Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Sau khi cúp máy và tạm biệt với chủ quán xong, Khương Dao ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc.

Nếu bảo cô mất trí nhớ thì quá vô lý, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà cô không hề hay biết.

Hộp cơm…

Theo lời của Tiểu Trương thì chuyện này có hai phiên bản khác nhau. Một là của Tiểu Trương, ngày hôm đó cậu ấy giao hộp cơm tới cho cô, cô mặc bộ đồ ngủ Doraemon xuống tầng lấy, thậm chí còn khen kiểu đầu mới của cậu ấy. Phiên bản còn lại là của Khương Dao – cô không nhận đồ cũng như không hề nói chuyện với Tiểu Trương.

Nhưng bây giờ, hai dòng ký ức này lại hoàn toàn xa lạ với cô.

Khương Dao tựa vào ghế sô pha, đôi mắt nhắm nghiền lại. Chỉ là ký ức về nhận đồ ăn ngoài thôi, có gì đặc biệt mà phải xóa?

Nếu là xảy ra tranh chấp về việc đó, vậy thì tại sao lại xóa ký ức của cô?

Khương Dao vẫn rất tin tưởng bản thân, cô sẽ không vô duyên vô cớ cãi nhau với ông chủ Chu về chuyện có giao cơm không. Nhất định trong cơm có vấn đề, và hẳn cô cũng biết chuyện gì đó.

Cô suy nghĩ mãi, lại nhấc máy gọi cho Tiểu Trương dò hỏi: “Tôi thật sự gọi cho các cậu chỉ vì không giao cơm đến thôi sao? Không hỏi chuyện gì kỳ lạ nữa hả?”

Tiểu Trương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không giống gọi điện thoại vì chuyện cơm hộp lắm…” Vì Khương Dao gọi tới và nói với Tiểu Trương là chưa gặp cậu ta bao giờ, người cô hỏi chính là người giao cơm nên cậu ta vẫn nhớ rất rõ: “Chị hỏi chúng em có biết tên của người giao cơm cho chị không… nhưng rõ ràng đó chính là em mà, làm gì có người giao hàng nào nữa đâu!”

Tim cô giật thót!

Vấn đề là ở đây!

“Được rồi, cảm ơn cậu.” Khương Dao cúp máy.

Cô dò lại đơn đặt hàng, cuối cùng tìm được hóa đơn ngày hôm đó. Khương Dao vừa trông thấy ngày bèn nhớ ra ngay chuyện hôm ấy.

Những chuyện xảy ra trong mấy ngày đó đã để lại ấn tượng mạnh cho cô.

Cô đi tìm cuốn sổ thì gặp vấn đề với chủ tiệm sách, tài xế taxi và khách hàng mua tranh. Trong lòng cô bất an nên mang cuốn sổ tới biệt thự Thôn Minh, còn vô cớ nổi giận với Đông Phù…

Chuyện này dừng tại đây, cô bị mất một đoạn ký ức liên quan đến cơm hộp. Không đúng, là liên quan đến người giao cơm.

Vì sao chứ?

Cơm hộp… Người giao cơm… Người giao cơm…

“Cơm hộp… đường Gia Dụ…” Khương Dao lẩm bẩm một mình, bỗng mở to mắt nhớ ra một chuyện… Lúc ấy đã có chuyện xảy ra, vụ việc này xuất hiện rất nhiều ở những trang đầu trên các ứng dụng. Vì nơi xảy ra ở gần với chỗ cô từng trọ, ba mẹ Khương rất lo lắng và kiên quyết không cho cô đặt cơm ngoài, cũng không cho cô mở cửa vào ban đêm nữa.

Tại sao cô lại không nhớ ra chứ!

Khương Dao mở trang web trên máy tính, chỉ gõ hai từ khóa đã nhảy ra mấy chục trang tin tức liên quan.

Cô nhấn mở từng cái video đưa tin, nhìn hình ảnh của hiện trường, một giọng nói vang lên bên tai cô: “Đây là vụ án giết người rất man rợ, nạn nhân là họ Chân bị đâm 17 nhát, tử vong ngay tại chỗ. Kẻ giết hại nạn nhân là họ Tôn, người này mang tính cách phản xã hội, lúc thần kinh bất ổn đã lên cơn giết người…”

Cô thấy dưới video có người bình luận… Xui thế không biết, cũng chỉ là công nhân bình thường thôi, thế mà lại gặp phải thằng thần kinh này…

Môi Khương Dao mấp máy.

Tai nạn.

Một vụ tai nạn “bất ngờ”.

Với kiểu bất ngờ quen thuộc thế này, Khương Dao không cần nghĩ cũng biết là ai nhúng tay vào.

Đột nhiên cô chẳng còn chút tò mò nào về việc tự dưng mất trí nhớ nữa, trong lòng chỉ dấy lên cảm giác hơi phẫn nộ.

Mạng sống của con người ở trong mắt thần nhỏ như con kiến, chỉ cần nói sai một câu thôi là gặp họa sát thân, hơi một chút là phải chết.

Khương Dao này có là gì, muốn xóa trí nhớ là xóa. Ngoài mặt thì tỏ ra tôn trọng, thực tế nào coi ai ra gì, ngày nào muốn giết thì giết. Bây giờ cô có thể sống tốt như vậy, cũng vì còn hữu dụng và biết nghe lời mà thôi.

Đến khi không còn tác dụng nữa thì cũng trở lại như một người bình thường, không được ân điển cũng chẳng có may mắn, nếu lỡ lời một câu thôi thì chắc ngày mai gặp Diêm Vương luôn mất.

Không nghe lời? Cô cười nhạt. Thủ đoạn của thần nhiều như vậy, có lẽ có một ngày sẽ làm cô quên luôn bản thân. Thần sẽ dựa theo ý muốn của mình mà biến cô thành người ngài ấy từng yêu. Đúng là hay thật.

Khương Dao ơi Khương Dao, mày không nên tham lam mười triệu đó mới phải.

“Chị Dao, chị Song Song tìm chị ạ.” Trợ lý đưa điện thoại lên tai cô.

Khương Dao sực tỉnh, tắt trang web và nghe điện: “Chuyện gì vậy?”

Giọng dịu dàng của Song Song truyền đến: “Chu Nguyên được mời tham gia một buổi triển lãm tranh quốc tế ở Italy, có thể giới thiệu người đến tham dự nên tớ đã nhờ anh ấy giới thiệu cậu…”

“Song Song!” Khương Dao thình lình la to.

“Không sao không sao, cậu không muốn đi cũng không sao…” Mặt Song Song đỏ bừng: “Xin lỗi, tớ không nên chưa hỏi ý cậu mà đã…”

“Không phải! Tớ rất muốn đi!” Khương Dao ngắt lời: “Lúc nãy là tớ mừng quá, không phải mắng cậu đâu, yêu yêu…” Triển lãm quốc tế do đại thần Chu Nguyên giới thiệu, đây là cơ hội để phát triển tốt cỡ nào cơ chứ! Cô liền quên tiệt chuyện không vui vừa rồi, trong lòng chỉ còn buổi triển lãm tranh.

Mọi chuyện liên quan tới thần, xin lỗi cô không có hứng.

“Được treo mấy bức vậy?” Khương Dao hỏi.

“Ba nhé.”

“Tớ có cần gửi bản điện tử của mấy bức tranh qua không? Khi nào cần gửi thế?” Cô dừng một lát, cảm giác hỏi mấy câu này thì làm khó Song Song quá, bèn nói: “Cậu gửi thông tin liên hệ của người phụ trách cho tớ đi, để tự tớ liên hệ cho.”

Song Song đang dùng khẩu hình nói chuyện với Chu Nguyên, nghe  Khương Dao nói vậy thì thở phào, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

“Cảm ơn đại thần Chu Nguyên với bé cưng Song Song nhé.” Khương Dao ríu rít trong điện thoại: “Hai ngày nữa cùng đi ăn cơm nha.”

Song Song híp mắt cười: “Ok nha.”

Sau khi ngắt máy, Khương Dao nhận được thông tin liên hệ của người phụ trách từ Song Song, bắt đầu liên lạc với bên phía Italy. Tìm hiểu được vị trí của mình tại buổi triển lãm với kích thước của tác phẩm, sau đó thêm sự kiện này vào lịch trình của mình.

Tiếp đó, cô kiểm tra lại các tác phẩm hiện có của mình, chọn ra ba bức tranh phù hợp với chủ đề của buổi triển lãm rồi gửi bản điện tử qua.

Đến chiều, hacker Thương Phù nhanh chóng nắm được tin tức, biết Khương Dao muốn ra nước ngoài để tham gia buổi triển lãm thì lập tức gọi điện chúc mừng. Khương Dao hồi âm rồi hỏi ý kiến trong nhóm xem chị em có muốn đi chơi không.

Thương Phù nói: “Chơi “vịt*” đê.”

*Ý nói đi chơi trai.

Ngay khi tin nhắn này gửi đi, chẳng một mống nào dám đáp lại.

Khương Dao nhìn khung chat lặng như tờ mà không nhịn được cười… cô có thể tưởng tượng ra Song Song đang đỏ mặt, chột dạ xóa tin nhắn của Thương Phù, còn Ngô Điệp thì đang bối rối cau mày.

Khương Dao nhắn lại ở trong nhóm: “Gần đây đang có cúm gia cầm, chúng ta sẽ không đi nông trại chăn nuôi đâu!”

Song Song như trút gánh nặng.

Ngô Điệp thở phào một hơi.

Thương Phù: “Vậy chỉ có đi uống rượu thôi.”

Khương Dao mau chóng trả lời: “Không đi.”

Thương Phù gửi lại gif mặt anh da đen chấm hỏi.

“Tớ cai rồi.” Khương Dao thề không bao giờ uống rượu nữa.

Cuối cùng, bốn người quyết định đi uống trà, còn rủ thêm cả Lãng Điềm đi cùng.

Kèo này sao mà chốt được thì đến lúc ngồi trong quán trà cổ, Khương Dao nghĩ mãi cũng không ra.

Thương Phù cũng mờ mịt hệt vậy, cô lấy một cái gương nhỏ, ngắm nghía khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của mình: “Tớ trang điểm kỹ càng như thế, kết quả là để đi uống trà ư?”

Nửa tiếng sau, quán trà lại vang lên tiếng game đấu địa chủ quen thuộc. Khương Dao, Thương Phù mỗi người dựa một cái ghế. Song Song bận ôm Ngô Điệp xem cô ấy đánh, còn Lăng Điềm ại rất thảnh thơi pha trà… trông cô ấy vô cùng tận hưởng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào xung quanh.

Một lúc sau.

Trước khi Khương Dao uống trà, Lăng Điềm nhìn thoáng qua chiếc vòng trên tay cô, rồi bảo: “Tháo vòng tay ra đi.”

Khương Dao khựng lại, tháo vòng tay đưa cho cô ấy.

Lăng Điềm xem xét chiếc vòng, thản nhiên hỏi: “Có phải em đã gặp người có sức mạnh rất lớn không?”

Khương Dao đặt chén trà xuống, cười đáp: “Không có, sao vậy ạ?”

“Kinh văn mà chị niệm trên vòng tay là an hồn. Hiện tại toàn bộ kinh văn đều biến mất, có vẻ năng lượng đã cạn kiệt rồi.”

Ngô Điệp lo lắng nhìn Khương Dao: “Gần đây cậu có cảm thấy không ổn ở đâu không?”

“Không có mà.” Vẻ mặt cô bình thản, sau đó chợt nhướng mày, tựa như nhớ ra chuyện gì: “À, buổi tối ngủ không ngon lắm, hay nằm mộng mị.” Cô im lặng nhìn về phía Lăng Điềm.

Lăng Điềm vẫn xem xét vòng tay, không chú ý tới ánh nhìn của Khương Dao.

“Chị Điềm, chị lại niệm giúp em thêm lần nữa đi.” Cô cười nói: “Chị khiến em hơi sợ.”

Lăng Điềm nhướng mày, dừng một chút: “Được thôi.”

Buổi tối Khương Dao lại nằm mơ, giấc mơ vẫn y như cũ. Một trận gió lớn kỳ quái, tiếng đập cửa dồn dập, biệt thự Thôn Minh, người đàn ông ở đầu cầu thang…

Nhưng sau khi tỉnh được vài phút, cô lại quên sạch giấc mơ đó.

Khương Dao thử mở ghi âm trên điện thoại sau khi thức giấc, nhưng chỉ cần cô há miệng, tưởng chừng lời nói đã ở bên môi, ấy thế mà giây sau lại không tài nào nghĩ ra được.

Cô cảm thấy giấc mộng đó là chính là đoạn ký ức mà cô bị mất đi. Vòng tay mà Lăng Điềm cho cô không đủ khả năng phục hồi, chỉ có thể làm cô nhớ ra nó ở trong mộng.

Khương Dao cảm thấy như vậy không được, tư lự mãi đến lúc trước khi ra nước ngoài cô mới đến tìm Lăng Điềm, hỏi thẳng: “Chị có cách nào khôi phục ký ức không?”

“Có tiền thì chuyện gì cũng có thể.”

“Bao nhiêu vậy ạ?”

Lăng Điềm đưa ra một con số.

Khương Dao: “Tạm biệt.”

Lăng Điềm cười: “Chị nói đùa thôi.”

Khương Dao cười mỉm.

“Đưa vòng tay cho chị.”

Khương Dao vừa lấy vòng tay vừa hỏi: “Nó lại biến mất rồi sao ạ?”

“Ừ.”

Sức mạnh của Thần quả nhiên rất mạnh.

Lăng Điềm niệm vòng tay trong một tiếng, rồi trả lại vòng tay cho cô, dặn dò: “Lần niệm chú này mạnh hơn hai lần trước, uy lực lớn hơn rất nhiều, có khả năng cô không chỉ nhớ ra được một đoạn ký ức thôi đâu.”

Khương Dao ngập ngừng, ấp a ấp úng: “Có nhớ được ký ức của kiếp trước không ạ?”

“Sao có thể! Chị không giỏi vậy đâu.” Lăng Điềm bị sự ngây thơ của cô làm bật cười: “Trí nhớ kiếp này của em thôi.” Cô ấy giải thích: “Người thường sẽ không nhớ rõ ký ức cả đời của mình, tất nhiên chúng ta cũng quên rất nhiều chuyện. Bùa này sẽ khiến em nhớ ra chuyện đã quên… là như vậy đấy.”

“À à.” Khương Dao yên tâm.

“Khi nào thì em có thể nhớ ra?” Khương Dao lại hỏi.

“Tùy thuộc vào chuyện em quên sâu như thế nào.”

Khương Dao về nhà thu thập hành lý, lúc đi qua ban công, cô “a” một tiếng.

Giàn hoa leo trên ghế mây của ban công xuất hiện một bó hoa lạ.

Bó hoa chỉ to bằng lòng bàn tay, trông giống hoa đào song đẹp hơn. Một đóa thược dược hồng trắng, hai cành dâm bụt, một bông hoa sen xanh trắng kèm với nụ hồng mai diễm lệ. Hoa cùng hoa đan xen gần cành trúc, điểm thêm cả ngải thảo, lá dâu và mấy loại cỏ kỳ lạ khác được chiếc dây màu xanh đậm cột chặt.

Không có giấy gói, không có nơ bướm, không khác gì bó hoa dại của đám trẻ con hái ở đồng ruộng, phối màu một cách ngẫu nhiên, chẳng hề theo gu thẩm mĩ nào. Nó nằm lẳng lặng trên ghế mây, y hệt thảo dược trừ tà ở quê ngoại của Khương Dao dùng.

Tuy lâu rồi cô không ra ban công, nhưng cũng không nhớ có người từng mang một bó hoa như vậy đến. Nhà mới này của cô, trừ tiệc ăn mừng hôm nọ thì không có ai tới.

Cô nhìn bó hoa, có hoa đào của mùa xuân, thược dược và hoa sen đại diện cho mùa hè, dâm bụt của mùa thu, hồng mai tượng trưng cho mùa đông… Một năm bốn mùa hoa gộp lại thành một bó.

Khương Dao không chắc có phải anh đưa không, nhưng những người thân quen của cô nhất định sẽ không tặng thứ này.

Cô lặng lẽ cầm bó hoa lên, năm giây sau nó lập tức héo úa, biến thành một bó hoa khô vàng.

Lần này Khương Dao chắc chắn.

Hoa là của thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play