Trình Bác Diễn nhìn cậu, không nói gì, xoay người vào phòng bếp.

Hạng Tây có loại khí chất rất đặc biệt, dù cho, người khác biết rõ cậu là loại người gì, biết rõ những chuyện hỗn loạn của cậu, nhớ lại cậu luôn vô tình phơi bày ra một loại chất du côn... Thế nhưng khi cậu thay đổi vẻ mặt cùng với ngữ khí lúc nói chuyện, lại có thể khiến người khác mềm lòng.

Trình Bác Diễn không biết là do công lực của Hạng Tây cao hay là bởi bản thân mình yếu lòng, tóm lại cũng bởi vì câu nói kia của Hạng Tây, anh đã xuất ra toàn bộ kỹ năng nấu ăn của mình để chế biến một đống nguyên liệu nấu ăn này.

Đương nhiên, toàn bộ kỹ năng nấu nướng của anh cũng chỉ là rửa sạch, cắt ra, sau đó cho tất cả vào trong nồi.

Cháo thịt nạc làm là phù hợp nhất, trong tủ lạnh đã có sẵn thịt nạc, chỉ cần vo sạch gạo, cho nước vào vừa đủ rồi ấn nút nấu, coi như xong việc.


Những lúc bị sốt, cơ bản anh không ăn vô được gì, cháo cũng chỉ có thể ăn được một chén. Nhưng Hạng Tây tựa hồ bị bệnh cũng không ảnh hưởng đến dạ dày, cho nên dù đã làm canh trứng, đến cuối cùng Trình Bác Diễn vẫn phải làm thêm một nồi bắp cải nhồi thịt cho cậu.

Bản thân anh chưa từng làm một lần nhiều đồ ăn như vậy, chầm chậm cho tới khi làm xong hết thì cháo cũng đã chín. Hạng Tây thường ăn mặn, nên anh cho nhiều thêm một ít muối so với bình thường. Anh cảm thấy mình tốn nhiều công sức làm đồ ăn như vậy hẳn là hương vị có thể tăng lên một tầng.

Anh nếm thử một ngụm.

Thở dài.

Đại khái là vĩnh viễn cũng không thể tìm được nguyên nhân vì sao mình lại nấu đồ ăn khó ăn như vậy.

"Tập trung ăn đi, dù sao ăn cũng chủ yếu là lấy chất dinh dưỡng thôi, phải ăn hết những thứ này." Trình Bác Diễn gọi Hạng Tây từ trên giường dậy, ngồi bên cạnh nhìn cậu: "Dinh dưỡng rất nhiều."


"Anh vất vả rồi." Hạng Tây mỉm cười, chà xát tay: "Em mới ra một thân mồ hồi, cảm giác tốt hơn nhiều rồi... anh nấu ăn kỳ thật đều nhìn rất được."

"Ăn đi." Trình Bác Diễn đưa chén cháo tới trước mặt cậu: "Tôi cũng cảm thấy như vậy rất được, rất đẹp mắt, lúc ăn chỉ cần nghĩ đây là mỹ vị là được rồi."

Hạng Tây cười đến nửa ngày: "Anh lúc không nghiêm túc giống như bây giờ rất thú vị."

Hạng Tây ăn cơm rất nhanh, cháo nóng nhưng cậu không cần đến vài ngụm đã ăn xong một chén, sau đó dựng ngón cái với Trình Bác Diễn: "Cháo này không tệ đâu nha, anh trai, em không phải đang an ủi anh đâu, cháo này thật sự được lắm."

"Ừm, bởi vì cháo này tôi không cần tự tay làm." Trình Bác Diễn cười: "Cho nên buổi sáng tôi đều ăn cháo đậu."

"Hai món ăn này cũng ngon mà." Hạng Tây lại múc thêm cho mình một chén cháo nữa: "Cái chính là còn có thể ăn ra một chút vị muối, theo như tiêu chuẩn của Hứa chủ nhiệm, toàn bộ bữa ăn này đã vượt lượng muối chỉ tiêu hôm nay rồi phải không?"


"Vốn (bị bệnh) đã khó ăn, lại ăn đồ ăn nhạt nhẽo nữa thì tàn nhẫn với người bệnh quá." Trình Bác Diễn nhìn cậu: "Cậu ăn cháo chậm một chút, để nguội một tí."

"Vì sao?" Hạng Tây cầm chén: "Cháo phải ăn hết khi còn nóng chứ."

"Dễ bị phỏng thực quản." Trình Bác Diễn nói: "Hơn nữa tiếng (húp cháo) xì xụp không dễ nghe."

Hạng Tây bưng chén thổi, lại thở dài: "Chủ yếu là do anh không thích nghe tiếng động (lúc ăn) phát ra thôi đúng không?"

"Chủ yếu là bởi vì không tốt cho thân thể." Trình Bác Diễn nhấn mạnh, rồi vào phòng bếp lấy cho cậu một cái muỗng.

"Em ăn chậm lại một chút vậy." Hạng Tây lấy muỗng múc một muỗng cháo, cẩn thận không để phát ra tiếng động: "Em là loại người như vậy á, ăn cơm... không có quy tắc gì, có đôi khi em còn ôm chén ngồi ở đầu ngõ xì xụp mà ăn."

"Loại người gì?" Trình Bác Diễn nhíu chặt mày.

"Là người thô tục nè, côn đồ nè, lưu manh nè, là loại người lớn lên ở Triệu Gia Diêu đó." Hạng Tây mỉm cười: "Nếu anh không nói, bình thường em cũng không chú ý đến điều này."

"Cậu không muốn làm "loại người như vậy" sao ?" Trình Bác Diễn hỏi.

"Ai lại muốn như vậy, anh không biết em có nhiều... Dù sao nếu em muốn thì cũng sẽ không để cho Bình thúc..." Hạng Tây nói đến một nữa lại im lặng, vùi đầu uống hai ngụm cháo, không phát ra âm thanh: "Chỉ là có một số thứ, quá mười năm, xương thịt cũng kết thành phổi xào phu thê."

"Đi làm là được, chỉ ngồi đây nói suông cũng vô dụng. Làm những gì cậu có thể làm, thay đổi những gì cậu có thể thay đổi." Trình Bác Diễn gắp một đũa cải trắng chậm rãi nhai: "Ngay cả khi chỉ có một chút thì chỉ nhúc nhích cũng đã không còn dặm chân tại chỗ nữa rồi, không có gì phải nản chí, cậu đã không còn làm cái việc giả vờ tông xe để ăn vạ nữa rồi đó thôi."
"Em vốn chỉ thuận tiện làm như vậy thôi." Hạng Tây nở nụ cười, cười trong chốc lát lại thu lại tất cả tươi cười: "Nhưng những cái khác em cũng đã không còn làm nữa rồi, thật sự."

"Vậy không phải rất tốt sao." Trình Bác Diễn cười: "Ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ tiếp."

Hạng Tây nghiêm túc ăn cơm xong, lúc Trình Bác Diễn thu dọn chén đũa mang đi rửa, cậu luôn ngồi ở bàn không nhúc nhích.

Lần đầu tiên có người nới với cậu những lời như vậy, lần đầu tiên có người khẳng định những cố gắng và sự thay đổi của cậu, nói với cậu "rất tốt", loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Gã nhϊếp ảnh gia kia cũng từng tán gẫu với cậu về cuộc sống của "loại người như vậy", nhưng lại chỉ là tìm tòi nghiên cứu cùng ghi chép lại, nhân tiện thêm vài câu cảm thán. Nhưng Trình Bác Diễn không giống vậy, Trình Bác Diễn đối với cuộc sống trước đây của cậu không có một chút hứng thú, thậm chí một câu cũng không hỏi đến. Thế nhưng sau khi mê mang suốt mười mấy năm, anh đã cho cậu sự khẳng định đầu tiên.
Chẳng sợ chỉ là một chút ít.

Không có gì phải nản chí.

Rất tốt.

"Đi nằm đi." Trình Bác Diễn rửa bát đũa xong, lúc đi ra vẫn thấy cậu còn ngồi đó bèn nói một câu: "Chốc nữa lại cảm lạnh thì rắc rối đó."

"Ở bệnh viện đã nằm hết mấy tháng rồi mà, bây giờ không muốn nằm nữa." Hạng Tây gãi đầu: "Em mặc thêm quần áo vào, rồi tiếp tục ngồi trên gế sô pha được không?"

Trình Bác Diễn nhìn cậu, thở dài: "Được rồi, tôi lấy cho cậu một bộ quần áo dày hơn, đồ cậu mặc đi ra ngoài thì đừng lấy mặc."

"Em vẫn còn quần áo sạch mà." Hạng Tây nở nụ cười: "Anh thật sự là..."

Trình Bác Diễn vào nhà cầm một bộ đồ ra ném cho cậu, Hạng Tây vừa mở ra nhìn đã sửng sốt: "Đây là cái gì đây?"

"Mùa đông xem TV thì mặc." Trình Bác Diễn nói: "Tôi mua về chơi thôi, ở nhà có hệ thống sưởi cũng không dùng đến, hiện tại vừa lúc có cậu mặc."
"Không phải, em nói... đây là quần áo sao?" Hạng Tây thấy đồ trong tay không khác gì túi ngủ: "Đây không phải là một cái ống sao, em làm sao mặc vào được?"

"Mặt sau có khóa kéo, kéo ra chui người vào là được, một cái lỗ chui đầu vào, hai cái kia thì xỏ chân." Trình Bác Diễn tiến đến giúp cậu kéo khóa: "Chui vào đi."

"Anh trai, em nói anh nghe nè, hiện tại em đổ mồ hôi, quần áo này của anh em mang vào rồi có khi anh phải dùng đến axit để giặt đó." Hạng Tây do dự nói: "Anh nhất định sẽ chịu không nổi mà ném nó đi mất, lãng phí lắm."

"Chui vào." Trình Bác Diễn lắc bộ đồ: "Tôi cũng không lố như vậy, chẳng qua là tặng cậu thôi."

Hạng Tây chui vào cái áo ống, bộ đồ này rất dài, chân với đầu đều xuyên qua mấy cái lỗ chui ra ngoài, cậu phát hiện cái áo này dài che xuống bắp chân, thật sự là... ấm áp, mang vào ngay lập tức đã nóng lên.
"Không tệ, rất hợp." Trình Bác Diễn ở sau người cậu kéo khóa kéo lên.

Trong giọng nói của Trình Bác Diễn mang theo ý cười rõ ràng, Hạng Tây quay đầu nhìn anh một cái: "Có gương không? Hiện tại em trông ra sao?"

"Đẹp lắm." Trình Bác Diễn nở nụ cười, một chút cũng không thèm che dấu cười đến không dừng lại được, ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào cậu: "Đến, đi hai bước cho tôi xem."

"Trình Bác Diễn!" Hạng Tây cúi đầu nhìn chính mình, cảm thấy mình không khác gì cái hòm thư bằng bông, còn có hoa nhí nữa chứ: "Anh cố ý để em mặc cái này phải không!"

"Là cố ý, không phải sợ cậu lạnh sao." Ngón tay Trình Bác Diễn chống thái dương, cười đánh giá cậu: "Trong phòng tôi có gương, cậu đi xem thử đi."

"Em đi xem một chút." Hạng Tây đi đến căn phòng bên kia, mới vừa cất bước đã dừng lại, không bước đi được, cậu nhảy từng bước nhỏ vào trong phòng, nắm tay, lại sửng sốt: "Không đưa tay ra được luôn."
"Đưa tay ra sẽ phá hư chỉnh thể." Trình Bác Diễn cười nửa ngày mới nói: "Hai bên có hai cái khe, có thể đưa tay ra, cậu tìm xem."

Hạng Tây tìm được hai cái khe kia, đưa tay ra ngoài, dùng sức bật vào trong phòng: "Gương nằm ở đâu?"

"Trong cửa tủ." Trình Bác Diễn ở trong phòng khách nói.

Hạng Tây mở cửa tủ ra, sau khi thấy được cái gương đồng thời cũng nhìn thấy được mình trong gương, cậu sửng sốt một lúc lâu rồi mới chậm rãi trở về phòng khách: "Anh trai, anh có thể nói cho em biết mục đích anh mua cái áo này làm gì không?"

"Cảm thấy thích thôi." Trình Bác Diễn nói.

"Anh mặc rồi?" Hạng Tây chuyển đến đứng trước mặt anh: "Anh mặc thứ này rồi sao?"

"Chưa mặc, chỉ mua về thử một chút." Trình Bác Diễn phất tay: "Ngồi xuống bên này đi."

Hạng Tây chuyển đến bên cạnh ngồi xuống, ngồi trong chốc lát cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì vậy cởi giày, trực tiếp rút chân vào trong áo, tay cũng rụt trở vào trong, cuộn thành một cục ngồi ở một đầu sô pha: "Anh trai, kén tắm nè, thấy giống không?"
Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: "Còn thêm một cái đầu."

Hạng Tây cố gắng nửa ngày, rụt luôn đầu vào trong áo: "Giống như vậy sao?"

Trình Bác Diễn nhìn cậu không nói gì, cậu lại ở bên trong hỏi một câu, Trình Bác Diễn vẫn không lên tiếng,

"Giống hay không giống vậy?" Cậu tiếp tục rụt lại.

Trình Bác Diễn vẫn tiếp tục không nói chuyện

Cuối cùng Hạng Tây nhấc đầu dò xét đi ra: "Tại sao anh không nói chuyện?"

"Nhìn xem cậu có thể nghẹn được bao lâu?" Trình Bác Diễn nói, thuận tay cầm quyển sách bên cạnh mở ra.

"...Anh cái người này, bắt nạt người bệnh như vậy có còn nhân tính hay không !" Hạng Tây chậc một tiếng.

"Cậu không phải là tự mình chơi rất vui vẻ sao." Trình Bác Diễn lấy cái mp3 dưới bàn trà ra, gắn vào tai nghe điện thoại: "Tiếp tục chơi đi kén tằm."

Trình Bác Diễn đeo tai nghe điện thoại đọc sách, không hề nhìn cậu. Hạng Tây cũng không muốn chơi, dù sao cũng còn chưa hạ sốt, cậu cảm thấy có chút khó chịu, vì vậy cũng rúc vào ghế sô pha xem TV.
TV bị Trình Bác Diễn chọn vào kênh tin tức, cậu thấy xem chẳng có gì vui, nhưng điều khiển lại ở trên bàn trà, còn cậu bọc trong cái áo dày như vậy muốn lấy được rất tốn sức, xoắt xuýt hai cái cậu cũng từ bỏ, tròn mắt xem tin tức.

Xem một lát, Trình Bác Diễn đưa tay lấy cái điều khiển ném lên người cậu.

"Sao anh biết em đang cần cái này?" Hạng Tây nở nụ cười, cấm lấy điều khiển bắt đầu đổi kênh.

"Anh trai." Hạng Tây đổi mấy kênh, không tìm được tiết mục nào đặc sắc, vì vậy dừng lại ở tiết mục thể thao, xem đánh bi da: "Có phải trước đây anh học giỏi lắm không?"

Trình Bác Diễn không trả lời, có vẻ thực sự rất nghiêm túc đọc sách.

"Anh đọc sách vậy còn có thể cảm nhận nghe nhạc được hả?" Hạng Tây lại hỏi.

Xem chừng Trình Bác Diễn không để ý đến cậu, cậu lại thử hỏi một câu: "Anh không nghe được em nói phải không? Anh trai? Bác sĩ Trình? Trình Bác Diễn?"
Trình Bác Diễn cúi đầu, tầm mắt vẫn luôn đặt trên sách.

"Kẻ điếc ơi." Hạng Tây nhỏ giọng nói "Em chửi anh, anh có nghe thấy không? Kẻ cuồng rửa tay ơi?"

Sau đó Hạng Tây co lại gối cả đầu lên ghế sô pha: "Kỳ thật muốn mắng cũng không biết có thể mắng anh cái gì. Nếu đổi là người khác em đã có thể chửi đến nở hoa rồi, còn nở đầy cả một cái hoa viên luôn. Anh đúng là không có tật xấu nào, là người tốt, hơn nữa còn là loại người cực kỳ tốt... Là người tốt nhất đời này em từng gặp, trước khi gặp được anh, em chưa từng nghĩ sẽ có người giống như anh..."

"Ừm, lại còn đẹp trai nữa chứ." Trình Bác Diễn đang cúi đầu đột nhiên nói một câu.

"Á, ĐM?" Hạng Tây hoảng sợ, ngồi thẳng nhìn Trình Bác Diễn: "Anh có thể nghe thấy hả!"

"ĐM ai đó?" Trình Bác Diễn quay sang.
"Em á." Hạng Tây nhanh chóng nói, lại kéo dài âm thanh thở dài, ngại ngùng nói: "Em đang nói quá trời quá đất mà, do nhất thời không chú ý nên... Không đúng, anh nghe được hả? Không phải đang nghe nhạc sao?"

"Lúc nãy tôi quên mở nhạc." Trình Bác Diễn kéo tai nghe điện thoại xuống.

"...Vậy lúc đầu em nói chuyện với anh, sao anh lại không để ý đến em?" Hạng Tây sửng sốt.

"Đều là mấy câu tào lào nên tôi mặc kệ." Trình Bác Diễn ở bên cạnh cầm một quyển vở và một cây bút qua, viết lên vở một số thứ để ghi nhớ.

"Vậy sao hiện tại lại để ý!" Hạng Tây cảm thấy Trình Bác Diễn thật sự là thần kinh mà.

"Cậu khen tôi lại còn khen đến hăng say như vậy." Trình Bác Diễn mỉm cười: "Nên tôi muốn giúp cậu bổ sung thêm."

"Anh trai." Hạng Tây trừng mắt nhìn anh: "Anh không những là người tốt nhất em từng gặp, mà còn là người mặt dày nhất nữa."
Trình Bác Diễn cười rộ lên, lấy nhiệt kế từ trong ngăn kéo ra đưa cho cậu: "Đo nhiệt độ đi."

"Chắc không cần đo đâu" Hạng Tây nhận lấy nhiệt kế kẹp lại: "Em cảm thấy mình khỏe hơn nhiều..."

"Hẳn là còn sốt." Trình Bác Diễn ngồi xuống: "Có vài người lúc phát sốt nói cực kỳ nhiều, tôi thấy cậu chính là như vậy đấy. Nói đến mức cái áo ống cũng không xuống được."

"Vậy ha?" Hạng Tây ngượng ngùng nở nụ cười: "Hình như là vậy thật. Bình thường em không nói nhiều lắm đâu, cũng không có gì để nói nữa, không biết vì sao khi ở cùng anh lại rất muốn nói chuyện."

Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: "Bởi vì..."

"Bởi vì anh đẹp trai, phải không, em biết rồi." Hạng Tây lập tức nói: "Nhất định là anh muốn nói như vậy."

Trình Bác Diễn không nói tiếp, đứng lên cầm một cái bình nước nhỏ rót đầy một bình, lại cầm cái chén của cậu đặt lên bàn trà, vào phóng bếp rửa sạch mấy quả táo rồi lại đi ra: "Không ngủ được thì uống nước, ăn trái cây đi."
"Vâng." Hạng Tây gật đầu.

Trình Bác Diễn chờ trong chốc lát, nhìn nhiệt kế, nhiệt độ đã giảm xuống 38 độ, anh cầm lấy sách và vở vào phòng ngủ.

"Anh ngủ sao?" Hạng Tây hỏi.

"Đọc sách, cậu ồn quá." Trình Bác Diễn nói vọng ra từ trong phòng ngủ: "Đối diện với một con vẹt còn nhẹ nhàng hơn cậu."

Trình Bác Diễn không đóng cửa phòng ngủ, Hạng Tây có thể nhìn thấy anh đeo tai nghe điện thoại lên, tựa người vào cái sô pha kế cửa sổ, chân duỗi thẳng ra.

Xem sách cũng có thể xem ra được cái tư thế thư thái như vậy.

Tuy rằng không được học hành, nhưng Hạng Tây cảm thấy Trình Bác Diễn lúc đi học nhất định là loại học sinh đặc cực kỳ chăm chỉ đọc sách.

Nếu Bình thúc có thể cho cậu đi học, cậu có lẽ cũng không thể làm ra được bộ dạng như vậy. Khẳng định mỗi ngày Bình thúc đều sẽ bị giáo viên gọi tới trường, bị gọi không quá ba lượt xem chưng cậu sẽ trở thành đứa trẻ thất học mất thôi.
TV không có gì xem, Trình Bác Diễn cũng lười nghe mình nói chuyện, mình cũng không muốn nằm nghỉ, vậy nên Hạng Tây cuộn thành một cục nằm trên ghế sô pha nhìn chằm chằm Trình Bác Diễn ở trong phòng đọc sách đến ngẩn người.

Lại nói tiếp, Trình Bác Diễn thực sự rất đẹp trai, lần đầu tiên khi Hạng Tây nhìn thấy giấy căn cước đã cảm thấy người này vô cùng đẹp trai rồi. Hạng Tây nhìn sườn mặt anh, lúc không nói chuyện, không cười nhìn sẽ thấy lạnh lùng, lúc không quen biết sẽ luôn khiến cho người khác có cảm giác xa cách.

Thật ra lại là một người rất hay đùa.

Nhưng cũng tiếc quá, người như vậy mà lại thích đàn ông. Hạng Tây chậc một tiếng, gen tốt như kia mà lại bị lãng phí... Có vẻ nghĩ hơi xa rồi.

Hạng Tây sờ di động trong túi quần, cái di động cậu luôn cầm không rời khỏi người. Cậu chỉ sợ người ta gọi điện đến nhận đi làm, cậu lại không kịp nhận điện, chỉ là di động vẫn mãi chẳng có động tĩnh.
Hạng Tây lại lấy di động ra nhìn thử, còn pin, cũng còn tín hiệu.

Chỉ cần bắt đầu động là được, thật ra bản thân mình cũng đã di chuyển rồi, còn rất tích cự di chuyển nữa. Nhưng thay đổi hơi nhỏ bé, không biết khi nào thì cậu có thể chân chính đi vào con đường đúng đắn. Không hi vọng có thể giống như Trình Bác Diễn, nhưng chỉ cần có thể được như những con người bôn ba thấp kém nhất ngoài kia cậu cũng đã thỏa mãn.

Giống như giới thiệu hàng hóa cho mọi người xem ở tiệm hoa quả vào buổi tối chẳng hạn, là một bước rất tốt.

Rất tốt.

Trình Bác Diễn cảm thấy đối với anh đọc sách chuyên ngành không có gì là vui vẻ, nhưng từ nhỏ đến lớn anh đã lấy việc đọc sách làm thành một thói quen.

Tư liệu chuyên ngành buồn chán anh cũng có thể bất động ngồi xem đến hai ba giờ. Lúc danh sách nhạc trong máy phát theo thứ tự hết một lượt, anh khép sách lại, ngẩng đầu lên hoạt động cổ một chút rồi đứng lên đi ra phòng ngủ.
Đã sắp 11 giờ, Hạng Tây còn cầm điều khiển trong tay, cả người đều rúc vào trong áo ngủ mất.

Sắc mặt đã không còn hồng như lúc trước, cơ bản đã bình thường rồi. Anh chạm tay vào sau ót của Hạng Tây, nhiệt độ đã giảm bớt.

Hạng Tây đã ăn hết táo trên bàn trà, có lẽ do không muốn động nên hột quả táo vẫn chưa ném vào thùng rác, nhưng cũng không đặt trên bàn trà, mà là đặt trong cái chén.

Trình Bác Diễn bỏ hột táo vào thùng rác, đi rửa chén, trở lại bên sô pha vỗ vào mặt Hạng Tây: "Vào phòng ngủ."

"...Ưm?" Hạng Tây mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn anh một cái, lại nhắm lại.

"Vào phòng ngủ tiếp, ngủ trên ghế sô pha một đêm, nhất định ngày mai cậu sẽ bị đau thắt lưng." Trình Bác Diễn lại vỗ mặt cậu.

Hạng Tây cau mày nghiêng đầu đi, lúc này ngay cả mí mắt cũng không thèm mở.
"Ầy, tỉnh ngủ đi đã này." Trình Bác Diễn nhẹ nhàng búng một chút lên mặt cậu: "Đứng lên."

Hạng Tây mở mắt, mơ hồ lầm bầm một câu không rõ: "Đừng ồn... em là bệnh nhân..."

"Bây giờ còn nói mình là người bệnh được hả?" Trình Bác Diễn nói, thấy Hạng Tây lại ngủ mất, anh bèn xé cái băng cá nhân nơi khóe mắt của cậu đi: "Tỉnh dậy."

Tay Hạng Tây vươn từ trong áo ra, gãi mặt mình rồi lại bất động.

Trình Bác Diễn đứng bên cạnh sô pha trong chốc lát, cúi người xuống, bế Hạng Tây lên.

Anh cũng không phải người tốt lành, ân cần gì, nhưng nếu Hạng Tây cứ ngủ trên sô pha một đêm như vậy, bệnh lại tiếp tục nặng thêm, anh cảm thấy mình không có đủ tinh lực mất. Nấu cơm cho bệnh nhân thôi cũng gây sức ép khiến anh không chịu nổi rồi.

Có lẽ bởi cơ thể đột nhiên được nâng lên, Hạng Tây đột nhiên mở mắt ra, sau khibtròn mắt hai giây thì lập tức hô lên: "A!"
Tiếp đó, thân thể đang bao trong áo lập tức giãy dụa cố lủi xuống dưới.

"Ầy, đừng giãy nữa!" Trình Bác Diễn nhanh chống rống lên một tiếng, bước nhanh vào thư phòng, ném Hạng Tây lên giường: "Ngã gãy xương tôi còn tiếp cậu được, chứ ngã ảnh hưởng đến đầu thì tôi còn phải tìm bác sĩ cho cậu nữa."

"Làm em sợ hết hồn, em vừa mơ thấy mình đứng trên mái nhà, sau đó đã bay lên trời rồi!" Hạng Tây vươn tay trong áo ra vung vài cái: "Làm em sợ muốn chết! Sao anh không gọi em tỉnh để em tự mình vào phòng không hơn sao."

"Cậu thấy tôi không gọi câu mà được chắc?" Trình Bác Diễn kéo mền qua đắp lên cho cậu: "Được rồi nhanh chóng quay về trên mái nhà đi."

"Em ngủ trên sô pha cũng được." Hạng Tây nhỏ giọng nói: "Lỡ như làm sái thắt lưng anh thì phải làm sao chứ."

"Nặng ba lạng như cậu thì có thể làm sái thắt lưng ai." Trình Bác Diễn tắt đèn, đi ra ngoài.
"À, anh trai." Hạng Tây điều chỉnh tư thế ngủ ở trong cái áo: "Có chuyện này em vừa rồi rất muốn nói, nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ mất."

Trình Bác Diễn nhìn cậu không nói gì.

"Đó là, lúc trước anh có nói, anh giúp em... là có nguyên nhân." Hạng Tây xoa mũi: "Anh tốt với em như vậy... là vì sao?"

-HẾT CHƯƠNG 22-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play