Thấy Mễ Vị muốn khóc, Gia Cát Lão Đầu không được tự nhiên, an ủi: "Khóc cái gì, đây là chuyện tốt. Từ hôm nay chuyện gì ta cũng mặc kệ,chỉ chuyên tâm nghiên cứu chế tạo giải dược cho một lớn một nhỏ nhà của ngươi, đảm bảo làm cho bọn họ khỏe mạnh."

Mễ Vị chớp chớp mắt, làm mấy giọt nước trong mắt rơi ra, "Cám ơn ngài, cũng cám ơn Gia Cát Cốc chủ."

Gia Cát Lão Đầu khoát tay, "Đừng tạ ơn tới tạ ơn lui, nghe ta muốn nổi da gà, được rồi được rồi, ta trở về nghiên cứu chế tạo giải dược, nếu ngươi có tâm thì đưa cho ta chút món ăn ngon, nói không chừng ta có thể điều chế ra mau một chút."

"Được; mỗi ngày ta đều mang cơm cho ngài." Nhìn hắn đi xa, Mễ Vị kích động đến mức la lên, nhảy nhót tại chỗ, giống như người điên vọt vào vào phòng, một đầu chui vào trong hõm vai Hiên Viên Tố vui vẻ cười to lên.

Hiên Viên Tố ôm nàng, xoa xoa lỗ tai của nàng, "Sao vậy? Làm gì la thét như người điên vậy."

Mễ Vị cọ tới cọ lui trong cổ hắn, vui vẻ nói: "Vừa mới rồi Gia Cát cốc chủ đã cho ta Hồng Nhan Tuỷ rồi, độc trong người của chàng và Tiểu Đầu Trọc sẽ được giải rất nhanh thôi, về sau sẽ không bao giờ phát bệnh nữa!"

"Ừ." Hiên Viên Tố ngược lại không đến nỗi kích động như Mễ Vị, chỉ ôn nhu hôn hôn tóc của nàng.

Mễ Vị ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao chàng lại lãnh đạm như thế, độc giải được mà không cao hứng sao?"

"Tất nhiên là cao hứng." Hiên Viên Tố cười cười nhìn nàng, trong mắt như có ánh sao loé sáng, "Độc giải rồi, ta liền có thể cùng nàng sinh thêm một đứa nữa."

Mễ Vị:... Quấy rầy rồi, ta đi thôi.

Mễ Vị lặng lẽ đứng lên, lặng lẽ trốn, sau đó lặng lẽ đi dạy bọn Dương Minh Triệu Công làm mì ăn liền. Nàng sắp rời khỏi đây rồi, phương pháp chế tác ăn liền phải dạy cho người nơi này mới được.

Bốn người Dương Minh từ lúc buổi sáng nếm được mì ăn liền, có thể nói là đã nhất kiến chung tình với nó, nên khi học liền miễn bàn có bao nhiêu tích cực, hơn nữa bản thân mì ăn liền cũng không cần kỹ thuật nào quá cao siêu, cho nên nửa ngày liền học được.

Mễ Vị quyết định mang mì ăn liền bán cho quần chúng thử, bởi vì không riêng gì những thầy thuốc cần lên núi hái thuốc, dân chúng bình thường cũng thường xuyên có lúc sẽ ra ngoài, tỷ như đi ra ngoài bán đồ vật, đi nhà thân thích, ra ngoài làm việc, bọn họ ngẫu nhiên cũng cần những thực phẩm ăn nhanh. Thế cho nên Mễ Vị muốn đem mì ăn liền mở rộng ra hướng quần chúng, làm cho người người đều có thể ăn được món ăn nóng khi không thuận tiện nấu nướng.

Vì thế, Mễ Vị quyết định buổi trưa hôm nay, tiệm cơm không làm món nào khác ngoài mì ăn liền.

————

Đến giờ cơm, mấy khách nhân lục tục kéo đến, vừa vào cửa liền quen thói kêu: "Bà chủ, ta muốn hai phần gạch cua và cơm chiên!"

"Bà chủ, ta muốn bốn phần!"

"Bà chủ, hôm nay có cua hầm hay không?"

"Bà chủ, ta muốn ăn bánh bao gạch cua!"

Dương Minh bị gọi đến lỗ tai ong ong, không thể không rướn cổ họng hô lớn lên với những khách nhân: "Buổi trưa hôm nay không có cua, bán mì!"

"Mì?" Mấy khách nhân vừa nghe lập tức không vui, "Sao lại không tiếp tục làm bò cua vậy? Ta còn chưa ăn đủ mà?"

"Tuy rằng mì nhà các ngươi đích xác là ăn rất ngon, nhưng vẫn không ngon bằng cua hầm hay cơm chiên gạch cua đâu nha, ta còn chưa ăn đã ghiền nữa, sao lại ngừng rồi nào?"

"Bà chủ, ta không muốn ăn mì, ta muốn ăn bò cua thôi, mùa bò cua ngắn như vậy, không tranh thủ ăn thì không còn nữa, khẳng định phải nhân dịp hiện tại mà ăn nhiều một chút a."

"Đúng á bà chủ, không ăn mì được không, làm cơm chiên gạch cua cho chúng ta đi."

Đám người kia vậy mà toàn bộ đều kháng nghị, không chịu ăn mì!

Mễ Vị cảm thấy bọn họ thật quá có mới nới cũ. Nhớ ngày đó vừa mới bán món mì ra, bọn họ thích tới mức nào cơ chứ! Một người đều hận không thể ăn hẳn ba chén lớn, mỗi ngày đều chạy tới ăn, kết quả hiện tại mì bị bọn họ triệt để ném ra sau đầu, chuyên tâm sủng hạnh cua.

Mì sao lại không tốt chứ?

Mễ Vị dứt khoát không giải thích, trực tiếp nấu nước đổ vào trong vắt mì ăn liền, bỏ gia vị trong bao vào, lại đánh thêm cái trứng gà, thả chút ít rau xanh. Mùi vị đó mê người đến không được, mùi thơm trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tiệm cơm, ngay cả người đi đường bên ngoài tiệm cơm cũng đều nghe thấy được được mùi hương xa lạ nhưng vô cùng hấp dẫn này, sôi nổi dừng chân nhìn nhìn vào bên trong.

Mấy khách nhân mới vừa rồi còn đang kêu gào không ăn mì nháy mắt im lặng, cả đám dùng sức ngửi ngửi mùi thơm của mì ăn liền trong không khí, đôi mắt nhìn chằm chằm về phương hướng phòng bếp, vội vàng hỏi: "Đây là cái mùi gì vậy? Chẳng lẽ là mùi mì sao?"

Dương Minh biết ngay bọn họ ngửi thấy mùi sẽ như vậy, dù sao mùi thơm của mì ăn liền cũng không phải khiêm tốn gì, bởi vậy cố ý xấu bụng giả vờ nói: "Đây chính là mì định buổi trưa hôm nay làm, gọi là mì ăn liền, nếu các ngươi không muốn ăn thì thôi vậy, để ta đi nói bà chủ tiếp tục làm cua đi."

"Ai nha, ta cảm thấy mì ngon vô cùng, chúng ta đã liên tục mấy ngày ăn thật nhiều cua, thay đổi khẩu vị đi." Lập tức có khách nhân sửa miệng, trở mặt cực nhanh làm cho người ta chỉ nhìn thôi đã không thể không ca ngợi.

Những người khác phụ hoạ theo: "Đúng đúng đúng, cũng đến lúc thay đổi khẩu vị một chút, ăn mì cũng rất tốt nha, ta thích ăn mì.", "Bà chủ cũng làm xong rồi, không ăn thì lãng phí lắm, vẫn nên ăn đi, nhanh lên cho chúng ta mì đi."

Dương Minh: Các ngươi đúng là cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều đó!

Sau khi mấy khách nhân này nếm được hương vị của mì ăn liền, thuộc tính cỏ đầu tường của bọn họ liền triệt để ngồi vững, lập tức quăng cái cơm chiên gạch cua vừa mới rồi còn tâm tâm niệm niệm ra sau đầu, lại đem mì ăn liền trở thành món ruột mới. Cả đám ăn một chén lại một chén, ăn đến không nỡ bỏ đũa. Cứ như vậy, mì ăn liền Mễ Vị làm hoàn toàn không đủ, dùng nồi lớn nấu liên tục ba nồi nước sôi mới thỏa mãn được hết bọn họ.

Nhưng mà cái này cũng trong dự đoán của Mễ Vị, dù sao mì ăn liền vốn là thứ đích xác có ma lực, ăn một thời gian dài như nàng thì ít ra còn kềm chế được, ngửi thấy mùi hương cũng không quá kích động, nhưng đối với những người vừa mới được tiếp xúc, mùi vị này vẫn rất có lực hấp dẫn.

Chờ mấy khách nhân đều ăn đến cảm thấy mỹ mãn, ợ no nê một phát xong, Dương Minh mới nghe theo lời Mễ Vị bày mưu đặt kế, bỏ một phần mì ăn liền ra giới thiệu cho mọi người: "Các vị, đây chính là mì ăn liền mà các ngươi vừa mới ăn, các ngươi có biết vì sao nó gọi mì ăn liền không?"

Mọi người còn đang không nghĩ tới vì sao món mì ngon như vậy lại gọi là mì ăn liền, nhưng từ ý trên mặt chữ mà nghĩ, ăn liền, ăn liền, có phải là chế biến là được ăn liền, nghe có vẻ thuận tiện, không phải là ý rất đơn giản sao? Vì thế có khách nhân thử thăm dò hỏi: "Có phải loại mì này làm rất nhanh chóng thuận tiện, không tốn mấy công phu?"

Dương Minh dựng ngón tay cái lên cho người mới vừa nói chuyện, "Thông minh, chính là ý này. Đặc điểm của cái mì ăn liền này của chúng ta chính là cách làm vô cùng đơn giản, vô cùng thuận tiện, thuận tiện đến mức chỉ cần nửa tách trà thôi là có thể làm xong; ngay cả hài tử hoàn toàn chưa từng xuống bếp cũng có thể làm."

"Nửa tách trà thôi sao?" Người thốt ra lời này liền chất vấn, "Chuyện này ngươi cũng quá không đáng tin rồi, cho dù ta ở nhà không xuống bếp, nhưng cũng biết làm món mì đơn giản nhất cũng phải mất thời gian nửa nén hương, chỉ mỗi nấu nước sôi thôi cũng gần nửa tách trà rồi còn gì, càng miễn bàn nhào bột làm mì."

"Đúng vậy, ngươi đừng có bịa chuyện lừa chúng ta nha, mì này dù có làm mau đi nữa cũng phải nửa nén hương, vợ ta thường xuyên làm mì, ta có thể không biết sao."

Thậm chí một vị phụ nhân đứng ra nói: "Ta là người xuống bếp cũng lâu năm, ngươi nói ta không tin được, nửa tách trà thì ngay cả người quen vào bếp cũng nấu không được."

Dương Minh biết ngay là bọn họ không tin, hắn lúc ban đầu cũng không tin, nhưng theo sau liền bị vả mặt.

Hắn đi vào trong phòng bếp lấy ra một cái tô nhỏ, trước mặt mọi người bỏ một ổ bánh mì sợi vào trong bát, để gia vị vào, sau đó đổ nước sôi vào, dùng nắp đậy lên, nói: "Loại mì ăn liền này không cần tự mình nhào bột, cứ trực tiếp bỏ vào là có thể sử dụng. Hơn nữa, không nhất định phải nấu ở trong nồi mới ăn được, có thể làm giống ta vừa mới rồi, cứ dùng nước sôi ngâm ngâm là xong, cho nên mới nói nó thuận tiện nha."

Còn có thể làm như vậy? Những khách nhân đều bối rối.

Nói xong lời nói, thì thời gian nửa tách trà thời gian cũng trôi qua, Dương Minh mở nắp ra, lập tức từ trong bát tản mát ra một mùi hương nồng đậm, mùi thơm này cũng giống như đúc món vừa mới rồi bọn họ ăn, điều này nói rõ mì ăn liền bọn họ vừa ăn đích xác chính là cái món này, không sai.

Tất cả mọi người kinh ngạc đến há hốc mồm, sôi nổi vây lên nhìn mì ở trong bát, vừa mới rồi bánh mì sợi còn cứng đờ như vậy, nhưng lúc này đã được ngâm mềm ra ở trong tô, thật không khác gì mì mới vừa nấu xong, nếu không phải tận mắt thấy thao tác của Dương Minh, bọn họ thật không nghĩ đến vắt mì này lại là món mà chỉ mới trụng nước sôi liền làm xong đâu.

Mẹ ta ơi, món mì này thật là thuận tiện a! Đây là tiếng lòng chung của tất cả mọi người giờ phút này.

Nhìn dáng vẻ mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Dương Minh hơi đắc ý, nói ra: "Bây giờ các ngươi đã tin chưa, chính là vì thuận tiện cho nên mới gọi là mì ăn liền, đây chính là món mới do bà chủ chúng ta cố ý nghiên cứu chế tạo ra, làm cho những người đang không tiện nấu cơm vẫn có thể nhanh chóng ăn được đồ ăn nóng, vừa đơn giản lại thuận tiện."

Lúc này có người kinh ngạc lại kinh hỉ nói: "Đây chẳng phải là thật sự tiểu hài cũng có thể làm sao? Nếu như người lớn trong nhà đi vắng, hài tử tự mình ngâm ngâm, cũng sẽ không đói bụng nha."

"Đúng đúng đúng, về sau người lớn đi đâu ra ngoài để hài tử ở nhà, đều không cần lo lắng vấn đề cơm nước cho hài tử. Lúc trước ta cùng tức phụ ta ra ngoài buôn bán, chúng ta phải sáng sớm để cơm lại cho bọn nhỏ, nhưng đến giờ cơm thì cơm cũng nguội rồi, bọn nhỏ ở nhà thấy cơm canh nguội lạnh lại làm càn cũng rất nguy hiểm. Có lần hài tử nhà ta thiếu chút nữa đốt cháy luôn phòng bếp, nếu sớm biết có cái này, vậy không cần để cơm nữa."

"Ta thường xuyên phải đi các nơi mua bán thuốc, có đôi khi đi gấp không kịp ăn cơm, chỉ có thể gặm đại lương khô trên xe ngựa đối phó một chút. Nếu như có cách nào ăn được món nóng lại đơn giản như cái mì này, chỉ cần ngâm nước nóng chút thôi liền có thể ăn được, vậy tốt biết chừng nào?"

"Ngươi vậy thì có là cái gì, ta còn thường xuyên vào núi hái thuốc đây, có đôi khi đi vào rồi là mười ngày nửa tháng mới trở ra, lương khô cùng bánh bao đều hỏng rồi, mấy ngày cuối cùng chỉ có thể tìm trái cây ăn, chịu khổ biết bao nhiêu chứ. Nếu có thể mang mấy khối mì ăn liền này theo, vậy thì quá hưởng thụ rồi!"

"Ta cảm thấy cái này còn có thể làm bữa khuya nha, các ngươi nghĩ một chút xem, nửa đêm đói bụng được lại lười đứng lên nhóm lửa nấu nướng, chỉ cần nấu chút nước nóng ngâm một hồi là có ăn, vừa tiện vừa đơn giản a."

Mọi người càng nói càng cảm thấy tốt; dứt khoát có người liền hỏi: "Bà chủ, ta muốn mua chút mì ăn liền, có thể bán hay không?"

"Ta cũng muốn ta cũng muốn! Ta muốn mua chừng mười mấy bánh về nhà từ từ ăn."

"Ta cũng mua, cho ta một trăm bánh đi."

Mọi người sôi nổi kêu lên muốn mua, việc này cũng trong dự kiến của Mễ Vị, Dương Minh nói: "Từ hôm nay trở đi, tiệm cơm Thật Mỹ Vị của chúng ta sẽ chính thức bán mì ăn liền, về sau cũng sẽ luôn bán, hai viên đậu đồng là có thể mua được một khối, cho nên các ngươi không cần mua nhiều như thế, muốn ăn thì lúc nào cũng có thể tới mua."

Trong Thánh Y Cốc này, đồng tiền dùng để lưu thông chính là đậu đồng, đậu bạc và đậu vàng, một viên đậu đồng tương đương với một đồng tiền ở thế giới bên ngoài. Mễ Vị bán mì ăn liền chỉ có hai viên đậu đồng, giá này quả thực thấp đến không thể thấp hơn, thật rẻ như một cái bánh bao thịt, cho dù có là dân chúng nhà nghèo cũng có thể mua ăn. Điều này làm cho mấy vị khách nhân đang nghĩ rằng mì ăn liền rất đắt liền chấn động không thôi, đồng thời lại vui sướng dị thường.

Vừa rẻ, vừa tiện dùng lại ngon như vậy, có thể không vui sướng sao được.

Cho nên, mặc cho Dương Minh nói về sau đều sẽ bán, nhắc nhở không cần mua quá nhiều, nhưng những khách nhân này đều hận không thể một lần mua đầy một nhà mì ăn liền để tích trữ, lý do của bọn họ là như vầy:

"Ta muốn đưa một chút cho cha mẹ ta, còn có hai người huynh đệ ta nữa, còn có mấy bằng hữu, ta muốn cho bọn họ được nếm thử hương vị của mì ăn liền."

"Đúng đúng đúng, ta cũng muốn đưa một chút cho bằng hữu thân thích, còn có các sư phụ ta, cho nên tối thiểu phải mua hơn hai mươi bánh mới đủ."

"Chiếu theo lượng cơm của ta ăn, một bữa phải ăn mất ba bánh, một ngày ta có thể ăn chín bánh, không mua mấy chục khối chắc không đủ ta ăn vài ngày."

Dương Minh có thể nói cái gì bây giờ, người ta muốn mua cũng chỉ có thể bán, kết quả mấy trăm khối mì ăn liền chuẩn bị sẵn đảo mắt liền không còn, có rất nhiều người xếp hạng phía sau không mua được, thiếu chút nữa khóc ra. Cuối cùng vẫn là Mễ Vị ra mặt cam đoan ngày mai sẽ làm nhiều hơn để bán ra thì mấy người không mua được đó mới chịu rời đi.

Mễ Vị đã nghĩ rằng mì ăn liền sẽ bán tốt, nhưng không nghĩ đến lại bán tốt đến như thế, dự đoán ngày mai sẽ càng bán được nhiều hơn nữa, cho nên buổi chiều lại bắt đầu lo lắng không yên mà cùng bốn người Dương Minh Triệu Công làm mì ăn liền. Mãi làm đến khi sắc trời tối sầm xuống bọn họ mới rời đi. Rạng sáng ngày thứ hai đã bắt đầu tiếp tục làm, mãi cho đến buổi trưa, khi khách đến thì tổng cộng làm được hơn một ngàn khối mì ăn liền.

Mễ Vị nhìn thấy hai bang chất đống tràn đầy mì ăn liền, tự tin nói: "Cái này khẳng định đủ bán."

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: " Bà chủ, ta mua 500 khối mì ăn liền!"

Bốn người Dương Minh:...

Mễ Vị:...

Dương Minh run rẩy hỏi: "Người đầu tiên vào cửa vừa mở miệng liền muốn mua hết một phần tư số lượng mì của chúng ta a, bao nhiêu đây mì ăn liền thật sự đủ bán không?"

Trong lòng Mễ Vị cũng sầu.

Nàng ra ngoài vừa nhìn, người tới là một nam tử ước chừng hơn bốn mươi tuổi, làn da đen thô, ăn mặc đơn giản, nhìn như là một nông dân. Mễ Vị hỏi: "Ngươi thật sự muốn mua nhiều mì ăn liền đến như thế sao? Một lần mua bao nhiêu đó thì bao giờ mới ăn xong?"

Nam tử thật thà cười cười, nói: "Không phải một mình ta ăn, ta mua giùm cho cả thôn chúng ta ăn. Ngày hôm qua ta vào trong thành bán lương thực, vừa lúc đến tiệm ngươi ăn cơm, sau đó không phải nếm được mì ăn liền sao? Ta mua một chút mang về, người trong nhà ta đều cảm thấy ăn rất ngon, sau đó người trong thôn chúng ta ai cũng biết, liền sôi nổi nói muốn mua. Vừa lúc vào dịp ngày mùa, nông dân chúng ta mấy ngày này bận rộn không kịp về nhà ăn cơm, nếu như có mì ăn liền đơn giản lại thuận tiện như thế, cũng có thể tiết kiệm được thời gian nấu nướng này nọ." Càng trọng yếu hơn là mì ăn liền này rẻ, nông dân bọn họ có thể mua ăn được.

Hán tử nói xong, gãi gãi đầu, vừa cười nói: "Bởi vì ta đã từng tới nơi này, cho nên trưởng thôn liền bảo ta đại diện người trong thôn lại đây mua."

Mễ Vị giật mình, trách không được muốn mua nhiều như thế, mua cho người cả thôn lận, mua về chia lại mỗi người cũng không nhiều. Nàng đếm 500 khối mì ăn liền bán cho hán tử kia, Dương Minh giúp hắn chuyển một đống mì ăn liền này lên trên xe kéo tay cửa hắn, 500 khối mì ăn liền vừa lúc để tràn đầy một xe lớn, tình cảnh này cũng thật hoành tráng.

Mễ Vị nhìn nhìn mì ăn liền còn dư lại, đột nhiên liền không xác định, số còn lại này thật sự đủ bán không?

Sự thật chứng minh, thật sự là không đủ bán. Hôm nay mấy khách nhân vừa đến cửa không còn náo loạn muốn ăn cơm chiên gạch cua nữa, cũng không muốn ăn cua hầm, lại càng không muốn ăn bánh bao gạch cua, ngược lại vừa mở miệng liền mua mì ăn liền, mà còn không phải mua một hai khối, trực tiếp liền mua mười khối hai mươi khối, nhưng như vậy đã là ít rồi, có người khoa trương đến mức vừa mở miệng liền muốn lấy mấy trăm khối, làm Mễ Vị không thể không hạn chế số lượng bán, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua 50 khối, cứ như vậy bán đến cuối cùng còn chưa đủ.

Mì ăn liền là thực phẩm khá dễ tiêu hao thụ, dự đoán sau này lượng tiêu thụ cũng sẽ không giảm, chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì mỗi ngày có bận tối mắt tối mũi cũng không cách nào kịp, cũng không phải là biện pháp tốt. Nói gì thì nói, cũng không thể mỗi ngày mỗi ngày chỉ lo làm mì ăn liền, mấy thứ khác không thèm lo. Nàng có một lớn một nhỏ nam nhân cũng cần phải chăm sóc nha, đặc biệt là cái tên lớn kia, cũng vì ngày hôm qua làm mì ăn liền suốt cả một ngày không có thời gian để ý hắn, người này liền không vui, buổi tối bắt được nàng liền dùng sức hôn, thiếu chút nữa hôn nàng đến tắt thở.

Nàng dám còn bận bịu như thế nữa, dự đoán sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử bị nam nhân hôn chết.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mễ Vị quyết định lại tuyển thêm đồ đệ, nhưng không phải nàng tuyển cho chính mình, mà là tuyển cho bọn người Dương Minh. Bốn người Dương Minh hiện tại trù nghệ học đã rất tốt, dư sức dạy đồ đệ. Mặt khác, cũng không thể toàn bộ Thánh Y Cốc chỉ có bốn người Dương Minh là trù nghệ tốt được, vậy thì trình độ ẩm thực của toàn bộ Thánh Y Cốc cũng sẽ không thay đổi quá lớn.

Vẫn nên dạy ra càng nhiều người có trù nghệ giỏi thì càng tốt hơn, như vậy mới có thể toàn dân thay đổi, trình độ ẩm thực nơi này mới có thể nhanh chóng tăng lên, đây cũng là nguyện vọng của Cốc chủ Gia Cát, hy vọng trước khi nàng rời đi có thể làm cho Thánh Y Cốc có sở thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play