*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Phòng mới chưa mua đồ đạc trang trí gì à? Mùa đông trời bắt đầu trở lạnh rồi nhớ mau mua đi đấy." Hồ Duyệt mẹ vừa xem tin tức thời sự vừa nói.
"Làm gì có tiền sắm đồ, tính cả điện gia dụng ít nhất muốn chín vạn, con còn đang nợ ngân hàng hơn mười vạn đây này." vừa nhắc tới tiền, Hồ Duyệt đau lòng nghĩ.
Mẹ ở một bên nhìn cô, nhún nhún vai, "Ta cũng không có đâu ~"
"Đương nhiên mẹ không có! Ngày ngày tụ tập mở sòng bài chơi mạt chược với mấy bà hàng xóm dành dụm được mới lạ." Hồ Duyệt nâng trán, mẹ cô thật rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, muốn đi nơi nào, lập tức liền mua vé máy bay đi nơi đấy, còn luôn đem các loại ảnh chụp đồ ăn hơn nửa đêm gửi cho mình, cực kỳ tàn ác.
"Người nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy, nhân sinh nha, phải sống thật vui vẻ~"
"Được được được, mẹ vui vẻ là tốt rồi."
Hồ Duyệt đương nhiên cũng muốn như mẹ mình sống thanh thản nhàn hạ, nhưng đời không như là mơ, cô hiện tại thật muốn đem cái kia phòng này bán xừ đi.
Lại nói, chính mình cùng họ Bạch kia đời trước có phải hay không có thù giết cha, đời này như đường hẹp cùng cầu độc mộc, đi đâu cũng thấy nàng. Quả thực âm hồn bất tán mà.
Đêm qua trong giấc mơ của Hồ Duyệt tất cả đều là Bạch Trà Quân, hai người đánh chính là cô chết tôi sống, khó hoà giải, đang mơ đến đoạn cầm chai rượu phang phát đầu người kia, hai tay chống nạnh cười lấy lúa, Hồ Duyệt từ trong mộng cười đến tỉnh.
"Thật sự là... ngày càng không có tiền đồ." Hai tay bưng nước vỗ vỗ mặt, chính mình cùng người khác cãi nhau lúc nào cũng bị thua thiệt, lần nào cũng bị người như vậy làm tức muốn hộc máu, đương nhiên là ngoại trừ lúc làm việc.
Bất quá chỉ cần vừa nghĩ tới ngày hôm nay không cần phải đi làm, Hồ Duyệt liền vui vẻ ngồi phịch xuống ghế sô pha, vừa ăn hạt bồ đào vừa phun vỏ, bị tình tiết trong tiết mục giải trí chọc cười ha ha.
*Chú thích: Nhân hạt bồ đào nhìn khá giống hạt óc chó a.
"Thừa Thừa hôm nay không đến sao?" Hồ Duyệt mẹ cũng bưng ra một tô bồ đào, ngồi ở ghế sô pha bên cạnh.
Hồ Duyệt tay cầm một hạt dừng đứng tại bên môi, thật vất vả không thèm nghĩ tới người nọ nữa, tại sao lại bị nhắc tới, "Nàng tháng trước cùng nam nhân kết hôn, giờ chắc đang đi hưởng tuần trăng mật rồi, tụi con đã sớm chia tay, về sau đừng nói về nàng nữa." một quả bồ đào nhét vào trong miệng, dùng sức nhai lấy, thiếu điều muốn đem cả vỏ nuốt xuống.
"Ta mới đi ra ngoài chơi mấy tháng như thế nào vừa về đã tan tác hết rồi? Các ngươi tính ra ở cùng nhau cũng được vài năm rồi, phòng ở đều mua, ta còn tưởng rằng hai đứa chuẩn bị ra nước ngoài kết hôn cơ."
"Là con chủ động chia tay, người đến rồi cũng đi, cả hai tính cách ở chung thực sự không hợp." Trong ba năm này phân phân hợp hợp, cũng chỉ có mình Hồ Duyệt rõ ràng nhất, ở chung thì ít mà xa nhau lại nhiều, đại khái nên chia tay từ sớm đi, chỉ là bởi vì thói quen mà thẳng tới tận bây giờ mới làm vậy.
"Để mụ mụ xem xét giúp người một chút, tính cách ngươi thế nào không di truyền được tí gì từ ta, luôn như vậy táo bạo, nào có nữ hài tử sẽ thích."
"Chuyện con mẹ không cần quan tâm mấy, nhớ đừng ở ngoài thả lưới lung tung nữa là được, người ta không muốn ra sân bay lại đón về hai mẹ đâu."
"Cái kia... thế còn thêm một bố thì sao?" Hồ Duyệt mẹ dè chừng hỏi.
"Mẹ thực sự muốn tìm một người? Thôi miễn mẹ thích là được con không phản đối."
"Vậy ngươi nhanh nhanh lắp đặt thiết bị, đồ đạc cho phòng ở mới đi, tu sửa hết xong ta sẽ chuyển qua, bọn ta còn muốn thừa dịp trời chiều cùng nhau ngắm ánh hoàng hôn đây này."
"Mẹ à không thể rụt rè chút sao? Không cần gấp gáp thế người sắp 50 tới nơi rồi nên kiềm chế lại."
"Nhiều năm như vậy mới gặp được một người thực ưa thích ngươi bảo sao có thể không vội!"
"Rồi rồi hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn, thế hắn lúc nào tới?"
"Ngày mai."
"Mẹ, đủ rồi... Thật sự."
Thân làm mẹ nói là làm, một chút cũng không lừa gạt cô, nói ngày mai bố tương lai sẽ đến thật đúng là rạng sáng hôm sau đã thấy có mặt, vất vả lắm mới có ngày nghỉ, sáng sớm mặt trời vừa lên đã bị mẹ kéo đi sân bay.
May mắn là mẹ ánh mắt cũng không tồi, đại thúc đang đi tới kia nhìn cũng khá được, rất có trung niên nam nhân loại này thành thục mị lực, hiền lành, trầm ổn, ăn mặc gọn gàng, không giống người hôm bữa, sớm đã có bụng bia vượt Địa Trung Hải, thật làm Hồ Duyệt bắt đầu hoài nghi này không phải là gay đi?
Nhưng nhìn nhìn hai người đều có tuổi rồi còn chơi trò mèo vờn chuột như thanh niên thời tình yêu cuồng nhiệt, Hồ Duyệt cảm giác mình bị cho ăn cẩu lương quá nhiều, cảm thấy thật không thú vị mà.
Cho nên Hồ Duyệt quyết định mấy ngày nay ra khách sạn ở, mắt không thấy tâm không phiền. Lần đầu tiên trong đời, mẹ của cô hứng khí bừng bừng nói cho cô thanh toán toàn bộ phí ăn ở, xem ra thật sự đã đến 50 tuổi chuyện gì cũng muốn trải nghiệm hết...
Buổi tối, Hồ Duyệt đến sảnh đài truyền hình từ sớm, đạo diễn thấy cô tích cực như vậy có chút ngoài ý muốn, "Hôm nay tới sớm thế, cậu tranh thủ thời gian xem lại kịch bản đi, đừng lại giống lần trước nha, trái tim nhỏ bé này của tớ thật sự chịu không được."
" Ừ tỉ suất người xem thế nào rồi?" Hồ Duyệt cũng sợ cái chương trình này bị chính mình làm hư.
"Tập đầu phát sóng được 5. 6%, coi như không tồi, kế tiếp mấy kỳ ngàn vạn đừng xảy ra sự cố, thật sự không được nữa cũng không biết làm sao luôn." đạo diễn đầy hi vọng nói.
"Vậy cũng không tệ lắm~ Tôi còn tưởng không ai buồn xem." Hồ Duyệt sửa sang lại tóc tai, ánh mắt tùy tiện quét qua đã nhìn thấy Bạch Trà Quân ở cửa đi tới, mặt ngay lập tức thu liễm dáng vẻ tươi cười, cái mũi hừ khí, quay người ngồi vào bên kia, nghiêng chân, giơ kịch bản lên xem.
Bạch Trà Quân cùng đạo diễn và nhân viên công tác khác cười chào hỏi, duy chỉ có không để ý tới Hồ Duyệt, xem ra hai người thù oán thực sự kết thành rồi.
Các nữ khách mời khác sau đó cũng dần dần đến, trong phòng trở nên ầm ĩ bận rộn, cô nhóc tiểu trợ lí lần lượt bưng trà rót nước cho mọi người, đến phiên Hồ Duyệt, thấy cô trên mặt dán mấy chữ người sống chớ gần, có chút khiếp đảm đem cốc nước đưa qua, "Hồ tỷ chị uống nước này."
"Ừm để ở đây đi." Hồ Duyệt trong nội tâm oán thầm, chính mình thực sự nhìn dữ vậy sao? Đem người dọa thành vầy, cô lại không thể ăn được ai nha.
Tiểu cô nương tốt nghiệp đại học xong vừa tới nơi này thực tập, gặp Hồ Duyệt cùng đạo diễn quan hệ rất tốt, không biết cô địa vị như thế nào, đương nhiên phải cẩn thận chút ít, thế nhưng sợ điều gì liền gặp điều đó, ly nước trên mặt bàn không có để ổn, tay run run lỡ hất qua một phát, giội hết vào váy Hồ Duyệt.
Váy dài này làm bằng bông nên rất nhanh liền hút nước, qua một hồi liền ướt thành một khoảng to đặc biệt dễ làm người khác chú ý, "Thực xin lỗi... thực xin lỗi, Hồ tỷ, em thực sự không phải cố ý... " Cô nhóc bị hù một trận sắp khóc tới nơi, tay chân luống cuống tìm khăn lau giúp cô.
Động tác thế này gặp người khác khả năng không cảm thấy gì, nhưng khổ nỗi Hồ Duyệt lại thích con gái, bị người khác sờ soạng đùi vậy chịu thế nào được, nhanh mím môi, xấu hổ tranh thủ thời gian bắt được tiểu cô nương cổ tay, "Thôi được rồi không sao đâu."
Tiểu cô nương còn ở đằng kia xin lỗi rối rít, ở người ngoài nhìn vào biểu cảm bây giờ của Hồ Duyệt thực sực giống muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Mắt thấy cô nhóc này muốn khóc nấc lên, thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng quá mong manh dễ vỡ, chính mình còn chưa làm gì đâu sao lại khóc mất rồi? Mặt mình thật sự có như vậy dọa người?!
Thoáng điều chỉnh lại tâm tình, Hồ Duyệt cười nhéo nhéo má cô nhóc, "Chị nói rồi không có trách em, chị vẫn còn bộ đồ nữa, đổi sang bộ khác là tốt rồi, ngoan đừng khóc, lại không có khi dễ em." đối đãi đáng yêu nữ hài tử, Hồ Duyệt quả thực ôn nhu có thể vắt ra nước.
Bạch Trà Quân vốn đã đứng dậy muốn đi qua giải vây, nhưng xem thấy một màn như vậy, lại ngồi trở về, Hồ Duyệt đương nhiên trông thấy động tác của nàng, không hổ danh là thanh niên ưu tú của đất nước chuyện gì cũng nghĩ quản.
Vì rạng sáng thứ hai phải trở về sân bay, Hồ Duyệt đã sớm thu thập hành lí xong, nghĩ đến lúc tiết mục kết thúc tìm một chỗ nào đó ngủ là được rồi, bộ đồ đồng phục đến lúc này có tác dụng phết.
Đổi xong quần áo, Hồ Duyệt nhìn gương sửa lại nơ áo, đây còn là lần đầu tiên cô ở bên ngoài mặc đồng phục, nếu như bị lãnh đạo nhìn thấy khẳng định là xong đời, công ty mà biết có khi bị mất việc hồi nào không hay.
Mà thôi kệ xừ nó, dù sao đời này lão nương cũng không bao giờ muốn làm tiếp viên hàng không nữa! Nghĩ như vậy, Hồ Duyệt trang điểm lại một chút, cột tốt lại tóc.
Nhìn khuôn mặt hiền hậu của người trong gương tràn đầy một cỗ hấp dẫn cảm giác chính mình, cô lại có chút dở khóc dở cười, trước đây bạn gái cũ cũng vì nhìn thấy cô mặc đồng phục thế này mà vừa thấy đã yêu, nhưng mà, bản thân dạng này cùng tính cách đời thực phải nói chênh lệch cách xa vàn dặm, bất đắc dĩ vì công việc, ôn nhu kiên nhẫn biểu hiện các kiểu đều là giả dối cả.
Mặc vào một thân màu xanh đồng phục, giống như mặc lên một bộ xiềng xích, hoặc có thể nói là bị một ai khác nhập vô, thần thái cả người Hồ Duyệt đều thay đổi.
Tiếp viên hàng không, nghề này nghe có vẻ đáng ngưỡng mộ, nhưng người trong ngành mới hiểu được nữ thần trong mắt người khác, thật ra chỉ là miễn cưỡng cười đáng thương mà thôi, vô luận có thật sự vui hay không, đối mặt đủ loại kiểu dáng hành khách đều phải đáp lại bằng nụ cười sáng lạn.
Bởi vì sẽ không có người quan tâm bạn vui hay không, một khi bị trách mắng, bạn chỉ có thể nhẫn nại cùng vất vả, chỉ có thể dốc hết sức làm việc, không cần phải cùng chính mình gây khó dễ, nên trang thời điểm trang tốt là được rồi.