Editer: Xiguajiu

-----------------------------------------------

Sáng sớm hôm sau, người Giang gia đến thăm Viên gia, nhà bên ngoại của Viên Ngọc Trúc, tối hôm trước mọi người cũng đã quyết định xong. Thời điểm mấy người Giang Trạch Khôn đi người Viên gia cũng phát ra thông báo, muốn mọi người dù có việc hay không cũng mau chóng về nhà, hôm nay ngay cả người tên Bạch Diệc Nam mà Thanh Nịnh vẫn luôn hoài nghi cũng xin kịch tổ nghỉ trở về Viên gia.

Chỉ như vậy cũng có thể thấy người Viên gia rất coi trọng đứa cháu ngoại này.

Tóc Thanh Nịnh tương đối dài, suốt đêm qua Viên Ngọc Trúc cật lực may cho cô một chiếc váy dài, phối với trâm phỉ thúy quả thật hôm nay tiên khí mười phần hơn hôm qua, cao quý bức người.

"Thời gian tương đối vội, cái này con cứ mặc tạm hai ngày, chờ khi về nhà, mẹ nhờ bạn tìm mấy loại nguyên liệu tốt chút, làm thê cho con."

Năm xưa Viên Ngọc Trúc kết không ít bạn tốt, sau khi cô xảy ra chuyện mọi người tuy ít liên lạc lại, nhưng cô tin tưởng chỉ mua ít vải chắc vẫn có khả năng. Nếu quả thực không được, cô liền tự mình đi tìm, tuy nói sẽ hơi phiền toái, có điều vì con gái cũng rất đáng giá.

"Có phiền phức quá hay không, thật ra con thấy đồ may sẵn cũng rất tốt." thực chất bên trong Thanh Nịnh cô cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, Giang gia tuy nói là phú hào, nhưng lại không có người chuyên may trang phục, quần áo của họ phần lớn đặt chế ở bên ngoài, người làm công việc đó đều đảm nhận trách nghiệm nhân vật tú nương*.

*Người may vá cho toàn gia tộc.

Không chỉ có Giang gia, rất nhiều nhà bây giờ cũn không còn nuôi tú nương, bọn họ cần loại quần áo gì không phải loại theo yêu cầu, thì cũng có thể trực tiếp đến cửa hàng mua. Chỉ có điều công nghệ bây giờ phát đạt, lại có các loại máy cơ giới, máy cơ khí quần áo làm ra không kém hơn bao nhiêu so với tú nương.

Dĩ nhiên cửa hàng quần áo cũng phân chia cấp bậc, cửa hàng người Giang gia từng đi với cửa hàng mà trước đây cô đi không giống nhau.

Liền nói đến quần áo treo trong tủ của Thanh Nịnh đi, phía trên vẫn còn ghi giá, cô tiện tay lục mấy cái, tùy tiện lấy một món cũng hơn ba trăm ngàn, đắt tiền nhất cũng đến cả triệu.

Đối với việc mặc Thanh Nịnh không có yêu cầu, mặc dễ dàng thì được.

Ừm, đó là trước kia, bây giờ ở cái thế giới này đến cả linh khí cũng rất ít nên chắc cũng không có yêu, cô không cần bận rộn chém yêu mỗi ngày, nghĩ một chút thật ra thì mặc váy cũng không khó tiếp nhận như vậy.

"Không phiền, không phiền toái, Nịnh Nịnh con thích kiểu dáng gì, cứ nói với mẹ. Tay nghề của mẹ vẫn còn tốt, biết mấy người bạn, nếu con muốn thêu gì lên quần áo, mẹ cũng có thể tìm các cô ấy hỗ trợ."

Viên Ngọc Trúc cực kì muốn bù đắp mọi thứ cho Thanh Nịnh, đối với họ mà nói, Thanh Nịnh nên đòi hỏi từ họ, muốn càng nhiều cũng càng tốt. Nếu Thanh Nịnh khách khí với bọn họ, họ sẽ cảm thấy đau khổ.

Tối ngày hôm qua bọn họ đã để người giúp việc trong nhà nghỉ hết rồi, bữa sáng hôm nay bọn họ định đưa Thanh Nịnh đi một nhà hang riêng ăn, buổi trưa mới cùng về Viên gia.

Trên xe Giang Trạch Khôn bắt đầu giới thiệu nhà hàng này cho Thanh Nịnh, hắn giới thiệu cũng được đi, lại không quên đạp Giang Tinh Diệu một cước.

"Nhà hàng này là một tên tiểu bối mở của Tư Gia, Tư Gia cũng có chút gia tình với nhà chúng ta, chờ thêm hai ngày anh lên tiếng chào hỏi, mang em đi chào hỏi Tư Gia

Gia chủ Tư Gia cùng cha của Giang Trạch Khôn cũng coi như quen biết lâu, giữa hai người hình như có không ít chuyện không vui, bởi vì chuyện Giang lão gia tử tái giá, ông ấy ra mặt làm chỗ dựa cho Giang Trạch Khôn. Giang lão gia tử bị người giật dây, còn hoài nghi không phải con của lão Giang Trạch Khôn.

Khi đó, Giang Trạch Khôn thậm chí hy vọng sự hoài nghi này đúng, kết quả tra xét DNA chứng minh Giang Trạch Khôn cực kì chính xác là người Giang gia. Cái kết quả này khiến Giang Trạch Khôn thất vọng không dứt.

Hai nhà bởi vì chuyện này náo đến ầm ĩ, sau đó Thanh Nịnh mất tích, Tư Gia còn ra không ít sức tìm giúp.

Đáng tiếc,

Lão tử bên đó anh hùng, nhưng con trai lại thuộc loại khốn kiếp, Tư Gia cũng không có tư tưởng tiến bộ. Tư lão gia tử có ba trai một gái, con cả Tư Đông Phong thì khá tốt có tác phong làm việc của ba, làm việc sấm rền gió cuốn quang minh lỗi lạc; con thứ hai Tư Tây Phượng là một cô gái, cũng có chút hấp tấp, có điều cô đã gả cho người ta, cũng không quá quản chuyện của Tư Gia.

Con thứ ba Tư Nam Phong loại khác ở Tư gia, tư chất bình thường không nói, còn phong lưu thành tánh, con riêng một bầy.

Nói tới cái này Giang Trạch Khôn liền sinh khí, Tư Nam Phong như thế nào vốn dĩ không liên quan đến Giang gia, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cùng Giang Phi Phàm có quan hệ tâm đầu ý hợp, Giang Phi Phàm là ai, lại là con trai mẹ kế Giang Trạch Khôn ông. Hai người chơi liền chơi thôi, Giang Trạch Khôn đã dời khỏi nhà cũ, cũng lười để ý những thứ này.

Cái này Tư Nam Phong lại không rõ, mỗi lần gặp Giang Trạch Khôn đều phải coi thường ông, nói ông đối xử với Giang Phi Phàm không tốt. Tức giận Giang Trạch Khôn hận không thể đánh bể đầu chó của hắn ta.

Còn người dư lại kế tiếp con út Tư Bắc Phong, vị này cực kì khiến người tôn kính, nói tới hắn Giang Trạch Khôn cũng không khỏi nghiêm nghị đứng lên. Hắn người Tư Gia duy nhất nhập ngũ, vì an nguy của quốc gia lập qua không ít công lao.

Giới thiệu Đơn giản tình huống của Tư Gia xong, Giang Trạch Khôn tiếp tục nói: " Nhà hàng hôm nay chúng ta đi là con út của Tư Gia Tư Đông Phong mở, " nói đến đây sắc mặt ông rong nháy mắt vặn vẹo, nếu không phải Thanh Nịnh vẫn luôn nhìn, thật không phát hiện được.

"Đứa nhỏ này kêu Ma Tước, giống anh họ con cũng làm minh tinh, chính, chính là thẩm mỹ hơi đặc biệt, sau này con gặp nó cũng đừng tin cái bộ dáng của nó."

Hắn nội tâm không nhịn được muốn phỉ nhổ, Tư Ma Tước nhưng không chỉ thẩm mỹ có chút đặc biệt, mà quá đặc thù luôn rồi. Một người đàn ông mà ngày ngày mặc quần áo đỏ, dù sao Giang Trạch Khôn không cảm nổi sở thích của hắn.

Chim sẻ?*Con chim sẻ chết kia? Vẫn thích mặc quần áo đỏ, không biết tại sao Thanh Nịnh lại nghĩ tới tới con tạp mao chim kia.

* 麻雀 là từ chim sẻ cũng là tên người đó.

Tên kia nguyên thân chính là ma tước, cả ngày ríu rít, hơn nữa trong trí nhớ cô người này cũng không có mặc quần áo ngoài màu đỏ.

Chắc hẳn trùng hợp thôi?

Chỉ cần nghĩ đến con kia tạp mao chim cũng đi theo xuyên qua rồi, cô liền không nhịn được trán đổ mồ hôi hột.

So với con tạp mao chim kia, Giang Tư Linh cái gì, một trăm cái Giang Tư Linh cũng không bằng hắn tự thuyết tự thoại, miệng lải nhải không ngừng.

Thanh Nịnh có chút chần chờ, "Chúng ta đi ăn cơm có gặp phải hắn hay không?" Nếu không đổi một nhà hàng khác ăn? Cho dù một lát nữa không ăn cũng không có gì, thật vất vả đến một thế giới khác, cô bây giờ chỉ muốn có cuộc sống thanh tịnh.

Viên Ngọc Trúc buồn cười lắc đầu một cái, từ khi biết con gái đến bây giờ, con gái vẫn luôn chỉ một thái độ, lần đầu bà thấy Nịnh Nịnh như vậy, giống như gặp khắc tinh từ nhiều năm.

"Không có sao, mẹ nghe dì con nói, đoạn thời gian trước có kịch tổ gì coi trọng hắn, hẹn hắn đi nước ngoài quay phim, trong chốc lát hắn không về được."

Tư Gia có chút quan hệ với mẹ chồng bà, những năm này bọn họ cùng Tư Gia cũng có đi có lại, người con cả của Tư Gia không tệ. Hai người tính cách cũng hợp, trước khi tìm được Thanh Nịnh, thời điểm tinh thần cô tốt, hai người thường xuyên cùng nhau đi dạo phố. Quần áo treo trong tủ của Thanh Nịnh, rất nhiều cái đều là hai người đi mua.

"Thật ra thì đứa nhỏ Ma Tước này cũng không giống ba con nói như vậy, người ta vui mừng mặc quần áo đó thì có sao, ít nhất người ta dám làm dám chịu, chỉ điểm này cũng tốt hơn rất nhiều người. Liền nói cái nhà hàng này đi, người ta dựa vào bản lĩnh của mình kiếm tiền mua, không cần trợ giúp từ Tư Gia."

"Con nhìn anh con xem, so với người ta còn lớn hơn một tuổi, còn ở nhà rỉa đồ đấy."

Liên tiếp bị ba mẹ đem làm vật so sánh, Giang Tinh Diệu liếc mắt, đây cái gì cùng cái gì, cũng không biết ai ban đầu nhìn thấy người ta đi quay phim, còn uy hiếp hắn.

Đây mới qua bao lâu, ba hắn mẹ cũng thật mau quên.

Thời gian họ đi không quá sớm, lúc này trước cửa có không ít xe sang, bảo vệ vốn muốn nói khách ngày mai lại tới, nghiêng đầu thấy số xe sau lập tức mặt đổi màu sắc, "Giang tổng, chào ngài, mời ngài đi bên này." Cúi người gật đầu đưa người đi tới một chỗ khác, bảo vệ nhiệt tình tiến lên mở cửa cho Giang Trạch Khôn.

Thấy Thanh Nịnh xuống, bảo vệ liền nhìn mắt choáng váng, nhà hàng bọn họ ngày thường tiếp đãi cũng không ít minh tinh quý phụ, nhưng giống như thiếu nữ trước mắt như vậy mới lần đầu thấy. Năm nay cái mĩ nhân đó được gọi bốn chục ngàn năm khó gặp cũng không bằng một phần vạn cô, còn có khí tức toàn thân cô, so với quý phu nhân nước nào bọn họ vừa gặp cũng hơn vài phần.

---------------------------

Các bạn chẳng nhắn gì với  mình cả dỗi ing. mình cũng thông báo trên trang wat của mình tin vui rồi đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play