên kia của xe ngựa. Xoa xoa mấy phân vàng mới mọc trên đầu, ta chọt chọt đen Thùi Lùi:
"Đen Đen, ngươi ra xem thử chuyện gì coi?"
"Không sao, thần tin Uất Trì tướng quân sẽ thay chúng ta giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta chỉ cần im lặng ngồi trong xe là được."
Đen Thùi Lùi nói đích thực không sai, chẳng qua mấy tách trà, đoàn quân lại tiếp tục khởi hành tiến vào doanh trại.
________________________
Không biết có chủ ý gì hay không nhưng Đỏ Chót phân cho ta một phòng ở gian chính. Tuy ta rất cảm kích ý đồ của y nhưng Đen Thùi Lùi với Thất Dịch đương nhiên không chịu tách ra, dẫn đến việc, tạm thời bọn ta đang trừng nhau ở thư phòng. À, đương nhiên không phải bọn ta trừng nhau mà là có một nữ nhân ăn mặt lộng lẫy đang vô cùng bất bình trừng trừng nhìn ta.
"Khụ, mọi người... mời ngồi." Ngửi thấy mùi khói súng nồng nặc, Đỏ Chót vội vã hòa giải nhưng không ngờ chuyện này còn dẫn đến rắc rối to hơn.
Khi được mời, cô ta kia lập tức định rồi lên ghế chủ vị nhưng dưới cái lườm sắc bén của Đen Thùi Lùi cùng cản trở của Đỏ Chót, cô ta đương nhiên là không có cách nào tận hưởng. Mới đầu còn không hiểu nhưng bị Thất Dịch nháy mắt chọt chọt một lúc, ta cũng nhận ra vấn đề.
Đau lòng thay, ta lại là đầu sỏ, là nguyên nhân có cái bầu không khí đáng sợ. Ghế chủ vị đương nhiên dành cho chủ nhà, hoặc là dành cho người có địa vị cao nhất. Ở trong trướng hôm nay có 5 người, đen thùi lùi, đương nhiệm Ma Quân, Thất Dịch, Vương gia Thương Quốc, Đỏ Chót, hoàng tử Kim quốc, nữ nhân kia, phi phú tức quý và ta... tiền Ma Quân. Tuy không được tính như một quốc gia, Ma giáo vẫn là tồn tại độc lập, nói cách khác, trừ khi gặp hoàng đế hàng thật giá thật, cái chức Ma quân thật ra vẫn rất cao, hoặc tối thiểu thì vẫn cao hơn những người ở đây. Nếu như ta có thể lựa chọn, ta thật muốn cái bàn tròn của King Arthur nhưng nếu như phải đặt cược một cái bàn tròn từ trên trời rơi xuống cùng với chư vị nam chủ đập đầu vào gối mà chết, ta vẫn lựa chọn đáp án thứ 2. Tiếc rằng, mặc cho ta có suy nghĩ bao lâu, quyết định cuối cùng, vẫn là do ta quyết.
"Khụ, Do... Hồng tướng quân, ngài là chủ nhà chúng ta là khách, mời." Đây chính là phương án đúng đắn nhất. Bạn có nên theo đuổi một phương án đầy lỗi hay xóa đi làm lại? trong điều kiện cho phép, hay lựa chọn phương án hai vì không có điều gì làm minh chứng cho việc bạn sửa xong chúng sẽ không sai tiếp.
"Vô lý, bản cung đường đường là công chúa Kim quốc, há có thể ngồi dưới thứ tạp chủng này?"
"Bản cung?" Nhìn hoa cài trên đầu nữ nhân kia đã hóa mình thành hoa ăn thịt người, ta ngẩn mình. Con gái con đứa, nóng vậy làm gì chứ.
"Đúng vậy, bản cung chính là..."
"Phi tần? Cô trẻ như vậy đã gả vào cung sao? Thật đáng thương mà!"
...... Bầu không khí bỗng chìm trong im lặng. Nhìn con người ta mới mười mấy đôi mươi, phi tần cái gì mà phi tần? tuy ta rất muốn chỉnh đốn lại lời của Thất Dịch nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo ngây thơ ấy, ta vẫn lựa chọn câm nín quay đầu, kiên định cắn môi dưới kiềm chế khóe miệng đang không ngừng phản chủ. Đáng yêu, chính là nguy hiểm ở chỗ này.
truyện ngôn tình"Ngươi!!!!" Nữ nhân kia lại gào ầm lên, mắt tràn lửa giận nhưng ta nhìn một lúc lâu, chung quy vẫn là sợ không nổi. Nếu nói ta đang nghĩ việc gì thì ta chỉ chỉ thầm cảm thán cho cái cổ họng của cô ta.
Nhìn hoa ăn thịt người hóa thành Bạch Cốt Tinh, ta tự nguyện đứng ra hòa giải; chứ kẻo Đen Thùi Lùi nóng giận rút đao, nói không chừng ta sắp sửa gánh thêm một tội nữa thì toi. Trong phòng 10 cái ghế, trừ hai cái chủ vị, vẫn đủ cho chúng ta cùng ngồi mà. Tuy không tình nguyện cho lắm như mọi việc đều cần khởi đầu, ai nấy dưới cái nhìn sởn gai ốc của đương nhiệm Ma giáo giáo chủ Đen Đen Thui đều lựa chọn ngoan ngoãn an tọa. Một giây, hai giây, ba giây, nụ cười thương mại trên mặt ta cũng dần cứng lại. Ngồi cũng ngồi đủ rồi, nhìn cũng nhìn đủ rồi, không phải chúng ta nên bắt đầu sao?
Cuối cùng, người mở miệng đầu tiên ấy mà lại là cô nương kia. Vừa mở miệng, cô ta đã dùng cái giọng như thẩm án mà hỏi: "Các ngươi là ai?"
Nếu là bình thường thì ta cũng trả lời đấy nhưng chín mười phần là cô ta hại ta u đầu, ta mới không quan tâm. Nhìn sang bên cạnh, Đen Thùi Lùi ung dung ngắm trời, căn bản là không để người vào mắt, còn Thất Dịch, lại một nữa làm hỏng bầu không khí.
"Anh hai ta nói chỉ có nhưng người không được dạy dỗ đàng hoàng mới hỏi tên người khác trước khi xưng danh."
"... Ngươi! Bản cung chính là Tam công chúa Kim quốc, cha ta là đương kim hoàng đế, anh trai ta chính là hoàng thái tử, thứ hạ dân như ngươi làm gì có chỉ trích ta!"
"Hoàng thái tử thì sao, Vư... anh hai ta nói rồi, nước là lập từ dân, dân mà tạo phản thì chỉ có giờ ngọ ba khắc thôi!"
"Ngươi dám nguyền..."
"Mà không đúng, cô nhất định là nói đối. Tam công chúa rõ là thiên hạ đệ tam mỹ nhân, sao có thể trông tầm thường như cô được? A Chiêu mà mặc váy nhất định còn đẹp hơn cô."
Tám con mắt dán ngược lên người ta, có con hâm một, có con hận thù, có con kinh ngạc, nói chung chính là đủ hình đủ dạng. Bị chê là xấu hơn cả nam nhân, cái này đến lão phật gia cũng nhịn không nổi đâu. Bạch Liên Bông, ta muốn trả hàng!!!!!!!!!!!!