Căn cứ vào hành vi sai trái mình vừa gây ra, Hồ Duyệt một mực đem Bạch Trà Quân đưa về tận cổng, mở cửa ra, bên trong là một mảnh tối như mực."
"Nhà cô không có người sao?"
"Cô tôi đêm nay làm ca tối." Bạch Trà Quân vào nhà dựa theo ánh sáng bên ngoài hắt vào mở đèn lên.
Cửa vẫn còn mở, Hồ Duyệt tự giác tựa lưng vào tường, cảm thấy không mời mà tiến vào nhà người ta giống như không tốt lắm "Cô bệnh thành như vậy một mình ở nhà được không?"
Bạch Trà Quân cười nhạt quay đầu lại nhìn cô, "Làm sao, cô muốn ở lại theo giúp tôi sao?"
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu, ánh sáng màu vàng nhạt làm nổi bật khuôn mặt của nàng, không thể không thừa nhận, Bạch Trà Quân thật là khiến người khác nhịn không được muốn nhìn lần hai, lần đầu tiên tuy không quá xuất chúng, nhưng nhìn nhiều vài lần về sau không biết có thay đổi chỗ nào không, ngũ quan hợp cùng một chỗ đặc biệt cân đối đặc biệt mỹ.
"Cô nghĩ tôi muốn? Chỉ là sợ lỡ cô chết rồi người nhà lại tới tìm tôi báo thù."
"Vậy giúp tôi pha chén nước đi." Bạch Trà Quân vào nhà liền ủ ở bên trong ghế sô pha phòng khách, nàng xác thực khó chịu không quá muốn động.
Vừa mới vào cửa chưa kịp thở đã bị sai đi làm việc, Hồ Duyệt xị mặt nhưng cũng chỉ có thể nghe lời, ai kêu người ta bị mình làm thành vầy.
"Nước ấm để ở chỗ nào thế?" Hồ Duyệt từ trong bếp nói vọng ra.
Bạch Trà Quân đầu đều không quay lại, chỉ duỗi một ngón tay ra "Ở trên mặt bàn cạnh người cô."
"Tôi lại không phải người hầu của cô." Hồ Duyệt phàn nàn, lúc đi làm phải hầu hạ người khác đủ mệt rồi, cho nên thường ngày cô theo chủ nghĩa nếu có thể nằm tuyệt đối không ngồi, lười chảy thây, cơ mà bây giờ cũng chỉ có thể phụ trách giúp đỡ người ta, thập phần miễn cưỡng giúp nàng rót nước, đưa đến tận tay nàng.
Hồ Duyệt ngồi xổm ghế sô pha bên cạnh, hai tay bưng ly nước lại gần mỉm cười ngọt ngào "Phu nhân, nước của ngài~"
"Cám ơn." Bạch Trà Quân xem cái bộ dáng cố ý giả vờ kia, bật cười, "Nước có hơi nóng thì phải."
Hồ Duyệt tươi cười lập tức suy sụp, "Nhiều việc thế, thổi thổi hồi là nguội nha."
Bạch Trà Quân tiếp tục cười khiêu mi, "Trên máy bay cô cũng như vậy đối đãi hành khách?"
"Hết giờ hành chính rồi, tôi nói cô thật phiền phức mà." tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Hồ Duyệt vẫn đem cốc nước cầm về, thổi thổi "Ấm ấm như này là được rồi đi."
Bạch Trà Quân mở ngăn kéo ra tìm thuốc, cầm nước ấm nuốt xuống, trong thanh âm vẫn là mang theo giọng mũi dày đặc "Bình thường rất chú ý, rất lâu rồi không có dị ứng."
"Vậy thì phải thành thật xin lỗi rồi." Hồ Duyệt cũng không muốn cùng nàng quá thân thiết, đưa nước xong liền đứng dậy dạo quay phòng, chợt thấy trên tường có một bức tranh bằng màu nước. "Này là cô vẽ?"
Bạch Trà Quân lười biếng ngồi ở ghế sô pha, nghiêng đầu dựa vào thành ghế không lên tiếng.
"Họa mấy bức như này là có thể kiếm tiền?" Hồ Duyệt liếc trái nhìn phải xem một hồi cũng không thẩm thấu thêm được gì, dù sao cô sẽ không dùng nhiều tiền như vậy mua mấy thứ này.
"Cứ cho là vậy đi." Bạch Trà Quân nói chuyện đều thều thào, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Hồ Duyệt nhìn đồng hồ, mới đó một hồi đã sắp 12 giờ, nếu giờ gọi xe trở về cũng không quá dễ dàng, may mắn nhà người này có hai cái phòng ngủ, nếu không thiếu điều phải trải nghiệm cảm giác ngủ ghế sô pha. "Tôi ngủ ở phòng đó?"
"Ngủ phòng tôi đi."
Hồ Duyệt cho rằng cô Bạch Trà Quân có tính sạch sẽ không thích người khác ngủ giường của mình cho nên Bạch Trà Quân mới chủ động sang đó ngủ đây mà, kết quả rửa mặt thay đồ ngủ xong vừa ra ngoài đã thấy Bạch Trà Quân nằm ở trên giường chơi điện thoại, "Cô cũng ngủ ở đây á?"
Nữ nữ thụ thụ bất thân, còn ngủ cùng một cái giường, lỡ bị truyền đi thật sự lao ra biển đông nhảy đều không sạch!
Bạch Trà Quân ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không biết là ở đâu không ổn, "Đúng vậy, làm sao?" vì cái gì nàng sẽ trưng ra vẻ mặt ngây thơ như vậy.
"Cô sang phòng cô cô ngủ đi, giường bé thế này lách vào thế nào được..."
"Đây là giường đôi, cô vẫn thấy không đủ? Người không biết béo bao nhiêu cân nữa." Bạch Trà Quân đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Cô... không phải là thích con gái đi?"
Hồ Duyệt không nghĩ tới nàng thế mà nhạy cảm đoán được, đành hào phóng thừa nhận, "Ừ cơ mà cô cứ yên tâm, tôi tuy là thích nữ nhân cũng sẽ không thích cô."
Bạch Trà Quân xem xem nàng "Cô vẫn là ra ngoài ghế sô pha ngủ đi." nói xong bò dậy lấy mền gối cho cô.
"Tôi thế nào lại cảm thấy cô là kiểu người hay thành kiến với người khác?" Hồ Duyệt cảm thấy người này thực ghét bỏ mình.
"Không, chỉ có thành kiến với cô mà thôi." Cũng không biết từ khi nào Bạch Trà Quân cùng người này mang thù, từ cái lần gặp nhau tại hôn lễ về sau, mỗi lần trông thấy Hồ Duyệt, không hiểu sao đều muốn cùng nàng cãi nhau, như kiểu xem nàng không vừa mắt vậy.
Hồ Duyệt nhẫn nhịn một bụng hỏa, người nọ rõ là có bệnh tâm thần, chính mình ở đâu lại chọc tới nàng?
Hầm hừ ôm chăn mền đi ra ghế sô pha, cái ghế này vừa chật lại vừa ngắn, cặp chân dài cả mét của Hồ Duyệt một nửa đều bị lòi ra ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng người chùm chăn lại, một đêm đều lật qua lật lại mấy lần không ngủ an ổn được.
Rạng sáng, trời bên ngoài bất đầu chiếu vào những tia nắng, Hồ Duyệt mông lung cảm giác được bên cạnh có người vẫn luôn nhìn mình, vừa mở mắt, đầu ghế sô pha ở lan can ngồi một người nữ nhân, tóc tai bù xù dọa Hồ Duyệt sợ muốn chết, như lò xo bắn lên, Hồ Duyệt níu lấy chăn mền trốn vào ghế sô pha.
Người này không phải là cô của Bạch Trà Quân đi? Thoại nhìn tuổi cũng không giống lắm, hơn nữa sắc mặt lại tái nhợt như vậy còn nhìn chằm chằm cô... thật là đáng sợ, sớm biết vậy nên cùng Bạch Trà Quân ngủ chung phòng, cái phòng bên ngoài này toàn ma quái!
Hồ Duyệt còn chưa dám kêu ra tiếng, người nữ quỷ giống nữ nhân kia ngược lại mở miệng trước, "Ngươi thích Trà Quân nhà chúng ta sao?" còn đối với nàng cười một tiếng.
"Không... Không thích... " Hồ Duyệt thanh âm đều run bần bật, nàng thực sợ một khắc sau đã bị nữ quỷ lấy mạng.
Đúng lúc này có tiếng mở cửa, Hồ Duyệt trợn mắt, bên ngoài trời đã sớm sáng sủa, mình lúc này nằm trên ghế sa lon, chăm chú níu lấy cái chăn trong ngực, toàn thân đều bị đổ mồ hôi làm ướt đẫm, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ác mộng?
"Cô cô." Bạch Trà Quân lau tay, từ trong phòng bếp đi ra.
Người nàng gọi là cô cô, thoạt nhìn khoảng 50 tuổi, tóc ngắn ngang tai thoạt nhìn rất giỏi giang, phần tóc mai lại trắng hết rồi, gặp Hồ Duyệt từ trên ghế salon chật vật ngồi dậy "Bằng hữu của Trà Quân?" sau đó lại khẽ nhíu mày, đi tới thò tay tại trên ghế sa lon lật lên nhìn thoáng qua một chút, thanh âm rất nhỏ lẩm bẩm, "Lại khi dễ người."
Bị hù Hồ Duyệt tranh thủ thời gian đứng lên, "Tôi thực sự không thích cô ấy!" không đầu không đuôi hô xong những lời này Hồ Duyệt rửa mặt đều không rửa, cơm càng không ăn, mặc lên y phục xong liền bỏ chạy một mạch ra ngoài.
Bạch Trà Quân cầm cái xẻng vẻ mặt khó hiểu, "Nàng trúng gió hay sao vậy?"
"Khả năng... Là bị ác mộng hù một trận đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT