Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Buổi tối, Khương Dao đang chuẩn bị ngủ thì một âm thanh bỗng vang lên trong đầu: “Ngày mai em về đi.” Là giọng của thần.

“Hả? Tại sao?”

“Về đi.” Giọng điệu của anh trầm lắng mà uy nghiêm, không thể phản bác.

“Biết rồi.” Khương Dao lẩm bẩm.



Sáng sớm hôm sau, Khương Dao đã nói lời tạm biệt. Trưởng thôn và bà cụ Trác Ba đưa mắt nhìn nhau, không hiểu sao cô đột nhiên về sớm vậy.

Khương Dao thầm than thở, nói: “Xin lỗi mọi người, studio có chuyện gấp cho nên cháu phải về xử lý ngay.” Khương Dao dừng một chút rồi kéo tay bà Trác Ba: “Bà à, cháu sẽ còn quay lại ạ.”

Bà cụ Trác Ba vừa làm vẻ giận lắm, vừa miễn cưỡng nhìn cô đau đáu, bàn tay thô ráp nắm chặt lấy tay Khương Dao.

Khương Dao ôm bà một cái.

Trưởng thôn hỏi: “Cháu tự về à? Một mình cháu hả?”

“À, chuyện này…” Lúc này, Khương Dao mới nhớ ra lúc đến là Đông Phù đưa cô đến nên cô hoàn toàn không nhớ đường. Khương Dao nhất thời lúng túng đến nỗi toát mồ hôi: “Cháu…”

“Cảm ơn bác đã chăm sóc, cháu đến đón cô ấy ạ.” Tiếng của Đông Phù bất ngờ vang lên từ phía sau.

Đúng lúc quá, Khương Dao thở phào nhẹ nhõm, cô cười với trưởng thôn: “Cảm ơn bác, khoảng thời gian này đã làm phiền bác rồi.”

Trưởng thôn lắc đầu: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.”

Khương Dao chào tạm biệt mọi người trong thôn. Đông Phù đã đứng sẵn ở cổng, dù không giục giã nhưng anh ta đã trong trạng thái chuẩn bị đi bất cứ lúc nào. Vốn Khương Dao còn muốn ở lại ăn bữa cơm trưa, nhưng thế này cô chỉ đành vẫy tay với bà cụ Trác Ba, rồi đến cạnh Đông Phù: “Đi thôi.”

Ngôi làng cũ kĩ dần dần bị bóng cây che khuất, hai người nối gót nhau đi trên đường núi gập ghềnh.

Đi được một đoạn, Khương Dao hỏi: “Thần còn phải nán lại đây bao lâu nữa?””Tôi cũng không biết.”

Ồ. Khương Dao mím môi, ba bốn ngày nữa cô mới về được đến nơi, còn thần muốn về thì chỉ trong nháy mắt, vậy nên anh nên mới bảo cô đi trước.

Nhưng cô vẫn cảm thấy là lạ.

Tuy thần ít nói, song thường những chuyện thần nói và làm đều khiến người khác khó hiểu. Khương Dao nghĩ ngợi lung tung một hồi rồi ném nó ra sau gáy, nghĩ nhiều cũng vô ích.



Khương Dao di chuyển bằng nhiều phương tiện khác nhau mới về đến thành phố C phồn thịnh – Nơi mà chỉ cần mở vòi là có nước nóng, mở tủ lạnh đầy đủ những thứ cần, mạng lưới internet trải rộng khắp nơi. Cô nằm huỵch xuống chiếc giường mềm mại, thở dài một hơi: “Khoa học công nghệ làm con người ta trở nên lười biếng.” Vừa di ngón tay vừa đặt đồ ăn bên ngoài.

Trong lúc đợi đồ ăn, Khương Dao báo tin mình đã về trong nhóm chat bốn người. Sau đó cô hẹn Thương Phù, Ngô Điệp, Song Song tối đi ăn lẩu. Tiếp theo gọi điện thoại cho bố mẹ báo đã về an toàn, rồi lại gọi hỏi thăm tình hình bên studio. Thấy mọi thứ đều thuận lợi cô mới yên tâm ngâm mình trong bồn tắm, bật chế độ massge, tận hưởng cuộc sống thông minh tuyệt vời.

Khương Dao ngủ cả một buổi chiều mãi đến tận lúc Thương Phù gọi điện hỏi cô đã ra ngoài chưa. Cô tùy tiện thay quần áo và cầm điện thoại ra cửa.

Quán lẩu ở ngay dưới nhà Khương Dao, đi bộ năm phút là đến.

Bốn cô nàng vừa ăn vừa trò chuyện, buôn dưa lê mệt rồi mới ngồi tụm một chỗ xem điện thoại, thấy gì thú vị bèn gửi vào trong nhóm, bốn người lại tiếp tục rôm rả. Trời nam biển bắc, khí thế ngút trời, có thể nói mãi không ngớt miệng, ăn hoài chưa no.

Trong lúc nghỉ ngơi lần nữa, Thương Phù thốt lên “ôi chao” một câu, “Có nơi động đất này.”

Hình như Ngô Điệp cũng đang xem tin tức liên quan: “Trông có vẻ nghiêm trọng lắm.”

Song Song mím môi, khẽ hỏi: “Ở đâu vậy?”

Thương Phù nói tên địa điểm, vẻ mặt đang lơ là của Khương Dao lập tức đanh lại: “Chỗ nào cơ?”

Thương Phù lặp lại một lần nữa. Cô ấy nghe thấy giọng Khương Dao có chút kì lạ bèn liếc cô một cái: “Cậu sao vậy?”

Ba người đồng loạt nhìn về phía cô, cũng phát hiện ra vẻ mặt cô có gì không đúng.

Khương Dao lắc đầu: “Tớ có việc bận, đi trước đây.” Sau đó cô lập tức đứng dậy, nhanh đến mức ba người không kịp phản ứng lại.

Khương Dao chạy ra khỏi quán lẩu, cản một chiếc xe lại: “Bác tài, cho cháu đến biệt thự Thôn Minh, Đông Sơn.”

“Xa quá, không ——”

“Cháu sẽ trả cho bác cả lượt về, làm ơn nhanh lên một chút.”

Chiếc xe đạp ga phóng vù vù.

Khương Dao hít sâu một hơi. Cô mở điện thoại ra tìm kiếm tin tức —— động đất 6,8 độ richter, chính là chỗ cô vừa mới về. Lông mi Khương Dao run rẩy dữ dội.

Đầu cô nóng bừng, nhưng tay chân lại lạnh đến thấu xương, lướt trên màn hình điện thoại mà ngón tay chẳng có cảm giác gì.

Video, hình ảnh, bình luận… Khương Dao đều xem từng cái một. Cô phát hiện ra vị trí địa lý của tâm chấn nằm ở ngay ngôi làng nơi cô đến.

Nửa ngọn núi sụp đổ, không còn chút khả năng sống sót nào.

Trong lòng Khương Dao trống rỗng.

Cô không thể đợi thêm hai tiếng nữa mới biết được chân tướng. Khương Dao gọi ngay cho Đông Phù, giọng cô vừa khàn lại vừa chua chát: “Bọn họ…” Một giọt nước mắt lăn dài xuống chiếc áo màu đen. Cô há miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Đông Phù điềm đạm hỏi: “Cô đang trên đường đến biệt thự Thôn Minh sao?”

“Ừ.”

“Cô không cần đến đâu.”

Trong lòng Khương Dao lộp bộp: “Tại sao?” Giọng cô run rẩy.

“Thần không tiện gặp cô.” Đông Phù chưa bao giờ lạnh lùng như vậy.

Khương Dao trì trệ trong chốc lát, sau đó cô nghe thấy tiếng cực kì bình tĩnh của chính mình: “Bọn họ còn sống không?””Không.”

Lạnh lùng như băng, dứt khoát và quả quyết.

“Tại, tại sao?” Khương Dao lại nghe thấy mình hỏi như vậy.

“Đây là ý trời.”

Khương Dao cười, hai mắt đỏ ngầu, nói đầy sắc bén: “Đó không phải là con dân của người sao? Cho nên người chỉ đòi lấy tín ngưỡng mà người mong muốn nhưng lại không muốn cứu bọn họ?”

Đông Phù không trả lời.

Lần đầu tiên Khương Dao biết cảm giác lòng đau như cắt. Mấy ngày trước họ còn sống sờ sờ, thế mà giờ đây toàn bộ đều đã bị chôn vùi trong đất đá. Trưởng thôn, bà Trác Ba, người phụ nữ xinh đẹp kia… Khương Dao nhắm mắt lại: “Tại sao bọn tôi phải tin thần chứ? Cho dù trên đời này thật sự có thần đi chăng nữa!” Cô cắn răng: “Cho dù trên đời này thật sự có thần! Nhưng đến bây giờ thần cũng không cứu người! Sao Thần có thể không biết xấu hổ mà nhận sự cung phụng của người khác như vậy?”

“Khương Dao!” Giọng Đông Phù nóng nảy, vừa vội vàng vừa giận dữ: “Chú ý lời nói của cô!”

“Ha.” Khương Dao cười ruồi: “Xúc phạm thần ba lần hẳn phải chết? Lúc nãy tôi mới nói một lần!” Dừng một chút, cô lại nói tiếp: “Chẳng qua chỉ là một tai họa đẫm máu mà thôi, tôi có thể chịu được!”

Vừa dứt lời, chiếc taxi đã lao vào chiếc xe phía trước. Khương Dao đập đầu vào cửa kính xe, hai mắt tối sầm lại, đầu đau như sắp nứt ra, dòng máu nóng lập tức tuôn ra khắp mặt, trông vô cùng đáng sợ.

Khương Dao mặt không cảm xúc nhưng trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa. Cô không miêu tả được cảm giác trong lòng là gì, đau buồn, thất vọng, tức giận, mệt mỏi, hay uất ức… Cô chịu đủ rồi!

Khương Dao cúp điện thoại, lảo đảo bò ra khỏi cửa xe. Cô lau sạch máu trên mắt, một tay che trán, một tay gọi 120. Tài xế taxi bị thương nhẹ chứ không nghiêm trọng như Khương Dao. Ông ấy bèn đỡ Khương Dao, hốt hoảng nói: “Ôi, để tôi gọi, để tôi gọi, cô đừng có cử động!”

Khương Dao mềm nhũn ngã xuống đất, ánh mặt trời rực rỡ chói chang. Cô khóc rống lên. Tại sao… Tại sao những người tốt như vậy lại phải chịu tai họa vô tội như thế chứ?

Lòng dạ của anh sao có thể cứng rắn đến vậy?

Thần thấy chết mà không cứu, chẳng lẽ là thần chết sao?

Hay anh vốn dĩ chính là ác quỷ.

Trong lòng Khương Dao nhói một cái, giống như bị kim châm.



Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, Khương Dao được đưa lên xe cấp cứu. Cô đau đầu vô cùng, choáng váng đến mức ngất đi trước khi đến bệnh viện.

Làm sạch vết thương, khâu lại, băng bó, kiểm tra —— Lúc Khương Dao tỉnh lại trên trán đã bị khâu 5 mũi.

Ba mẹ Khương đang trông coi bên cạnh cô. Vừa thấy cô tỉnh lại, Khương Hồng bèn ấn ngay chuông gọi bác sĩ. Ngô Huệ ngồi xuống bên cạnh cô, hai mắt ngấn lệ nhưng vẫn cố gượng cười với cô. Bà cố hết sức trấn tĩnh nói: “Không có chuyện gì, bác sĩ nói không có việc gì lớn. Con yên tâm đi, vẫn ổn lắm, không xấu xí đi được đâu, nằm viện mấy ngày là lành rồi…”

Nước mắt Khương Dao trào ra. Bà Trác Ba đối xử với cô tuy thô lỗ nhưng rất tốt bụng. Bàn tay thô ráp của bà nắm lấy tay Khương Dao, già nua nhưng khỏe lắm. Bà luôn khiến cô nhớ đến bà nội của mình…

Nhưng bây giờ, chẳng còn lại gì cả…

Ngô Huệ thấy cô khóc, tưởng cô sợ bèn vội vàng vỗ về: “Không sao, không sao rồi. Đại nạn không chết nhất định có phúc…”

Nhưng Khương Dao vẫn khóc rất xót xa.



Ngày xuất viện, Khương Dao nhìn thấy xe Đông Phù đỗ ở cửa. Đông Phù đứng thẳng tắp cạnh xe nhìn về phía cô.

Khương Dao tìm một cái cớ bảo bố mẹ đi trước, còn mình ngồi vào xe Đông Phù, hai người im lặng không lên tiếng.

Lúc lái xe ra khỏi thành phố để đi lên núi, trong xe lại càng yên tĩnh.

Một lúc lâu sau.

“Tôi xin lỗi vì giọng điệu của tôi ngày hôm đó.” Đông Phù nói.

Khương Dao mỉm cười. Chỉ xin lỗi vì giọng điệu nhưng lại không xin lỗi vì sự thật sao?

Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cũng vì những gì cô gặp phải mà ——”

“Không cần.” Khương Dao cắt lời anh ta: “Đây là sự lựa chọn của tôi.”

Bên trong xe lại trở về sự im lặng.

Đông Phù khẽ cụp mắt xuống, không lên tiếng nữa.



Xe dừng lại ở biệt thự Thôn Minh, Khương Dao xuống xe đi thẳng vào trong. Đông Phù gọi cô lại, nhắc nhở: “Uy lực của thần không thể xâm phạm.” Anh ta sợ dưới sự xúc động, cô lại làm ra hành động không thể vãn hồi.

“Cảm ơn.” Khương Dao cười: “Trước khi đi vào, tôi sẽ dùng sức ấn lên vết thương để cơn đau nhắc nhở tôi phải quý trọng sinh mệnh.”

Hai người nhìn nhau, Đông Phù thấy rõ vẻ châm chọc trong mắt Khương Dao.

Anh ta mím môi, lái xe rời đi.

Khương Dao xoay người đi vào biệt thự Thôn Minh. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sang trọng đang nhìn thẳng về phía cô.

Khương Dao vốn cho rằng cô có thể lấy khí thế hùng hồn chất vấn anh, cho dù không thể hiện được sự cứng rắn nhưng cũng không thể mất đi khí thế. Nhưng trong khoảng khắc hai người nhìn nhau, thứ trào dâng trong lòng cô không phải tức giận, mà là sự thất vọng sâu sắc.

Rất nặng, rất sâu, sâu đến mức khiến cô cay cay khóe mắt. Cô nhìn anh nói: “Anh không có tim sao?”

Anh nhìn cô, cái nhìn bình tĩnh không sợ hãi: “Thần không cứu được thiên tai.”

Cô chắc chắn, anh không có trái tim.

Người và người sống chung với nhau sẽ sinh ra tình cảm, người lạ rời đi thì người xa lạ cũng sẽ cảm thán một câu. Huống chi lại còn là người đã chung sống với nhau lâu như vậy nữa. Tín ngưỡng của thôn dân với anh rốt cuộc là cái gì? Anh cao quý cao ngạo, cho rằng tất cả tín ngưỡng đều là lẽ đương nhiên sao? Anh sinh ra là để coi thường sự tồn tại của con người, cho nên trong mắt anh, mạng người còn không bằng con kiến.

“Vậy tại sao phải cứu tôi?” Khương Dao nhìn thẳng vào anh: “Thần không phải nên công chính vô tư sao?” Anh có thể bảo cô rời đi trước, tất cả chỉ là một câu nói mà thôi. Nhưng tại sao lại không thể để cho những người khác cũng rời đi chứ?

Khương Dao cũng không vì mình thoát khỏi một kiếp nạn mà cảm thấy vui mừng, cô chỉ cảm thấy ớn lạnh. Ngoài miệng thì nói chính công vô tư, nhưng trên thực tế không phải vẫn ích kỉ đấy ư? Cô có thể được đối đãi đặc biệt không phải vì cô là người yêu kiếp trước của anh sao?

Khương Dao hiểu rất rõ. Cô không tự luyến, cũng sẽ không hiểu lầm thần thích cô.

“Không, tôi thích em.” Anh đột nhiên nói.

Khương Dao cười một tiếng. Đúng vậy, cô lại quên mất thần cũng có thể tùy ý nghe tiếng lòng của người khác bất cứ lúc nào.

Cô vô cảm nói: “Đây thực sự là tai vạ của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play