Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Lúc tỉnh lại, những chuyện xảy ra trước khi ngất hiện lên rõ mồn một trước mắt Khương Dao.

Cô bật dậy, việc đầu tiên là tìm chiếc điện thoại.

Đông Phù bỗng đẩy cửa bước vào.

Khương Dao vội dậy khỏi giường: “Tôi không thấy, không thấy gì hết… Xin anh hãy để tôi ra khỏi đây, tôi đảm bảo không nói gì cả. Bức tranh cũng đã vẽ xong rồi, số tiền còn lại tôi không cần nữa. Sau khi ra ngoài tôi sẽ giả làm ni cô chẳng biết gì sất, tôi xin lỗi, vô cùng xin lỗi.”

“Cô Khương.”

“Anh nói đi.” Khương Dao nhắm nghiền mắt, lấy tay che hai mắt lại: “Tôi thật sự không nhìn thấy gì mà.”

Đông Phù mím môi, nuốt lại lời muốn nói rồi hỏi: “Bức tranh đã hoàn thiện rồi à?”

Khương Dao gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt vẫn nhắm tịt: “Sắp xong rồi, chỉ còn một chút nữa là hoàn thành.”

Đông Phù dừng lại: “Vậy cô vẽ tiếp đi.”

Khương Dao vội vàng xuống giường, phi như bay tới phòng tranh: “Tôi vẽ, tôi vẽ…”

Cô cầm bút lên, nhúng vào màu nước… chợt cô quay sang Đông Phù đang đứng trước cửa phòng tranh, vừa mếu máo vừa nói: “Có phải tôi vẽ xong thì các anh sẽ giết người diệt khẩu không…”

Đông Phù thở dài nhìn cô: “Không có chuyện đó đâu, cô Khương.”

“Vậy các anh sẽ thả tôi đi sao?”

Đông Phù lẳng lặng nhìn cô: “Ừm.”

Khương Dao cảnh giác: “Thật ư?”

“Đúng vậy, không ai muốn làm hại cô cả.”

“Vậy tôi có thể rời đi ngay sau khi vẽ xong không?”

Đông Phù im lặng mấy giây, tim của Khương Dao như nhảy vọt tới cổ họng…

“Có thể.”

Khương Dao vội hạ bút xuống, hoàn thành một hai nét cuối cùng: “Xong rồi!”

Cô chạy nhanh lên lầu, dùng giá cao gấp mười lần trên thị trường để đặt một chiếc taxi và yêu cầu tài xế phải đến đây trong vòng hai tiếng đồng hồ. Khương Dao gấp gáp thu dọn hành lý, sốt ruột chờ đợi trong phòng.

Đi mau, đi mau, tuyệt đối không được đổi ý…

Lúc này ở trên tầng ba.

Đông Phù đang đứng trước mặt một người đàn ông, dáng vẻ cúi đầu phục tùng: “Ngài để cô ấy đi sao?”

“Ừ.”

“Cơ thể của ngài…”

“Tối nay là đủ rồi.”

Đông Phù yên tâm. Vậy thì tốt rồi.

Hai giờ sau, Khương Dao kéo hành lý và rời khỏi biệt thự Thôn Minh mà không thèm ngoảnh đầu lại: “Bác lái xe nhanh một chút giúp cháu.”

Lúc cô ngồi xe rời khỏi biệt thự, bức tranh trong phòng đột nhiên lơ lửng trên không dù chẳng lấy một chút gió. Bức họa khổng lổ được định chế đặc biệt bay khỏi giá vẽ, cứ thế nhẹ nhàng lướt đến phòng khách rồi tự động đóng khung lên bức tường, chặt chẽ và ngay ngắn, hừng hực khí thế.

Người đàn ông trong bức chân dung toát lên vẻ uy nghiêm và cao quý, đôi mắt anh sáng ngời. Trên tay anh cầm một cuốn sách, nửa người hơi nghiêng đem đến cảm giác vừa phong nhã lại vừa bí ẩn. Bức tranh sống động tưởng chừng như người thật.

Tại giây phút ấy, một người đàn ông đi xuống cầu thang, đường nét khuôn mặt và bộ quần áo trên người anh mặc y đúc như trong bức tranh. Anh chậm rãi đi xuống rồi dừng lại trước bức chân dung.

Bức chân dung và người đàn ông này giống nhau như hai giọt nước vậy.

Đông Phù từ phòng ngủ của Khương Dao đi ra, anh ta đưa cuốn sổ cho người đàn ông trước bức chân dung.

“Cô ấy không mang theo nó.”

“Không sao.”   

Nét mặt và giọng nói của người đàn ông vẫn rất bình tĩnh. Khi hình dáng của anh hoàn thiện, cô cũng không cần phải cầm cuốn sổ nữa.

Đông Phù mấ máy  môi như đang muốn nói điều gì, song cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Cả dọc đường Khương Dao thấp thỏm không yên, cứ sợ bọn họ sẽ nuốt lời. May thay, suốt chặng đường không xảy ra bất cứ chuyện gì, Khương Dao thuận lợi về đến chung cư.

Vừa về đến nhà cô lập tức đi tắm, sau đó nằm trên giường và chui vào chăn bông, cả người run lẩy bẩy.

Cô khép mắt lại, trong tâm trí toàn là hình ảnh cô đi xuyên qua cơ thể của người đàn ông trong tranh.

Đối với những chuyện ma quỷ này nọ cô vốn không tin, nghĩ rằng dù có đi chăng nữa thì cũng không bao giờ xuất hiện. Mà kể cả có cả ngàn năm mới xuất hiện đi nữa, thì số cô cũng không “hên” đến vậy.

Vậy mà không ngờ rằng…

Không ngờ rằng cô đã ở với hai “thứ” không phải người trong gần ba tháng, thậm chí cô còn “thèm khát” xác thịt của một trong hai “thứ” đó, lại còn suýt đổ nữa chứ.

Thật là đáng sợ.

Khương Dao không dám nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước đó. Cô buộc mình phải quên đi, cứ tưởng mình sẽ phải mất ngủ mấy hôm mà nào ngờ mình chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.

Trong cõi mộng mênh mông trắng xóa, sương mù giăng kín lối, khắp nơi hư ảo quỷ quái, Khương Dao bước một mình trong vô định, đáy lòng dấy lên nỗi sợ hãi.

Cô biết mình đang trong một giấc mơ, chỉ cần thức dậy thôi, mọi thứ sẽ tan biến.

Điều này mang lại cho cô cảm giác an toàn không nói nên lời.

Nhưng trong thế giới màu trắng trải dài vô tận này, cô không biết tại sao mình lại lạc vào đây, và cô sẽ phải bước đi như thế này bao lâu nữa.

Khi cô dừng lại, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong vùng sương mù trắng xóa trước mặt.

Khương Dao ngẩn ra một lúc.

Màn sương tan biến, một người mà hiếm khi gặp mặt song lại vô cùng quen thuộc.

Anh không mặc bộ đồ như trong tranh mà là một chiếc áo choàng dài với tay áo rộng. Khương Dao không có nghiên cứu về Hán phục, nên không biết đó là triều đại nào, chỉ biết đó là quần áo thời cổ.

Hán phục trắng tinh có hoa văn màu vàng nhạt ở hai bên cổ áo và tay áo – loại hoa văn mà cô đã vẽ.

Khi mặc đồ Tây, anh khí phách và trang nghiêm, không thể khinh nhờn; còn khi diện trên người bộ Hán phục, khí khái từ anh vẫn vậy. Dù có là trang phục gì đi nữa cũng không làm ảnh hưởng đến anh, bởi bản thân anh đã có sẵn một phong thái rất riêng biệt.

Hai người nhìn nhau từ phía xa. Khương Dao tự cấu mình một cái nhưng không thấy đau, quả nhiên là đang trong cõi mộng, cô bèn mạnh dạn hỏi: “Anh là ai?”

“Thần.”

Giọng của người ấy trầm lặng, lắng đọng như sương sớm.

“Tại sao Thần không có thân thể…” Cô lẩm bẩm: “Là ma à…”

“Cũng là chồng em.”

?!

Cái gì?

Khương Dao trợn trừng mắt: “Anh nói gì cơ?”

“Tôi thức tỉnh vì em.”

Mắt cô càng mở lớn.

“Chúng ta là tình nhân.”

Khương Dao nhắm mắt lại… ôi đậu má, sao mày vẫn mơ tưởng đến những thứ này nữa, Khương Dao kia, mau tỉnh lại đi!!!

Lúc cô mở mắt ra lần nữa, người đàn ông đã đứng ngay trước mặt cô.

Đôi mắt anh sâu hoắm, nhìn thẳng vào cô: “Em có bằng lòng không?” Giọng anh trầm thấp, uy nghiêm và khắc chế.

“Bằng, bằng lòng cái gì?” Giọng Khương Dao khẽ run.

“Thuận theo ý trời, hợp nhất với Thần.”

“Không đời nào!”

Khương Dao nhìn anh: “Anh điên hay là tôi điên vậy?” Tại sao cô lại có giấc mơ này!

Người đàn ông hơi cau mày, dường như anh không hiểu tại sao mình bị từ chối.

Khương Dao lùi mấy bước, hơi thở đều đặn, cô ôm ngực lẩm bẩm: “Mau kết thúc đi… là giả, tất cả mọi thứ đều là giả…”

Người đàn ông càng cau chặt lông mày hơn: “Thần không nói dối.”

Khương Dao xoay người và nhắm chặt mắt lại: “Không nghe không nghe, tôi không muốn nghe…”

Ầm ầm…

Khương Dao giật bắn người.

Là tiếng sấm.

Cô chợt nhớ đến tiếng sấm khó hiểu từ mấy tháng trước. Cô nhìn anh, không thể tin được… tiếng sấm đến từ anh sao?

Người đàn ông không nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu cô một vòng. Vết máu xuất hiện trên đầu Khương Dao lập tức biến mất.

Khương Dao ngẩn người: “Anh làm gì vậy?”

“Bôi nhọ thần linh, ắt phải chịu phạt.” Anh mím môi: “Chớ có nói bậy.”

Khương Dao lập tức nhớ tới chuyện mà Thương Phù đã nói với cô, nín thở hỏi: “Có một khoảng thời gian Thương Phù gặp rất nhiều chuyện nguy hiểm, lẽ nào là bởi vì cậu ấy mắng Thần sao?”

Bên kia ngầm thừa nhận.

Đó là chuyện của ba tháng trước, Khương Dao không tài nào nhớ ra Thương Phù đã nói gì. Thương Phù là một người nóng tính, trong lúc vô ý rất có khả năng đã nói gì đó không hay.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy đối phương thật đáng sợ. Chỉ là mắng một chút thôi, có cần phạt nặng đến vậy không?

“Vậy ý của anh là gì?” Khương Dao hỏi động tác xoa đầu lúc nãy.

“Thần tha thứ cho em.”

Khương Dao nghĩ đến việc Thương Phù nói rằng Đông Phù cũng làm như vậy với cô ấy. Vì vậy, khi đó Thương Phù không gặp nguy hiểm là nhờ Đông Phù phải không? Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn. May quá, may quá.

Nếu Thương Phù thật sự vì cô mà xảy ra chuyện, cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Cùng lúc thở phào, Khương Dao cũng cảm thấy sợ hãi không thôi.

“Anh là thần thật sao?”

“Phải.”

“Cho dù anh thật sự là thần đi chăng nữa…” Khương Dao cụp mắt xuống: “Cũng xin anh rời khỏi cuộc sống của tôi.” Cô không cần bom hẹn giờ ở bên cạnh đâu.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô: “Chúng ta là yêu nhau do trời định, đây là ý trời.”

Trên đời này không có vận mệnh. Khương Dao không tin.

Cho dù đối phương là thần đi nữa.

Trao trái tim cho nhau là chuyện khó nhất trên đời, dù là ông trời cũng không thể quyết định được.

Lúc Khương Dao tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Bình thường lúc mơ cô sẽ quên ngay sau khi mở mắt, nhưng giấc mơ đêm qua tựa như là thật, cô vẫn còn nhớ rõ như in, hai ngày sau vẫn nhớ y như cx.

Cô sợ được ba ngày, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

Đối phương là thần, chỉ cần cô không gây chuyện thì chắc thần sẽ không giết người vô tội một cách bừa bãi đâu.

Cô cũng không muốn trở thành người yêu của thần gì đó. Khương Dao chỉ muốn yên ổn kiếm tiền, sống một cuộc đời bình thường. Lý tưởng của cô là có đủ tiền tiêu, ngủ đủ giấc, có một công việc yêu thích, có một căn nhà nhỏ xinh, muốn ăn gì thì ăn đó, lúc rảnh rỗi có thể đi khắp nơi, tự do tự tại, hạnh phúc bình yên.

Còn Thần gì đó, ngoài sức tưởng tượng của cô.

Cô không có khả năng kiểm soát, vì vậy không cần tham lam chiếm lấy làm của riêng.

Điều khiến cô dần yên tâm là kể từ khi giấc mơ ngày đó trôi qua, tất cả những người và những thứ liên quan đến biệt thự Thôn Minh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô. Mọi người xung quanh dường như cũng đã quên mất nơi đó và chẳng ai nhắc đến mỗi khi trò chuyện.

Mặc dù cô nói không cần số tiền còn lại, nhưng Đông Phù vẫn chuyển cho cô sáu triệu còn lại vào ngay hôm sau ấy.

Ngoại trừ tiền trong thẻ ngân hàng nhắc cô rằng những gì xảy ra trước đây là sự thật, Khương Dao cũng không tìm được bằng chứng cho thấy biệt thự Thôn Minh thực sự tồn tại.

Có lẽ Thần đã xóa tất cả ký ức của mọi người. Khương Dao thầm nghĩ.

Cuộc sống dần trở lại nhịp điệu bình thường. Phòng mới của Khương Dao đã sửa sang và đang trong quá trình hoàn tất, studio cũng được thành lập, lợi nhuận không tồi. Khương Dao đã mua hai chiếc xe cùng một lúc, một chiếc ở nhà và một chiếc cho riêng cô…

Thời gian chầm chậm trôi theo cuộc sống lý tưởng cô hằng mong ấy, Khương Dao đã hoàn thành ước mơ mua nhà, mua xe, thành lập studio trước thời hạn. Trong thẻ ngân hàng vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm nho nhỏ, cô rất hài lòng.

Ahhh, có tiền thật tuyệt.

Cuộc sống có tiền thật là sung sướng.

Cuối tháng, mấy chị em bạn dì lâu ngày không gặp đã hẹn nhau đi uống rượu ở quán bar… đây là cách thư giãn mà Khương Dao thường làm trước đây.

Nhóm người Khương Dao, Thương Phù, Ngô Điệp, Song Song… bốn người cùng ký túc xá thời đại học hẹn nhau ở quán bar trước đây hay tới. Cả bọn nói về tình hình gần đây của bản thân, nghe nhạc rồi lại nhảy nhót, chẳng mấy chốc đã say tí bỉ.

Bốn người tựa vào nhau, ánh đèn của quán bar mơ màng chiếu lên khuôn mặt của họ, tất cả đều yên lặng.

Chủ đề bắt đầu từ Thương Phù: “Tớ bao nuôi một trai trẻ.”

Như tiếng sấm rền, ba người còn lại chửi tục liên tiếp “** má” “vãi xoài.”

“Ối giời được lắm!”

“Rich rich!”

“Lần sau dẫn đi chơi cùng nhé!”

Người thứ hai là Ngô Điệp: “Người đứng đầu trong giới phương thuật* đã nhận tớ làm đồ đệ cuối cùng.”

*Trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc, phương thuật là phương pháp khiến con người trở nên trường sinh bất lão hay thậm chí biến thành thần tiên. Phương thuật được người Trung Quốc tôn sùng làm một trong ngũ thuật

“Đỉnh thế!”

“Đúng là vận cứt chó!”

“Tuyệt, bà đây sẽ dựa vào cậu để trường sinh bất lão!”

Người thứ ba là Song Song: “Tớ đã kết hôn với đại thần Chu Nguyên.”

Đôi mắt mơ màng của ba người đột nhiên trợn ngược: “Ai cơ?” Chu Nguyên, người mà Song Song đã yêu thầm bốn năm nay, tài năng nghệ thuật xuất chúng đạt thành công rực rỡ đấy á?

“Chu Nguyên đó.” Song Song dịu dàng nói: “Là đại thần Chu Nguyên của khoa chúng ta đó.”

“What? Sao hai người lại quen được nhau?”

“Nói lẹ đi!”

“Gọi anh ấy tới đây điiii!”



Mặc cho ba người bạn uy hiếp, dụ dỗ như thế nào, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn của Song Song vẫn mím chặt, không nói gì cả.

Thương Phù tra khảo đến rũ rượi, chợt liếc Khương Dao đang uống rượu, nửa người cô nghiêng ngả, chếch choáng hỏi: “Chờ đã, hỏi Dao Dao trước đi.”

Ngô Điệp và Song Song đồng loạt nhìn về phía Khương Dao.

Khương Dao đặt ly rượu xuống, nhếch miệng cười: “Hihi, có một vị Thần nói muốn yêu đương với tớ.”

“Cái gì?”

“Thần?”

“WHAT?”

Khương Dao lảo đảo, chỉ tay lên trời: “Là Thần đó.”

Ba người cười sằng sặc.

Thương Phù cười to nhất, đồ ngốc này tửu lượng càng ngày càng kém, mới uống bao nhiêu đâu mà đã say rồi!

Ngô Điệp cũng cười, mặc dù cô ấy tin vào Thần nhưng cô ấy không bao giờ tin rằng Thần sẽ yêu đương với người phàm.

Song Song cũng mím môi cười, nghĩ Khương Dao lúc say rất dễ thương.

Thương Phù đột nhiên ngồi dậy, chỉ tay lên trời: “Thần ơi, tín nữ cũng muốn yêu đương với ngài. Thần phù hộ tôi sẽ ở bên Thần đi, tín nữ nguyện hiến dâng tất cả, amen!” Nói xong thì phá lên cười, cười đến nỗi ngã lên cả người Ngô Điệp.

Lâu rồi Khương Dao không uống rượu, uống đến nỗi say xỉn chẳng biết trời trăng, cô cũng cười chỉ tay lên trời rồi nói theo: “Thần ơi, thần phù hộ tôi ở bên thần đi, tôi đồng ý hiến dâng tất cả, amen!” Sau đó cô cũng ngã đè lên người Ngô Điệp, đầu óc quay cuồng, không biết đêm nay là đêm nao.

Quán bar ồn ào, đám người nhảy nhót trên sàn nhảy trong ánh đèn nhấp nháy với âm nhạc phiêu du. Mọi người đắm say trong men rượu, không ai nghe thấy tiếng đáp trả nghiêm túc vọng từ phía chân trời xa xôi…

“Thần đáp ứng nguyện cầu của em.”

Thần đã nói, tức là sự thật.

HẾT CHƯƠNG 17

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play