Ngày thứ hai, người một nhà sáng sớm đã ra khỏi giường, thừa dịp trời còn chưa sáng liền lặng yên không một tiếng động xuất phát, lúc này vẫn là do Gia Cát Lão Đầu đưa bọn họ rời đi, người là hắn mang vào, hắn muốn tự mình dẫn bọn họ đi ra, phải đến nơi đến chốn.

Mà sở dĩ rời đi lúc sáng như vậy, là vì Mễ Vị không muốn bị nhiều người nhìn thấy, tránh cho làm mọi người lưu luyến, đặc biệt là bọn người Dương Minh, dạy bọn họ lâu như vậy, đã sớm có tình cảm gắn bó, nàng cũng không muốn từ biệt cùng bọn họ, ly biệt luôn luôn rất đau lòng, nàng không muốn trước khi đi còn phải vượt qua một hồi.

Xe ngựa đi gần hai canh giờ, khi mặt trời vượt qua khỏi đường chân trời, bọn họ vừa vặn đến lối vào Thánh Y Cốc. Thời điểm chia tay sắp tới, Gia Cát Lão Đầu đỏ mắt trước, dùng tay áo che mặt mình, không cho mọi người thấy nước mắt của hắn, nghẹn ngào nói: "Chuyến này phỏng chừng đời này cũng không gặp lại các ngươi, các ngươi đừng quên ta, cũng đừng quên Thánh Y Cốc."

Mễ Tiểu Bảo nhào vào trong lòng Gia Cát Lão Đầu, hôn hôn lên trên mặt hắn mấy cái, giọng nói mang theo nức nở: "Gia Cát gia gia, ta vĩnh viễn nhớ ngài, về sau ta sẽ trở lại thăm ngài, ngài nhớ chờ ta."

"Được được được, gia gia sẽ chờ ngươi đến thăm ta." Gia Cát Lão Đầu ôm thân thể nho nhỏ của nó vào lòng, thầm lặng nức nở, nội tâm tràn đầy không nỡ, nhưng không thể không thả bọn họ rời đi, lão nhân cứng rắn đẩy Mễ Tiểu Bảo ra, quay đầu qua một bên không nhìn bọn họ, "Các ngươi đi thôi, đừng quay đầu."

Mễ Vị liều mạng chớp mắt, cố gắng không cho nước mắt chảy ra, dẫn theo Mễ Tiểu Bảo hướng lão nhân này im lặng khom người bái, Hiên Viên Tố cũng có chút khom lưng theo, lần đầu tiên ra mặt biểu đạt cảm tạ trong lòng.

Gia Cát Lão Đầu quay lưng đi, vai có chút run rẩy, "Đi thôi, đi thôi."

Đoàn người kềm nén ý muốn quay đầu nhìn lại, vẫn cố gắng đi về phía trước, khi sắp muốn biến mất sau kết giới, đột nhiên có người sau lưng bọn họ la lên.

"Bà chủ đừng đi, đợi chúng ta!"

Mễ Vị quay đầu, liền thấy bọn người Dương Minh thở hổn hển chạy tới, cả đám đỏ vành mắt chạy đến trước mặt nàng, trong mắt là không nỡ cùng khổ sở.

Dương Di khóc lóc nắm lấy tay Mễ Vị nói: "Bà chủ, sao ngươi có thể ra đi vô thanh vô tức như thế? Còn không đợi chúng ta tiễn ngươi, chúng ta, chúng ta còn chưa chuẩn bị tiệc đưa tiễn cho các ngươi mà, các ngươi ở thêm một thời gian đi, để chúng ta tiễn biệt các ngươi đã."

Mễ Vị chùi chùi nước mắt cho nàng ta, "Ngươi nhìn đi, để các ngươi đưa tiễn thì mọi người liền phải rơi nước mắt, ta tuổi lớn không chịu nổi cái này, vốn định lặng yên không một tiếng động rời đi, kết quả vẫn bị các ngươi biết."

Dương Di gào khóc lên, ôm chặt lấy Mễ Vị, "Ngươi không thể không đi sao? Chúng ta không rời khỏi ngươi, tiệm cơm Thật Mỹ Vị cũng không thể không có ngươi, ngươi đi chúng ta phải làm thế nào?"

Mễ Vị sờ sờ đầu nàng ta, lại nhìn từng người trong đám Dương Minh, Mộc Dịch, Triệu Công, Tiểu Liên, Tiểu Cương, nén nước mắt nói: "Các ngươi hiện tại trù nghệ đã rất tuyệt, mấy khách nhân có ai không phải từng giơ ngón tay cái lên khen? Các ngươi đã không cần ta dạy nữa, tiệm cơm Thật Mỹ Vị ở trong tay các ngươi ta rất yên tâm, ta tin tưởng, các ngươi nhất định có thể làm cho nó ngày càng tốt lên."

Biết thật sự không giữ được nàng, tất cả mọi người nhịn không được khóc ra.

Mễ Vị buông Dương Di ra, chịu đựng lưu luyến trong lòng mà hướng về phía bọn hắn phất tay một lần cuối cùng, "Hẹn gặp lại, mọi người về sau đều phải sống thật tốt a."

Bọn người Dương Minh khóc phất tay, "Hẹn gặp lại, sư phụ!" Tất cả tình cảm đều trong một tiếng sư phụ này.

Mễ Vị cố gắng nhẫn tâm xoay người, trong nháy mắt xoay đi nước mắt liền chảy xuống, nhưng nàng không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước, thẳng đến khi rốt cuộc không nghe được tiếng khóc sau lưng nữa mới rốt cuộc không khống chế được quay đầu nhìn lại, vừa vặn sau lưng không có gì cả, rốt cuộc không còn thấy Thánh Y Cốc, rốt cuộc không còn nhìn thấy thân ảnh những người đó nữa.

Mễ Vị hạ thấp người khóc ra, những người khác cũng không chịu nổi đỏ mắt.

Hiên Viên Tố ngồi xổm xuống ôm Mễ Vị vào trong lòng, cũng không nói bất kỳ lời khuyên lơn nào, cứ như thế để nàng khóc, mãi đến khi nàng khóc đủ mới lau nước mắt cho nàng, "Được rồi, sắp được trở về nhà, vui vẻ lên chứ."

Mễ Vị gật gật đầu, cũng ổn định xong tâm tình ngồi lên xe ngựa đến đón, chính thức khởi hành trở lại kinh thành.

Lần này hồi kinh không phải giống như đến, không cần vội vã đi đường, dọc đường đi xe ngựa cũng đi rất chậm, buổi tối mỗi ngày đều dừng lại tìm khách sạn nghỉ chân, ăn uống no đủ, ngủ ngon rồi lại lên đường. So với lúc đầu, thật không còn chút khổ cực nào, ngược lại còn giống như đi ra ngoài du lịch, thể xác và tinh thần đều vui vẻ.

Nhưng mà Hiên Viên Tố thì không nhàn nhã được như thế. Từ lúc ra khỏi Thánh Y Cốc, hắn cứ mỗi ngày lại nhận được bồ câu đưa tin, sau khi xem xong liền phải xách bút trả lời một phen, không biết là chuyện trên triều đình vẫn là chuyện khác, bất quá nhìn dáng vẻ hắn thường xuyên nhăn mày suy tư, Mễ Vị suy đoán hẳn là chuyện của triều đình, cũng không hỏi nhiều.

Cứ như thế qua nửa tháng, đến một ngày, mọi người rốt cuộc cũng tiến vào địa giới kinh thành, đại khái còn khoảng nửa ngày liền có thể vào thành, nhưng mà lúc này sắc trời tối đen, cửa thành đã đóng, mọi người đành phải tạm thời trú một đêm ở ngoài thành, chuẩn bị sáng mai khi cửa thành mở thì lại vào thành, dù sao đã rời đi lâu như vậy, cũng không để ý chờ thêm một ngày hay nửa ngày này.

Hiên Viên Tố lại một mình dẫn ra một con ngựa, xoay người lên ngựa, nhìn Mễ Vị nói: "Ta có chuyện quan trọng đêm nay nhất định phải vào thành, đi trước một bước."

Mễ Vị nhớ tới chuyện hắn dọc đường đi thường xuyên nhận được thư, không khỏi hỏi: "Là trên triều đình có việc gấp bận bịu sao?"

Hiên Viên Tố gật gật đầu, sờ sờ gương mặt nàng, nói: "Hoàng thượng tìm ta có việc, ta trở về trước một bước, ngày mai lại gặp."

"Được; ngày mai gặp." Hắn có chính sự, Mễ Vị tất nhiên sẽ không nói thêm cái gì, nhìn hắn đánh ngựa đi xa, mọi người mới tìm lữ quán để trú qua đêm. Ngày thứ hai trời chưa sáng đã tiếp tục khởi hành, vừa vặn tại khi trời vừa mới sáng liền được vào thành.

Nhìn thấy kinh thành ngựa xe như nước náo nhiệt phồn hoa đã lâu không thấy, mỗi người đều có một cảm giác dường như đã qua mấy đời. Xa cách một năm, bọn họ rốt cuộc trở về, nơi này mới là nhà của bọn họ.

Mễ Vị vốn đang ôm Mễ Tiểu Bảo nhìn cảnh đường phố náo nhiệt hai bên đường, nhưng nhìn nhìn một lát liền phát hiện không đúng; xe ngựa của bọn họ không có chạy về Hiên Viên Phủ, mà lại lập tức chạy đến trong hẻm Dương Liễu, trực tiếp dẫn bọn họ trở về tiệm cơm Thật Mỹ Vị.

Mễ Vị kinh ngạc, không khỏi hỏi Hiên Viên Ý: "Tại sao lạu về đến nơi này? Không phải đưa mọi người hồi phủ trước sao?"

Hiên Viên Ý nở nụ cười, kéo tay nàng nói: "Muội đừng hỏi, A Tố tự có an bài."

Mễ Vị lại nhìn lão tướng quân phu nhân, thấy lão tướng quân phu nhân cũng một bộ cười tủm tỉm, vén rèm xe lên nói: "Được rồi, chúng ta xuống xe trước đi."

Mễ Vị càng thêm nghi hoặc, cứ cảm giác bọn họ như có cái gì đang giấu mình vậy, nhưng lại hỏi không ra, đành phải theo sau xuống xe ngựa, kết quả vừa ngẩng đầu liền bị cảnh tượng trước mắt cho làm ngốc lăng, cứ ngơ ngẩn đứng ở càng xe quên nhúc nhích.

Chỉ thấy trước mắt là một màu đỏ, thảm đỏ, đèn lồng đỏ, song cửa sổ đỏ, câu đối đỏ, hết thảy đều là màu đỏ, nơi này như một mảnh vui vẻ, tựa hồ... tựa hồ như sắp tổ chức việc vui gì đó.

Mễ Vị bối rối, luống cuống nhìn về phía những người khác, "Đây, đây là có chuyện gì?"

Hiên Viên Ý cười mà không nói, vỗ vỗ tay, một giây sau, từ trong nhà nối đuôi nhau ra một chuỗi nha hoàn, còn có hai ma ma búi tóc phụ nhân, đoàn người đầy mặt tươi cười hành lễ về phía bọn họ, đến phiên Mễ Vị thì các nàng đều nhịp quỳ gối hành lễ về phía nàng, cung kính vô cùng nói: "Vấn an Tư Mã phu nhân!"

Mễ Vị:... Đây là tình huống gì vậy?

Hiên Viên Ý phân phó nói:" hôm nay các ngươi lo cho Tư Mã phu nhân ăn mặc thật đẹp, sau đó sẽ có thưởng."

"Dạ." Bọn nha hoàn cùng vâng dạ râm ran lên, sau đó đỡ lấy Mễ Vị, vây quanh nàng đưa nàng trong phòng, ấn nàng ngồi lên trước bàn trang điểm, chải đầu chải đầu, thay quần áo thay quần áo, trang điểm trang điểm, Mễ Vị mơ mơ hồ hồ liền bị một đám người thay hình đổi dạng. Mãi đến hết thảy kết thúc nàng đều như trong mộng, khi nha hoàn chuyển gương đến, nàng mới nhìn thấy được dáng vẻ của mình giờ phút này ở trong gương, vừa thấy liền triệt để giật mình.

Trong gương, nữ tử đội phượng quan, tóc mây vấn cao, miệng đỏ ửng như máu, trên trán còn phấn hoa vàng lấp lánh, bộ dáng là tân nương xinh đẹp động lòng người sắp xuất giá. Nếu như bình thường, Mễ Vị tuyệt đối muốn khen người trong gương đúng là mỹ nhân, nhưng giờ phút này nữ tử trong gương chính là mình, Mễ Vị không có thời gian thưởng thức mỹ mạo của bản thân, nàng chỉ cảm thấy đầu ong ong u u, não cũng không đủ dùng.

Ai có thể nói cho nàng biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hiên Viên Ý từ ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Mễ Vị liền hai mắt lấp lánh, vòng quanh nàng một vòng, không khỏi gật đầu, "Đẹp, thật đẹp, muội là tân nương tử xinh đẹp nhất mà ta từng gặp qua, không uổng công A Tố cố ý điều mấy trăm vị tú nương ở Giang Nam liên tục trong một tháng làm áo cưới cho muội, thật hiệu quả quá tốt."

Mễ Vị bắt lấy cánh tay của nàng ta, bảo nàng ta đừng di chuyển nữa, "Tỷ, tỷ đừng cảm thán nữa, mọi người đến cùng đang làm trò gì vậy? Vì sao ta phải ăn mặc thành như vậy?"

"Muội còn chưa hiểu rõ sao?" Hiên Viên Ý đầy mặt ý cười, "Đây là kinh hỉ A Tố chuẩn bị cho muội, hắn muốn vào hôm nay, trước mặt người khắp thiên hạ cưới muội làm vợ, lúc trước bảo bọn Cận Kha trở về trước một bước chính là để sớm an bài chuyện này."

Mễ Vị nhất thời không nói nên lời, qua một lúc lâu mới hỏi: "Vậy tối hôm qua hắn vào thành sớm cũng không phải vì hoàng đế tìm hắn có chuyện, mà là vì chuẩn bị hôn sự?"

Hiên Viên Ý gật gật đầu, "Từ khi ở Thánh Y Cốc hắn đã lên kế hoạch cho buổi hôn lễ này, hắn lớn như vậy ta còn chưa từng thấy hắn để bụng chuyện gì như thế đâu, vì cho muội một kinh hỉ, hắn ngay cả chúng ta cũng giấu, Mới đêm qua mới nói cho chúng ta biết, dọc đường này hắn cũng luôn liên lạc thư từ với bọn Cận Kha, an bài chuyện hôn lễ."

Mễ Vị nhớ tới dọc đường từ Thánh Y Cốc trở về, hắn mỗi ngày đều nhận được bồ câu đưa tin, thư tín lui tới cũng thường xuyên, lúc ấy nàng còn tưởng rằng triều đình có chuyện cần hắn bận rộn, hoá ra là vì để an bài việc hôn lễ này.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ tới một chuyện, có một buổi tối nàng ngủ mơ mơ màng màng tại đột nhiên cảm giác hắn chộp chân nàng để vào trong tay đùa nghịch một hồi lâu mới buông xuống, cũng không biết đang làm gì. Lúc ấy nàng cho rằng hắn đột nhiên biến thái muốn chơi nàng một chút, cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại, hẳn là hắn muốn đo cỡ giày lớn nhỏ của nàng.

Người này, vậy mà giấu kỹ như thế, thật là làm nàng kinh ngạc.

Bất quá, kinh ngạc thì có, nhưng nhiều hơn lại là thích.

Nàng biết sau khi hồi kinh bọn họ tất nhiên sẽ thành thân, nhưng nàng cho rằng hắn sẽ tìm bà mối đến cầu thân trước, vì đó là hình thức truyền thống của người ở đây: nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh, một bước tiếp một bước mới hoàn thành. Nhưng nàng lại không nghĩ đến hắn sẽ không phù hợp lẽ thường như thế, kinh thế hãi tục như thế.

Thành thân mà bản thân mình còn không biết mình sẽ thành thân, thiên hạ phỏng chừng tìm không ra bao nhiêu cô gái giống như nàng, nhưng mà, một ngày này sẽ khắc sâu vào trong ký ức của nàng, cả đời đều không thể quên được.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng kèn trống, kèm theo còn có tiếng nhạc, còn có tiếng ồn ào vui mừng giành nhặt tiền của rất nhiều người cùng âm thanh ủng hộ, cộng thêm tiếng tiểu hài tử kinh hỉ, trong trẻo cười đùa, Mễ Vị thậm chí còn nghe được rất nhiều tiếng tiểu hài tử đang kêu muốn xem tân nương tử, không khí bình tĩnh đột nhiên như bị lửa đốt nóng lên.

"Tân lang đến rồi, tân lang đến rồi!" Bên ngoài đột nhiên xôn xao lên.

Hiên Viên Ý cười cầm chiếc khăn tân nương màu đỏ thẫm che lên đầu cho Mễ Vị, "Muội muội, A Tố đến đón ngươi."

Khăn tân nương đỏ thẫm che khuất tất cả ánh mắt, trái tim Mễ Vị đập dồn dập một trận, theo bản năng nắm chặt nắm tay, răng nanh cũng vô ý thức cắn môi dưới. Nàng cứ cho rằng khi nàng cùng Hiên Viên Tố thành thân sẽ không khẩn trương, nhưng không nghĩ đến giờ nàng lại hồi hộp như vậy. Hồi hộp đến mức tất cả những gì diễn ra kế tiếp đều giống như đang nằm mơ, tiếng nói chuyện cười đùa của người chung quanh, thậm chí còn có tiếng trêu ghẹo của trẻ nhỏ, tất cả đều chìm thành tiếng động nền, tựa hồ như cách nàng tầng tầng sương mù, mơ hồ lại xa xôi.

Mãi đến khi một tiếng ngựa hí thật dài phá tan làn sương mù hướng thẳng đến, thế giới của nàng mới bắt đầu rõ ràng, sau đó nàng mới giật mình cảm giác, chẳng biết từ lúc nào nàng lại bị Hiên Viên Tố ôm ngang lên ngựa, giờ phút này hai người ôm nhau ngồi, mà con ngựa bên dưới bọn họ đúng là tọa kỵ Lăng Tiêu của hắn.

Người này vậy mà trực tiếp mang nàng cưỡi lên ngựa!

Bá tánh đứng bên đường xem đại khái cũng là lần đầu nhìn thấy có người đón tân nương không phải dùng kiệu mà là mang tân nương cùng nhau cưỡi ngựa, mỗi người đều có chút há hốc mồm.

"Làm gì có ai đón tân nương không cần cỗ kiệu chứ, đây còn thể thống gì."

"Đúng rồi, quy củ của lão tổ tông cũng quên, ôm tân nương tử cưỡi ngựa, lão hủ ta lần đầu mới thấy a, người trẻ bây giờ, chính là xằng bậy!"

"Các ngươi nói nhỏ thôi, đây không phải là người bình thường, là đương kim Đại Tư Mã, bị hắn nghe thấy thì cẩn thận đầu của các ngươi."

"Vị huynh đệ này nói đúng, người ta cũng không phải là dân chúng bình thường, phương thức đón dâu kỳ lạ chút cũng không kỳ quái, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta lo lượm nhiều tiền mừng với bánh kẹo cưới chút là được rồi."

"Đúng đúng đúng, Đại Tư Mã này đúng là không giống ai được, cũng quá hào khí, một phen vung tiền như mưa thế này, ta vừa mới lượm đã lượm được vài trăm, cứ theo một lát, nói không chừng còn có nữa, chúng ta nhanh chuẩn bị."

"Tiền mừng tính là cái gì, các ngươi không nghe nói sao, Tư Mã phủ đã thả lời ra, hôm nay bày tiệc là mở rộng cửa, chiêu đãi toàn bộ dân chúng kinh thành ăn mừng, nghe nói là hoàng thượng tự mình hạ ý chỉ thay Đại Tư Mã xử lý, chúng ta hôm nay có thể xem như có lộc ăn rồi."

"Còn có việc này? Vậy quá tốt, không được, ta phải về nhà gọi thê tử và hài tử ta cùng nhau đi ăn tiệc."

Ở ven đường, tiếng nghị luận đứt quãng truyền vào trong lỗ tai Mễ Vị, Mễ Vị không khỏi muốn cười, nàng nghĩ, cái hôn lễ này chắc không riêng gì nàng khắc sâu ấn tượng, phỏng chừng toàn dân chúng kinh thành cũng sẽ khắc sâu ấn tượng đi.

Lúc này, Hiên Viên Tố cúi đầu, nhẹ giọng kề sát bên tai nàng hỏi: "Thích không?"

Mễ Vị chôn đầu trong ngực hắn, nghe vậy nhấc khăn tân nương lên một chút, từ dưới khăn hướng lên trên nhìn hắn, vừa lúc đối diện với ánh mắt ôn nhu của hắn, ánh mắt hắn nói cho nàng biết, hắn giờ phút này rất vui vẻ.

Mễ Vị nở nụ cười, khẽ gật đầu một cái, "Thích, rất thích." Cám ơn chàng cho ta một kinh hỉ.

Hiên Viên Tố cong khóe miệng lên, cách khăn tân nương mà hôn lên trên trán nàng một cái, như đang nói cho nàng nghe hoặc như nói cho chính hắn nghe: "Sau hôm nay, nàng chính thê tử của Hiên Viên Tố ta."

Mễ Vị nở nụ cười, đúng vậy, nàng là thê tử của hắn.

Rất nhanh đã đến phủ Tư Mã, trong tiếng pháo náo nhiệt, Hiên Viên Tố ôm Mễ Vị xuống ngựa, một đường ôm vào trong đại đường, giờ phút này, lão tướng quân phu nhân ngồi trên ghế, mắt chứa đầy ý cười nhìn xem hai người, bà hôm nay đặc biệt thanh tỉnh, nhìn thấy nhi tử rốt cuộc cũng đón dâu, nhịn không được lệ nóng doanh tròng.

Giờ lành đã đến, người chủ trì cao giọng nói.

"Nhất bái thiên địa ——" Mễ Vị cùng Hiên Viên Tố hướng mặt ra ngoài cửa, khom lưng cúi đầu bái thiên địa.

"Nhị bái cao đường ——" hai người xoay mặt về hướng lão tướng quân phu nhân, cúi đầu bái thật sâu.

"Phu thê giao bái ——" hai người đối mặt nhau, khom lưng đối bái.

"Đưa vào động phòng ——" Hiên Viên Tố lại một lần nữa ôm ngang Mễ Vị lên, một đường ôm trở về tân phòng, sau lưng một người cũng không theo.

Hiên Viên Tố đặt nàng lên trên giường, sau đó xốc khăn tân nương của nàng xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên lại có một ý nghĩ giống hệt nhau. Mễ Vị giờ phút này mới rõ ràng ý thức được, mình thật sự thành thê tử của hắn rồi, nàng, ở nơi dị thế này, có một gia đình.

Hiên Viên Tố nhẹ giọng hỏi: "Có đói bụng không?"

Mễ Vị lắc đầu, "Trước khi chàng đến đón, tỷ tỷ sợ ta đói nên cho ta ăn không ít thứ rồi."

Hiên Viên Tố đột nhiên nở nụ cười, "Vừa lúc, ta cũng không đói bụng."

Mễ Vị không rõ ràng cho lắm, đang muốn hỏi hắn cười cái gì, liền thấy hắn xoay người đi đến cạnh cửa, "Ba" một tiếng đóng lại, hơn nữa còn cài luôn cả then cửa.

"" Mễ Vị sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Chàng làm gì vậy?"

"Làm gì? Đương nhiên là làm chuyện giờ phút này hẳn nên làm." Hiên Viên Tố chộp lấy nàng một phen, lập tức ôm nàng đi phòng tắm.

Nếu Mễ Vị còn chưa nhìn ra hắn muốn làm gì thì đúng là ngốc tử, không khỏi kinh hãi, "Chàng không cần ra ngoài chiêu đãi khách nhân sao?" Làm gì có tân lang nào bái đường xong liền trực tiếp động phòng? Bên ngoài còn có nhiều như tân khách như vậy nha.

"Bên ngoài còn có bọn Cận Kha chiêu đãi, làm gì cần ta ra mặt." Hiên Viên Tố nói, hai ba động tác liền lột hết quần áo lẫn nhau ra, sau đó ôm nàng đi vào trong ao suối nước nóng mà hắn cố ý dẫn từ trên núi xuống, hai người thẳng thắn thành khẩn nhìn nhau, da thịt thân thiết, hắn nhìn nàng thật sâu, "Mễ Vị, ta đợi một ngày này, đợi thật lâu rồi."

"Nhưng làm như vậy người bên ngoài ——" Lời Mễ Vị còn chưa dứt liền bị Hiên Viên Tố hôn lên môi, không cho nàng cơ hội suy nghĩ, trực tiếp mang nàng vào thế giới kia, những lời chưa nói hết liền biến thành những tiếng rên rỉ hoan ái.

Tiếng nước chảy róc rách, đầy phòng kiều diễm.

Khi đạt tới đỉnh, Hiên Viên Tố còn nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng: "Từ đây, sinh đồng tẩm, chết đồng huyệt."

Mễ Vị thoả mãn nhắn hai mắt lại.

Tốt; sinh đồng tẩm, chết đồng huyệt.

- -----

HOÀN CHÍNH VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play