Thời gian qua một lát, Phùng Tử Ngạn ăn đến đầy mặt vết dầu, cả người thành một con mèo hoa nhỏ.
"A ~ ăn thật ngon nha, bới cho ta thơm một chén cơm!"
Gã hầu bên cạnh mắt thấy nó đã ăn hai chén cơm lớn, bụng nhỏ vốn đã tròn tròn nay còn phình ra hơn, nhịn không được liền khuyên nhủ: "Thiếu gia ngài ăn ít một chút đi, cẩn thận ăn quá no."
Tiểu gia hỏa không nhịn được nói: "Ta còn có thể ăn nữa, ngươi bớt nói nhảm!"
Tiểu tư không có cách nào, đành phải bới thêm cho nó một chén cơm nữa, thấy nó từng ngụm từng ngụm ăn, nhịn không được âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Thật thơm nha, không nghĩ đến con hẻm rách rưới vẫn có tiệm cơm nấu ăn ngon như vậy, chỉ ngửi mùi thôi đã làm cho người ta chịu không nổi, không được, lần sau hắn phải tìm cơ hội lén tới quán cơm này ăn một bữa.
Cuối cùng, một tô chân gà hầm và gà hầm hoàng kỳ đều bị Phùng Tử Ngạn một mình ăn hết, nó nâng bụng đánh ợ một cái thật no nê, tứ chi dang ra nằm trên lưng ghế dựa, không động đậy.
Mễ Vị vội vàng đem cho tiểu gia hỏa một bình trà tiêu thực, sau đó cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu công tử, hương vị của đồ ăn có vừa miệng không?"
Bé mập hài lòng gật gật đầu, "Cũng không tệ lắm."
Mễ Vị thừa cơ nói: "Người ăn no sẽ mệt rã rời, chắc hẳn tiểu công tử cũng mệt nhọc rồi, không bằng mau về nhà ngủ ngủ trưa một chút đi."
Bé mập thật sự thấy mệt nhọc, đang muốn gật đầu đâu, đột nhiên nhớ tới mục đích chính hôm nay mình tới đây, lớn tiếng nói: "Không được, ta còn chưa có quyết chiến với Hiên Viên Kỳ đâu!"
Mễ Vị:... Tiểu tử này trí nhớ thật đúng là tốt; ăn bữa cơm còn không quên cái vụ này.
Nàng đành phải tiếp tục dụ dỗ nói: "Tiểu công tử, ngươi vừa cơm nước xong cũng không thể lập tức vận động quá sức đâu, như vậy sẽ tổn thương thân thể, rất không tốt, nhất là đối với tiểu hài tử. Cho nên ngươi cũng đừng động thủ, ngươi suy nghĩ một chút xem, người lớn trong nhà có phải cũng thường xuyên nói như thế hay không?"
Bé mập giờ phút này bụng căng tròn, cả người lười nhát, chỉ muốn nằm yên không nhúc nhích, sâu trong nội tâm đích xác chẳng muốn động thủ, cho nên vừa nghe lời Mễ Vị nghiêm túc lại đàng hoàng như vậy, liền gật đầu, "Tổ mẫu cùng mẫu thân ta cũng có nói như vậy, mà thôi, ta hôm nay tạm tha cho Hiên Viên Kỳ một lần đi, lần sau lại quyết chiến vậy."
Mễ Vị: Bé mập, hôm nay ngươi là tha cho chính mình một lần đó.
Đúng vào lúc này, tiểu gia hỏa nhìn thấy Lý Nhị Mai cầm một ống que tre cho những khách nhân rút thăm, tò mò hỏi: "Đây là đang làm gì?"
Mễ Vị liền giải thích cho hắn việc này, tiểu gia hỏa vừa nghe, lập tức hứng thú, lớn tiếng nói: "Ta cũng muốn rút!"
Tính tính một chút, đứa trẻ này thật đúng là nằm trong số 50 người đầu tiên, Mễ Vị liền bảo Lý Nhị Mai lại đây cho nó cũng rút một cái. Bé mập hứng thú bừng bừng xoa xoa tay tay, tự tin nói: "Nhất định là ta rút trúng, vận khí của ta luôn luôn là tốt nhất."
Gã hầu ở bên cạnh cũng phụ họa nói: "Đúng đúng, vận khí của thiếu gia ngài luôn luôn tốt."
Bé mập lâng lâng đưa tay rút một cái que, nhìn chằm chằm chữ viết trên đó, đọc: "Một, một cái gì cái gì, một cái gì vậy, ai nha, thứ gì đây!"
Mễ Vị:... Đứa nhỏ này xem ra cũng là một tiểu học tra rồi, Mễ Tiểu Bảo mới đi học một thời gian ngắn ngủi đã có thể nhận biết được hai chữ bình an rồi, đứa nhỏ này lại nhận không ra.
Bé mập không kiên nhẫn liền muốn quăng cái que tre đi, Mễ Vị vội vàng ngăn lại, đọc mấy chữ ở trên que tre cho nó, "Trên cái thẻ này viết là một đời bình an, một đường trôi chảy, đây là một câu chúc phúc cho ngươi đó."
Mễ Vị đang muốn lắc đầu, đột nhiên từ một bàn khác truyền đến một tiếng thét to, "Ai nha, là ta rút trúng, ngày mai ta có thể ăn miễn phí rồi, hôm nay ta đúng là gặp đại vận!"
Người nói chuyện là một lão đầu tóc trắng hơn phân nửa, lúc này đang cười đến không khép miệng mà nhận lấy ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của người chung quanh vây đến chúc mừng.
Thấy là lão đầu kia rút trúng, bé mập lập tức mất hứng, không phục nói: "Tại sao lại là lão đầu kia? Vì sao không phải là ta?"
Gã hầu đã quá quen thuộc với tính tình của tiểu hài tính tình này, liền ngựa quen đường cũ bắt đầu dỗ dành: "Thiếu gia, mấy ngày gần đây ngài võ công có thành tựu lớn, đó đã là thiên đại vận khí rồi, chắc hẳn vận khí quá lớn nên ông trời mới không ân trạch cho chuyện nhỏ như đến ăn cơm này. Ngài là đại nhân vật, đừng đi để ý loại chuyện nhỏ này."
Bé mập nghe xong sắc mặt chuyển thành tốt đẹp, gật đầu nói: "Ngươi nói có lý."
Mễ Vị lập tức ngạc nhiên nhìn về phía vị gã hầu diện mạo xấu xí này, ôi đúng là nhân tài a, tài ăn nói này quá quỷ khóc thần sầu rồi, hai ba câu đã lừa con người ta ngất ngư.
Bất quá, không trách được thằng bé mập này tự tin nổ tung như thế, cầm cây kiếm gỗ nhỏ mà cũng dám xông lại quyết đấu với Tiểu Đầu Trọ, hoá ra phần tự tin này là người bên cạnh cho nha.
Đón lấy ánh mắt cảm thán của Mễ Vị, gã hầu ho khan khù khụ, không được tự nhiên dời mắt đi.
Bé mập nhảy xuống băng ghế, trực tiếp đi đến bên cạnh lão đầu rút trúng que tre miễn phí, lấy ra một thỏi vàng phát sáng lấp lánh đặt lên trên bàn của lão đầu, ngạo mạn nói: "Ta mua que tre trong tay ngươi, tiền ngươi lấy đi, cái thẻ thuộc về ta."
Người chung quanh thấy tiểu hài chỉ mới bao lớn mà dám ra tay rộng rãi như vậy, liền kinh hãi, sôi nổi kinh nghi bất định nhìn hắn.
Mễ Vị cũng kinh nghi bất định nhìn vàng lóng lánh trên bàn, nhịn không được che trán, tiểu tử này quả thực chính là nhi tử ngốc nhà địa chủ nha, có hai mười lượng bạc là có thể tới chỗ này của nàng ăn thoải mái luôn rồi, đâu còn cần rút thăm miễn phí a.
Nàng nhịn không được sờ sờ cái đầu trơn bóng của Mễ Tiểu Bảo, nhẹ nhàng thấm thía giáo dục nó: "Con à, con về sau cũng không được phá sản như thế, không thì ta đánh gãy chân của con."
Mễ Tiểu Bảo phù phù phù phù gật đầu, tự đưa tay sờ sờ cái hà bao nhỏ của mình, sau đó nhìn Mễ Vị tự tin nói: "Nương, ta sẽ không, con cũng chỉ có mười văn tiền thôi mà."
Mễ Vị: "... Ha ha ha." Nàng thiếu chút nữa đã quên rồi, toàn bộ gia sản của Tiểu Đầu Trọc chỉ có mười văn tiền, nó có phá sản cũng không thổi được ngọn gió nào.
Lão đầu lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế, ban đầu cũng ngây ngẩn cả người, chờ xác nhận đây không là đang đùa, nhìn cái thẻ trong tay, lại nhìn thỏi vàng trên bàn, nội tâm xoắn xuýt cực kỳ.
Hắn là người thích ăn, thích nhất là đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị ăn uống. Mấy ngày nay cũng mỗi ngày lại đây ăn, nhưng mấy ngày hôm trước mỗi lần rút thăm đều không rút trúng, không nghĩ tới hôm nay vận khí tốt như thế, cuối cùng ông cũng rút được. Ông đã sớm nghĩ sẵn trong lòng, muốn nói bà chủ làm món thịt Đông Pha, còn có canh vịt củ cải, sau đó dẫn theo hai lão huynh đệ lại đây uống một trận.
Nhưng nhà thỏi vàng trên bàn thật sự là quá hấp dẫn người, trị giá trọn vẹn hai mươi lượng bạc, cũng đủ cho hắn ăn mấy tháng tiền cơm trong tiệm Thật Mỹ Vị, nếu như bỏ lỡ, lần sau sẽ không gặp được chuyện tốt như vậy.
Người bên cạnh nhìn thấy hắn xoắn xuýt, sôi nổi bắt đầu bày mưu tính kế cho hắn.
"Ta cảm thấy vẫn nên nhận lấy tiền đi, hai mươi lượng bạc có thể tới ăn rất nhiều lần, lần sau còn có thể rút thăm nữa, cũng sẽ còn cơ hội rút trúng thôi."
"Nếu là ta thì ta liền chọn miễn phí, thật vất vả rút trúng một lần, không quý trọng thì lần sau không chắc còn có thể có vận khí tốt này."
"Lời ấy sai rồi, một trận miễn phí nhiều lắm miễn phí không quá hai lượng bạc, làm sao nhiều bằng hai mươi lượng cơ chứ."
"Nhưng ta cảm thấy chuyện có thể tự chọn món là quan trọng nhất, có đôi khi đẩy vận may ra bên ngoài sẽ không được tốt."
Lão đầu xoắn xuýt trọn vẹn thời gian một chén trà, cuối cùng giữa mỹ thực và bạc vẫn là lựa chọn bạc, đem cái thẻ bán cho bé mập Phùng Tử Ngạn.
Bé mập lấy được cái thẻ, thình thịch chạy đến trước mặt Mễ Vị, giao cái thẻ cho Mễ Vị, "Hiện tại ta có thể chọn món ta muốn ăn a?"
Bé mập dựa vào tài lực của chính mình mà có được, Mễ Vị tất nhiên không có ý kiến, nhưng mà, thằng bé này không phải giống như Mễ Tiểu Bảo, ngày mai còn phải đến trường sao, làm sao tới đây dùng cơm?
Hỏi vấn đề này, bé mập vô tình khoát tay, "Ta ngày mai xin phép phu tử, liền có thời gian đến ăn."
Xin phép? Mễ Vị nghi hoặc hỏi: "Phu tử cho phép ngươi nghỉ chưa? Không thì lần sau được nghỉ ngươi lại đến đi, đến lúc đó ta lại làm cho ngươi món ngươi thích ăn."
Bé mập không kiên nhẫn phất phất tay, "Ai nha, phu tử khẳng định cho ta nghỉ, không cần ngươi bận tâm, ngươi chỉ cần làm món ta thích ăn là được."
Nó đã nói như vậy, Mễ Vị tất nhiên không tiện nói thêm nữa, chỉ có thể bảo nó gọi món ăn.
Các thực khách ở tại chỗ vừa mới còn líu ríu, giờ phút này tất cả đều đầy mặt sợ hãi nhìn cái thằng bé mập đang không ngừng nói, ngay cả Mễ Vị cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ đến đứa trẻ này vừa mở miệng ra lại gọi một chuỗi dài đồ ngọt bánh trái, nàng còn tưởng rằng nó muốn gọi món ăn chứ.
Sắc mặt gã hầu liền không đúng, nhanh chóng vụng trộm giật giật quần áo của nó, thật cẩn thận nhắc nhở: "Thiếu gia, ngài quên lão phu nhân nói không cho ngài ăn quá nhiều đồ ngọt sao? Không thể gọi nhiều như vậy a."
Bởi vì thiếu gia nhà mình từ nhỏ liền rất thích ăn, hơn nữa đam mê đồ ngọt, cho nên càng lớn càng béo, nghiêm trọng hơn là còn nhỏ tuổi đã bị sâu răng, có khi đau cả đêm ngủ không được. Đại phu nói nhất định phải khống chế món ăn của thiếu gia, cho nên lão phu nhân liền nghiêm khắc khống chế không cho thiếu gia nhà mình ăn món ngọt, hoặc làm cho thiếu gia không dễ dàng ăn được, còn bắt mấy người hầu tuỳ thân như bọn họ đây phải trông chừng thiếu gia, không thể để thiếu gia ăn vụng.
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ đến thiếu gia nhà mình sẽ gọi một đống đồ ngọt như vậy sau khi rút miễn phí. Trách không được vừa mới nãy lại tiêu tiền mua lại cái thẻ kia, hoá ra là chờ cơ hội này.
Nhưng nếu bị lão phu nhân biết thiếu gia muốn ăn nhiều đồ ngọt như thế, hắn nhất định phải chết.
Nhưng bé mập không phải là người thích nghe người khác khuyên, không kiên nhẫn đẩy gã hầu qua một bên, hỏi Mễ Vị: "Thế nào? Mấy cái đó ngươi có thể làm ra không?"
Mễ Vị cũng nghe thấy được vừa mới rồi gã hầu kia đã nhỏ giọng khuyên thằng bé, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao tiểu tử này gọi nhiều món điểm tâm ngọt như vậy. Nói thật, nàng cũng rất hiểu vì sao người lớn trong nhà thằng bé lại không cho nó ăn đồ ngọt, tiểu tử này thể trọng đích xác đã vượt quá phạm vi cho phép rồi, nếu còn ăn nữa thì phỏng chừng liền ảnh hưởng sức khỏe.
Mễ Vị tất nhiên cũng không thể để đứa nhỏ này ăn nhiều đồ ngọt như thế, cho nên mặc dù những món thằng bé nói nàng đều làm được, nhưng nàng lại làm bộ khó xử nói: "Có nhiều món ngươi ta nói ta không biết làm đâu."
Bé mập vừa nghe liền nổi giận, "Sao ngươi lại có thể ngốc như thế, có mấy thứ như vậy cũng không biết làm!"
Mễ Tiểu Bảo nghe nó dám nói nương mình ngốc, nâng nắm đấm lên liền muốn đánh nó, may mắn Mễ Vị kịp thời giữ chặt, không thì hôm nay không thể tránh khỏi một hồi thảm hoạ rồi.
Mễ Vị ôm tức giận Mễ Tiểu Bảo vào phòng bếp nhét vào trong ngực Hiên Viên Tố, lúc này mới đi ra nhìn bé mập nói: "Tuy ta sẽ không làm mấy món ngươi nói, nhưng ta sẽ làm một ít món ngươi chưa từng ăn, thế nào, muốn ăn không?"
Bé mập tất nhiên không tin, "Không có thứ gì mà ta chưa từng ăn, ngươi đừng hòng gạt ta."
Mễ Vị hỏi: "Kem sữa tươi ngươi từng ăn chưa?"
Bé mập nháy mắt, chậm rãi lắc đầu.
"Bánh kem ngươi nếm qua sao?"
Bé mập dần dần há to miệng, lại lắc đầu.
"Bánh ngàn lớp ngươi nếm qua chưa? Tiramisu ngươi ăn rồi chưa? Bánh trứng phồng ngươi nếm qua chưa?"
Bé mập triệt để ngây người, hoài nghi nhân sinh lắc đầu lại lắc đầu.
Mễ Vị không hề có cảm giác áy náy bắt nạt một đứa tiểu hài, đắc ý cười, "Ngươi thấy không, mấy món ta biết làm ngươi cũng chưa từng ăn đúng không? Có muốn ăn hay không?"
"Muốn muốn muốn." Bé mập lập tức gật đầu như giã tỏi.
Mễ Vị lại nói: "Ngày mai ta có thể làm kem sữa tươi và bánh ngàn lớp cho ngươi ăn, nhưng chỉ làm hai thứ này thôi, ngươi cũng không thể ăn nhiều, mỗi loại chỉ có thể ăn hai cái, được hay không?"
Bé mập giờ phút này miệng đã bắt đầu tràn nước miếng, một chút ý kiến đều không có, cực kỳ chờ mong với mấy món bánh ngọt trong miệng Mễ Vị miệng, hận không thể lập tức liền nếm thử xem đó là cái gì vị gì.
Đừng nói bé mập, ở đây tất cả mọi người đều chưa từng nghe nói đến hai món đồ ngọt này, ai cũng giống như bé mập rất là tò mò, sôi nổi quyết định ngày mai đến nếm thử, tuy rằng chưa nghe nói, nhưng lại kỳ hoặc là đều cảm thấy khẳng định ăn rất ngon.
Mễ tiểu nương tử ra tay, không có gì ăn không ngon.
————
Tuy làm đồ ngọt thì cần có lò nướng hay máy móc này nọ, nhưng không thì cũng có thể làm, chẳng qua phải tốn nhiều sức mà thôi. Mới rạng sáng ngày thứ hai, Mễ Vị liền rời giường bắt đầu làm, vẫn luôn làm mãi đến sắp đến giờ cơm mới rốt cuộc làm xong.
Lúc này, cả phòng đều tràn đầy một mùi thơm ngọt nồng đậm.
Lý Nhị Mai đứng bên cạnh đã sắp nuốt nước miếng đến khô.
Thật sự không phải khoa trương, tuy đồ ăn bình thường Mễ Vị làm đã thơm lắm rồi, nhưng mùi thức ăn và mùi đồ ngọt căn bản không phải cùng một loại cảm giác. Mùi của đồ ngọt trực tiếp liền vây người lại trong một bầu không khí thơm ngọt, làm cho người ta cả người đều là cảm giác hạnh phúc, quả thực muốn ngừng mà không được, nhất là đối với nữ nhân mà nói, mùi hương như vậy quả thực quá muốn chết thèm.
Lý Nhị Mai cũng không nhịn được nữa, dày mặt lần đầu tiên chủ động muốn ăn, "Bà chủ, có thể cho ta ta nếm thử trước được không, ta sắp chịu hết nổi rồi."
Mễ Vị bị một câu này của nàng ta làm cho phì cười ra tiếng, lấy cho nàng ta một chén kem cùng một phần bánh ngàn lớp, để nàng ta ăn trước, ăn xong lại mở cửa chiêu đãi khách nhân.
Lý Nhị Mai khẩn cấp múc một muỗng kem sữa tươi bỏ vào miệng, lập tức đôi mắt liền híp lại, miệng nói không được liền ra sức gật đầu, chờ nuốt xuống mới nói: "Thơm quá, quá ngọt lại beo béo và lạnh nữa, sao có thể ăn ngon như vậy." Nói xong, nàng lại múc tiếp một thìa bánh ngàn lớp, đây xem là triệt để không khống chế được biểu cảm trên mặt, vẻ hưởng thụ giống y Mễ Tiểu Bảo khi được ăn ngon. Mễ Vị từ trước giờ còn chưa từng thấy nàng ta biểu tình khoa trương như vậy.
Quả nhiên, tiểu hài cùng nữ nhân đều không thể vượt qua được mị lực của đồ ngọt, xem ra hôm nay làm bao nhiêu đây đồ ngọt là không đủ bán.
Quả nhiên, vừa mở cửa liền chen vào một đám đông, rất nhiều người đều dẫn theo hài tử đến ăn, tuy rằng một phần kem sữa tươi phải đến năm văn tiền, một phần bánh ngọt ngàn lớp lại đến tám văn tiền, nhưng nghe mùi thơm ngọt mê người trong không khí cùng với bề ngoài món điểm tâm ngọt mị hoặc, có đắt hơn nữa thì ai cũng luyến tiếc không muốn bỏ đi.
Vừa mở cửa, kem sữa tươi và bánh ngọt ngàn lớp của Mễ Vị liền lấy mắt thường có thể thấy được mà giảm bớt.
Lý Nhị Mai nhìn thấy càng ngày càng ít kem sữa tươi cùng bánh ngọt, lại đi ngoài cửa nhìn nhìn, vẫn không thấy được bóng dáng của người nào đó, không khỏi có chút sốt ruột, sợ chẳng mấy chốc sẽ không còn thừa lại gì nữa, không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Mễ nói đạo: "Bà chủ, ta có thể để dành lại một phần kem sữa tươi và bánh ngọt ngàn lớp được không?."
Mễ Vị nghi ngờ nhìn nàng ta, vừa mới rồi không phải đã cho Nha Nha sao?
Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Mễ Vị, mặt Lý Nhị Mai càng ngày càng hồng, thậm chí cũng không dám nhìn vào mắt Mễ Vị.
Mễ Vị rốt cuộc phát giác ra có gì đó không thích hợp, "Ngươi có phải có cái gì dấu ta hay không? Nhanh thành thật khai báo, ngươi muốn để dành lại cho ai ăn a?"
Lý Nhị Mai cắn môi, mặt đỏ muốn nhỏ máu, không chịu nổi Mễ Vị truy vấn, rốt cuộc ngượng ngùng nói ra, "Cho, cho Trương, Trương Hóa Lang."
"Hả? Trương Hóa Lang?" Mễ Vị nháy mắt phát hiện ra gian tình, không nghĩ đến hai người này sẽ có phát triển nha, liền hứng thú hỏi: "Ngươi chừng nào thì quan tâm đến Trương Hóa Lang như thế? Nói mau, các ngươi xem nhau hợp mắt đúng không?"
Lý Nhị Mai bị Mễ Vị nói thẳng nên càng thêm ngượng ngùng, ấp úng nói: "Cũng không có cái gì, chỉ, chỉ là, hắn nói muốn cưới ta, cùng ta, cùng ta sống tốt."
Mễ Vị tò mò: "Các ngươi khi nào lại mày qua mắt lại dưới mí mắt ta? Sao ta cũng không phát hiện?."
Lý Nhị Mai: "Cũng không có cái gì, chỉ là, hắn thường xuyên đến, cũng nói chuyện với ta nhiều nhất, sau đó nói nói liền..."
Mễ Vị đã hiểu, đây là lâu ngày sinh tình a.
"Đây là chuyện tốt nha, haha." Mễ Vị chân tâm cảm thấy không tồi, rất vui vẻ cho Lý Nhị Mai, "Ngươi cũng độc thân, hắn cũng một mình, hai người các ngươi cùng một chỗ sẽ sống rất tốt."
Lý Nhị Mai vui vẻ lên, ngượng ngùng hỏi: "Bà chủ ngươi cũng cảm thấy không tệ lắm? Ta còn chưa có nghĩ kỹ có đáp ứng hay không đâu, không dám nói với tỷ tỷ của ta."
Mễ Vị chân tâm thực lòng nói: "Trương Hóa Lang ta tiếp xúc một thời gian dài như vậy, cảm giác người là thật sự rất tốt, tuy rằng diện mạo cũng bình thường, với cũng không phải quá có tiền, nhưng là người nhiệt tình, thật thà thành thật, tính tình cũng tốt, nam nhân như vậy rất thích hợp sống chung, tìm nam nhân liền tìm người như vậy, những người lớn đẹp mắt, tâm cơ thâm trầm, nhìn thì thấy cực kỳ lợi hại ấy, nhưng kỳ thật cũng không nhất định tốt."
Lời này vừa nói ra, Lý Nhị Mai cười càng vui vẻ hơn, nhưng Mễ Vị lại cảm giác một ánh mắt bất thiện đang đóng đinh trên người mình, da gà cả người nhưng nổi hết lên, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền nhìn đến người nào đó đang mặt không biểu tình nhìn mình, trong đôi mắt kia loé lên âm u, rất dọa người.
Lớn lên đẹp mắt, tâm cơ thâm trầm, xem thì thấy cực kỳ lợi hại... Không xong, người nào đó hoàn toàn phù hợp.
Mễ Vị lập tức chột dạ dời ánh mắt đi, giả vờ như không phát hiện cái gì, tiếp tục nói chuyện với Lý Nhị Mai để dời đi lực chú ý: "Hắn cũng biết tình huống của ngươi đúng không, hắn để ý Nha Nha sao?"
Lý Nhị Mai lắc đầu, "Hắn nói hắn rất thích hài tử, sẽ coi Nha Nha là nữ nhi thân sinh mà đối đãi, nhưng ta biết nam nhân khi thích thì luôn luôn nói lời ngon tiếng ngọt, về sau cũng không biết có thể làm được hay không, cho nên ta cũng không biết có nên tin tưởng hắn hay không."
Mễ Vị vỗ vỗ bờ vai nàng ta, "Ngươi nghĩ nhiều quá. Nếu bây giờ ngươi cũng có ý với hắn, vậy thì không cần do dự, dũng cảm thử đi, nếu như cuối cùng lời hứa của hắn không thực hiện được, đối với ngươi hoặc là đối với Nha Nha không tốt, vậy thì lại hòa ly là xong, dù sao ngươi ở chỗ này của ta cũng có công việc ổn định, cũng có tiền, ngươi có gì mà sợ, sợ chính là hắn mới đúng."
Lý Nhị Mai như có suy tư cúi đầu, suy nghĩ một lát, đột nhiên giống như hiểu ra, nở nụ cười, "Bà chủ, vẫn là ngươi nghĩ thấu đáo, ta cảm thấy ngươi nói đúng, hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, vẫn phải xem về sau hắn làm như thế nào. Nếu hắn thật sự đối với cùng Nha Nha không tốt, ta liền rời khỏi hắn, dù sao ta đã cùng cách hết một lần, nhàn ngôn toái ngữ ta cũng nghe nhiều, lại một lần nữa ta cũng không sợ."
Mễ Vị gật gật đầu, cười nói: "Vậy là đúng rồi, xem ra ta sắp uống rượu mừng của hai ngươi rồi nha."
Lý Nhị Mai ngượng ngùng cười một tiếng, "Còn chưa định đâu. Bà chủ ngươi đừng chọc ta."
Hai người vừa mới dứt lời không bao lâu, bé mập Phùng Tử Ngạn hôm qua rút được thẻ miễn phí liền nghênh ngang đi vào, đi theo phía sau hắn còn có ba tiểu nam hài cũng lớn cỡ hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT