Mãi đến khi Chu Mậu Tài lại đây các nàng mới biết được, hoá ra tất cả mọi người đến chỗ tiệm cơm đầu ngõ kia, tiệm bọn họ hôm nay cũng làm món cá nướng, hơn nữa giá cả vẫn chỉ bằng một nửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị.

Chu Mậu Tài cũng cảm thấy tức giận, "Nhà bọn họ đẩy ra cá nướng, vẻ ngoài giống y như đúc cá nướng của bà chủ ngươi làm, hoàn toàn là bắt chước theo ngươi mà."

Lý Nhị Mai cau mày hỏi: "Vậy ngươi biết hương vị thế nào không? Cũng không thể hương vị cũng giống nhau như đúc đi?"

Chu Mậu Tài thở dài, "Ta cố ý đi nếm thử, hương vị cũng rất tốt, có khoảng bảy tám phần giống như bà chủ làm."

Lý Nhị Mai tức giận đến chửi ầm lên: "Không biết liêm sỉ mà! Đây rõ ràng là bắt chước nhà chúng ta nha! Sao lại có người không biết xấu hổ như thế chứ!"

Mễ Vị ngược lại lại không tức giận như vậy, đối phương nếu là chĩa mùi dùi về phía nàng, còn nói gì liêm sỉ chứ. Chỉ là nàng không nghĩ đến tốc độ của đối phương sẽ nhanh như vậy, hôm qua mới vừa ra, hôm nay đối phương liền bắt chước được rồi, xem ra đầu bếp của đối phương cũng không phải là nhân vật đơn giản, trong tay vẫn rất có vài phần công lực.

Lý Nhị Mai sốt ruột hỏi Mễ Vị: "Chúng ta về sau làm sao bây giờ? Cứ đà này theo không được a."

Mễ Vị cũng biết cứ như thế sẽ không được, cũng không thể bị đối phương bắt nạt lên trên đầu còn chịu đựng không phản kích, đây cũng không phải là tác phong của Mễ Vị nàng.

Nếu đối phương chỉ cần nếm thử đồ ăn của nàng làm là có thể bắt chước được, như vậy biện pháp đối ứng chính là làm cho đối phương không nếm được, nếu như nếm được cũng vô dụng, như thế cũng chỉ có một biện pháp.

"Chúng ta làm vầy đi, về sau chúng ta mỗi ngày đều đổi món."

Chu Mậu Tài tán thành gật đầu, "Phương pháp này có vẻ có hiệu quả nha, đối phương có muốn bắt chước cũng bắt chước không kịp, chờ hắn học xong thức ăn hôm nay, ngày mai bên này đã đổi món, học xong cũng vô dụng."

Lý Nhị Mai cao hứng gật đầu, "Đúng đúng đúng, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Bà chủ, vậy ngày mai chúng ta không làm cá nướng thì làm cái gì?"

Mễ Vị thần bí cười cười, "Ngày mai đồ ăn không phải do chúng ta quyết định, liền giao cho những khách nhân quyết định đi."

"A? Có ý gì?"

Mễ Vị không có vội vã giải đáp, mà lấp lửng, bảo Lý Nhị Mai lên đường cái mua về mấy que tre, một cái ống rỗng và một cây dao khắc về, sau đó cầm này đó cầm mấy que tre này đi tìm Hiên Viên Tố, nhờ hắn khắc chữ nổi lên que.

Hiên Viên Tố cũng không hỏi một tiếng mà cầm lấy que tre cùng dao khắc, "Muốn khắc chữ gì?"

Mễ Vị điểm chỉ chỉ tay lên trên que tre trên tay hắn, "Que này khắc 'Ngươi sắp phát tài rồi khách quan ~' "

Hiên Viên Tố:...

Mễ Vị học dáng vẻ nhíu mày bình thường của hắn nhìn hắn, "Sao, không được sao?"

Hiên Viên Tố trầm mặc một lát, động thủ khắc lên trên que tre.

Mễ Vị lại cầm lấy một cái đến, nói: "Còn cái này, liền khắc 'Sao ngươi lại dễ nhìn như vậy chứ '."

Tay Hiên Viên Tố cầm đao khắc ngưng lại một lúc, im lặng không lên tiếng, tiếp tục khắc.

Dưới sự chỉ huy của Mễ Vị, Hiên Viên Tố tổng cộng khắc 49 que tre, khi chỉ còn lại một que cuối cùng, Mễ Vị nói: "Đây là que quan trọng nhất đây, độc nhất vô nhị, mặt trên khắc 'Chúc mừng ngươi trúng thưởng '."

"Trúng thưởng có ý gì?"

"Ta quyết định về sau mỗi ngày đều để cho 50 vị khách đầu tiên bước vào tiệm rút thăm trúng thưởng, ai rút được cái que cuối cùng này sẽ là người có quyền quyết định chọn món cho ngày hôm sau. Hắn nói muốn ăn cái gì ta ngày hôm sau liền làm cái đó, hơn nữa người này còn có thể ăn miễn phí."

Hiên Viên Tố trầm ngâm một lát, nói: "Như vậy cũng thật là thú vị. Nhưng mà nếu như có người lại đi gọi một món khó ăn nào đó, xong rồi ngày hôm sau bản thân hắn không thèm đến ăn thì làm sao bây giờ?"

Người này, lập tức đã bắt được trọng điểm.

Bất quá, mấy vấn đề này Mễ Vị tất nhiên cũng nghĩ tới, "Đầu tiên, không có món ăn nào khó ăn cả, chỉ là người không biết làm mà thôi, ta tin tưởng ta có thể xử lý được các loại nguyên liệu kỳ lạ nào. Tiếp theo, nếu người rút được cái thẻ này ngày thứ hai không thể đến, như vậy ta sẽ để hắn nhường quyền gọi món ăn lại cho những người khác, nếu hắn gọi món ăn xong mà ngày thứ hai lại nuốt lời không đến, như vậy lần sau cũng sẽ không được hưởng quyền gọi món ăn nữa. Cuối cùng, những khách nhân gọi đồ ăn thì cũng trong một phạm vi cho phép, không thể ép buộc."

Khoé miệng Hiên Viên Tố cong lên.

Đương nhiên, Mễ Vị cũng nghĩ đến có khách nhân có thể không biết mình nên gọi món gì, cho nên nàng cũng chuẩn bị một cái thùng, bên trong viết rất nhiều tờ giấy, trên mỗi tờ giấy đều viết những món ăn khác nhau, chuyên dùng cho những vị khách không biết nên ăn cái gì rút giấy để quyết định.

Hạng mục này liền chính thức khởi động từ hôm nay. Nhưng bởi vì hôm nay chỉ có bốn khách nhân đến, cho nên Mễ Vị liền đem cả Lý Nhị Mai cùng bản thân nàng tính vào, nếu Lý Nhị Mai rút trúng thì có thể dẫn cả nhà Lý đại nương tử lại đây ăn miễn phí một bữa.

Tổng cộng sáu người rút thăm, nàng chọn sáu que tre bỏ vào trong ống, trước tiên nói với mọi người quy tắc, sau đó để từng người một rút một cái.

Chu Mậu Tài sau khi nghe xong, cười ha ha một tiếng, nhìn Mễ Vị nói: "Cái chủ ý này của bà chủ thật tốt nha; vừa thú vị lại có thể làm cho những khách nhân tự mình chọn món ăn, quan trọng nhất là người rút trúng còn có thể ăn miễn phí một bữa, đây cũng quá hấp dẫn người."

Một vị khách quen khác nói: "Đúng đúng đúng, nếu có thể miễn phí, chẳng phải là cao hứng chết luôn?"

Lý Nhị Mai thêm vào một câu: "Hơn nữa còn có thể làm cho bên kia không bắt chước được."

"Đừng nói nhiều nữa." Mễ Vị lắc lắc cái ống, "Đến đến đến, mỗi người rút một cái, ai rút trúng đều có thể gọi đồ ăn nha, ngày mai ta liền làm."

Chu Mậu Tài xoa xoa tay, "Ta trước đi, ta rút trước. Vận khí của ta luôn luôn không tệ, nói không chừng liền rút trúng ta, nếu như ta rút trúng, ta muốn ăn Phật Nhảy Tường!"

Đây cũng quá công phu sư tử ngoạm, Lý Nhị Mai không nhịn được nói: "Ngươi đợi rút trúng xong rồi nói sau."

Trương Hóa Lang cũng nói: "Đúng đúng đúng, đừng nói quá sớm, còn chưa nhất định là ngươi đâu."

Trừ Mễ Vị, mỗi người đều xoa tay, trịnh trọng vô cùng cẩn thận từng li từng tí rút ra một cái thăm trong ống.

Mễ Vị lúc nào cũng chỉ là người rút thăm cho đủ số mà thôi, vừa kéo cái que tre lên liền lộ ra một hàng chữ: Sao ngươi lại dễ nhìn như vậy ~

Nàng cười cười, đặt cái que lại bên cạnh ống thẻ.

Nhìn Mễ Vị không rút trúng, Chu Mậu Tài cười hắc hắc, nhắm mắt lại, miệng nói thầm hai câu "Bồ Tát phù hộ" mới chậm rãi mở to mắt, kết quả chữ trên que tre lại là: Khách quan, lần sau lại cố gắng nha ~

"Ai nha, không rút trúng rồi." Chu Mậu Tài thất vọng thở dài, ngược lại nhìn Lý Nhị Mai có rút trúng hay không, kết quả Lý Nhị Mai cũng không trúng.

Hai người lại nhìn Trương Hóa Lang. Trương Hóa Lang nhịn không được hít sâu một hơi, chậm rãi buông tay đang che que tre của mình, lộ ra chữ trên đó. Trong nháy mắt nhìn thấy chữ, đôi mắt hắn mở to, miệng cũng nháy mắt há hốc ra, "Rút trúng, là ta! Ta rút trúng rồi!"

Hoá ra Trương Hóa Lang lại rút được một cái que tre trên đó có một hàng chữ đỏ: "Chúc mừng ngươi trúng thưởng nha".

Chu Mậu Tài hâm mộ muốn chết, "Tay ngươi sao lại có thể may mắn như vậy, có mấy người mà cũng bị ngươi rút trúng."

Trương Hóa Lang hắc hắc hắc ngây ngô cười đứng lên.

Mễ Vị thu lại mấy cái que, hỏi Trương Hóa Lang: "Ngày mai ngươi muốn ăn cái gì?"

Trương Hóa Lang gãi gãi đầu, ấp úng nói: "Ta, ta nói ra các ngươi đừng cười ta a."

Mễ Vị: "Cười ngươi làm cái gì, chỉ cần ta có thể làm được thì ra sẽ làm."

Trương Hóa Lang xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: "Ta muốn hoành thánh chấm dầu đỏ."

"Cái gì?" Chu Mậu Tài nhìn hắn giống như một tên ngốc tử, "Thật vất vả rút được thăm may mắn như vậy, ngày mai bà chủ lại cho ngươi ăn miễn phí, ngươi không gọi cái gì xa hoa đắt đỏ một chút, vậy mà ăn hoành thánh?"

Lý Nhị Mai cũng hỏi: "Ngươi xác định là muốn ăn cái này?" Ngay cả nàng ta còn biết làm hoành thánh, rất đơn giản, cũng quá rẻ rồi.

Trương Hóa Lang nghe vậy, tươi cười trên mặt mang theo vài phần chua xót, thấp giọng nói: "Trước kia khi nương ta còn sống, chỉ cần gặp được chuyện gì cao hứng, hoặc là ăn mừng sinh thần của ai, bà đều làm hoành thánh cho tất cả mọi người trong nhà ăn. Khi đó chúng ta đều cảm thấy hoành thánh ăn rất ngon, mỗi lần dó thể ăn được hoành thánh liền có thể hưng phấn đến cả đêm ngủ không được. Nhưng... Từ lúc nương ta đi rồi, ta chưa từng được ăn lại lần nào. Ta, ta..."

Chu Mậu Tài thu lại nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngại quá vị huynh đệ, ta không biết có nguyên do như thế này."

Trương Hóa Lang lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý.

Mễ Vị nói: "Được, ngày mai sẽ làm hoành thánh chấm dầu đỏ, Trương Hóa Lang ngày mai ngươi cữ mặc sức mà ăn, ăn bao nhiêu đều miễn phí."

Trương Hóa Lang vội vàng quét đi âm trầm trong lòng: "Vậy sáng sớm ngày mai ta sẽ không ăn điểm tâm, để bụng chờ giữa trưa ăn nhiều một chút."

Bốc thăm xong, mọi người cũng liền tan, chẳng qua Chu Mậu Tài không nhanh chóng về cửa hàng ngay, ngược lại còn dừng ở đầu ngõ, la lớn: "Cái gì? Ngày mai tiệm cơm Thật Mỹ Vị cho rút thăm trúng một người miễn phí ăn cơm? Ăn bao nhiêu cũng không tính tiền?"

Trương Hóa Lang đi bên cạnh bị hắn kêu lên giật mình một cái, nhìn hắn chớp mắt mới phản ứng được, ngay sau đó cũng lớn tiếng nói: "Đúng rồi đúng rồi, hôm nay ta rút trúng rồi nè, ngày mai bất luận ăn bao nhiêu cũng miễn phí nha."

"Vậy ngày mai còn còn có thể rút trúng thưởng một người miễn phí không?"

"Có chứ, từ nay về sau, mỗi ngày đều rút trúng một người miễn phí, không chỉ miễn phí nha, còn có thể tự mình gọi món, muốn ăn cái gì thì bà chủ sẽ dựa theo yêu cầu của ngươi mà làm."

"Ngày mai ta được ăn món mình muốn rồi đây này."

"Ôi vậy ta nhất định cũng đi, nói không chừng ngày mai ta còn có thể rút được miễn phí đâu."

Nên nói đã nói, nên nghe cũng đã nghe, hai người âm thầm cười một tiếng, cùng nhau chạy, làm việc tốt không để lại tên tuổi.

————

Ngày thứ hai sau khi Mễ Vị rời giường liền bắt đầu băm thịt làm nhân hoành thánh với dầu đỏ, đợi đến khi làm gần xong hết thì cũng đã đến giờ cơm, Trương Hóa Lang hôm nay tới sớm hơn bình thường rất nhiều, vừa vào cửa liền hỏi Lý Nhị Mai đang đứng khoanh tay hôm nay có khỏe không.

Lý Nhị Mai: "Khoẻ khoẻ, ta đi lấy cho ngươi ngay đây, ngươi đại khái có thể ăn bao nhiêu cái? Bà chủ làm theo lượng nhà ngươi ăn được nha."

Trương Hóa Lang nghĩ nghĩ đến lượng cơm mình hay ăn, nói: "Cho ta hai mươi cái đi."

Mễ Vị liền nấu hai mươi cái hoành thánh, sau khi nấu chín liền vớt ra bỏ vào đĩa to, thêm nước tương đặc chế và dầu ớt đỏ vào, một đĩa hoành thánh dầu đỏ đã làm xong.

Trương Hóa Lang nhìn thấy một đĩa to hoành thánh như thế, hốc mắt bất tri bất giác liền đỏ, sợ bị người khác nhìn thấy, lập tức xoay người dụi dụi mắt, lúc này mới cầm lấy thìa múc một cái bỏ vào miệng. Thịt nhân bánh mềm ngon, nước chấm lại nồng nàn thơm cay, ngon hơn không biết bao nhiêu lần món hoành thánh trong trí nhớ của hắn.

Lý Nhị Mai quan tâm hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Trương Hóa Lang cười cười gật đầu, kỳ thật mẫu thân hắn làm hoành thánh không có ăn ngon như vậy, nhưng tâm ý của bà chủ hắn cảm nhận được, phần tình cảm dốc lòng vào món hoành thánh kia hắn cũng cảm nhận được, vậy đã đủ.

Liên tục ăn hai mươi cái hoành thánh, Trương Hóa Lang thỏa mãn thở một tiếng, thật thoải mái a.

Lý Nhị Mai cười hỏi: "Ăn no rồi sao? Còn muốn ăn thêm hay không? Hôm nay ngươi ăn bao nhiêu đều miễn phí, 'qua thôn này sẽ không còn tiệm khác đâu nha!'." (Editor: ý bảo qua cơ hội này sẽ không còn dịp khác.)

Trương Hóa Lang sờ sờ bụng, ngại ngùng nhìn về hướng Lý Nhị Mai, đẩy đẩy đĩa, "Hay là, cho ta thêm mười cái nữa?"

Lý Nhị Mai phốc xuy một tiếng bật cười, cầm lấy bát của hắn lại đi phòng bếp múc thêm cho hắn.

Lúc này, Chu Mậu Tài lại đây, đầy mặt tươi cười đến gần cửa sổ phòng bếp, nói với Mễ Vị: "Bà chủ ta nói với ngươi, hôm nay cái tiệm kia vẫn làm nồi lẩu với cá nướng, bọn họ không biết tiệm nhà chúng ta hôm nay làm hoành thánh, coi như hiện tại biết đi, cũng tới không kịp, ha ha..."

Mễ Vị còn chưa kịp nói tiếp, ngoài cửa lại có vài người đi vào đến, người cầm đầu vừa tiến đến liền lớn tiếng hỏi: "Nghe nói tiệm các ngươi có thể miễn phí ăn một bữa? Có phải thật vậy hay không?"

Lý Nhị Mai sửng sốt một chút, đoán người này là nghe lầm, giải thích: "Khách quan ngài nghe lầm rồi, nhà chúng ta không phải mọi người đều có thể ăn miễn phí một bữa, mà là mỗi ngày sẽ rút thăm rút ra một vị khách nhân được ăn miễn phí một bữa vào ngày thứ hai, hơn nữa vị khách nhân này còn có thể tự mình chọn món, muốn ăn cái gì, chỉ cần bà chủ chúng ta có thể làm là được."

"Ai nha, đều do kia tên tiểu khất cái nói lung tung." Mấy người oán hận nói. Bọn họ vốn dĩ đang ngồi trên đường chờ việc làm, đang đói đây, đột nhiên nghe được ở ven đường có tiểu khất cái đang nói cái gì có tiệm cơm ở tận cùng của hẻm Dương Liễu, có thể ăn một bữa miễn phí, bọn họ vừa nghe liền động tâm, vì thế liền chạy tới đây định thử thời vận, nếu là thật sự là vậy thì đúng là hời rồi.

Nào nghĩ đến hoàn toàn không phải như vậy, mấy người này không khỏi có chút thất vọng.

Nghe bọn hắn nói cái gì tiểu khất cái, Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai liếc nhau, trong mắt đều cất giấu ý cười. Mấy tiểu khất cái đó đều là "tiểu công nhân" mà các nàng thuê, chẳng qua cái tiểu công nhân này truyền ra lời nói sai rồi, vậy là nói gạt người ta.

Trương Hóa Lang nuốt xuống hoành thánh trong miệng, nhìn bọn họ nói: "Các ngươi nghi ngờ, ngày hôm qua ta liền rút được miễn phí, hôm nay ta ăn đến ba mươi cái hoành thánh to rồi đây, toàn bộ miễn phí nha."

Đoàn người nhìn nhìn miếng hoành thánh chấm dầu ớt đỏ bóng loáng như bôi mỡ trong đĩa của hắn, đột nhiên cũng rất muốn ăn, vốn đang đói bụng giờ bụng càng kêu ùng ục.

Một hán tử mặc áo xám tay ngắn trong đó hỏi: "Nói cách khác, chỉ cần rút trúng là có thể ăn bao nhiêu cũng được, ăn cái gì cũng được?"

Lý Nhị Mai gật đầu, "Đúng, nhưng mà lựa chọn món ăn phải trong phạm vi cho phép, không thể ép buộc."

"Vậy hoành thánh kia bao nhiêu tiền một phần?"

"Bốn văn tiền một chén."

Bốn văn tiền một chén đích xác không tính là đắt, bọn họ bình thường làm việc, giữa trưa không thể quay về nhà, đều tùy tiện tiêu mấy văn tiền để ăn mì hoặc mấy thứ khác, vì vậy bốn văn tiền cũng có thể chi ra.

Hán tử mặc áo xám tay ngắn nhìn mấy người khác nói: "Không thì hôm nay chúng ta liền nếm thử hoành thánh này đi? Cũng hơi mắc hơn mì chay bình thường một chút thôi, hôm nay hào phóng ăn một phen đi."

Hán tử mặc áo đen đầu tiên đồng ý, "Ta thấy được, nói không chừng có ai đó trong số chúng ta vận khí tốt còn có thể rút được miễn phí thì sao. Mà coi như rút không trúng cũng được ăn hoành thánh thơm ngon thế này, xem như cũng không chịu thiệt."

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đều quyết định ở lại nếm thử, mỗi người gọi một chén hoành thánh.

Chờ sau khi nếm được hương vị, mấy người này đều thấy may mắn vì mình ở lại. Ăn ngon, thật sự là ăn rất ngon, bọn họ lớn như vậy còn chưa từng nếm qua món nào thơm ngon đến thế, một phần hoành thánh thế này bốn văn tiền quả thật là đã rẻ rồi.

Sau mấy người này, lại có không ít người lục tục đến, đều vì chuyện được ăn miễn phí một bữa mà đến. Mễ Vị voosnd ĩ chỉ chuẩn bị có hơn trăm cái hoành thánh, vốn tưởng rằng bán không hết, nào nghĩ đến cuối cùng lại bán không đủ làm cho Lý Nhị Mai vui mừng cười đến thấy răng không thấy mắt.

Một bên khác, tại tiệm cơm Siêu Mỹ Vị, hôm nay khách nhân tuy rằng cũng không ít, nhưng lại ít hơn mấy ngày trước rất nhiều. Sau khi nghe ngóng mới biết được là có rất nhiều người đều đi đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị ở cuối ngõ, chưởng quầy tức giận đến mắng mấy tên tiểu nhị một trận.

Bọn tiểu nhị bị mắng cũng rất ủy khuất, "Ngày hôm qua cũng không nghe nói bên tiệm đó hôm nay định bán hoành thánh mà, nào nghĩ đến đột nhiên liền đổi, còn làm cái gì rút thăm miễn phí gì gì đó."

Chưởng quầy đá một chân vào tiểu nhị đang nói chuyện, "Vậy còn không biết đi mua một phần hoành thánh trở về cho đại trù nghiên cứu một chút!"

Tiểu nhị sợ lại bị đá, nhanh nhẹn chạy như bay ra bên ngoài, "Chưởng quầy ta lập tức đi ngay!"

Mễ Vị cũng không biết hoành thánh của mình lại sắp bị bắt chước, lúc này nàng đang cầm ống gỗ để cho các khách nhân rút thăm, bởi vì trong tiệm cơm tổng cộng chỉ có 38 khách nhân, cho nên nàng rút bỏ bớt mười hai que tre ra ngoài.

Cuối cùng cũng tới cái giai đoạn này, khách nhân sôi nổi bắt đầu kích động, xoa tay xoa tay, bái Phật bái Phật, có một người còn niệm "A Di Đà Phật" "Bồ Tát phù hộ", cảnh tượng này làm người xem buồn cười không thôi.

Trương Hóa Lang là người đầu tiên đến hôm nay, tất nhiên được rút đầu tiên. Hắn khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, cầm cái ống gỗ nửa ngày mới đưa tay từ từ rút một que tre trong số đó, nhưng hắn vẫn luôn nhắm mắt lại không dám nhìn, làm đám khách nhân chung quanh đứng nhìn đều nóng nảy, thúc giục hắn nhanh lên, đừng lằn nhằn.

Bị thúc ép quá, Trương Hóa Lang không thể không chậm rãi mở to mắt nhìn chữ trên que tre, nhưng mà thấy chữ xong liền hy vọng vụt tắt.

Không rút trúng.

Người chung quanh vừa thấy vẻ mặt này của hắn liền biết không trúng, hắn không trúng tức là mình vẫn còn cơ hội, cho nên mỗi một người đều không phúc hậu mà bật cười.

Lý Nhị Mai lại lấy xiên tre đi, sau đó đem ống gỗ qua cho Chu Mậu Tài rút. Chu Mậu Tài xoa xoa tay tay, nói thầm: "Ngày hôm qua không rút trúng, hôm nay cũng đến phiên ta đi nha, ta là khách quen mỗi ngày đều đến ủng hộ đó nha! Cho ta chút mặt mũi đi nào!"

Nhưng mà, cái que đó thật không sự cho ai mặt mũi, hắn vẫn không rút được trúng cái thăm duy nhất mang chữ đỏ đó.

Chu Mậu Tài thở dài, "Ai... Phật nhảy tường của ta lại ăn không được rồi."

Người chung quanh lại không phúc hậu nở nụ cười, thúc giục Lý Nhị Mai tiếp tục cho người kế rút.

Chờ đến phiên bàn của hán tử mặc áo xám tay ngắn, vài người khẩn trương đến đều ngồi không yên, sôi nổi đứng lên, chùi chùi bàn tay lớn không quá sạch sẽ của mình lên trên quần áo, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi rút que tre trong ống gỗ.

"A! Chữ màu đỏ! Màu đỏ nè! Có phải cái này hay không?" Hán tử mặc áo xám tay ngắn đột nhiên kích động kêu to lên, giơ cái thẻ cho Lý Nhị Mai nhìn, tuy hắn không biết tự, nhưng chữ trên que tre này là màu đỏ, những que khác đều là chữ màu đen, có ngốc tử mới không biết que này là độc nhất vô nhị.

Lý Nhị Mai gật gật đầu, "Chúc mừng ngươi nha, ngươi rút trúng rồi, ngày mai có thể ăn miễn phí."

Mấy người khác ngồi cùng bàn lập tức hâm mộ qua vỗ vai hắn, "Lão Tam, tiểu tử ngươi vận khí cũng quá tốt, thật sự bị ngươi rút trúng mới hay! Ngày mai ngươi có thể ăn một bữa miễn phí rồi!"

"Ai nha, sao ta lại rút không trúng cơ chứ!"

"Tiểu tử này vận khí thật tốt a."

Lão Tam đã bị này kinh hỉ này đập trúng đến ngơ ngác, không thể tin lặp lại hỏi: "Thật sự là ta sao? Không phải là nằm mơ chứ?"

"Không có nằm mơ đâu, thật sự là ngươi." Lý Nhị Mai cười lấy đi cái thẻ trong tay hắn, "Ngươi có thể tùy tiện gọi món ăn, muốn ăn cái gì đều có thể nói ra. Ngày mai bà chủ của chúng ta sẽ làm món ngươi muốn, lúc đó ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được, ăn bao nhiêu cũng miễn phí."

Người chung quanh cũng thúc giục hắn, "Lão Tam à ngươi nhanh lên đi, muốn ăn cái gì thì nói cái đó."

Lão Tam gãi gãi đầu, trong đầu trống rỗng, không biết nên gọi cái gì, nhưng ấp ứng nửa ngày cũng không nói ra.

Lý Nhị Mai kiên nhẫn gợi ý: "Ngươi có cái gì muốn ăn không? Hoặc là cái gì ngươi thích ăn?"

"Ta, ta thích ăn ruột heo kho tàu!"

Lời vừa nói ra, cả tiệm đều im lặng, sau đó liền là một mảng xì xào, mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn ngốc tử nhìn hắn. Ngay cả Lý Nhị Mai cũng trợn tròn mắt, không nghĩ đến hắn nghĩ hồi lâu ại nói ra cái món làm cho người ta không nói được lời nào như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play