Trên đường trở về, Hồ Duyệt mắt liếc ngang liếc dọc Bạch Trà Quân đang lái xe ở bên cạnh, khuôn mặt nàng vẫn đang rất bình tĩnh, nhưng Hồ Duyệt biết nàng hẳn là vẫn ghi sổ chuyện ban nãy. Cơ mà chuyện kia thật sự không thể khai ra được, nàng có giận cũng thật sự không còn cách nào khác.

Đi xe 10 phút Hồ Duyệt quay qua nhìn lén hết 9 lần, Bạch Trà Quân làm sao không cảm giác thấy được. Con người kia giờ như một con tiểu hồ ly, thỉnh thoảng lại rụt rụt cổ nhìn qua, cũng quá rõ ràng đi.

Thấy nàng một bộ cẩn thận từng li từng tí lại không dám đáp lời, Bạch Trà Quân có chút buồn cười, rõ ràng bình thường toàn chọc người khác mặt đỏ chân run, giờ vậy mà cũng có ngày này, "Nhìn gì nhìn hoài vậy?"

"Em giận rồi? " Hồ Duyệt nhỏ giọng hỏi nàng, "Thề là ngoài chuyện hôm qua, những chuyện khác em hỏi cái gì tôi cũng sẽ thành thật khai báo cái đó."

Bạch Trà Quân quay đầu nhìn nàng bộ dạng vô cùng đáng thương, cũng không muốn làm khó nàng, "Vậy chị đến cùng quen qua bao nhiêu người bạn gái rồi?"

"A... " vấn đề này có chút xấu hổ, níu lấy ngón tay nghĩ nghĩ, "Tám... người... "

"Nhiều như vậy?!" tuy rằng dự liệu được người này ngay từ cấp hai đã biết tán gái, số người theo đuổi khẳng định không ít, nhưng nghe được số lượng thực tế vẫn làm Bạch Trà Quân không được vui lắm.

Hồ Duyệt trong lòng thấy không ổn, đó là còn chưa tính hai người quen chưa tới một tháng vào đây này. "Đã nhiều năm như vậy rồi, tám người... rất nhiều sao? " làm một phe giãy dụa cuối cùng.

"Người yêu cũ gần nhất của cô đã quen được 3 năm, mấy người khác thì sao, mấy năm? Chia tay rồi cũng không dành tí thời gian nào nghỉ xả hơi?" như vậy tính toán xuống, Bạch Trà Quân cảm thấy trước giờ thật đánh giá thấp Hồ Duyệt, chỉ cần người này muốn, vung tay ra một phát, khéo có nguyên một dàn hậu cung nguyện ý theo sau!

Lúc này Hồ Duyệt giải thích kiểu gì cũng không được, số liệu đã bày rành rành như thế rồi, sớm biết như vậy đã kì kèo cắt xén bớt bớt đi vài người, biết rõ dục vọng chiếm hữu của Bạch Trà Quân rất mạnh, tám người đương nhiên là rất nhiều, nhưng cô cũng sợ lỡ mở miệng nói dối, ngày nào đó trên đường lại vô tình gặp được người cũ, lúc đấy có tám cái mạng cũng không dám đi giải thích với Bạch Trà Quân.

Không nói chi đâu xa, hai người mới quen được chưa bao lâu Bạch Trà Quân đã gặp qua hai người tiền nhiệm của cô rồi, ông trời thật khéo sắp đặt mà.

Những lời này Hồ Duyệt cũng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng, không dám nói ra, "Trà Quân, người ta biết sai rồi, những người trước đây đều là nhất thời xúc động cùng chưa suy nghĩ kĩ càng, mặt dù hiện tại không phải muốn liền có thể biến thành một con người khác nhưng dạo gần đây tôi đã hiểu ra rất nhiều điều... không mong em nhất định phải cùng tôi ở cùng một chỗ, nhưng ít nhất có thể cho tôi cơ hội làm cả hai hiểu rõ nhau hơn được không?"

"Như thế nào? Ý chị là chị truy tôi, tôi nhất định phải đáp ứng? Đây không phải ép mua ép bán sao? Tôi cũng không phải là gì của chị."

"Không là gì... vậy mà hôm qua hôn người ta..." miệng nhỏ của Hồ Duyệt lầm bầm.

Bạch Trà Quân thật sự cũng bị nàng chọc tức chết, thật muốn đem người đá ra khỏi xe. "Hôm đó uống say quá được chưa!?"

"Không phải em bảo tửu lượng rất tốt sao, bữa đó tôi uống một lon là nhiều rồi, em uống bao nhiêu lon thế?" Hồ Duyệt cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ sợ làm nàng phát bực lên.

"Chị giả say chiếm tiện nghi của tôi trước còn còn ngồi đây nói lý?"

"Em hôn lại cũng là chiếm tiện nghi của tôi, thế là huề nhau." Hồ Duyệt còn chưa có cùng Bạch Trà Quân tính toán chuyện nàng sờ mó khắp người mình đó.

Hai người tôi một câu cô hai câu, đột nhiên Bạch Trà Quân không nói chuyện nữa, cau mày mím môi, một bộ tựa như sắp giết người tới nơi đi vèo ngang qua khu chung cư của Hồ Duyệt tiến thẳng đến khu nhà của cô cô.

"Hình như tôi tới tháng rồi, người hơi mệt... Cô tự mình trở về nhà đi, dù sao cũng gần ngay đây." Bạch Trà Quân đặc biệt quẫn bách, trách không được mấy ngày nay tính tình kém như vậy, còn tưởng rằng là bị Hồ Duyệt khí, kết quả ai ngờ là do bà dì tới thăm, nhưng nàng xác thực cũng rất giận người này.

Hồ Duyệt xuống xe, đem áo khoác trên người cởi ra, vây quanh eo của Bạch Trà Quân. "Hình như tới thật rồi đấy, chậc chậc về nhà em tranh thủ đem quần đi giặt đi."

"Chị!" vốn Bạch Trà Quân còn muốn cùng nàng dỗi lại, nhưng lúc quay đầu sang trông thấy người nọ chỉ mặc bột bộ áo ngủ mỏng, áo khoác cũng đều đưa cho mình, lập tức lại có điểm cảm động "Mặc như vậy đi về có sao không?"

Hồ Duyệt nhìn nhìn bộ váy ngủ của mình, khẽ cười nói, "Sợ cái gì, dù sao bọn hắn thấy được cũng sờ không được, tình thế của em bây giờ cấp bách hơn nha."

Chuyện này cũng không còn cách giải quyết nào khác, Hồ Duyệt đương nhiên nào muốn ăn mặc phong phanh như vậy đi về, nhưng so sánh một hồi, da mặt của Bạch Trà Quân vẫn mỏng hơn mình nhiều, vẫn là lo che cho nàng là quan trọng nhất.

Nhìn Hồ Duyệt bộ dạng này Bạch Trà Quân cũng không dám để nàng một mình đi về nhà, đang ban ngày ban mặt ăn mặc như này không bị người hốt đi bệnh viện tâm thần cũng bị lưu manh kéo vào trong rừng cây. "Chị theo tôi lên lầu, đổi quần áo xong hẵn đi về."

"Chờ mãi mới thấy em nói câu này~" Hồ Duyệt theo sát Bạch Trà Quân đi lại thang máy, chỉ sợ đột nhiên có người tới, mặt thật sự không còn miếng thể diện nào.

Bạch Trà Quân vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy nàng như chim nhỏ nép vào cánh tay của mình, cũng đúng, nếu mình cũng giống vậy đã sớm không mặt mũi thấy người. Cửa thang máy mở ra, nội tâm cả hai điên cuồng cầu nguyện ngàn vạn đừng có ai ở trong đây lúc này.

Cửa thang máy từ từ mở ra, bi thảm chính là, bên trong thực sự có người, nhưng may mắn là cũng không phải ai khác xa lạ, mà chính là cô cô của Bạch Trà Quân đang chuẩn bị đi trực đêm, ngẩng đầu lên thấy hai người, hiển nhiên sững sờ, "Sao lại thành như vậy? " đầu tiên nhìn vết thương trên trán Hồ Duyệt.

"Không cẩn thận đụng phải đồ trong nhà thôi ạ, nhìn hơi sợ vậy chứ không sao đâu cô, bác sĩ bảo người cháu khỏe lắm, máu vẫn còn tương đối nhiều." Hồ Duyệt còn tại đằng kia cười.

Dù vết máu bầm trên mặt vẫn chưa được lau sạch, nhưng vẫn không lấn át được khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô, Bạch Trà Quân thuận miệng nói ra, "Chị ấy quên mang chìa khóa nhà nên cháu mang lại đây cho chị ấy mượn bộ đồ." Lí do là nói bừa, nghe một hồi lại có vẻ giống mình mang bạn gái về nhà qua đêm...

"Chết cha nói mới nhớ, hình như tôi để quên chìa khóa trong nhà thật!" Hồ Duyệt quả thực muốn cạn lời, giờ còn phải mặt dày đi gặp mẹ lấy chìa khóa dự phòng về.

"Ngốc thật sự!" Bạch Trà Quân lôi kéo nàng tiến vào thang máy, nhưng rất nhanh ý thức được trong thang máy có camera, người này lại ăn mặc mỏng manh như vậy, thế là bị bảo vệ nhìn hết rồi còn gì!

Vì vậy Bạch Trà Quân giơ cánh tay lên, động tác có chút cứng ngắc ôm bờ vai của Hồ Duyệt, góc độ vừa vặn chặn được camera ở trên cao.

Hồ Duyệt ngạc nhiên, người này đúng kiểu trong nóng ngoài lạnh mà, xem xét trong nhà không có người, mang chính mình về nhà, ở trong thang máy đã nhịn không được động thủ trước?

Ô ô, bà con nhìn xem, còn vẻ mặt không được tự nhiên đem đầu quay phắt đi không buồn nhìn mình, tay thì lại ôm chặt như vậy!

Trong nội tâm vừa mừng vừa sợ, thân thể cũng vặn vẹo uốn éo thân hướng vào trong ngực Bạch Trà Quân, cánh tay vòng hết vào eo nàng.

Bạch Trà Quân quả thực muốn mệnh, người nọ rõ ràng suy nghĩ quá nhiều, ý mình đâu phải như thế! Giảm nhỏ giọng nhắc nhở nàng, " Trong đây có camera theo dõi."

Hồ Duyệt biết rõ nàng da mặt mỏng, có chút không tình nguyện thu tay về, ghé vào bên lỗ tai nàng thì thầm, "Vậy mà em còn dám ôm tôi?"

Bạch Trà Quân híp mắt quay đầu trở lại, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi chỉ là giúp chị che người lại, đừng hiểu lầm." quả nhiên, ra khỏi thang máy Bạch Trà Quân liền thu tay về.

Hồ Duyệt hơi hơi bặm môi, hậm hực đi theo Bạch Trà Quân vào nhà, không vui một hồi, còn tưởng rằng có thể giải tỏa chuyện tối qua, nhưng Hồ Duyệt lạc quan nghĩ nghĩ, túng dục quá là chuyện không tốt, nhìn thử xem, từ qua đến giờ toàn gặp phải chuyện xui xẻo.

______

Chúc mọi người mồng một tết cung hỷ phát tài, vạn sự như ý <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play