*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả tòa nhà Tiêu Thị đã sớm tối đèn từ vài giờ trước, duy nhất chỉ có căn phòng trên tầng cao nhất vẫn sáng đèn. Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế nhìn những con số trên màn hình laptop. Cả gương mặt y đều bao bọc bởi sự mệt mỏi.


Tiêu Thị đã được đổi mới thành công cách đây nửa năm. Tuy thời gian chỉ mới đây nhưng lượng công việc tăng lên gấp đôi so với ngày trước. Hậu quả của những vụ bê bối mà đám lão già kia khi ra đi để lại cho Tiêu Chiến không ít. Cảnh sát nhúng tay vào tra cứu tận cùng gốc rễ, chính là khoảng thời gian y đi công tác Trịnh Phồn Tinh ở lại quán xuyến công ty.


Dùng Tiêu Thị để làm ăn phi pháp, tin tức lộ ra bên ngoài khiến cổ phiếu giảm mạnh. Chỉ vừa mới ổn định trật tự không lâu nhưng lại lâm vào tình trạng khốn đốn một phen. Nội bộ bên trong trở nên nháo nhào, Tiêu Chiến sức đầu mẻ trán xử lý. Sau đó liền ban hành cho người của y vào công ty giữ một số chức vụ để cùng áp chế tình hình. Đến tận bây giờ chỉ còn vị trí phó Tổng Giám đốc vẫn đang bị bỏ trống.


Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa xoa mi tâm. Đôi mắt hơi nhắm lại, cà vạt sớm đã bị tháo ra quăng lên mặt bàn. Áo sơ mi có chút nhàu nhĩ được chủ nhân cởi bỏ đi hai nút.


Như chợt nhớ đến điều gì đã bỏ quên, y vội vàng cầm lấy di động trên bàn mở ra. Động tác tay của Tiêu Chiến ấn vào app Weibo lại ấn vào trending.


Nghệ sĩ Vương Nhất Bác, thành viên của nhóm nhạc UNIQ bị tạt máu động vật ở concert Thái Lan.


Top hotsearch bắt mắt, nhiều người cập nhật vào xem đã nằm ở vị trí đầu trending. Tiêu Chiến sửng sốt ấn vào xem.


Hình ảnh chàng thiếu niên mái tóc vàng mặc một chiếc quần jeans cùng áo thun ngơ ngác nhìn bản thân dính đầy vết máu đỏ thẫm. Đôi đồng tử mơ hồ nhiễm chút nước. Một đoạn video trực tiếp ở hiện trường trước đó, Tiêu Chiến nhấp vào, nghe được giọng chàng trai ấy.


"Chỉ là cách mà họ chào đón thôi nhỉ ?"


Tiêu Chiến siết chặt di động trong tay, đáy mắt hiện vẻ xót xa tột cùng. Cánh môi y mấp máy : "Đồ ngốc !"


Những bình luận bôi nhọ bên dưới đều cố ý nhằm vào Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến thầm nghĩ bây giờ Vương Nhất Bác cảm thấy thế nào ?


Y vội vàng ấn vào dãy số quen thuộc, điện đi. Đầu dây bên kia vang lên hồi chuông rất lâu nhưng không có ai tiếp nhận. Lặp đi lặp lại vài lần như thế, Tiêu Chiến liền điện sang cho Vu Bân.


"Sếp Tiêu ?"


"Chuyện hôm nay ở Thái Lan là thế nào ? Vì sao không báo cho tôi ?"


"Sếp nghe tôi nói, cậu Vương sớm biết tôi theo lệnh sếp đi theo bảo vệ cậu ấy. Hôm nay cậu ấy chủ động liên lạc với tôi nói tôi không cần báo với sếp. Chính cậu ấy sẽ báo với ngài, chẳng lẽ cậu ấy không có nói ?"


Đầu bên kia Vu Bân nhanh chóng nói một tràn chỉ sợ Tiêu Chiến nổi giận mà cắt ngang. Nói xong cũng chẳng thấy Tiêu Chiến trả lời trả vốn, anh chỉ nghe thấy tiếng tút tút tút. Là trực tiếp bị cắt cuộc gọi.


Vu Bân ở trong phòng khách sạn toan định sang phòng Vương Nhất Bác an ủi hắn vài câu. Nhưng Tiêu Chiến đã điện trực tiếp cho anh thế này hẳn là trên đường đến đây đi ? Đi rước sếp Tiêu nhận tội trước vậy.


.


.


Tiêu Chiến ngay trong đêm mua vé máy bay đi Thái Lan cấp tốc. Y rất lo lắng cho tên nhóc đó. Chẳng biết hắn thế nào mà không nhận điện thoại. Chết tiệt !


Khi Tiêu Chiến bước xuống sân bay, ra đến sảnh đã thấy Vu Bân đứng chờ sẵn. Cước bộ trở nên gấp rút đi về phía anh.


"Sếp Tiêu." Vu Bân mắt thấy Tiêu Chiến đi đến, cơn buồn ngủ liền tản đi vài phần, khẽ nói. Tầm mắt của anh nhìn trên y phục của y, vẫn còn là tây trang, từ công ty đi thẳng đến đây sao ? Cậu Vương kia quả thật chiếm vị trí không tồi !


Tiêu Chiến chỉ gật đầu, đôi đồng tử hiện cả tơ máu do không ngủ. Nhưng đại não y vẫn rất thanh tỉnh. Chỉ cần thấy Vương Nhất Bác không sao, Tiêu Chiến mới an tâm.


Tiêu Chiến được Vu Bân đưa đến phòng mà Vương Nhất Bác ở. Anh cũng rất thức thời mà rời đi, không làm phiền đến hai người.


"Cốc...cốc...cốc"


Âm thanh cửa vang lên, bên trong vẫn không có tiếng động cho thấy sẽ có người ra mở cửa. Tiêu Chiến nôn nóng gõ lại thêm vài cái, vẫn là không có gì.


Bên trong phòng, đèn đều được mở nhưng lại không có một bóng người. Tủ đồ cách giường vài bước chân có tiếng thút thít khe khẽ. Người bên trong nghe được âm thanh gõ cửa liền liều mạng áp chế tiếng mình lại, không muốn cho ai phát hiện.


"Vương Nhất Bác, em ra đây mở cửa cho tôi !"


Vương Nhất Bác co người ngồi bên trong tủ quần áo giật mình vì tiếng nói vọng vào. Là của Chiến ca ? Không đúng, bây giờ Chiến ca đang ở Trung Quốc.


"Vương Nhất Bác, mở cửa ! Tôi là Tiêu Chiến."


Tầm mắt Vương Nhất Bác mơ hồ, hắn đưa tay đẩy cửa tủ quần áo bước ra. Đôi chân sớm đã tê cứng đứng không vững thiếu chút ngã nhào ra sàn. Vương Nhất Bác gắng gượng đi về phía cửa vặn tay nắm mở ra.


Tiêu Chiến thấy cửa được mở, những lời nói chuẩn bị mắng Vương Nhất Bác đều nuốt ngược trở về. Y phục hắn nhàu nhĩ, không chút thẳng thớm. Đôi mắt sưng lên, còn vương chút nước mắt. Cánh môi trở nên trắng bệch, lờ mờ còn thấy cả dấu răng in sâu.


Vương Nhất Bác, tột cùng đã sợ hãi đến như thế nào khiến hắn thành ra thế này ?


Lần trước chứng kiến Vương Nhất Bác trong bóng tối cũng không có bộ dạng này.


"Chiến ca." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến kêu lên thập phần tuổi thân.


"Mau vào trong, đứng đây không tiện." Tiêu Chiến hơi nâng khóe môi nói.


Vương Nhất Bác gật đầu, nép người sang một bên cho Tiêu Chiến đi vào bên trong.


Cửa vừa đóng lại, Tiêu Chiến đã giơ tay kéo Vương Nhất Bác vào lòng y, dùng hai tay ôm lấy vỗ về.


"Không sao rồi, đừng sợ. Tôi ở đây."


Được thụ sủng nhược kinh Vương Nhất Bác sững sờ mất một lúc, đôi đồng tử lại ngập nước. Hắn kìm nén không cho nước mắt trào ra.


Lần đầu tiên hắn và y có động tác gần gũi như vậy.


Muốn được như vậy lâu thêm một chút.


Cũng không muốn để Tiêu Chiến thấy hắn rơi lệ.


Tiêu Chiến không thấy Vương Nhất Bác nói năng gì liền nới lỏng tay muốn xem hắn thế nào lại nghe : "Chiến ca, cho em ôm một chút. Chỉ một chút thôi."


Vương Nhất Bác nói như tiếng muỗi kêu rót vào tai Tiêu Chiến. Hắn đưa tay ôm lấy người kia, dùng sức siết lấy một chút.


Ôm như để trấn an cõi lòng đang sợ hãi.


Ôm như để thỏa nỗi nhớ người thương.


Ôm như để có thêm sức lực mà đi về phía trước.


15 tuổi em gặp được anh.


15 tuổi em được anh bao bọc, chở che trong vòng tay.


15 tuổi đột ngột rời xa anh, theo đuổi niềm đam mê của mình.


Ở ngưỡng cửa giữa 15 tuổi và 16 tuổi, em nhận ra mình đã có ái nhân trong lòng.


Ái nhân là anh.


Anh có thích em không ?


16 tuổi ở nơi xa xứ em nhớ về anh, nhớ da diết. Chỉ muốn nhanh chóng quay về bên anh.


Anh có nhớ em không ?


17 tuổi mở đầu sự nghiệp của chính mình cùng các anh ở công ty.


17 tuổi gặp nhiều chông chênh trong cuộc đời, bị người ta phỉ báng, chê bai.


17 tuổi được anh ôm trong vòng tay, an ủi bảo rằng không sao, đừng sợ, anh ở đây.


17 tuổi cảm nhận được nhịp đập trái tim vì anh mà đập nhanh hơn.


Em của sau này sẽ làm mọi thứ trở nên tốt hơn.


Sẽ tốt hơn, sẽ đủ sức lực đem anh bảo vệ như cách anh đã làm với em.


Sẽ đem anh yêu thương thật nhiều.


Sẽ nâng niu anh bằng cả tấm lòng.


Là một lời hứa hẹn của em dành cho anh.


Nhưng em sẽ không nói ra, sẽ đem lời hứa ấy đổi thành hành động cho anh cảm nhận, cho anh tận mắt thấy.


"Em có thể làm tốt hơn."


"Tôi tin cậu."


Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, nhìn vào đôi mắt đối phương hỏi lại : "Thật sao ?"


"Ừ, cậu đã vất vả rồi." Cánh môi Tiêu Chiến cong lên tạo hình bán nguyệt mà nói.


Vương Nhất Bác cũng cười xuất hiện cả hai dấu móc nhỏ. Tiêu Chiến thấy vậy cũng an tâm phần nào.


"Chiến ca."


"Ừ ?"


"Anh không nghỉ ngơi tốt sao ?" Vương Nhất Bác nhìn thấy được sự mệt mỏi trên gương mặt Tiêu Chiến có chút lo lắng hỏi han.


"Công ty gần đây nhiều việc, không vấn đề gì. Ngược lại, cậu ốm đi nhiều ?"


"Em đã debut rồi, phải giữ dáng. Có cơ bụng nữa này, anh xem không ?"


"Không cần. Rửa mặt đi, tôi cùng cậu đi ăn một bữa ?"


Vương Nhất Bác gật đầu, xoay gót chân vào nhà vệ sinh.


Di động Tiêu Chiến có tin nhắn đến, là Trịnh Phồn Tinh nhắc nhở giờ đi kí hợp đồng. Y trả lời qua loa rồi gửi đi vừa vặn lúc Vương Nhất Bác trở ra.


Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi đến một quán ăn nhỏ dùng bữa. Đến giữa trưa y phải tạm biệt Vương Nhất Bác cùng Vu Bân trở về Trung Quốc Đại Lục.


"Chăm sóc tốt cho bản thân." Tiêu Chiến vỗ vai Vương Nhất Bác lại nhìn đến Vu bân nói : "Cậu thu xếp trở về nhận chức phó Tổng Giám đốc của Tiêu Thị."


"Sếp..." Vu Bân mở to hai mắt nhìn Tiêu Chiến ngập ngừng.


Tiêu Chiến không đợi Vu Bân đáp lời đã xoay lưng rời đi. Vương Nhất Bác nhìn bóng y gần như khuất dạng kêu to một tiếng : "Chiến ca !"


Bước chân Tiêu Chiến dừng lại, y nghiêng đầu sang nhìn chàng trai nhỏ nhíu mày.


"Đến nơi báo cho em !"


Tiêu Chiến gật đầu, bước vào cổng kiểm tra.


Thật ra hắn muốn nói em nhớ anh, Chiến ca.


Nhưng thôi để lần sau vậy bởi em của sau này sẽ có nhiều cơ hội để nói ra lòng mình.


Em không vội, anh cũng sẽ không.


Chờ đợi là điều em sẽ làm đầu tiên.


======================================


Hoàn toàn văn.


Câu chuyện nhỏ trong 5 năm Tiểu Bảo rời xa Đại Bảo( ̄▽ ̄)


Đáng ra cảnh ôm chính xác phải là cảnh hôn nhưng người ta vẫn chưa có yêu đương, liêm sỉ vẫn còn🥺🥺🥺


Tôi đã cố gắng hết sức, hường phấn bay thế là đủ😌😌😌


Kỉ niệm 3 năm ngày hai anh nhà gặp nhau, phiên ngoại cuối cùng khép lại tác phẩm. Lần này end thiệt đó :v



Review cái fic mới một chút, mấy cô ghé vào thưởng thức nhé.


Chân thành cảm ơn những ủng hộ, những niềm yêu quý của mấy cô với đứa con tinh thần này của tôi.


Thân ái❤


[130320]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play