"Đưa chân đây tôi xem thử. " Hồ Duyệt đem vali để sang một bên, tới gần xem vết thương trên đùi của Bạch Trà Quân.

Ngoại trừ đầu gối bị nước nóng làm đỏ ửng lên, có vẻ trên đùi cũng có chút hồng, Hồ Duyệt muốn tiếp tục nhìn một chút, nhưng cứ nhấc váy con người ta lên như vậy cũng không tốt lắm... như kiểu mình muốn làm gì khác vậy, hơn nữa nhìn Bạch Trà Quân một bộ như sắp lâm vào đại kịch tới nơi, Hồ Duyệt cười cười, đứng lên, "Tôi đi mua thuốc bôi cho cô, chân bị thương nhớ chú ý chút."

Bạch Trà Quân nhìn nàng đi rồi, trong nội tâm thở dài một hơi, hiện tại cả hai ở một chỗ không hiểu vì sao lại có chút khẩn trương, không biết vì cái gì, chuyện xảy ra tại phòng vẽ tranh ngày đó luôn thỉnh thoảng hiện lên, trong nội tâm liền trở nên bực bội.

Theo lý thuyết Hồ Duyệt hẳn là kiểu người khá chủ động, một khi đã thích ai hẳn sẽ đi tỏ tình người đó, mà các nàng mập mờ không rõ cũng được một khoảng thời gian rồi, lại một điểm động tĩnh đều không có, Bạch Trà Quân khó tránh khỏi sẽ cảm thấy chuyện Hồ Duyệt thích mình, tất chả chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi, không nên thật sự tin là đúng.

Nhưng từ nội tâm đã ưa thích người ta, sao có thể nói buông liền buông được, so với kinh nghiệm tình trường phong phú của tên họ Hồ kia, Bạch Trà Quân là kiểu người rất khó thích ai đó, nhưng một khi đã xác định được mục tiêu rồi, khả năng rất lâu về sau vẫn sẽ không quên được người đó.

Bạch Trà Quân một mình ngồi ở bên giường ngẩn người, người kia bảo ra ngoài mua thuốc đến giờ vẫn chưa thấy về, chắc chưa chết ở bên ngoài đi.

Con người mà, một khi đã xác định yêu thích một ai đó, khó mà có thể bình tĩnh ở chung được, vết thương vốn cũng không nghiêm trọng, căn bản là không cần làm Hồ Duyệt đi mua thuốc, lại vẫn mơ hồ hy vọng nàng có thể vì chính mình làm chút việc.

- ----

Hồ Duyệt vốn phải bận rộn cả ngày giờ mệt muốn chết, nhưng vì đi mua thuốc cho Bạch Trà Quân, bắt xe chạy qua mấy chỗ, bởi vì khách sạn đang trụ gần đó tiệm thuốc cũng rất ít, lại tầm giờ này chưa ai mở cửa cả.

Một hồi đều đã qua hai giờ, Hồ Duyệt bực bội đập cửa đại một tiệm thuốc, mong Bạch Trà Quân không nóng nảy, mình cũng muốn ngủ lắm rồi, sáng mai còn phải đi làm.

Tiệm thuốc bị Hồ Duyệt làm liên hoàn gõ đến không mở cửa cũng không được, đây là thiếu điều muốn đập nát cửa nhà người ta mà.

Ngồi trên xe trở về Hồ Duyệt xoa xoa huyệt thái dương, cô hiện tại chỉ cần nhắm mắt là có thể lập tức ngủ, quả thực quá mệt nhọc, cách vài phút đồng hồ lại ngáp một cái.

Thật vất vả tới cửa phòng, gõ một hồi lâu cũng không thấy ai mở cửa, không phải là ngủ rồi đi?

Hồ Duyệt nhìn nhìn bịch thuốc trong tay, thầm mắng mình thần kinh, tự mình hành mình, đây là đang khoe sang mình quan tâm tới nàng sao, nàng hẳn cũng không quan tâm mấy chuyện này, vẽ vời thêm chuyện làm gì.

Ngay tại lúc đang muốn lúc rời đi, Bạch Trà Quân mở cửa, trên đầu trùm khăn mặt, lọn tóc còn nhỏ ra giọt nước, ra là đang đi tắm.

"Bị thương vậy còn đi tắm đừng lại để vết thương thêm nghiêm trọng nha." Hồ Duyệt căn mí mắt cố dấu vẻ buồn ngủ vào phòng, "Ngồi bên kia đi tôi bôi thuốc cho cô."

"Không cần, tôi tự bôi được." Bạch Trà Quân thân vây quanh áo tắm, bên trong đều không mặc gì nào dám làm nàng động thủ.

"Cô sợ cái gì, tôi lại không muốn ăn cô, vết thương này xảy ra đúng ca tôi trực lỡ có di chứng gì nhớ đừng bắt đền tôi. " Hồ Duyệt đã nhanh không biết mình đang nói cái gì, ý thức đều sắp không thanh tỉnh.

Bị Hồ Duyệt vừa nói như vậy, Bạch Trà Quân có chút hờn dỗi, người nọ là sợ chính mình lừa gạt gì nàng chứ gì, ai mà thèm được nàng "ăn" chứ, tốt nhất về sau đều đừng để nàng thấy mặt tên họ Hồ này nữa.

Hầm hừ lại gần giường ngồi xuống, Bạch Trà Quân lạnh lùng nói, "Nhanh lên, tôi mệt lắm rồi, nếu không phải chờ cô đã sớm đi ngủ."

Hồ Duyệt ngồi xổm trước mặt Bạch Trà Quân, đem nắp thuốc mỡ vặn ra, sau đó bôi vào ngón tay của mình, nhẹ nhàng xoa lên đầu gối của nàng, "Đau không?"

"Ừm, có chút." vừa rồi lúc tắm nàng đều cố ý tránh chỗ bị thương, ban đầu không sao nhưng đến khi nước ấm xông lên thì bắt đầu đau rát, lúc này mới đơn giản tắm rửa một hồi rồi ra ngoài.

"Trên đùi cô cũng có chút đỏ lên, sẵn bôi luôn đi." Hồ Duyệt ngồi xổm chân có chút run lên, một hồi liền từ bỏ ngồi luôn trên mặt đất, sau đó nghiêng đầu ấn lấy đầu gối của nàng, đem hai chân của nàng tách ra một ít, xem vết thương hồng hồng bên trong đùi nàng.

Cái tư thế này quả thực không thể cảm thấy thẹn hơn, chưa kể Bạch Trà Quân bên trong thế nhưng không mặt gì, dùng sức đem chân khép lại, một tay níu lại áo choàng tắm bị giật ra, một tay đoạt lấy lọ thuốc trong tay Hồ Duyệt, "Tôi tự bôi được!" nói xong liền chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa, còn nghe tiếng khóa lại.

Hồ Duyệt nhìn nàng khuôn mặt đỏ bừng cứ như vậy chạy đi, "?"

Giờ phút này cô đã buồn ngủ đến sắp ngất, đặc biệt muốn về phòng ngủ, nhưng đi mà không báo người ta một tiếng cũng không ổn lắm.

Vì vậy Hồ Duyệt cố nén bối rối ngồi ở bên giường đợi nàng, hình như người trong nhà vệ sinh cũng cố ý đợt cô rời đi mới ra khỏi cửa, đều đi vào đã lâu như vậy như thế nào còn không ra.

"Không phải ngất trong bồn cầu luôn rồi? " Hồ Duyệt hướng phía cửa nhà vệ sinh gọi thử.

Bên trong rất nhanh có tiếng đáp lại, "Cô mới ngất trong bồn cầu! " la còn khỏe thế chắc không sao rồi.

Hồ Duyệt nghiêng người ngã xuống giường, nhàm chán lấy điện thoại di động ra, giờ mới phát hiện từ lúc lên máy bay tới giơ đã mấy ngày rồi chưa có mở máy, khởi động lên, âm thanh nhắc nhở vang lên báo có tin nhắn tới, cũng có cuộc gọi nhỡ nữa, tất cả đều là của Bạch Trà Quân.

Bản thân Hồ Duyệt cũng không phát giác khóe miệng mình đã cong lên từ lúc nào, còn tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ chủ động liên lạc người khác, nhưng vui chưa được bao lâu ấn mở nội dung tin ngắn, Hồ Duyệt tươi liền xụp xuống, người này không có việc gì nào sẽ gởi tin nhắn cho mình.

Người trong bài báo kia là mối tình đầu, cũng là người mình yêu sâu đậm nhất, cho nên Bạch Trà Quân gửi tin chia sẻ tới ý bảo năm đó mình mắt mù mới yêu nữ nhân này!?

Hồ Duyệt thừa nhận chính mình thật không có mắt xem người, thường vì nhất thời mập mờ mà khống chế không nổi tình cảm của mình, ở chung một thời gian ngắn mới phát hiện người nọ cũng không phải người mình muốn.

Cho nên bây giờ Hồ Duyệt bắt đầu học cẩn thận, nhất là đối mặt Bạch Trà Quân tính cách khó nắm bắt, đừng đến cuối cùng chính mình đã hãm tiến vào người ta lại phủi phủi bờ mông đi kết hôn mất.

Hồ Duyệt đưa di động đặt tại đầu giường, một tay gối lên dưới đầu, tinh tế hồi tưởng cách cả hai người đối xử với nhau thường ngày, Bạch Trà Quân hoàn toàn coi cô là bạn bè mà đối đãi.

Nếu không thì tại phòng vẽ tranh ngày đó, mình biểu đạt rõ ràng vậy người thông minh như nàng không có khả năng không rõ tâm ý của mình.

Cho nên, Bạch Trà Quân đối với chính mình không chỉ có không trả lời, ngược lại về sau từ từ bơ mình, tận lực giữ khoảng cách, nhìn thôi cũng thấy rõ người nọ đối với chính mình không có ý tứ kia, thật sự là, lại tự mình đa tình rồi, quá khó nhìn.

Bạch Trà Quân trong phòng vệ sinh đã đổi tốt áo ngủ, thuốc cũng bôi xong rồi, nhưng giờ đang ngồi trên bồn cầu chậm chạp không muốn đi ra ngoài, mới nãy một màn kia, người nọ quỳ dưới chân mình của mình, lòng bàn tay ấm áp dán trên đầu gối, dần dần tách hai chân của mình ra, một khắc này, Bạch Trà Quân trong nội tâm thậm chí suy nghĩ, nếu như cứ như vậy mập mờ tiếp tục, bản thân đại khái cũng sẽ không phản kháng.

Nhưng là tình huống như thế lỡ bị cho là chủ động câu dẫn thì sao, mà nàng bất quá là nhất thời chịu không được, loại cảm tình mập mờ yếu ớt thế này chắn chắn không kéo dài quá lâu được, đây cũng không phải điều Bạch Trà Quân muốn.

Nàng nếu là thật muốn theo đuổi chính mình, vậy cũng quá không có kiên nhẫn, tự xưng là lão tài xế tình trường dày dặn kinh nghiệm? có mốc! Ngay cả mình thật sự cự tuyệt vẫn là chờ nàng đến tìm mình đều phân không rõ, ngốc chết đi được!

Lúc Bạch Trà Quân từ phòng vệ sinh đi ra, vốn đang phiền não không biết nên cư xử làm sao nhìn cho tự nhiên chút, thiếu điều không biết nên như thế nào đối mặt người kia, kết quả đâu rồi, mình ngồi ở bồn cầu xoắn xuýt cả buổi, đi ra đã thấy người kia ngã trên giường, ngủ chèo queo từ tám đời rồi.

"Thật sự y như heo! " Bạch Trà Quân hận không thể cầm gối đập chết nàng, trước một khắc còn có thể đem người trêu chọc ra hỏa, sau một khắc đã nằm ngủ chết trên giường, bảo đây là người mình thích đánh chết cũng không ai tin!

Vốn tóc vẫn chưa hoàn toàn khô đang nghĩ đến dùng máy sấy thổi thổi, kết quả nàng đều ngủ rồi, cũng không nên quấy rầy, Bạch Trà Quân một bên thầm mắng mình quả thật là thánh mẫu rồi, một bên cầm khăn mặt lau khô tóc.

- ----

Ôm cánh tay nghiêng người nằm ở đầu giường bên kia, tuy đây cũng không phải lần đầu tiên các nàng ngủ chung nhưng tình huống này cùng trước kia không giống nhau, trước kia chính mình hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, hai nữ nhân ngủ chung thì có thể làm cái gì, nhưng sau lần tại phòng vẽ tranh, mới phát giác, bản thân giống như đối với nữ nhân thậm chí có cảm giác, cho nên, cùng nhau ngủ tiếp thế này, rất nguy hiểm.

Đầu giường bên này Bạch Trà Quân trong nội tâm có việc, nghĩ đến mất ngủ, đầu giường bên kia người nọ không những ngủ rất ngon thỉnh thoảng còn ngáy khò khò. Bạch Trà Quân thật sự là cắn răng mới không tức giận lên, cùng con mèo lai heo này sau này sống chung một chỗ thì khác gì ác mộng, mà lỡ thích người ta rồi biết sao được.

Cũng không biết suy nghĩ đã bao lâu trời đã dần dần sáng, Bạch Trà Quân trở mình ý định không nghĩ thêm nữa, có thích cũng vô dụng, hai người hoàn toàn không thích hợp.

Nhưng vào lúc này điện thoại Hồ Duyệt vang lên, Bạch Trà Quân còn tưởng là ai gọi cho nàng, đưa chân đạp đạp mông Hồ Duyệt, "Điện thoại kìa."

Hồ Duyệt ôm chặt lấy chăn ấm, mặt dùi vào trong, thanh âm khàn khàn, " A... -- là đồng hồ báo thức... Thật phiền... "

Vốn mới từ trong giấc mơ tỉnh dậy, thanh âm liền mang theo chút ít hương vị làm nũng, đã thế thanh âm kéo dài như vậy, là muốn lấy mạng người khác sao!

Hồ Duyệt đem chăn mền đều kéo tới, kết quả Bạch Trà Quân hơn nửa người đều bại lộ, thật muốn trực tiếp đá tên này xuống sàn.

"Đồng hồ báo thức đặt sớm như vậy làm gì?" Bạch Trà Quân nhìn bề ngoài mới vừa vặn hơn bốn giờ mà thôi.

Hồ Duyệt như con nhộng từ trong chăn lò đầu ra, đang định cau mày thì nhìn thấy Bạch Trà Quân nằm ngay cạnh, ngây ngẩn cả người, "Sao tôi lại ở đây?"

"Cô hỏi tôi tôi hỏi ai?! Ở đây nằm ngủ như chết. " túm lại cái chăn Hồ Duyệt đang ôm khư khư, "Còn đoạt mền của tôi!"

Hồ Duyệt từ trên giường ngồi xuống, vuốt vuốt cổ, hoạt động bả vai một chút, giờ mới phát hiện mình còn ăn mặc quần áo hôm qua, ngủ một giấc áo sơmi bên trên tất cả đều là nếp uốn, nhăn nheo hết rồi, "Ôi mẹ ơi, sao cô không thay quần áo cho tôi? Cô xem đồng phục đều nhăn thành vầy sau mặt được nữa đây." Hồ Duyệt xoay tay lại sờ phía sau lưng, "Nội y không thoát, đến nút thắt cùng không cởi giùm, ngủ một đêm vậy đối với ngực không tốt nha." người này cũng thật là không chăm sóc người khác gì cả, cứ để mình lôi thôi như vậy nằm ngủ nếu không phải mình trước khi ngủ cởi giày, dám chừng sáng dậy vẫn thấy mình đang đeo giày cao gót ngủ một đêm.

Bạch Trà Quân có chút ức, gì mà không thay nàng cởi quần áo? Nào dám đâu rồi, lỡ đang cởi giữa chừng, người tỉnh, bị vu tội cưỡng gian người khác thì làm sao.

"Yên tâm, ngực cô lớn thế ngủ một đêm cũng không nhỏ đi miếng nào đâu." Bạch Trà Quân nằm ở trên giường, nhìn Hồ Duyệt đã đứng dậy chuẩn bị vào rửa mặt, "Các cô hôm nào cũng phải đi làm sớm vậy?"

Hồ Duyệt mở rương hành lý ra tìm kiếm y phục thay thế, đầu đều không ngẩng, "Đúng vậy, sắp trễ giờ tới nơi rồi." tìm ra quần áo, cũng không để ý trong phòng còn có Bạch Trà Quân, trực tiếp bắt đầu thay quần áo.

Bạch Trà Quân đem đầu quay qua một bên, "Sao không vào nhà tắm đổi."

"Không kịp, tôi rửa mặt xong còn phải trang điểm đã hơn 4:30 rồi." chỉ mặc nội y Hồ Duyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Bạch Trà Quân, "Cô thẹn thùng cái gì, không phải đều là nữ nhân sao? A, không đúng, tôi có ngực lớn còn cô không có."

"Biến!" Bạch Trà Quân xoay người đưa lưng về phía Hồ Duyệt, không muốn để ý nàng nữa.

Hồ Duyệt cũng không có lại cùng nàng ba hoa, thời gian thật sự rất gấp, rửa mặt xong đứng trước gương chải tóc, vô ý hỏi, "Đúng rồi cô tới nơi này làm gì vậy? Du lịch một mình?"

Sau lưng một mực leng keng cạch cạch các loại tiếng ồn, ở đâu còn ngủ được, Bạch Trà Quân bị sảo có chút bực bội, "Cô quan tâm làm gì đi du lịch một mình cũng không được?"

"Được rồi được rồi cô vui vẻ là tốt rồi." Hồ Duyệt trang điểm xong, sau đó thoa son bặm môi mấy lần, ăn mặc đồng phục chỉnh tề từ trong nhà vệ sinhg đi ra, đi đến bên giường nắm lấy cằm Bạch Trà Quân nâng lên, thấy nàng khẩn trương ra chiều trốn tránh, vừa cười vừa nói, "Ra ngoài chơi thời điểm cẩn thận một chút."

"Nhanh biến cho tôi!"

Hồ Duyệt cười khanh khách, sau đó kéo lấy rương hành lí của mình ra ngoài, cửa mở một nửa, cô đứng đó quay đầu lại nhìn người đang trốn trong chăn, thanh âm đặc biệt ôn nhu, "Một người ở bên ngoài, nhớ chú ý an toàn."

Muốn tiếp tục dặn dò thêm nữa, nhưng lại cảm thấy như Bạch Trà Quân nhất định là thường xuyên ra ngoài, cái gì đều hiểu, không cần chính mình nhắc tới làm cho người ta phiền, dơ tay lên ra hiệu, "Có việc nhớ gọi điện thoại cho tôi." người trên giường vẫn im lìm không đáp lại.

Sau lưng nhẹ nhàng vang lên tiếng đóng cửa, đợi thời điểm Bạch Trà Quân quay đầu lại, người nọ bóng lưng đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, trong phòng chỉ còn lại có chính mình, " Gọi làm gì, gọi qua cũng đều tắt máy... Thực gặp chuyện, có thể lập tức chạy tới bên nàng kịp sao?"

Bạch Trà Quân có chút chán nản trở mình, dùng chăn mền bao lấy bản thân, người này thật sự rất phiền, mội hồi mở miệng ra chỉ muốn đập cho mấy phát, một hồi thanh âm lại đặc biệt ôn nhu, quả thực hành hạ chết người.

Hít hà chăn mền, tất cả đều là mùi vị của nữ nhân kia, thật sự phiền chết rồi, Bạch Trà Quân xốc chăn lên từ trên giường ngồi dậy, nàng đi rồi cũng ngủ không được nữa.

Trả phòng, đến nội thành tìm khách sạn ở lại, sảnh triển lãm tranh hôm nay Bạch Trà Quân tới đã sớm mở cửa, đây là một nhà xưởng bỏ hoang được cải tạo lại, một xưởng to như vậy được ngăn làm mấy khu vực.

Bởi vì đến tương đối sớm, hiện trường sảnh triển lãm ngoại trừ mấy cái nhân viên cũng không có những người khác, Bạch Trà Quân từ từ đi vào vào bên trong, thuận tiện thưởng thức các tác phẩm.

Đột nhiên, một bức ảnh thu hút sự chú ý của Bạch Trà Quân, là ảnh chụp trắng đen, nhân vật chính bên trong tấm ảnh là một nữ nhân, ánh mặt trời chói chang chiếu vào trên người nàng, một nửa khuôn mặt nàng bị ánh sáng che mất, nhìn thấy không quá rõ.

Người nữ nhân đang quay lại cười rất tươi, cả tác phẩm tràn đầy sức sống thanh xuân, dù cho không có sắc thái, cũng có thể lại để cho người xem cảm nhận được nét đẹp dưới ánh mặt trời này, hoặc là nói, những người đến đây tham quan, đều bị nữ nhân trong tấm ảnh kia hấp dẫn.

Bạch Trà Quân bất giác tiến lại gần hai bước, ánh mắt một mực không rời tấm ảnh kia, không biết vì lí do gì, chỉ là nhìn xem cái cằm kia, cùng cùng nụ cười tươi đẹp trong bức ảnh trắng đen này, trong đầu lại nhớ tới Hồ Duyệt.

Đại khái là tác dụng tâm lí, một khi đã nghĩ như vậy, Bạch Trà Quân thấy người trong bức ảnh càng giống Hồ Duyệt, nhất là cặp chân thon dài ấy!

Nhưng là Hồ Duyệt làm sao lại thành người mẫu ở đây được, tấm ảnh này có lẽ đã được chụp từ nhiều năm trước, Bạch Trà Quân nhìn nhìn thông tin tác phẩm, tên của nhà nhiếp ảnh là một người nữ nhân, đừng nói... lại là bạn gái cũ nào của Hồ Duyệt?!

Đã thế tác phẩm này còn tên "《 Phai màu 》", Bạch Trà Quân ôm cánh tay líu lưỡi, chậc chậc chậc, các tác phẩm khác của tác giả này màu sắc đều rất rực rỡ, có sự kết nối với nhau rất tốt, duy chỉ có bức ảnh chụp trắng đen này đặt ở phần cuối cùng, lộ ra có chút đột ngột, cùng các tác phẩm phía trước hình thành đối lập, một trương ảnh như vậy thật đem lại cảm giác phá bỏ hoàn toàn hệ liệt.

Nếu không vì đối với người trong tấm ảnh có chấp niệm, Bạch Trà Quân nghĩ không ra một nhiếp ảnh gia tại sao lại phải vì một tấm hình mà phá hủy toàn bộ hệ liệt.

Bạch Trà Quân xem đến nhập thần, căn bản không chú ý bên cạnh đã lặng lẽ xuất hiện thêm một người, thẳng đến nàng lên tiếng, làm mình hoảng sợ không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play