Editer: Xiguajiu
-----------------------------------------------
Chiếc xe đó của Giang gia rất tốt, không gian bên trong rất lớn, tài xế cùng bí thư hai người thay phiên nhau lái xe, buổi tối cùng ngày đã đến cô nhi viện chỗ ở trên tỉnh thuộc thành phố.
Thanh Nịnh lúc này mới biết, hóa ra Giang gia lái máy bay tư nhân tới, chỉ có điều chỗ cô nhi viện cũ quá nghèo không có sân bay, mới tạm thời mua một chiếc xe đến đón người.
Còn máy bay, đương nhiên dừng ở sân bay.
Thanh Nịnh lần đầu tiên ngồi máy bay, nghe nói vật này có thể bay trên trời, cô rất hứng thú.
Lúc này cô chỉ thấy người phàm, nhưng người phàm có thể bay lên trời, cái này ở tu hành giới bọn họ là chuyện không thể nào. Hơn nữa nhìn tốc độ này của máy bay, cũng chỉ chậm một chút so với bọn họ ngự kiếm phi hành, nhưng so với ngự kiếm phi hành, nó thì dễ ngồi hơn.
Tốc độ của máy bay rất nhanh, Giang gia có sân bay riêng, ngay tại ngoại ô. Chỉ vài tiếng đồng hồ đã đến.
Đến sân bay, lại thay một chiếc xe nhỏ, Thanh Nịnh lúc này mới biết tại sao mẹ Giang biểu hiện bình thường như vậy đối với chiếc xe lúc đầu đi.
Tuy cô không biết đánh giá xe, nhưng cũng có thể cảm giác được, chiếc xe nhỏ này so với chiếc ban nãy kia thoải mái hơn nhiều.
Chuyến đi này Giang Trạch Khôn cho tài xế và bí thư Thạch xem như đi công tác, trở lại thành phố sẽ để cho hai người về nhà nghỉ. Còn về Giang Tư Linh, trên đường cô ta cùng bí thư Thạch chung sống không tệ, bí thư Thạch cũng rất chiếu cố cô ta, Giang Trạch Khôn sẽ để cho cô ta theo bí thư Thạch về nhà.
Hai ngày nay, mẹ Giang cùng Giang Tinh Diệu luôn kéo cô đi nói chuyện phiếm, cuộc sống trôi qua quá nhàn nhã, nhàn đến mức cô suýt nữa quên mất Giang Tư Linh, suýt nữa quên cô đang ở thế giới trong sách.
Đến tận lúc Giang Trạch Khôn kêu bí thư Thạch, cô mới phản ứng được, trong quyển sách hình như còn có chuyện bí thư Thạch ăn cắp cơ mật thương nghiệp của Giang gia, bán cho Cao gia, khiến Giang gia suýt nữa phá sản.
Có lòng nhắc nhở người Giang gia cẩn thận bí thư Thạch, lại cảm thấy mình mới tới nói như vậy không tốt lắm, giống như đang khích bác ly gián nha. Trên đường cô cũng nghe mẹ Giang nhắc tới chuyện của bí thư Thạch, còn nói bí thư Thạch những năm này vì Giang gia làm qua không ít việc.
"Đến đến đên, con gái ngoan chúng ta về nhà."
Đi tới trước cửa nhà, mẹ Giang vui vẻ kéo tay Thanh Nịnh, hoàn toàn không quan tâm hai người đàn ông còn dư lại có biểu cảm gì.
Có lẽ biết Thanh Nịnh hôm nay trở lại, chú ba Giang Trạch Dật cùng em trai nhỏ Giang Tinh Trác đã sớm chờ ở lầu một. Nghe thấy tiếng xe, người giúp việc liền mở cửa, Thanh Nịnh giương mắt liền thấy Giang Trạch Dật ngồi trên xe lăn, còn có sau lưng hắn Giang Tinh Trác mập mạp nhỏ ló đầu ra nhìn .
"Hoan nghênh tiểu thư về nhà."
Hai hàng người giúp việc trăm miệng một lời hô, Thanh Nịnh gật đầu một cái, không bị những âm thanh này hù được.
Mẹ Giang phất tay một cái, để cho người giúp việc tản đi, "Nịnh Nịnh à, mẹ đã chuẩn bị phòng cho con từ lâu rồi nhưng không biết con có thích không, nếu con không thích thì cứ nói với mẹ, mẹ cho người đổi."
Biệt thự Giang gia rất lớn, tổng có năm tầng, tầng thứ nhất cơ bản có phòng khách, phòng bếp, phòng ăn. Thứ hai tầng ở phía đông là phòng dành cho khách, phía tây mấy phòng là chỗ học tập cho những đứa trẻ của Giang gia, có phòng tập dương cầm, phòng luyện vũ đạo, phòng vẽ tranh các loại. Từ tầng ba trở lên mới là phòng chính của người Giang gia, phòng ngủ ở tầng ba, thư phòng ở tầng năm.
Mẹ Giang chuẩn bị cho Thanh Nịnh phòng ngay sát cạnh phòng Giang Tinh Diệu, phòng rất lớn, còn có ban công ngoài trời, trên đó đã có sẵn bàn ghế, cô hoàn toàn có thể ngồi hưởng thụ thời gian.
Nếu như gian phòng không phải màu hồng phấn thì quá tốt.
Phòng cô trước kia không phải màu xanh da trời thì cũng là màu tím, cũng chưa phải cái màu đó, phòng màu hồng công chúa thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn ánh mắt mong đợi của mẹ Giang, không tài nào nói lời cự tuyệt.
Cũng được vậy, cô không còn ở giới tu hành nữa rồi, hồng phấn thì hồng phấn. Có lẽ thay đổi xong cuộc sống của cô sẽ tốt hơn?
Phòng màu hồng có thể chấp nhận đi, chờ đến lúc Thanh Nịnh mở tủ quần áo, thiếu chút nữa bị quần áo bên trong làm mắt mù. Toàn bộ tủ quần áo đều chỉ có váy, một cái quần cũng không có, tiện tay lật lật mấy cái, cô phát hiện phía trên váy đều như kim cương tỏa sáng lấp lánh.
Mới rồi thiếu chút khúc xạ ánh sáng đó làm mắt cô mù luôn.
Hít sâu một hơi, cái này thì không thể nhịn được, trời mới biết cô đời trước cực kì không thích đi tham gia các loại vũ hội cung đình, những thứ cung trang rườm rà kia một không thể tiện để hành động chút nào. Những loại váy này tuy kém hơn cung trang một tí, cô không thể làm lơ mấy cái sáng lấp lánh kia được.
"Những thứ này con có mặc mấy ngày, mẹ không biết vóc người của con, cũng chỉ có thể tùy tiện mua mấy món đồ. Bây giờ con trở lại, cứ nghỉ ngơi tốt, mẹ sẽ cho người đo kích cỡ, tự làm cho con. Nói con biết nha, trước kia mẹ còn từng lĩnh giải thưởng rồi đó."
Lời này của bà không phải khoa trương, mẹ Giang cũng là Viên Ngọc Trúc, học ngành thiết kế thời trang, tốt nghiệp từ trường đào tạo thiết kế nổi tiếng thế giới. Nói có giải thực chất đã quá khiêm tốn, trước khi Thanh Nịnh xảy ra chuyện, mẹ Giang rất nổi tiếng trên thế giới, sau đó Thanh Nịnh xảy ra chuyện, bà bận bịu đi tìm con gái, dần dần lui khỏi vòng thiết kế.
Thanh Nịnh không nhịn được co rút khóe miệng, mặc dù cô không biết bình phẩm như nào, nhưng nhìn nguyên liệu vải cũng biết những bộ trang phục này giá trị không rẻ. Mẹ Giang nói thích hợp, cô thật không nhìn ra nơi nào thích hợp.
Những thứ này tùy tiện cầm ra ngoài một món, chắc cũng đủ để tiêu xài một năm ở cô nhi viện?
Thanh Nịnh không phải người lãng phí, những bộ đồ này mặc dù không phù hợp thẩm mỹ của cô, nhưng cứ ngăn đề nghị của mẹ Giang lại đã."Những thứ này rất tốt, không cần phải may thêm."
Đây là lần đầu tiên từ khi gặp người Giang gia, Thanh Nịnh nói ra câu dài nhất.
Viên Ngọc Trúc cẩn thận nhìn Thanh Nịnh, đáng tiếc biểu tình Thanh Nịnh vẫn không đổi, cũng không biết cô hài lòng hay đang ngại nữa.
Bà cười đẩy Thanh Nịnh một cái, "Bên này là phòng thử quần áo, Nịnh Nịnh con thích bộ nào, liền đi thử đi."
Lúc này cô nhìn tủ quần áo, một cái chạm cũng thật khó, không biết người lợi hại như Thanh Nịnh thật ra có chứng khó lựa chọn, bên trong quần áo lại còn lấp lánh hoa cả mắt.
Khẽ cắn môi dưới, cô đưa tay ra, ngón tay còn chưa đụng vào cô đã rời tay.
Xem, mấy món này cô đều không thích, thật khó chọn.
Dường như nhìn thấu cô đang xoắn quít, ánh mắt mẹ Giang qua lại ở trên quần áo, cuối cùng chọn một bộ váy tơ tằm dài màu xanh nhạt đưa cho cô.
Thanh Nịnh hơi do dự, đồ trang trí trên cái váy này cũng không ít, cô thật ra càng thích mấy bộ đơn giản.
Đương nhiên, nếu để cho cô chọn, cô vẫn tình nguyện mặc cái váy này.
Thở phào nhẹ nhõm, Thanh Nịnh cầm quần áo đi vào phòng thử.
Chờ Thanh Nịnh thay xong quần áo đi ra, Viên Ngọc Trúc thiếu chút nữa nhìn rơi cả mắt. Thật xinh đẹp a, giống như tiên nữ hạ phàm vậy.
Có điều, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó?
Viên Ngọc Trúc một tay chống cằm, một bên quan sát Thanh Nịnh, Thanh Nịnh bị nhìn cả người không được tự nhiên.
Cho nên nói, cô ghét nhất yến hội cung đình, bị người không ngừng quan sát trêu chọc, nhất định đang khiêu chiến sự nhẫn nại của cô.
Hai tay vỗ một cái, Viên Ngọc Trúc cười nói: "Mẹ thế nào lại cảm thấy không đúng lắm, Nịnh Nịnh con đến đây, mẹ đem con đi làm tóc." Tiểu tiên nữ sao có thể búi tóc một cái thì xong, nhất định phải đeo trang sức nha. Bà không những phải làm cho con gái kiểu tóc đẹp nhất, mà còn phải đeo đồ trang sức thật đẹp nữa.
Giang gia có tiền, Thanh Nịnh lại là con gái duy nhất, đồ trang điểm, đồ trang sức cái nào cũng phải chuẩn bị đầy đủ hết.
Da Thanh Nịnh rất tốt, trắng nõn nhẵn mịn, cô vẫn còn con nít, Viên Ngọc Trúc cũng chỉ lau qua một lớp phấn dưỡng da cho cô lau, cái khác đều vô dụng. Phấn dưỡng da cô dùng không phải những loại hóa chất phế phẩm, mà được chế tạo thủ công, không cho thêm bất cứ thứ gì, sản phẩm thuần thiên nhiên, một chai nhỏ như vậy hơn mười ngàn tệ.
Hơn mười ngàn tệ trong mắt họ không quá đắt, nhưng không chịu được nó thật sự quá nhỏ a, một chai nhỏ cũng chỉ một lượng nhỏ, lau qua mặt một lần cũng hết hơn nửa.
Bởi vì chế phẩm thuần tự nhiên, nên những thứ này hạn chế mua, không phải ngươi có tiền liền mua được.
Trên bàn trang điểm của Thanh Nịnh đều là chế phẩm thiên nhiên, chai chai lọ lọ cộng lại phải hơn ba chục cái.
Dù vậy Viên Ngọc Trúc vẫn chưa hài lòng, "Tạm thời con dùng những thứ này, chờ tháng tới nhà cậu con ra sản phẩm mới, mẹ sẽ bảo nó chừa cho con một nửa nha."
Viên gia làm thương nghiệp đồ trang điểm, thời điểm bà biết tin tức của con gái hơi muộn, những thứ tốt đã bị cướp đi gần hết, bà chỉ có thể lấy được những thứ này cho con gái.
"Có điều, con gái mẹ màu da tốt, không cần những thứ này đều đẹp mắt."
Trong miệng thì nói, nhưng động tác trên tay bà không dừng lại, bắt đầu chải tóc cho Thanh Nịnh.
Khi còn trẻ, công việc chính của bà là thiết kế trang phục, nhưng với đồ trang sức cũng có hiểu biết, quần áo dạng gì phối hợp kiểu tóc gì sẽ đẹp, bà đều biết.
Thanh Nịnh còn trẻ, bà cũng không dùng những đồ trang sức quá đáng quý, chỉ dùng mấy viên kim cương lớn nhỏ tô điểm thêm.
Làm tóc xong, tất nhiên phải tìm giày, cân nhắc đến tình huống của Thanh Nịnh, bà không chỉ chuẩn bị giày cao gót, còn chuẩn bị cả giầy đế bằng. Bây giờ vừa thích hợp lấy ra dùng.
Thanh Nịnh vóc người tương đối cao, mười sáu tuổi lại cao mét sáu mươi bảy, Viên Ngọc Trúc chuẩn bị váy dài, chính là kiểu khi mặc sẽ kéo lê trên đất, nhưng Thanh Nịnh mặc lên cũng chỉ dài đến mắt cá chân, như vậy càng lộ ra cô không ăn khói lửa nhân gian, mười phần tiên khí.
Tác giả có lời muốn nói: Nghèo khó hạn chế ta tưởng tượng, cuộc sống người có tiền chỉ có thể nghĩ tới đây.
-----------------------------------------------------
Trời Hà Nội mưa to cũng không ảnh hưởng mình ngồi nhà Edit, các bạn ngoài này ra đường nhớ đem ô nhá, đừng để bị ốm.