Ngày thứ hai, hai người Lưu lão đại cùng Lưu Thanh Vân mang theo bao lớn bao nhỏ ra bến tàu leo lên thuyền, chậm rãi rời đi dưới ánh mắt lưu luyến của Lưu Phương Thị.

Lưu Phương Thị buồn bã, tâm thần không yên, nhìn dòng sông một lúc lâu vẫn không động đậy.

Mễ Vị an ủi vỗ vỗ vai nàng ta, "Nghe nói Thanh Vân là một trong ba người giỏi nhất khoá này ở thư viện, hắn lợi hại như vậy, lần này khẳng định không có vấn đề, tẩu sẽ chờ tin tức tốt đi."

Lưu Phương Thị nhớ tới nhi tử ưu tú, không tự chủ lộ ra nụ cười, người cũng không khẩn trương nữa, lúc này mới xoay người về nhà.

Nàng ta vừa đến cửa nhà, Chu lão thái vẫn luôn không hợp mấy với nàng ta đột nhiên đi đến, thần thần bí bí lại ra dáng lời nói thâm trầm, nói với nàng: "Ta nói này Lưu Phương thị a, ngươi đừng có đi lại quá gần với tiểu yêu tinh cách vách, không thì sau này liền có phiền toái lớn!"

Lưu Phương Thị nhíu mày, rất phiền chán lão thái thái này, "Ngươi bớt nói nhảm, Mễ tiểu nương tử người ta là người đứng đắn, ngươi đừng mở miệng hủy thanh danh người ta, lại nói bậy cẩn thận bị người ta đánh cho tét miệng!"

Chu lão thái thái chấp hai tay lại, ai u một tiếng, liếc xéo nàng ta, nói: "Ngươi còn nói chuyện giùm cho ả ta nha, ngươi không thấy bộ dáng của ả ta yêu mị thế nào à, nhìn xem, eo nhỏ mông cong, sao có thể an tâm được chứ! Ngươi chớ để cho ả ta lừa, nếu ngươi không tin ta, chờ đến khi Thanh Vân nhà ngươi bị ả câu đi, cho ngươi khóc đến không còn chỗ để khóc!"

Nghe thấy bà ta vậy mà nói đến con trai mình, Lưu Phương Thị giận tím mặt, bước lên liền muốn đi đánh bà ta, "Cái lão bà tử đáng chết này nói bậy cái gì! Ta nhất định xé nát miệng của bà!"

Chu lão thái thái vừa trốn vừa léo nhéo: "Ta không có nói lung tung, hôm qua ta còn nhìn thấy Thanh Vân nhà ngươi đứng trong viện nhà ả ta, ai nha ~ hai người đứng gần sát, Thanh Vân còn đưa cái nón có rèm cho ả! Ta thấy rõ ràng, ả ta còn nhận! Không tin ngươi hỏi Thanh Vân nhà ngươi một chút xem có phải có việc này hay không? Nếu ta nói bậy thì trời đánh ta đi."

Bàn tay đánh người của Lưu Phương Thị dừng lại.

Thanh Vân ngày hôm qua đích xác mua cho nàng ta một cái nón có rèm, nàng ta tuy cũng thấy lãng phí tiền nhưng vẫn rất cao hứng, nhưng nàng ta không biết hắn còn nhiều thêm một cái, hơn nữa còn đem cho Mễ Vị.

Nếu chỉ là cảm tạ bình thường, vì sao không nói với nàng ta mà dấu diếm đưa đi như vậy?

Mắt thấy Lưu Phương Thị do dự, Chu lão thái thái lại có thêm thần khí, "Ta nói với ngươi a, Thanh Vân nhà ngươi tương lai có chức có quyền, sao có thể tìm một quả phụ không rõ lai lịch còn dẫn theo hài tử chứ, ai lại muốn đi hốt vỏ thế kia ~ nhất định là tiểu yêu tinh kia thấy Thanh Vân nhà của ngươi sau này có tiền đồ cho nên nghĩ biện pháp câu dẫn, Thanh Vân nhà ngươi tuổi trẻ lại chưa trải sự đời, nên dễ dàng bị bắt lấy thôi?"

"Ngươi tuyệt đối phải cẩn thận a, vạn nhất con trai của ngươi bị hồ ly tinh câu đi, cho ngươi hối hận."

Lưu Phương Thị nhìn không được dáng vẻ đắc ý châm ngòi ly gián của bà ta, áp lại do dự trong lòng, lập tức mắng lại, "Lão yêu bà ngươi bớt phun phân bằng miệng đi, nón có rèm đó là ta bảo Thanh Vân đi mua, cũng là ta bảo nó đưa qua cảm tạ người ta, người ta giúp Thanh Vân nhà ta làm đồ ăn mang đi thi, có mấy đồ ăn đó Thanh Vân nhà ta khi dự thi mới có thể ăn ngon, ân tình lớn như vậy chẳng lẽ chúng ta đưa đồ tạ lễ cũng không được?! Ngươi cẩn thận miệng mồm một chút cho ta, nếu lại để ta nghe được ngươi bịa chuyện nói vậy Thanh Vân cùng Mễ tiểu nương tử, ta cho ngươi đẹp mặt!"

Chu lão thái thái có chút há hốc mồm, làm sao cũng không nghĩ đến là kết quả này, vốn dĩ còn tưởng rằng sẽ khiến Lưu Phương Thị đi tìm Mễ yêu tinh phiền toái, nào nghĩ đến...

Chu lão thái thái lập tức chán nản, thở phì phì nói thầm một câu "Không biết lòng người tốt, cho ngươi hối hận " liền xám xịt mặt chạy đi.

Lưu Phương Thị cũng không đuổi theo, cúi đầu nhìn dưới mặt đất không biết đang nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới vào cửa, đóng cửa viện lại.

Mễ Vị hoàn toàn không biết gì về chuyện này, tiếp tục đẩy xe chè đậu xanh hoa quả ra bán. Sinh ý sạp của nàng vẫn tốt đến làm cho người ta ứng phó không nổi, tuy rằng một chén chè đậu xanh không rẻ, nhưng mua người vẫn rất nhiều, thậm chí có người sớm ở trước quán xếp hàng chờ mua, nhưng vì số lượng có hạn, dẫn đến mỗi ngày đều có thật nhiều người mua không được, đứng trước quán trách móc không đi, oán giận Mễ Vị chuẩn bị ít.

Mễ Vị cũng là không dám phản bác.

Mục đích bọn họ oán giận kỳ thật là muốn cho Mễ Vị mỗi ngày mang nhiều chè đậu xanh hoa quả một chút đến, như vậy là có thể mua được. Nhưng Mễ Vị đời này thái độ sống chính là muốn làm một con cá mặn, có thể lười bao nhiêu liền lười bấy nhiêu, kiên quyết mỗi ngày chỉ bán mỗi thứ một thùng: một thùng cơm, một thùng canh, một thùng chè đậu xanh, bán hết liền dọn hàng.

Các tiểu thương khác trên bến tàu vốn đỏ mắt bới sinh ý tốt kiếm nhiều tiền của Mễ Vị, bây giờ nhìn thấy nàng có tiền cũng không muốn kiếm, mỗi ngày đều dọn hàng về sớm như vậy, một đám hâm mộ ghen ghét đồng thời còn tiếc nuối mười phần rèn sắt không thành thép, nhiều khách muốn mua như vậy, sao ngươi lại có thể không bán chứ?

Có tiền còn không kiếm, không kiếm thì cho bọn hắn kiếm đi!

Cũng có người muốn bắt chước sinh ý của Mễ Vị, cũng làm chè đậu xanh mang lại đây bán, giá cả thậm chí rẻ hơn một nửa, nhưng hương vị so với Mễ Vị làm thì kém không phải chỉ một chút, rất nhiều người sau khi mua ăn thử một lần liền không đi mua nữa, tình nguyện tiêu nhiều tiền hơn chút mua thứ tốt nhất uống, cho nên người khác bắt chước thì cũng chả ảnh hưởng gì đến Mễ Vị cả.

Ngày hôm đó, Mễ Vị vừa bày quán không bao lâu, trời còn đang nắng tốt đột nhiên liền bị mây đen che, thời tiết trong nháy mắt liền âm trầm xuống, một trận gió lớn thổi đến, mang theo mùi hơi nước nồng nàn dự báo sắp có mưa.

Đây là muốn trời mưa rồi.

Người trên bến tàu vừa thấy, đều tăng tốc bước chân trên đường, bến tàu một hồi náo nhiệt liền vắng lạnh rất nhiều, rất nhiều tiểu thương cũng bắt đầu dọn hàng tránh mưa.

Mễ Vị cũng sợ gặp mưa, lúc này liền dọn hàng mang theo Mễ Tiểu Bảo đi gấp về nhà, nhưng vận khí không tốt, vừa mới đi được nửa đường thì trời mưa to như trút nước, Mễ Vị không để ý gì khác, ôm Mễ Tiểu Bảo bỏ vào trong xe nhỏ, cởi áo ngoài của mình áo ra bao chặt lấy thằng bé, bước chân tăng tốc kéo xe chạy về nhà, lập tức tốc độ tăng vọt lên hẳn, xe kéo nhỏ như muốn chạy thành Ferrari.

Nhưng có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng cơn mưa to, trong chốc lát nàng liền bị dính ướt, đang lúc nàng tính tìm một trà lâu trú mưa một phen, trên người đột nhiên ấm áp lên, một cái áo dày bỗng đâu khoác lên trên người của nàng.

Mễ Vị ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà lại là Lưu Thanh Vân nhiều ngày không gặp, hắn đang giơ cái dù trong tay che mưa cho nàng, áo khoác trên người cũng là áo khoác của hắn.

"Ngươi dự thi về rồi?"

"Ừ, vừa mới rời thuyền." Lưu Thanh Vân nói, cầm lấy xe kéo trong tay Mễ Vị, "Ta giúp ngươi kéo cho, ngươi ôm hài tử."

Mễ Vị vội vàng đẩy áo khoác trên người ra trả cho hắn, "Tự ngươi mặc đi, quần áo của ta dù sao cũng ướt, ngươi ngược lại đừng để bị phong hàn." Tuy rằng một cái áo khoác đối với người đến từ hiện đại như nàng không coi vào đâu, nhưng ở cổ đại cũng không thể muốn khoác của ai thì khoác.

Lưu Thanh Vân thấy nàng không muốn, ánh mắt tối lại trong chớp mắt, đành phải nhận áo, nhưng không mặc lại mà đổi áo khoác của Mễ Vị trên người Mễ Tiểu Bảo, để Mễ Vị mặc áo khoác của chính cô vào, đỡ phải cảm mạo.

Lưu lão đại cũng đứng một bên khuyên nhủ: "Muội tử ngươi chớ khách khí, Thanh Vân là một nam nhân không có chuyện gì, ngươi mặc nhanh lên, chúng ta mau chóng về đi thôi, mưa này quá lớn."

Mễ Vị đành phải tiếp thu hảo ý của Lưu Thanh Vân.

Lưu Thanh Vân đưa ô che của chính mình cho Mễ Vị, để Mễ Vị ôm Mễ Tiểu Bảo cùng che, hắn thì giúp nàng kéo dây kéo, đi chung một dù với Lưu lão đại, bốn người cùng nhau nhanh chóng đi về nhà.

Từ lúc Lưu Thanh Vân đi thi, Lưu Phương Thị mỗi ngày đều đi ra ngoài vô số lần nhìn xem trượng phu cùng đại nhi tử có trở về hay chưa, lúc này vừa lúc đi ra liền nhìn thấy bọn họ trở về, vui vẻ chạy ra nghênh đón, nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì nhìn thấy trên người con trai cả chỉ mặc áo trong, mà áo khoác lại khoác lên người Mễ Tiểu Bảo, ngay cả dù mà Mễ Vị cầm trong tay cũng là của con trai cả.

Vốn cũng không có gì, nhưng trong đầu nàng ta đột nhiên liền nghĩ đến lời nói của Chu lão bà ngày đó, ánh mắt qua qua lại lại giữa Lưu Thanh Vân cùng Mễ Vị mấy lần, áp chế sự không dễ chịu trong lòng, nhận lấy hành lý mà trượng phu và nhi tử mang về, thân thiết hỏi han ân cần.

Lưu lão đại rất cao hứng nói chuyện cùng thê tử: "Lần này phải cảm tạ Mễ muội tử rất nhiều nha, Thanh Vân trong trường thi ăn ngon, không biết đỡ chịu bao nhiêu khổ. Ta ngồi bên ngoài trường thi chờ đợi á, nhìn đến không ít thí sinh ăn đồ xâu bị đau bụng đưa ra ngoài, còn có không ít thí sinh vừa ra tới liền suy yếu đến hôn mê bất tỉnh, nhìn thấy mà lòng ta run sợ. Nhưng Thanh Vân nhà chúng ta thì không có việc gì, sau khi đi ra thì tinh thần rất tốt, đây đều là công lao của Mễ muội tử!"

Mễ Vị cũng không dám nhận công lớn như vậy, "Đây đều là do sức khoẻ Thanh Vân tốt, học vấn cao, không có liên quan đến ta nhiều lắm."

Lưu Thanh Vân nhìn Mễ Vị, khóe miệng nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Là công lao của ngươi, ngươi làm thịt khô hương vị rất ngon, sau khi ăn xong cảm giác rất tinh thần, thí sinh khác cũng không ai được ăn ngon như ta, ánh mắt thí sinh đối diện nhìn ta miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ."

Khó có khi hắn lại hoạt bát nói nhiều lời như thế, mọi người đều bị chọc cười.

Lưu Phương Thị ho một tiếng, vội hỏi: "Lời cảm tạ để sau nói đi, nhanh đi về uống chút canh gừng, mưa lớn như vậy đừng để ngã bệnh."

Mọi người lúc này mới ai về nhà nấy.

Mễ Vị nấu nước nóng cho Mễ Tiểu Bảo tắm trước, lại nấu một chút canh gừng cho nó uống xong, mình mới đi tắm rửa rồi uống chút canh gừng. Bận bịu một trận, bụng nhỏ của Mễ Tiểu Bảo đói đến mức kêu lên rọt rẹt, Mễ Vị cũng rất mệt mỏi, nhớ tới đống nguyên liệu nấu ăn còn chưa bán xong, dứt khoát liền tự mình xử lý. Hai mẹ con đem cơm nắm và canh cá còn dư lại ăn xong, về phần chè đậu xanh thì Mễ Vị không cho thằng bé uống, sợ nó bị phong hàn.

Cơm nước xong, Mễ Vị sợ tiểu thằng bé gặp mưa sẽ sinh bệnh, liền ép nó không cho nó đi luyện công, nhét nó vào trong ổ chăn ngủ trưa, bản thân nàng cũng không có chuyện gì, liền ôm cái cục mũm mĩm thơm sữa cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Nhưng không ngủ bao lâu, thằng bé trong lòng ngực nhi đột nhiên cả người bắt đầu run rẩy, cuộn mình lên, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, đau đớn không chịu nổi.

Mễ Vị lập tức bừng tỉnh, phát hiện bệnh trạng của thẳng bé, sờ soạng đầu nó mấy cái, phát hiện nó không có nóng lên, sắc mặt lập tức đại biến. Nàng ngồi bật dậy, ngay cả quần áo cũng không kịp mặc liền nhét một mớ vải vào miệng thằng bé phòng ngừa nó quá thống khổ mà cắn lưỡi, sau đó lại lột quần áo trên người nó ra, tay run run không ngừng ấn, xoa huyệt vị trên người nó, vừa xoa ấn vừa nhẹ giọng dỗ dành, "Bảo Nhi ngoan, không đau, lập tức sẽ hết đau thôi."

Nhưng việc này cũng không có tác dụng bao lớn, thằng bé đau đến kêu to, vừa la vừa lăn lộn, tay chân càng không ngừng giãy dụa.

Mễ Vị sợ nó tự tổn thương chính mình, chỉ có thể ôm chặt lấy nó, nhưng sức lực của thằng bé khá lớn, nắm đấm và tay chân vô ý thức đánh vào trên người nàng.

Mễ Vị chịu đựng đau, ôm nó một lần lại một lần trấn an, trong lòng đau đến sắp không thể hô hấp.

Rõ ràng phải vài ngày nữa mới có thể phát tác, sao hôm nay liền phát tác sớm như vậy? Chẳng lẽ là do mắc mưa sao?

Trong lòng Mễ Vị lại tự trách lại đau lòng, trái tim đau đớn như bị ai dày xéo.

Kiếp trước dù có khổ, có mệt hay có ủy khuất nàng đều có thể cười một tiếng cho qua, nhưng sau khi có hài tử, nàng mới biết được cái gì là uy hiếp, cái gì là đau lòng. Nàng luôn luôn nghĩ sao mấy cái đau đớn này không phát tác ở trên người nàng đi, tại sao phải để hài tử của nàng nhận những thứ đó? Nó còn nhỏ như vậy...

Mễ Vị cũng không biết đau khổ bao lâu, sắc trời bên ngoài từ trắng biến thành đen, lại từ đen biến thành trắng, mãi đến khi tiếng gà gáy vang lên, chân trời hiện ra một vầng màu cam, Mễ Tiểu Bảo trong lòng ngực của nàng mới ngưng run rẩy, dần dần an tĩnh lại.

Rốt cuộc cũng chịu đựng qua một lần.

Mễ Vị lặng lẽ lau nước mắt, đặt thằng bé lại trên giường cho nó ngủ yên, hai con mắt của nàng đỏ bừng, trên mặt cũng một mảnh xanh tím, đây là lúc thằng bé quá thống khổ mà vô ý thức đánh lên, lúc này lại vừa sưng vừa xanh tím, thoạt nhìn rất đáng sợ. Nhưng Mễ Vị giờ phút này không để ý cái đó, nàng rời giường đi phòng bếp nấu chút cháo thịt nạc, chuẩn bị đợi lát nữa cho thằng bé ăn, nó đã đau một ngày một đêm, khẩu vị cũng không có, chỉ có thể ăn chút cháo.

Nàng cũng không chuẩn bị đi bày quán, chỉ ngồi bên cạnh trông nom thằng bé, mãi đến khi trước cửa truyền đến tiếng đập cửa, A Phúc đang đứng trước cửa gọi Mễ Tiểu Bảo ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play