Khương Dao ngủ một giấc ngon nhất từ trước đến nay, hôm sau thức giấc, trông cô hồng hào hơn hẳn.
Đông Phù vẫn hỏi han cô như mọi ngày: “Cô ngủ ngon chứ?”
Khương Dao cười đáp: “Cả đêm qua tôi không mộng mị gì cả, tinh thần rất sảng khoái.” Cô không còn nhớ chút nào về chuyện đêm qua.
Đông Phù mỉm cười: “Thần phù hộ cô.”
Khương Dao gật đầu, không để ý đáp lại: “Chắc vậy.” Cô không tin vào thần.
Đông Phù nhìn cô: “Cô Khương có tin vào thần không?” Dáng vẻ như đang chuẩn bị rao giảng tin lành cho cô.
“Kitô giáo? Ấn Độ giáo? Đạo Do Thái? Đạo giáo? Hay Phật giáo?” Khương Dao lắc đầu nguầy nguậy: “Chẳng có đạo nào đáng tin cả. Nếu tôi muốn tôi sẽ cố gắng, lúc đạt được thì mãn nguyện, còn không được sẽ nỗ lực hơn nữa. Cầu nguyện thần linh là vô dụng, thần sẽ không đáp lại anh.”
“Thần có tất cả.”
“Đó là của thần, không phải của tôi.”
Đông Phù dừng lại.
Khương Dao lập tức hối hận, nói vậy trước mặt người sùng bái thần linh thì không hay chút nào. Tuy cô không có tín ngưỡng, tôn giáo nhưng cô cũng tôn trọng những người có tín ngưỡng.
Huống hồ bình thường Đông Phù đối xử tốt với cô như vậy, chuyện gì cũng quan tâm chu đáo, tội gì cô phải làm anh ta phật lòng chứ.
Khương Dao dịu giọng, cười nói: “Vậy tín ngưỡng của anh là gì?”
Đông Phù lắc đầu.
Khương Dao nghĩ vừa nãy cô hơi nặng lời làm Đông Phù buồn, nên anh ta không muốn nói, bèn cất lời: “Vừa rồi tôi có hơi nặng lời, mong anh đừng để ý, tôi xin lỗi.”
Đông Phù lại lắc đầu, nói: “Cô không sai, tôi không bận tâm đâu.” Anh ta nhìn cô: “Tôi lắc đầu là vì tôi không tin vào tôn giáo.”
Hả? Khương Dao kinh ngạc.
“Tôi tin thần.”
Khương Dao: “…” Đúng vậy, mỗi người có đạo đều cho rằng vị thần mình tin là duy nhất, đạo khác thì không phải là thần. Cô khẽ cười: “Vậy mọi người gọi những người cùng tín ngưỡng với anh là gì?”
Đông Phù lắc đầu: “Chúng tôi được gọi là con dân của thần.”
Có cái khỉ ấy!
Khương Dao mất sạch kiên nhẫn, mỉm cười có lệ: “Thần cùng tồn tại với anh.”
Đông Phù mỉm cười: “Thần cùng tồn tại với cô.”
Khương Dao vội vàng đi vẽ tranh.
Hôm nay cô vẽ đến quyển sách trên tay người đàn ông.
Bìa sách màu nâu, gáy sách đã cũ, mép sách bị sờn nhẹ. Lúc trước cô không quan sát kĩ quyển sách, bây giờ khi vẽ đến mới phát hiện trên đó như có hoa văn bí ẩn nào đó.
Hoa văn này với họa tiết trên trang phục của người đàn ông có phần giống nhau.
Khương Dao nhíu mày, luôn cảm thấy hơi quen quen.
Cô từng nhìn thấy hoa văn này rồi sao?
Cổ áo, tay áo của người đàn ông đều có dạng hoa văn như vậy, mỗi ngày cô đều trông thấy, hình như chưa từng thấy ở nơi khác.
Khương Dao cầm bức ảnh rồi thay đổi góc độ, quyển sách trên tay người đàn ông cũng thay đổi theo.
“A!”
Mắt cô chợt lóe sáng.
Sách!
Là quyển sách đó!
Cô đã từng nhìn thấy nó!
Khương Dao lập tức nhớ ra.
Mà đó cũng không phải là một quyển sách, chỉ là một cuốn sổ, hiện giờ đang ở căn hộ của Khương Dao.
Khương Dao nhanh chóng vẽ lại quyển sách trên tay người đàn ông lên tờ giấy khác, phác hoạ lại hoa văn và hình thù trên đó, rồi lại dựa vào ký ức mà vẽ lại hoàn chỉnh – một sự phù hợp hoàn hảo.
Cuốn sổ trong nhà cô lại chính là quyển sách trên tay người đàn ông này.
Khương Dao kinh ngạc.
“Không thể nào…” Rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô lúc này.
Liệu có phải vì lý do này nên bọn họ mới thuê cô không?
Khương Dao cau mày. Cũng không đúng, nếu bọn họ muốn thì đã nói thẳng với giáo sư Khuất để hỏi cô rồi, chỉ là một cuốn sổ bình thường mà thôi, cô cũng không để ý. Huống hồ, cuốn sổ đó cũng là do giáo sư Khuất đưa cho cô.
Khương Dao nhìn tấm ảnh, chợt nhớ lại cuốn sổ.
Hồi cô còn học năm ba, giáo sư Khuất yêu mến cô nên ông đã không chọn danh hoạ nổi tiếng nào cả, chỉ muốn cô vẽ cho ông một bức tranh minh hoạ “Nghiên cứu thực vật Sở Từ”, cũng nhờ vậy mà Khương Dao nhận được số tiền nhuận bút rất cao.
Để cảm ơn sự dìu dắt của giáo sư, Khương Dao đã mua quà mang tới nhà ông.
Trong phòng sách của giáo sư Khuất, Khương Dao nhìn thấy cuốn sổ đó.
Đầu tiên cô nghĩ đó là một quyển sách, bởi vì trên bìa viết ba chữ “Đông Quân Từ”, cô tiện tay mở ra xem, nào ngờ bên trong toàn giấy trắng, không có gì cả.
Giáo sư Khuất sưu tập rất nhiều sách trong phòng, ông để Khương Dao xem thoải mái, không ngờ cuốn sách đầu tiên cô đọc lại là nó.
Cả hai người đều sững sờ.
Khương Dao sợ mình lật phải trang nhật ký không nên đọc, vì vậy vội vàng gập lại.
Giáo sư Khuất chỉ nghĩ cô ngốc nghếch, một cuốn sổ màu nâu nhẵn bóng, nhìn thế nào cũng không thấy giống một quyển sách, sao con bé này sao lại mở ra xem?
Ông cười hỏi: “Em thích cuốn sổ này sao?”
Khương Dao không nghĩ nhiều, cô gật đầu khen ngợi: “Nó rất đặc biệt ạ, khơi gợi cảm xúc, mang phong cách cổ xưa lại thần bí.”
“Thầy tìm thấy nó từ quầy sách cũ dưới chân cầu.” Khuất Minh cười: “Lúc ấy cũng vừa nhìn thích ngay, chủ quán bán sách cũng không ngờ lại có một cuốn sổ lạc vào đây, thấy thầy mua nhiều nên tặng cho thầy.”
Khương Dao cười nói: “Có lẽ là do bìa sách đấy ạ.” Trên cuốn sổ còn ghi “Đông Quân Từ”, thoạt nhìn giống như một quyển sách.
“Cho em đấy.”
Cuốn sổ cứ vậy rơi vào tay Khương Dao.
Khương Dao không hay dùng sổ, sau khi mang về nhà thì cô nhét nó vào đống tranh vẽ, vẫn chưa từng lấy ra.
Chuyện này cũng lâu lắm rồi, cô không chắc nó còn ở đấy nữa không.
Đến giờ cơm trưa, Khương Dao định nói lại thôi.
Đông Phù nhận ra, ôn hòa nhìn cô và nói: “Nếu có thể giúp cô, đó là vinh hạnh của tôi.”
Khương Dao cứ do dự mãi, cuối cùng lắc đầu: “Không có gì.” Thôi cứ tìm trước đã rồi nói sau.
Năm ngày trôi qua rất nhanh, Đông Phù đưa cô xuống núi, đưa cô đến dưới cửa nhà như mọi lần.
Mấy ngày nay cô vẫn suy nghĩ về chuyện cuốn sổ nên lúc xuống xe có vẻ vội vàng, Đông Phù nhận ra điều gì đó.
Vì sự an toàn của Khương Dao nên anh ta cũng không đi ngay, mà chờ cô dưới tầng, chẳng may cô có việc nhờ giúp đỡ.
Khương Dao về đến nhà thì đi thẳng đến phòng ngủ, lục lại trí nhớ, tìm thấy cuốn sổ trên hàng thứ ba của tủ sách.
May quá.
Vẫn còn đây.
Khương Dao sờ bìa mặt cuốn sổ, hoa văn hơi gồ lên, chính là hoa văn không thể nào quen thuộc hơn trên quần áo của người đàn ông trong bức ảnh.
Cô cẩn thận quan sát nó… Mép sách bị sờn, gáy sách hoen ố, kích thước, màu sắc, chất liệu… ngoại trừ dòng chữ “Đông Quân Từ” ra thì nó giống hệt bức ảnh.
Khương Dao cầm cuốn sổ mà không tin nổi.
“Đông Quân Từ…” Cô lẩm bẩm.
Đông Phù đợi dưới tầng bỗng ngẩng đầu.
Một cơn gió thổi qua người anh ta, người thường không thể nhìn thấy nhưng Đông Phù lại thấy một cơ thể trong suốt bay tới bên cạnh Khương Dao, anh đứng sau lưng cô, mắt nhìn vào cuốn sổ trên tay cô.
“Niệm xuân hề, ác linh cửu; vị khanh hề, nhật năng cẩu.”
Tạm dịch:Nhớ mùa xuân, ma quỷ thường hay nói, một ngày có thể cẩu thả.
Trầm lặng, nghiêm trang, cuốn hút, tiếng du dương như từ xa xưa vọng lại, cô quạnh mà kiên quyết, trịnh trọng thổ lộ tình nồng bằng giọng nói xa lạ.
Đó là giọng mà Đông Phù rất quen thuộc.
Mấy nghìn năm về trước, Thần cũng dùng giọng trịnh trọng như vậy mà thề rằng: “Nhật xuất thang cốc, nhập vu ngu uyên. Dương chung mộ khanh, vĩnh quy hoàng hoàng.”
Tạm dịch: Mặt trời mọc ở Thang Cốc, lặn tại Ngu Uyên, cung kính sùng bái ngài, mãi trở về chốn huy hoàng, rực rỡ.
Thái dương bất diệt, tình yêu này là vĩnh cửu. Đây là lời thề của Thần.
Thần làm được.
Nhưng cô gái loài người lúc trước lại quên đi mọi thứ.
Khương Dao không hề phát hiện, cũng chẳng nghe thấy. Cô đặt cuốn sổ xuống, nhắn tin cho giáo sư Khuất.
[Thầy Khuất, thầy có còn nhớ thầy đã từng tặng em một cuốn sổ không?]
Cô đi từ bàn học đến mép giường, đi xuyên qua cơ thể trong suốt đó.
Cơ thể trong suốt khựng lại.
Khương Dao ngồi bên mép giường nhìn điện thoại.
Cơ thể trong suốt nhấc tay, vẩy chút ánh sáng nhạt lên đầu Khương Dao rồi biến mất.
Đông Phù dường như cảm nhận được, anh ta lái xe rời đi.
Khương Dao nhận được tin nhắn ngay sau đó.
Giáo sư Khuất: [Thầy nhớ, có chuyện gì sao?]
Khương Dao dừng mấy giây, hỏi: [Cuốn sổ này có chủ nhân không ạ?]
Giáo sư Khuất: [Là tiệm sách cũ tìm được nên thầy cũng không rõ.]
Khương Dao lập tức nhắn lại: [Tiệm sách cũ nào vậy ạ?]
Giáo sư Khuất: [Dưới chân cầu gần nhà thầy.]
Khương Dao quyết định mai sẽ đi xem, cô nhìn vào phần gõ tin nhắn, nghĩ bụng có nên hỏi ông về biệt thự Thôn Minh không.
Trong lúc cô còn chần chừ, giáo sư Khuất gửi tin nhắn tới: [Bản vẽ ở biệt thự Thôn Minh thế nào rồi?]
Khương Dao: [Rất thuận lợi ạ *icon đáng yêu*.]
Cô hơi dừng lại, quyết định hỏi: [Chủ nhân của căn biệt thự đó làm nghề gì vậy ạ?]
Giáo sư Khuất: [Buôn gỗ.]
Gì cơ?
Thân phận này vượt qua cả suy đoán của Khương Dao.
Giáo sư Khuất lại gửi tin nhắn: [Công ty thần mộc, em có thể tìm xem.]
Khương Dao nói cảm ơn rồi lập tức đi tìm hiểu.
“Công ty thần mộc chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực phát triển, sản xuất và kinh doanh gỗ quý. Công ty này được thành lập vào năm 2018, thành phẩm chủ yếu cung cấp cho hoàng gia của các quốc gia trên thế giới. Không có trang web bán hàng…”
Mới thành lập hai năm á?
“Các loại gỗ chính: Gỗ trắc, gỗ hương, gỗ mun, gỗ lim, gỗ cây sến…” Đằng sau là một chuỗi tên gỗ dài, Khương Dao bỏ qua: “Và loại gỗ quý hiếm không biết tên.”
Chậc, bảo sao nhiều tiền như vậy.
Khương Dao xem một loạt các nội dung liên quan đến công ty thần mộc nhưng chỉ nhận được hai thông tin:
Một, Đông Phù có một thân phận, đó là ông chủ của công ty thần mộc.
Hai, công ty thần mộc kinh doanh cực kì hợp pháp và giàu ú ụ.
Nhưng chủ nhân thật sự của biệt thự Thôn Minh thì không có thông tin gì hết.
Không biết vì sao, Khương Dao không ngạc nhiên với kết quả này chút nào, trái lại là vì đã chắc chắn thân phận của Đông Phù nên cô yên tâm hơn phần nào.
Ngày mai đến tiệm sách cũ xem thử chút.
Sáng sớm hôm sau, Khương Dao bắt xe tới cây cầu gần nhà giáo sư Khuất.
Dưới cầu quả thật có một tiệm sách cũ.
Cô nhìn thoáng qua tiệm sách nhưng không thấy cuốn sổ tương tự.
Chủ quán cầm quạt hương bồ, gặm dưa hấu, cười nói với cô: “Cháu gái tìm sách sao? Cứ từ từ tìm, thích cái gì thì tôi giảm giá cho.”
Khương Dao cười đáp: “Vâng.”
“Ăn dưa hấu không?”
“Không ạ, cháu cảm ơn.”
Khương Dao lục tung hết các quầy sách, vẫn không tìm được cuốn tương tự.
Ông chủ vừa ăn dưa hấu vừa nhìn cô tìm sách: “Đừng vội, cứ từ từ tìm.”
Khương Dao tìm lần hai, vẫn không có.
Ông chủ thấy cô thất vọng thì đặt miếng dưa vào tay cô, phe phẩy cây quạt: “Sách cũ ấy à, tất cả đều có linh khí, có duyên ắt sẽ gặp được! Nói không chừng có một ngày, cháu không tìm nó cũng tự đến đấy.” Ông ta chỉ cái ghế bên cạnh: “Tìm cũng mệt rồi phải không, ngồi xuống nghỉ chút cho bớt nóng.”
Chủ quán là người thành phố C, rất ngay thẳng và nhiệt tình, quanh năm kinh doanh tiệm sách cũ gặp không ít người yêu sách cũ, cùng sở thích nên cũng gần gũi với khách hơn.
Khương Dao không khách sáo nữa, trầm ngâm gặm dưa hấu.
Chủ quán thấy cô vẫn đang suy tư, bèn nói: “Cháu đang tìm sách gì vậy? Nói đi rồi chú lưu ý giúp cho, có thì sẽ liên hệ cho cháu.”
Khương Dao thấy cũng có lý, vì vậy lấy cuốn sổ trong túi ra rồi nói: “Cháu muốn tìm cuốn sổ như vậy.”
Không ngờ nét mặt ông chủ lập tức thay đổi, ông ta không nén nổi bàng hoàng, mắt nhìn chằm chằm cuốn sổ: “Cháu lấy nó ở đâu?!”
Khương Dao thấy không ổn, vội vàng cất vào túi: “Tổ truyền ạ.” Nói xong bèn đứng dậy đi.
Nào ngờ ông ta giữ chặt cô lại: “Cháu muốn bán cuốn sổ này không? Tôi mua với giá cao!”
Khương Dao né tránh, vội nói: “Không bán ạ! Đã nói là tổ truyền rồi!”
“Tôi mua mười ngàn tệ.”
“Không bán không bán!” Khương Dao vội chạy đi.
Ông ta đuổi sát theo sau: “Năm mươi ngàn tệ thì sao?! Một trăm ngàn tệ?! Cháu cứ ra giá đi!”
Khương Dao lấy điện thoại, nhanh chóng nhấn 110 trên màn hình cuộc gọi, quay đầu nhìn ông ta: “Chú còn theo tôi nữa thì tôi báo cảnh sát đấy!”
Chủ quán dừng lại ngay, cau mặt.
Khương Dao đi xa rồi vẫn còn nghe thấy ông ta gọi to: “Cháu gái, khi nào muốn bán thì nhớ tìm tôi.”
Khương Dao thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện quái quỷ còn ở phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT